tiểu quỉ trường angle ( tiếp của 419136)-end
<P>1 tuần sau.....<BR>_Sao con bé vẫn chưa tỉnh nhỉ. bác sĩ bảo 1 tuần là con bé sẽ tỉnh ngay mà. từ hôm đó đến nay cũng 1 tuần rồi còn gì._Vũ nhìn Nhi lo lắng....<BR><BR>_Uh. tao lo wa' mày ak......._Nam cũng lo không kém.....<BR><BR>_Ê.. mà con nhỏ này thick ăn kem lắm.... hay là mình mua kem zề thử phản ứng của nó xem sao......._Mắt </P>
<P>Tôi bước vào trong nhà sự đón tiếp niềm nở của tất cả mọi người và trong lòng tôi đang có một cảm giác gì đó... có lẽ là hạnh phúc...<BR><BR>Mấy ngày sau tôi đc mọi người đưa đi rất nhiều nơi.. những hồi ức cũng dần dần xuất hiện. Gần 1 năm sau có lẽ mọi mảnh vụn kí ức tôi đã tìm lại gần đủ nhưng tôi vẫn có một cảm giác rằng có một khoảng trống khá lớn.. mà mình vẫn chưa tìm lại đc. <BR>Một buổi tối.. khi đang chuẩn bị xuống ăn cơm thì tôi nghe đc mọi người nói chuyện<BR><BR>_Con bé đã nhớ đc tất cả rồi nhưng có lẽ nó không nhớ mọi chuyện xảy ra ở Việt nam đâu_Anh trai tôi thở dài<BR><BR>_Chúng ta có nên đưa con bé về Việt Nam không nhỉ ? Em rất muốn biết kẻ nào đã gây ra chuyện đó_ Anh Nam siết chặt tay lại bóp nát kái sushi trong tay<BR><BR>_Uh papa cũng thật sự phẫn nộ về chuyện đó vì vậy baba quyết đinh rồi... tuần sau các con sẽ đưa con bé trở về Việt Nam để điều tra toàn bộ sự việc.. đồng thời cho con bé lấy lại toàn bộ kí ức. Rất tiếc baba mama hok thể đi theo được vì còn bận hợp đồng bên Mĩ không thể bỏ được. Vì vậy mọi sự an toàn của con bé đều nhờ các con cả..<BR><BR>Nghe mọi chuyện tuy không hiểu cho lắm nhưng tôi vẫn thầm đoán được có lẽ đấy chính là nguyên nhân khiến mình bị thương và bị mất đi trí nhớ. Mọi việc đều khiến tôi rất tò mò<BR><BR>_Mọi chuyện là sao vậy ạ ?_ tôi kéo cái ghế ra và ngồi vào bàn<BR><BR>Tất cả mọi người nhìn nhau một hồi lâu rồi anh trai tôi lên tiếng<BR><BR>_Nhock! Cũng đã đến lúc em và mọi người biết được nguyên nhân gây ra việc em bị mất trí nhớ rồi đấy. uàn sau thôi là mọi chuyện sẽ sáng tỏ.<BR><BR>Và đúng một tuần sau tối đến VN... Cái nóng ở đây khiến đầu óc tôi cứ quay vòng vòng<BR>Trong khi đó thì anh Nam coi bộ hí hửng lắm... cứ cười cười nói nói hát hát một mình.. không biết VN có gì mà quyến rũ hắn mà coi bộ đến đây hắn zui dữ lắm.. chắc sáng quên uống thuốc =.=!<BR><BR>_Trường Angel ! Chúng ta đến đây làm gì vậy?_Tôi hơi ngạc nhiên.. hình như mình từng đến đây rồi thì phải<BR><BR>_Từ từ rồi em sẽ biết_nói dứt lời anh trai tôi cùng 2 tên kia ( Nam và Vũ) lôi tôi đi một cách không thương tiếc.. hix người bệnh mà bị hành hạ thế đấy<BR><BR>_Phòng hiệu trưởng sao?_Tôi lẩm nhẩm có lẽ nhìn thấy gương mặt ngu như tái su của cô em gái nên anh tôi nói lun<BR><BR>_Nhock quên anh làm hiệu trưởng trưởng này rồi sao?<BR><BR>Tôi cố nhớ lại.. ak' đúng rồi mấy năm trước anh trai tôi có xin papa về VN làm việc... baba bảo chuyện tiền bạc cứ để baba lo nhưng anh nối rằng anh muốn tự mình gánh vác cuộc đời mình.. thế nên mới xuất hiện ngôi trường này đây. Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi cái khuôn mặt lạnh ngắt như cục đá bỏ trong tủ lạnh của một thanh niên, khuôn mặt này cũng hơi quen quen.. mà cũng phải thui chắc lúc trước khi mất trí nhớ tôi cũng đã bị ấn tượng bởi gương mặt của anh ta<BR><BR>Anh tôi nói nhỏ gì ấy vào tai anh chàng mặt lạnh rồi anh ta bỏ đi đâu đó. Một lúc sau tôi thấy sân trường đông ngịt học sinh... chẳng lẽ làm lẽ chào cờ sao?... hum nay đâu phải thứ 2 chứ. Rồi anh tôi bật dậy khỏi ghế lôi xềnh xệch 3 đứa tôi đi và bảo<BR><BR>_Bắt đầu kế hoạch "Em iu thương " thoai.._Vừa lôi anh tôi vừa nhe hàm răng ra cười... 3 đứa đứng sau chỉ biết nhìn nhau lắc đầu : " Thần kinh ổng chắc có vấn đề"<BR><BR>Cả hội trường đều đã tập trung đầy đủ theo lệnh của Hiệu phó ( giờ tôi mới biết chính là tên mặt lạnh kia). Anh tôi quăng 3 đứa tôi vào 3 cái ghế đầu trong hàng ghế giáo viên rồi ngồi xuống bên cạnh trước con mắt ngỡ ngàng của các thầy cô ở đó.. " ủa.. ai vậy.. sao lại ngồi hàng đầu".. " ôi.. anh nào mà đẹp trai quá vậy.."...vân vân và vân vân... </P>
<P> </P>
<P>--- Lúc này dưới chỗ 4A---<BR><BR>_Trời ak.... lại chuyện gì nữa đây hả trời... sao lại bắt buộc tụi mình phải có mặt ở đây chứ... làm Hội trưởng thật khổ_Duy thở dài và lạnh cả tóc gáy khi vừa biết ai mới ôm mình.. là Hạnh chứ ai vào đây nữa<BR><BR>_Chắc là chuyện gì quan trọng lắm nên mới tập trung gấp như vậy... dù sao cũng may thoát được tiết Sinh của bà " Tối cổ"_ Quân nói mà hok quên giật tay Dung ra khỏi người mình... Đám của Nhi ngồi bị khuất sau một hàng giáo viên nên 4A không nhìn thấy được...<BR><BR>Từ khi ss Nhi biến mất...Hội học sinh đc giao cho 4A đảm nhiệm... Hạnh và Dung cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch " Hoàng tử" của mình. Hai cô lấy lòng ba mẹ Duy. Mặc cho 2 anh em đã giải thick hết nước bọt.. cuối cùng để chứng thực rằng có phải ở trường có một cô bé Hội trưởng tên là Nhi tiểu thư tập đoàn Hanky Papy hay hok ba mẹ Duy đã đi hỏi lại 2 chị em Hạnh ( thật hết biết hỏi ai hok hỏi lại đi hỏi 2 ng' này)... và kết quả là... <BR><BR>_" Dạ thưa bác trên trường cháu hok có ai tên Nhi như bác nói đâu ak...chắc do 2 anh ấy nói dối thôi ak... huhu chắc do các anh ấy ghét 2 chị em con nên mới nói dồi các bác.. các bác đừng trách 2 anh"_ 2 chị em Hạnh vừa nói vừa khóc sướt mướt..<BR><BR>Thế là ba mẹ Duy- Quân nổi trận lôi đình... mắng té tát vào mặt 2 chàng nào là " Sao tụi mày dám dựng kịch lừa bố mẹ hả"... " Hai đứa bắt đầu hok nghe lời từ khi nào vậy.."... và mặc cho 2 anh chàng cứ phân bua... thì vẫn thua nước mắt của 2 chị em Hạnh.....Thế là từ đấy... chỉ cần họ đối xử hok tốt với 2 cô nàng vợ chưa cưới thì ôi thôi đc nghe màn tụng kinh miễn phí từ các bậc bô lão ngay.....<BR><BR>_Đề nghị tất cả hội trường trật tự_ Hiệu phó dõng dạc...Sau khi chờ hội trường im hẳn anh nói tiếp<BR><BR>_Trường thành lập đã gần 3 năm mà có lẽ các em học sinh ở dưới đây cũng như các thầy cô chắc chưa ai được diện kiến dung nhang của thầy Hiệu trưởng có đúng hok<BR><BR>_DẠ VÂNG_Cả hội trường đồng thanh...tất cả bắt đầu tò mò xôn xao đến ngạc nhiên.. hok hiểu chuyện gì đang xảy ra mà cái ông Thầy Hiệu trưởng đó sau 3 năm che kín thân phận giờ lại ra mặt chứ...<BR><BR>_Vì vậy ngày hôm nay Thầy Hiệu trưởng xin được ra mắt tất cả mọi người... Mời thầy!<BR><BR>Rào rào rào.. một tràng pháo tay cực kỳ nồng nhiệt từ tất cả mọi người kèm theo một vài mong ước nhỏ nhoi của các bạn học sinh " Cầu mong cho thầy trẻ đẹp như thầy hiệu phó" <BR><BR>Tôi và 2 lão Nam và Vũ cứ thế mà bụm miệng cười.. Hiệu trưởng gì mà ra mắt khoa trương dữ quá.. mà hình như học sinh háo hức chờ đợi một anh chàng đẹp trai xuất hiện hơn là một Hiệu trưởng giỏi giang.. Và thật hok phụ lòng mong mỏi của các bạn.... "Anh" Hiệu trưởng kute handsome bước lên sân khấu một cách uy nghiêm trước hàng chục nghìn con mắt hâm mộ cuồng nhiệt....từ các bạn học sinh cho đến các cô giáo tuổi còn thanh xuân đến các cô giáo xuân đã héo tàn.. ai ai cũng chỉ một và chỉ một cảm tưởng mà thôi...." Hiệu trưởng đẹp trai quá.. thật hok phụ sự mong đợi của mình"... mí bà cô già thì còn thêm 1 suy nghĩ rất ư là mơ tưởng nữa " Ước gì mình nhỏ lại mí chục tuổi chắc mình kua ảnh quá"</P>
<P>Anh trai tôi bước lên sân khấu với một cười khiến mí em phải đập đầu tự tử lia lịa...và rồi ổng bắt đầu màn tự giới thiệu... đến luk' 3 đứa tôi sắp ngủ gật tới nơi trong khi cả hội trường thì cứ nhìn ổng với con mắt iu thương cuồng nhiệt đến thế thì ổng mới chịu buông tha cho cái micro.. phải công nhận là cái đám học sinh với thầy cô giáo ở đây cũng kiên nhẫn thật.. cứ tưởng ổng sẽ dừng lại ở đó.. hok ngờ còn có cái màn này nữa....<BR><BR>_Theo các em đã bik... lần trước bầu Hội học sinh là do chính tay thầy sắp xếp... và sau đó một khoản thời gian thì Hội học sinh biến mất.. thay vào đó là các Tân Hội trưởng mới... vì vậy ngày hôm nay thầy cũng xin làm lễ bàn giao chức vụ giữa Hội học sinh nhiệm kì trước và Tân Hội học sinh..... xin mời các em lên sân khấu làm lễ bàn giao hồ sơ....<BR><BR>Cả Hội trường bắt đàu xôn xao Hiệp 2.... soa mà ngày hum nay shock quá zị.... chưa kịp hỉu mô tê gì thì Nam và Vũ đã lôi xềnh xệch tôi đi..... trời ak.. cả ngày hum nay chỉ toàn bị lôi với kéo... mà cái vụ Hội trưởng với cả Hội học sinh là gì vậy chứ?... đúng là mất trí nhớ khổ thật<BR><BR>Khi đó 4A cũng ngạc nhiên không kém.. phải nói là kinh khủng lun chứ.......<BR><BR>_Sao mà tùm lum vậy...chuyện này là sao đây.. hết ra mắt Hiệu trưởng giờ lại đến màn này là sao.. lạ nhỉ_Kiên ra vẻ đăm chiêu<BR><BR>_Hội trưởng nhiệm kì trước chẳng phải là........_Duy ngập ngừng nhìn 3 tên còn lại và rồi<BR><BR>_HỌ VỀ RỒI SAO.._Cả 4 ng' cùng hét lên ak' hok 5 n'g chứ tính cả Ngân nữa thế rồi 4 tên phóng như bay lên sân khấu để tìm lời giải đáp cho câu hỏi đó....và hok phải chờ đợi lâu... 2 bên đã gặp mặt nhau.....mặt đối mặt... <BR><BR>Tôi vẫn chưa hỉu chuyện gì.. quay qua đá cho ông anh 1 cái rồi nhận đc cái nheo mắt từ ổng <BR><BR>_Em chỉ cần cầm đống hồ sơ này giao cho thằng Hội trưởng bên kia là đc rồi<BR><BR>_Tại sao em phải làm công việc vô duyên này?<BR><BR>_Hok hỏi nhìu giao cho tụi nó đi.. nhớ là phải tươi cười thật tươi đó nhé...<BR><BR>_Cười ak''.. có gì vui đâu mà cười....em đâu có khùng<BR><BR>XOng thế là xong màn đối thoại giữa 2 anh em mà tôi vẫn chẳng hỉu thêm tí gì.. tôi phải khệ nệ rinh nguyên chồng hồ sơ to tổ bố qua mà quên mất chưa hỏi trong 4 tên này tên nào là Hội trưởng nữa chứ.. thoai đành phải xáp lá cà.. hỏi thẳng lun vậy<BR><BR>_Này .. trong 4 người ai là Hội trưởng vậy_Tôi chán nản hỏi mà 4 tên đó mắt cứ tròn xoe nhìn.. tôi ng' trái đất mà đâu phải ng' ngoài hành tinh đâu mà nhìn dữ vậy...<BR><BR>_Bộ đẹp lắm hay sao mà nhìn thế hả.. trước giờ chưa thấy gái bao giờ ak'... biết tôi ôm đống này nặng lắm hok hả..._Tôi đạp ngay vào chân 1 tên trong 4 tên đó.. trời ak... cuối cùng cũng tỉnh.. trước giờ bọn bên Hàn Quốc chúng nó khen tôi xinh đẹp ngiêng nước đổ thành mà tôi đâu ngờ nét đẹp mình lại sức quyến rũ kinh khủng vậy.... <BR><BR>_Nè.. tỉnh chưa hả?... cần tôi đạp thêm 1 cái vào chân kia cho nó đủ bộ hok hả....? Ai làm Hội trưởng thì làm ơn.. mau mau rinh kái đống này giùm tôi.. tay tôi sắp gãy đến nơi rồi ( phóng đại sự việc quá)<BR><BR>Thế rồi kái tên hồi nãy bị tôi đạp vào chân gãi đầu cười rồi đưa tay ra đỡ... Rõ điên.. <BR><BR>_Nhock kười lên coi.. mặt mày nhìn có coi quá_ Anh tôi thầm thì...máu tức nổi lên nên tôi quên lun lời ông anh thân iu đã nhắc ban nãy.. kúi kùng kái kông việc mà tôi cho là rõ dở hơi ban nãy tôi đành phải làm dù sao cũng là giữ thể diện cho ổng... nói đúng hơn là vì bị ép quá.. tới đường cùng đành phải làm chứ hok là tôi hok yên với 3 lão Thiên lôi đang đứng kia... hix... khổ thân quá.. trời ơi.. <BR><BR>Tôi cố nặn ra đc 1 nụ cười để 3 lão thoã lòng hả dạ....... cả Hội trường vỗ tay rần rần..... xong.. cuối cùng ai về lớp nấy.. cả hội trưởng giải tán chỉ riêng 4 kái tên Hội học sinh gì ấy... và một cô bạn nào đó hình tên Ngân thì phải là phải đi theo chúng tôi lên phòng Hiệu trưởng....<BR><BR>_Ê tụi mày.. sao con nhỏ đó hình như có vẻ lơ tụi mình đi thì phải... giống như là nó hok quen bik chúng ta vậy...._Khánh lắc đầu khó hiểu<BR><BR>_Tao cũng hok bik nữa.. lần này họ về.. quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện mới đc_ Duy nói rồi nhanh chân theo sau Nhi<BR><BR>Tại phòng Hiệu Trưởng</P>
<P>Tại phòng Hiệu Trưởng<BR><BR>_Các em ngồi đi _ Anh tôi bảo<BR><BR>Rồi bỗng ổng lôi tui ra <BR><BR>_Nhock bik 5 đứa này hok<BR><BR>Tôi nhìn một lượt.... trừ nhỏ ngồi cúi ra... 4 tên kia tôi đều đã gặp ban nãy... nhưng nói chung là cũng chả quen bik gì.... tôi lắc đầu... rồi anh tôi hỏi lại 5 ng' kia..... và kâu trả lời là<BR><BR>_Dạ biết.<BR><BR>Ủa sao mí người này bik mình ta......<BR><BR>_Bik tui hả... hồi luk' tui có thiếu nợ mấy bạn hay là mấy bạn thiếu nợ tui hả...._ Tui ngu ngơ hỏi trong khi đó 4A thì cứ nhìn nhau ngơ ngác... chẳng hiểu chuyện gì <BR><BR>_Kon nhỏ này bị làm sao vậy nhỉ.....?_Quân thầm thì vào tai Duy<BR><BR>_Anh cũng hok bik nữa.... chẳng lẽ mất trí nhớ hả hay là nó cố tình hok quen bik chúng ta<BR><BR>_Nhi.. cậu hok nhớ tớ sao _Nhỏ tên Ngân nước mắt rưng rưng nhìn tôi... rồi ngơ ngác nhìn qua Nam như chờ đợi một câu trả lời thick đáng... và rồi Phặt.... anh Nam lôi thẳng nhỏ ấy đi lun.. úi trời.. kái gì thế này hok pik.... đừng nói là ông Nam đó.. nhắm em đó òi đó nhang.... thật khổ cho nhỏ đó.. hok pik ông Nam này là chúa lừa tình ( =.=')...<BR><BR>_Này.. cô hok nhớ bọn này sao....<BR><BR>_Chậc chậc... mặt mình đẹp trai thế này mà nỡ lòng nào quên vậy trời<BR><BR>Bốp!!! _ Mày rảnh quá hở Khánh..!! uhm uhm.. Tập trung vào chuyên môn đi... đẹp với chả xấu... tao đây đẹp trai thế này còn chưa khoe nữa là.......<BR><BR>_Này... chỗ này là phòng Hiệu trưởng chứ hok phải là ch để các người cãi nhau đâu nhá..._Bực quá nên tôi hét lên luôn.... trời ak..... sao mà xung quanh mình toàn mấy người tự tin về vẻ đẹp của mình hok vậy hả trời.....<BR><BR>_Thôi được rồi được rồi.... hạ hoả đi pà chị... uhm.. nói chung là con nhock này.. hiện chẳng nhớ một chút gì cả... <BR><BR>_SAO ? MẤT TRÍ NHỚ... CHUYỆN LÀ SAO VẬY THẦY_ Bọn họ hét lên ngạc nhiên<BR><BR>_Nguyên nhân thì thầy cũng không biết.. luk' trước ở Việt Nam con bé này thân với các em nhất... vì vậy thầy nhờ cậy vào tụi em chăm sóc con nhỏ này giùm thầy... hok phải thầy lấy tư cách là một Hiệu trưởng.. mà là anh trai của nó.....<BR><BR>_Thầy là anh trai con nhỏ này.. chẳng lẽ thầy là cậu chủ của Hanky Papy sao...... _Ngạc nhiên tập 2<BR><BR>_Vâng được rồi ak.. tụi em sẽ giúp con nhock này hồi phục lại trí nhớ<BR><BR>_Kái gì.. em mà cần người khác chăm sóc sao.... ta đây hok thèm đâu nhá ...còn anh nữa.. sao dám giao em gái cho mấy con người hok quen hok bik như thế này hả._Tôi nhìn chăm chăm 4 người đó.......<BR><BR>_Đúng vậy đó anh... mình chăm sóc nó là được rồi... mà_Ôi lalaa.. thương anh Vũ quá đi mất.. luk' nào cũng là cứu tinh của mình<BR><BR>_ Ơ Ư... làm gì đấy... buông em ra.. .Á_ Anh tôi xô thẳng con em gái cưng zô 4 tên con trai đó.. trời ơi... anh kỉu gì vậy hả trời.. càng ngày càng quá đáng........Tôi sắn tay áo lên... giơ nấm đấm ra doạ..<BR><BR>_Các em rinh cái đống này đi giùm thầy nhanh nhanh lẹ lẹ đi.. để nó ở đây lát là mặt thầy thành cái bánh trán mất...._Anh tôi nhìn tôi cười nham hiểm và thế là.......<BR><BR>_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.............BỎ TÔI XUỐNG........... ANH LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ....... AAAAAAAAAAAAA_Một tên trong đó bế tôi lên....... _MAU BỎ TÔI XUỐNG..... HELP ME!_... tôi nhìn qua chỗ anh Vũ cầu cứu thì thấy mặt ổng cứ hầm hầm kinh khủng quá..còn cái tên đang bế tôi thì cứ cười cợt... coi bộ vui lắm.... đc lắm...ngươi mà bỏ ta xuống ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ....<BR><BR>_Thầy ơi! hôm nay cho tụi em nghỉ học 1 hôm nhé.... em đưa con nhock này đi thư giản đầu óc đây....._Nói rồi hắn bế tôi đi luôn.. trời ơi.. .sao ông anh của mình chả có chút phản ứng gì hết vậy mà còn có thái độ cổ vũ nữa.......<BR><BR>Sau khi Duy đã bế Nhi ra khỏi cửa<BR><BR>_Sao anh lại giao nó cho 4 tên đó vậy.. lỡ đâu......._Vũ tức giận<BR><BR>_Không sao đâu nhock...anh hiểu bọn nó mà.... anh biết em thick em gái anh nhưng mà chúng ta thì khó có thể giúp nó phục hồi kí ức ở VN... đành vậy.. dù sao đây cũng là thử thách cho nhock đẻ xem nhock có cơ hội làm em rể anh hok nhá!.. còn bây giờ thì hok bàn chuyện tào lao nữa... chúng ta có việc phải làm rồi đấy.. _Huy nhìn ra ngoài vẻ mặt đanh lại<BR><BR>_Vâng em hiểu rồi..._Vũ thở dài_.. Mọi chuyện điều tra đến đâu rồi anh<BR><BR>_Điều tra hok có kết quả..... vẫn phải bó tay thôi.. những chuyện thế này chúng ta phải tự đi dò la thôi..... chắc hok nhờ người ngoài được...<BR><BR>----- Quay qua đôi Nam - Ngân đây là lúc sau khi Nam kéo tay Ngân ra sau trường------<BR><BR>_Anh Nam.. buông tay em ra.....<BR><BR>_Uhm.. tới đây được rồi...<BR><BR>Và rồi Nam tường thuật lại toàn bộ câu chuyện ở Hàn Quốc........<BR><BR>_Sao lại như thế hả anh......?...<BR><BR>_Anh cũng hok biết nữa.. tụi anh đang đìu tra và cố gắng cho nó lấy lại kí ức...._Nam chống hai tay ra sau ngồi nhìn vườn hoa<BR><BR>_Dạo này em khoẻ hok...đã quên hết chuyện cũ chưa.._Nam chuyển chủ đề quay sang nhìn Ngân<BR><BR>_Uhm..... em vẫn tốt.. mọi chuyện em đã quên hết rồi.. hok còn cảm giác khi ở bên anh ấy nữa.. vì em đã lỡ... lỡ...._Ngân ngập ngừng quay sang nhìn Nam...<BR><BR>Bốn mắt nhìn nhau thẹn thùng... rồi Nam nắm tay Ngân kéo dậy.....<BR><BR>_Em có biết khi tôi về Hàn Quốc người tôi nghĩ đến nhiều nhất là ai hok?_Nam nhìn thẳng vào mắt Ngân.. Thình thịch thình thịch... tim 2 người bắt đầu đập nhanh<BR><BR>_Khô..ng... không... biết.._Ngân đỏ mặt... cái nhìn của Nam như xoáy vào sâu trái tim Ngân.. hít một hơi dài Nam trả lời cho chính câu hỏi của mình...<BR><BR>_Là em đó..... mặc kệ em có muốn nghe hay hok.. mặc kệ em muốn yêu ai... mặc kệ em có chấp nhận tôi không nhưng tôi vẫn sẽ nói cho em biết..không biết từ khi nào tôi đã có những cảm giác đó.. nó nhói đâu khi em khóc.. nó nhói đau khi thấy em bên người khác.. và nó hạnh phúc khi được ở bên em.. được thấy nụ cười của em.....TÔI....... TÔI YÊU EM...._Nam hét thật to như sợ Ngân hok nghe thấy... trời ak.. trường học mà ông này làm như công viên hay sao ấy.. và thình thịch thình thịch.. trái tim đập.. càng ngày càng nhanh hơn.... hình như cả khu vườn cũng ủng hộ cho lời tỏ tình của Nam.. mùi thơm hoa hồng lan toả ngày càng nồng nàn hơn... gió nhè nhẹ và hok chút âm thanh nào chen ngang được...<BR><BR>_Ơ.._Mắt ngân mở to đôi môi mấp máy.. như hok tin vào những gì mình vừa nghe..lời tỏ tình thật quá đột ngột. sau một hồi định thần lại... điều Nam mong chờ cũng đã đến<BR><BR>_Em cũng vậy_Ngân ngượng ngùng... đỏ cả mặt..<BR><BR>_Thật không ?_Nam hỏi vội<BR><BR>Đáp lại câu hỏi là một cái gật đầu nhẹ đầy thẹn thùng<BR><BR>_AAAAAA......Anh vui quá đi mất..... hạnh phúc quá đi......._Rồi Nam ôm chầm lấy Ngân.. hôn nhẹ vào má..... và thì thầm <BR><BR>_Từ nay em là bạn gái anh rồi nha..!!... không được yêu ai khác ngoài anh đâu nhé...<BR><BR>_Ngốc thật<BR><BR>Trái tim hai con người giờ đã hoà cùng nhịp đập.... tiếng chim hót trong trẻo tiếng lá xào xạc tạo nên một bản giao hưởng thật vui tai như chúc phúc cho đôi trai gái.........</P>
<P>Trái tim hai con người giờ đã hoà cùng nhịp đập.... tiếng chim hót trong trẻo tiếng lá xào xạc tạo nên một bản giao hưởng thật vui tai như chúc phúc cho đôi trai gái.........<BR><BR>Không được lãng mạn như đôi bên này.. bên ss Nhi thì.....=='<BR><BR>Bốp!<BR><BR>_THẢ TÔI XUỐNG NGAY_Tôi giựt chỏ một cái vào người tên đang bế mình<BR><BR>_Úi.. đau.. làm gì vậy hả_Hắn quát<BR><BR>_Uhm uhm.. này.. anh bỏ con nhỏ đó xuống đc hok hả... bực rồi nhé!.._Tên đi bên cạnh nói mà như doạ hắn.. hai người nhìn nhau hầm hè một lúc rồi hắn cũng bỏ tôi xuống... ôi lala mừng quá đi.. phải cảm ơn tên kia mới được.. mà từ từ đã.. phải xử lí kái kẻ đã dám bế bổn tiểu thư đây trước.....<BR><BR>Phặt<BR><BR>_AAAAAA ĐAU QUÁ.CON NHOCK KIA.. SAO DẬM CHÂN TÔI HẢ........_Hắn ôm chân nhảy lò cò sao cú đạp của tôi... hôho thế là trả thù được rồi vui quá<BR><BR>_Plè... ai bảo anh dám bế tôi..... a ha mà quên mất cảm ơn anh nhé..... nhờ anh mà tôi được giải thoái từ tay tên háo sắc này.._Tôi vừa cười vừa khoát vai kái người đã giúp mình ban nãy mà đâu bik mặt người ta đã đỏ như quả gấc rồi..<BR><BR>_" Ê.. con nhỏ này thật là.. tim mình đập nhanh quá.. hok đc phải kìm chế lại thoai.. hok nó bik thì quê chết"_Quân vừa nghĩ vừa hok che dấu đc niềm vui <BR><BR>_Kái gì.. háo.. háo sắc sao.... này cô phải con gái hok vậy.. con gái gì mà khoát vai con trai thế hả..nhìn vào người ta cười cho.. bỏ ra coi._Nói rồi tên háo sắc đó nắm tay tôi giựt lại về bên hắn.... hờ.. bực ùi nhé...mình mún làm gì kệ mình sao anh ta cứ xía vào thế nhỉ... bên Hàn Quốc mình cũng làm thế vời bọn con trai bên ấy mà có ai nói gì đâu.. đúng là tên này mún kím chuyện với mình mà.. hok ngờ lúc trước mình lại quen bik loại người như hắn nhỉ... thoai đành phải nhịn vậy.. hok thèm đôi co với hắn...tôi liếc hắn một cái rồi hỏi<BR><BR>_Nãy giờ đi theo các người mà tôi hok biết tên các người... <BR><BR>_Ơ.. hok nhớ tên anh ak'.. anh đẹp trai thế này cô gái nào nói chuyện một lần đều nhớ rõ tên anh mà pé hok nhớ sao...ôj thôi đc rồi.. pé đặc biệt nên anh giới thiệu lại một lần nhé anh tên Lê Duy Khánh hiện đang học 11a2 trường Angel là con trai của võ sư nổi tiếng nhất Nhật Bản cũng như tiếng tăm trên thế giới đó pé_ Kái tên vừa giới thiệu nháy mắt với tôi.. ôi ba mẹ ơi.. " pé" cho con cái thau người gì mà vừa tự tin vừa chảnh thế nhỉ.. nghĩ cũng lạ sao mình toàn quen với mất người tự tin thái quá hok nhỉ ?...<BR><BR>_Anh là Phạm Trung Kiên cậu chủ của tập đoàn công nghệ thông tin đẹp trai học giỏi là hình tượng mà nhìu em mơ ước_hắn cúi người xuống năm tay tôi hôn nhẹ....._rất vui được làm quen với tiểu thư... <BR><BR>_Ê.. Này...._Tên "Háo sắc" đá vào chân Kiên một cái rõ đau rồi lườm Kiên trong khi anh ta vẫn cười ngặt nghẽo.. ôi trời...<BR><BR>_Còn tên anh... nhock hok nhớ hả.... đẹp trai như vầy mà hok nhớ.. tiếc ghê.._ tên " Háo sắc" vuốt cằm mặt ngẩng lên trời.. trông chảnh còn hơn tên Khánh kia nửa...<BR><BR>_Rồi.. tui bik anh tên gì rồi.......<BR><BR>_Sao.. bik hả.. nói anh nghe nào.. nói đúng có thưởng_ Hắn nháy máy tía lia với tôi.... ôi ba ơi.. mẹ ơi.. anh ơi...hok bik hắn trốn từ bệnh viện nào ra nữa.. kái này là điên có bằng cấp lun nà.. chắc bác sĩ trong bệnh viện chữa hok nổi nữa nên tống về nhà đây mà...<BR><BR>_Rồi bik rồi.. anh họ Điên tên Trốn Viện.. đọc đầy đủ là Điên Trốn Viện..._Tôi cố nhịn cười khi thấy khuôn mặt " ngu thấy ớn" của anh ta khi vừa đc nghe bổn tiểu thư đặt cho cái tên rất mới rất lạ và không sợ bị đụng hàng.....còn 3 tên kia thì... cứ ôm bụng cười như đười ươi......=='<BR><BR>_Điên trốn viện...... haaaaaaaa.. quả là một cái tên rất hay và hợp với khuôn mặt của anh đó anh Duy đẹp trai ak.... ak' không phải gọi bằng anh Trốn Viện đẹp trai chứ.. haaaa_Tên Kiên cười sặc sụa mà hok bik lấy đâu ra thêm cái bông hoa dại màu hồng nữa.. thế là một tuyệt tác tuyệt kĩ tuyệt thực tuyệt tử ra đời.......<BR><BR>_Haaaaa.. thêm cái đó mới đúng kiểu mẫu chứ....cộng thêm cái mặt thằng Duy nữa.. ôi tao hok nhịn cười đc Kiên ơi... tao ước gì bây giờ anh Trốn Viện của tụi mình đang đứng giữa ngã tư đường phố nhỉ.._Khánh ôm vai kiên sặc sụa<BR><BR>_Axxxxxxxxxxxxx........Kười kười cái gì hả....?....tao cho tụi mày qua I - Rắc lụm boom giờ.....con nhỏ kia........ cô đúng là......._Đầu hắn ta bốc khói rồi hắn bỏ đi một lèo ra ngoài cổng mà quên gỡ cái hoa trên tai xuống... haha đúng là giận quá mất khôn... 3 người còn lại í ới gọi nhắc hắn gỡ cái hoa xuống thế là hắn vừa đi vừa ngoái đầu lại.. ra tới cổng thì <BR><BR>Oạch!<BR><BR>_HAAAAAAAAA_Kười hiệp 2<BR><BR>_AAAAAA........TỨC CHẾT MẤT THÔI...THẰNG NÀO DÁM QUẲNG CÁI VỎ CHUỐI Ở ĐÂY HẢ.....GRỪ.. TA SẼ GIẾT NHỮNG ĐỨA NÀO DÁM KÊU TA LẠI..<BR><BR>Nghe thấy thế nên cả bọn chỉ đứng cười mà hok nhắc hắn gỡ cái hoa xuống nữa.. khổ nổi ban nãy hắn ngã cái hoa cũng bị dập tan tành lun.. giờ thì trên đầu hắn dính toàn hoa... cái cuốn và vài cái cánh hoa thì vẫn còn nằm tòn ten vắt vẻo trên tai hắn... vì thế hok ngạc nhiên khi các anh chị cô bác đi đường đều nhìn hắn với con mắt " hâm mộ".. trong khi đó nạn nhân vẫn hok hề bik chuyện gì xảy ra cứ ngỡ người ta nhìn mình vì mình đẹp trai nên cứ thế mà ưỡng ngực mặt hất lên trời mà đi.. thế là<BR><BR>Binh...!!..Bốp...<BR><BR>_HAAAAAA_Kười hiệp 3 <BR><BR>_Anh ấy đã thẳng tiến ôm hun cột điện.. hahaaa<BR><BR>_Grừ.. KÁI CỘT ĐIỆN CHẾT BẦM CHẾT DỊCH..... SAO MÀY THẤY ANH MÀY ĐẸP TRAI HOÀ HOA ĐI TỚI MÀ MÀY HOK NÉ HẢ.... _Thế là trận chiến khí thế xảy ra giữa một Hót boy với.... cái cột điện...lần này hok phải do người khác bày trò mà do chính anh ta tự nhận mình là chủ nhân của cái tên Điên Trốn Viện.... người đi đường cứ thế mà càng nhìn chăm chú hơn và chỉ trỏ.. xì xầm xì xầm bàn tán sôi nổi... và may sao.. cả bọn đã nhanh tay kéo thẳng hắn vào xe hok thì hắn sẽ được một bác đi đường tốt bụng nào đó gửi gắm cho nhà thương điên thật roài....hok thì cũng sẽ được đưa lên trang nhất với cái tuýp hót hok kém " Người điên đẹp trai và cột điện" <BR><BR>_Haaaaa_Cả bọn vẫn típ tục cười<BR><BR>_Thôi thế đủ rồi.. nhìn mặt anh ta tội nghịp quá_Tôi lấy tay gỡ hoa trên đầu hắn ra mà đâu bik rằng chỉ một hành động nhỏ xíu xìu xiu như thế đã làm chàng trai cảm động đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.....<BR><BR>_Mà nãy giờ quên mất...2 người còn lại tên gì vậy.. nhìn mặt hai người hơi giống nhau đó...<BR><BR>_Uhm.. tôi là Đặng Phong Quân học 10a2.. là cậu chủ của tập đoàn đá quý Trường Thịnh.. cô sẽ học chung lớp với tôi đó... còn cái người đã có một màn biểu diễn.." Trượt chuối nghệ thuật kia" .. hahaa....là anh ruột của tôi tên Đặng Phong Duy học chung lớp với hai người kia...._Quân nói mà bụm miệng cười khiến tôi cũng hok ngăn đc cứ tưởng tượng lại cảnh ban nãy thì.... hahaa.. cả lũ lại ngồi cười típ đương nhiên trừ nhân vật chính<BR><BR>_Ak'.. mà quên mất chúng ta đang đi đâu vậy......_Nãy gìơ cứ cười nên tôi quên hỏi<BR><BR>_Đến một nơi mà sẽ gợi lại nhìu kỉ niệm choa cô.. .sẵn chúng ta thư giãn lun.._Duy nói sau khi đã cho 3 người kia nằm lê lết...</P>
<P>Kít...<BR><BR>_Tới nơi rồi đi thôi_Cả 4 kéo tôi xuống xe.. và lôi tôi đi một mạch. hix ôi đường ơi sao mà xa thế... " Quẹo phải sẽ đến".. kái bản này quen quen nhỉ.. hình như mình đã gặp ở đâu roài mà hok nhớ ra.....<BR><BR>_BÁC.. BÁC.. SAO THẾ NÀY... 2 NGƯỜI LÀM SAO VẬY_tôi giật mình bởi tiếng hét thất thanh của 4A.. và trước mắt tôi đây... 2 bác đứng tuổi mặt đồ lao động đang bê bết máu nằm dưới đất.... trời chuyện gì xảy ra vậy..... Cả 5 xúm lại vây quanh đỡ hai bác lên......một bác thì thầm..<BR><BR>_Xi...n..lỗ.i.. tôi.. tôi.. đã ho..k bảo vệ chă..m sóc được "thiê..n đường" củ.a cậu chủ...<BR><BR>Bác vừa nói xong cả 4 người họ đều ngước mắt lên.. tuy hok pik gì nhưng tôi cũng ngước theo và trước mắt chúng tôi đây....một cảnh hoang tàn hiện ra... cả một rừng hoa hồng đều đã bị phá nát... đất và cỏ bị xới tung cả lên.....cây xanh bị chặt cành.... tướt lá... tất cả đều sững sờ.. tôi chắc rằng trước khi có chuyện gì đó x ảy ra.. nơi này rất đẹp....<BR><BR>_Aiiii..AI ĐÃ GÂY RA CHUYỆN NÀY........_Duy hét lên<BR><BR>_Bây gìơ điều quan trọng là phải đưa 2 bác vào viện đã... đi thôi_Quân vừa nói vừa cùng Kiên đỡ một bác dậy.. rồi Duy và Khánh cũng nhanh chóng đỡ bác còn lại ra xe...chiếc xe lao nhanh tới bệnh viện..<BR><BR>_Bác sĩ tình hình của 2 bác ấy sao rồi ak...._Duy lo lắng hỏi<BR><BR>_Uhm.. cũng khó nói lắm..hai bác bị đánh vào lưng và vai tuy hok nặng lắm nhưng do 2 bác đã đứng tuổi nên vết thường trở nên nghiêm trọng hơn một xíu.. may là hok bị đánh vào đầu.. 1 trong số các cháu đi theo bác để nộp viện phí... đừng lo lắng quá nhiều... vì thiếu máu nên các bác ấy sẽ hôn mê vài tiếng...rồi sẽ tỉnh lại nhanh thôi_Bác nhìn cả lũ rồi bỏ đi Kiên là người đi theo để nộp viện phí và kí giấy nằm viện<BR><BR>Lúc này ở sau trường<BR><BR>_Alo.. thưa tiểu thư.. mọi việc đã xong rồi ak... nhưng mà có chút rắc rối...._Một giọng đàn ông vang lên qua điện thoại<BR><BR>_Chuỵện gì?<BR><BR>_Ở đó có 2 ông bảo vệ do ông ta ngăn cản quá nên chúng tôi đành phải ra tay... hok bik ông ta có chết hok...._Hắn úp úng<BR><BR>_Hừ.. phiền phức thật... nhưng thôi hok sao đâu.. làm xong thế là tốt rồi...<BR><BR>Tít..<BR><BR>_Chị... họ có điều tra ra hok.. em sợ...._Dung ngập ngừng<BR><BR>_hừ.. mày yên tâm đi...đâu phải chúng ta tự mình ra tay đâu chứ.. với lại bọn người ta thuê đã trả tiền để bịt miệng tụi nó rồi..._Hạnh cười vô cùng xảo trá.._Cái vườn hoa đó là anh Duy mua cho mày sao Nhi...hừ... tao hok có đc kái vườn hoa đó thì mày cũng đừng hòng có đc...nếu mày hok bất ngờ xuất hiện lại như vậy thì tao cũng hok đến nỗi phá nát kái vườn đó đâu..... hơi tiếc nhỉ...._Hạnh bóp nát tấm ảnh của Nhi trong tay.....<BR><BR>Tíc tắc...10h đêm<BR><BR>_Axxxxxxxx.......... Tại sao giờ này chưa về nhỉ.......mấy thằng đó đưa con nhock đi đâu vậy hok bik.....axxxxxx.. càng nghĩ càng bực mình... còn kái thằng Nam kia nửa.... kéo con nhỏ kia rồi đi đâu mà mất hút cả ngày.... anh Huy...._Vũ bốc khói liếc sang Huy<BR><BR>_Nhìn cái gì.. anh cho mắt mày 7 màu bây giờ..... _Huy giơ nấm đám đe doạ<BR><BR>_Anh... cho em số điện thoại của mấy thằng đó đi....em phải gọi chữi mới đc..Nhi hok cầm theo điện thoại_Vũ chìa tay ra.. mặt cau có<BR><BR>_Sax... thật hết nói nổi mày.. mày mà chữi tụi nó sau này nó hok giúp nữa thì tiêu kon nhé...<BR><BR>_Thế càng tốt..._Vũ hậm hực<BR><BR>_Hừ....đc rôì... đây là số của thằng Duy... gọi nhưng cấm chữi.. RÕ CHƯA<BR><BR>Tít. tít...<BR><BR>_Alo.. Duy đây..<BR><BR>_ĐƯA NHI VỀ MAU.._Vũ hét vào điện thoại<BR><BR>_Ai mà mất lịch sự quá vậy....<BR><BR>_BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI HẢ... CÁC NGƯỜI CÓ CÒN NHỚ GIỜ GIẤC HOK VẬY<BR><BR>_NÀY...TÔI HỎI LÀ AI ĐẤY..<BR><BR>_TÔI LÀ VŨ ĐÂY....NỘI TRONG 5 PHÚT NỮA.. CÁC NGƯỜI PHẢI ĐƯA NHI VỀ KÍ TÚC XÁ....BIẾT KHÔNG HẢ<BR><BR>Rụp... <BR><BR>_axxx... thật tức chết đi đc......._Vũ tự bứt tóc mình .. =.=!<BR><BR>Trở lại bệnh viện<BR><BR>_Này ai gọi cho anh mà anh hét dữ vậy.. mà sao tui nghe thoang thoáng thấy tên tui trong đó nữa _ tôi ngồi chống cằm<BR><BR>_Xem ra tai cô cũng thính quá nhỉ... kái người mà vừa gọi ban nãy là anh Vũ đẹp trai iu quí của cô đó... anh ta bảo chúng tôi đưa cô về....._Duy hằn học..nghe nói tôi mới giật mình nhìn lại đồng hồ... đã hơn 11h đêm rồi.... mà tôi quên mất..vậy là các bác ấy đã hôn mê được hơn 11 tiếng rồi.....<BR><BR>Két...<BR><BR>_Bác... bác tỉnh rồi sao._Quân vui mừng cầm tay bác nói <BR><BR>_Bên này cũng tỉnh rồi này các cậu_Kiên nhìn vào bác mà mình đang ngồi cạnh.... thấy thế tôi cũng rất vui.. cầm 2 li nước đến chỗ hai bác...<BR><BR>_Ôi.. là..là tiểu thư sao_Một bác thì thào nói..khiến tôi hơi ngạc nhiên<BR><BR>_Bác biết cháu ak._Tôi tròn xoe mắt nhìn... bác chưa kịp nói thì Duy đã chen vào...tên này đúng là mỏ dài quá mà.... <BR><BR>_Chuyện đó tính sau đi... hai bác nói cho cháu biết mọi chuyện là sao đi ak..</P>
<P>_Chuyện đó tính sau đi... hai bác nói cho cháu biết mọi chuyện là sao đi ak..<BR><BR>Tuy đã trễ nhưng bản tính nhìu chuyện số 1 nên tui hok mún bảo họ đưa về mà ở lại " nghe ngóng"<BR><BR>_Các bác đang chăm sóc đám hồng thì từ đâu một bọn áo đen xông thẳng tới... bắt đầu đập phá....các bác đã cố ngăn cản nhưng hok đc... xin lỗi cậu chủ..._Bác cuối mặt xuống<BR><BR>_Bác.... cháu mới phải là người xin lỗi mới đúng ak... vì cháu mà hai người ra nông nỗi này..nhưng mà bọn áo đen đó là ai vậy chứ.._Mặt Duy đanh lại... tất cả đều lắc đầu thở dài......<BR><BR>....Fly me to the moon and let me play amoung the stars...._mọi người bị giật mình bởi nhạc chuông của Duy<BR><BR>_Alo.....<BR><BR>_TÔI BẢO LÀ 5 PHÚT PHẢI ĐƯA CÔ ẤY VỀ NGAY ĐÂY MÀ... CÁC NGƯỜI CÓ HIỂU HAY HOK VẬY....MAU ĐƯA ĐIỆN THOẠI CHO NHI GIÙM TÔI...._đầu dây hok ai khác chính là Vũ<BR><BR>_Quên mất... Của cô này..sao cô hok nhắc tôi đưa cô về hả...ssaxx._Duy nhét cái điện thoại vào tay tôi rồi đứng tựa vào góc tường liếc mắt nhìn<BR><BR>_Alo em đây.....<BR><BR>_EM ĐI ĐÂU THẾ HẢ... BÂY GIỜ MÀ CHƯA VỀ NỮA.. MAU VỀ NHANH ĐI...CON GÁI GÌ MÀ....<BR><BR>Tít.. tít tít..<BR><BR>_Axxxxxx....zô zuyên quá...điên hay sao zị...axxxxx_Tôi nghiến răng nhìn kái điện thoại....1 tay bóp chặt nó tay còn lại giơ nấm đấm...<BR><BR>_Này điện thoại của tôi đó.... trả đây.. saxxx_Duy giựt kái điện thoại lại lật qua lật lại xem xét.. tên này đúng là hà tiện<BR><BR>_Muộn rồi cô nên về rồi đấy... để tôi đưa cô về..._Quân kéo tay tôi đi.. mắt hok quên liếc nhìn Duy..<BR><BR>_Để anh đưa cô ấy về là được rồi... hok cần phiền em đâu.._Duy giật tay tôi lại....thế là 2 tên cứ nhìn nhau mãi...mà hok chịu buông tha cho 2 kái tay kủa tôi.. ôi tức chết đi đc mà...<BR><BR>_Hok sao em có thể đưa cô ấy về.... anh ở lại chăm sóc hai bác đi... đừng quên kái vườn hoa đó của ai đấy..._Quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi....ngụ í gì đây... nhìn kái gì thế kũng hok hỉu nữa... mà cũng chả quan tâm nữa.. đìu bây giờ là lết về KTX để ngủ... mắt sắp dán vào nhau lun rồi...<BR><BR>_Anh bỏ tay ra đi... lo mà chăm sóc cho 2 bác... tuy hok hỉu gì nhưng tôi nghĩ là do anh mà ra vậy đó..._Tôi kênh mặt nhìn Duy... cuối cùng hắn cũng buông tay ra... ôi may quá... tôi đi mà hok quen lè lưỡi trêu Duy làm hắn trợn cả mắt lên...<BR><BR>_CÔ COI CHỪNG TÔI ĐẤY... THẰNG KIA NHỚ ĐƯA CON TIỂU QUỈ NÀY VỀ THẲNG KTX ĐÓ..RÕ HOK HẢ..._Hắn hét theo... thế là bị bác sĩ dũa cho 1 trận kái tội hét vô tội vạ trong bệnh viện...<BR>---<BR>_Này.. anh cho mở mui xe ra đc hok... tui muốn hóng gió....đi mà... nha_tôi đưa đôi mắt cún con kute nhìn Quân...tay thì nắm áo lay lay..<BR><BR>_"Thình thịch thình thịch.. tim mình đập nhanh quá... con nhỏ này thật là".... được rồi chiều cô vậy... Chú ak'..mở mui xe đi...._Quân nói với bác tài...<BR><BR>_Woa..... mát quá đi... cảm ơn anh nhìu..._Tôi đứng zậy... giang hai tay ra tận hưởng khí trời....gió thật mát.. thoải mái quá đi....<BR><BR>_Ơ.. ak'''''.....<BR><BR>Thình thịch thìch thịch..... khung cảnh hiện giờ là 4 mắt nhìn nhau trăn trối.. ak' hok.. ngại ngùng mới đúng... ngượng thật... sao mình lại bất cẩn ngã thế này... may là có anh ta đỡ hok thì... chắc hun xe rồi....phải cảm ơn anh ta mới được.. nhưng sao tim đập nhanh thế nhỉ....<BR><BR>_Bỏ.. bỏ tôi xuống đc hok...<BR><BR>_Ơ.. xin lỗi_Quân như giật mình.. rồi cũng từ từ đặt tôi xuống ghế cạnh<BR><BR>_Cảm ơn đã đỡ tôi... hok thì..._Tôi gãi đầu nhìn qua Quân thì thấy người ta cũng đang nhìn mình... 4 mắt lại chạm nhau.. rồi lập tức cả hai cùng quay đi....thình thịch thình thịch... tiếng tim nghe rõ quá.. ôi.. sao thế... mình điên rồi sao.. có gì mà phải hồi hộp vậy chứ...<BR><BR>_Hok sao... lần sau cẩn thận một chút là đc rồi<BR><BR>Không khí ngại ngùng lập tức được dập tắc bởi diễn viên nữ chính của chúng ta đã lăn quay ra ngủ mất tiêu.. woa tốc độ ngủ nhanh kinh khủng quá... =.=!.... nhưng kịch hay vẫn còn...<BR><BR>Phụp...!!!.... Quân đã kịp đưa vai mình ra đỡ hok chắc kái đầu xinh xinh nhỏ nhỏ của ss Nhi nhà ta đã đập xuống ghế xe rồi... <BR><BR>_Con nhock này... ngủ nhanh vậy sao...._Quân khẽ nhìn Nhi cười...<BR><BR>Kít... <BR><BR>_Đây đc rồi.... _Quân nói với bác tài rồi quay qua lấy cánh tay đỡ ss Nhi...<BR><BR>_Nhock.. zậy đi... tới nơi rồi..._Cố lay nhưng diễn viên nữ chính của chúng ta ngủ quá ngon nên chẳng bik trời trăng mấy nước gì nữa rồi... vô ích thôi... anh Quân lẹp giai ơi...<BR><BR>_Tôi thấy cậu chủ nên bế cô ấy vào thì hơn_Bác tài quay đầu lại mỉm cười gian gian...<BR><BR>_Hok cần bác nói thì cháu cũng chỉ còn biết cách đó mà thôi...chờ cháu một lát sẽ ra ngay thôi..._Quân bế Nhi vào KTX vừa đi vừa lẩm nhẩm... <BR><BR>_Nhìn người nhỏ vậy mà cũng nặng quá nhỉ.. chắc cũng thuộc dạng ăn ngủ như heo đây mà... mà hok bik kon nhỏ này đang mơ thấy kái gì mà cứ cười hoài vậy hok biết...._Quân lắc đầu... và đây là điều mà bạn Quân của chúng ta đang thắc mắc...trong mơ.. pé Nhi của chúng ta đang...<BR><BR>"_ ÔI.. kem nhìu quá.... sao cánh đồng này toàn kem hok vậy..để thế này thì tiếc quá... phải ăn thôi.. ôi kem socola này... kem dâu này... kem vani này....ngon quá đi mất.....blap blap blap...ực ực..hạnh phúc quá ==' "<BR><BR>Trở về thực tại.. Quân đã bế Nhi tới KTX đang định gọi cho Vũ xuống nhưng lại hok có số đã vậy còn hok bik phòng nữa.. cũng may là giờ này mọi người đã ngủ cả rồi..hok chắc sẽ dòm ngó la hét chấn động kái KTX này mất thôi... đang phân vân hok bik làm sao... thì cứu tinh xuất hiện<BR><BR>_Cậu làm gì ở đây vậy.... đây chẳng phải là Nhi sao..._Nam từ đâu đi tới...Chắc chắn là mới đi hẹn hò về roài<BR><BR>_Tôi đang hok pik phải làm sao... may là anh tới... cô ấy ngủ quên trên xe.. nên tôi phải bế vào đây....giao lại cho anh đó...._Quân chuyền Nhi sang cho Nam...<BR><BR>_Uhm...cảm ơn đã đưa nó về_Rồi Nam bế Nhi đi... bỏ lại Quân đứng nhìn mãi theo lặng lẽ cười một mình...cậu hít một hơi dài rồi cũng đi về...<BR><BR>-----<BR><BR>_Ơ... cậu gặp nó hồi nào vậy..._Vũ đang chạy xuống thì gặp Nam đang bế Nhi lên<BR><BR>_Thằng Quân 4A đưa nó về...hok bik làm gì mà ngủ lun trên xe người ta.. chẳng ra làm sao cả.. mà sao nó nặng vậy nhỉ_Nam trả lời ngao ngán<BR><BR>_Cái bọn 4A đó thật nhìn ngứa mắt....mà đưa tớ bế cho_Vũ đưa kái mặt nai vô cùng ra nhưng.....<BR><BR>Bốp..!!!<BR><BR>_Muốn dụ tao hả... đâu có dễ..._Nam bế Nhi đi thẳng chỉ tội nghịp bạn Vũ của chúng ta phải ôm mông khóc lóc thảm thiết...miệng hok quên chữi thèng bạn mất nết.. hok hỉu lòng hắn....<BR><BR></P>
<P> </P>
<P>----<BR>Quay trở lại bệnh viện<BR><BR>_Hok bik con nhỏ đó về chưa nhỉ.._Duy cứ đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh và rồi cũng thấy sự xuất hiện trở lại của Quân... xem ra cậu ta khá vui sau khi đưa Nhi về...<BR><BR>_Sao thế.. lo lắng ak'...em đưa về KTX rồi.. hok có gì đâu_Quân nói mà vẫn nở một nụ cười trên môi... điều này khiến cho trí não tò mò của Duy bắt đầu hoạt động hết công suất<BR><BR>_Hok có gì sao cứ cười mãi thế... bộ đưa con nhỏ đó về vui lắm sao_Duy cáu<BR><BR>_Đương nhiên là rất vui rồi_Quân bước vào phòng bỏ lại Duy đứng đó với kái đầu bóc khói<BR><BR>_Saxx... chắc chắn là có chuyện gì rồi.._Duy nhíu mày chu mỏ liếc nhìn Quân<BR><BR>---<BR><BR>_A... tôi nhớ ra rồi_Lấy tay vỗ trán...1 bác reo lên làm cả cả 5 người còn lại trong phòng đều rất ngạc nhiên<BR><BR>_Này ông nhớ ra kái gì thế_ Bác còn lại hỏi ông bạn của mình<BR><BR>_Này... ông có nhớ lúc bọn áo đen đó sau khi đập phá xong đã đứng lại nói chuyện với nhau hok<BR><BR>_Nói chuyện ak'.. lúc đó tôi bị đánh ê ẩm cả mình... hơi đâu mà để ý đc nữa chứ<BR><BR>_Cũng phải.. tuy ông hok nghe nhưng tôi có nghe loáng thoáng bọn chúng nói_Bác gãi cằm suy nghĩ<BR><BR>_Bọn chúng nói gì vậy bác..._Cả bọn hối thúc<BR><BR>_Ak'... lúc đó có 1 thằng bảo là " chúng ta ra tay với hai ông già đó có nặng quá hok nhỉ?".... thì một thằng khác trả lời rằng " như vậy là nhẹ hơn năm ngoái rồi mày.. lần đấy chẳng phải chúng ta đánh nhau với một con oắt sao.. tao nhớ kái ngày đó hình như là valentine thì phải... mà công nhận con oắt đó cũng mạnh thiệt bị tao phang một gậy mà vẫn đánh bọn mình chạy tơi bời.. nhớ lại thấy nhục nhã thật.. đi thua một con nhãi ranh...hừ công nhận tao tưởng mấy kon tiểu thư thì hiền lắm.. ai ngờ như con tiểu thư họ Lê thuê chúng ta đó.. năm ngoái thì bảo chúng ta đánh nhau với con nhãi kia.. năm nay thì bắt đi phá chỗ này... đúng thật là hok thể khinh thường đc"... bác nhớ cụ thể là vậy đó.... <BR><BR>_Có thật hok hả bác_Quân hỏi lại<BR><BR>_Thật đấy.. tuy ta già nhưng trí nhớ vẫn còn tốt mà.....<BR><BR>_Tiểu thư họ Lê sao....._Kiên lẩm nhẩm<BR><BR>_Có ai mà chúng ta quen họ Lê hok nhỉ... ủa mà mình cũng họ Lê mà_Khánh gãi đầu<BR><BR>_Cảm ơn bác nhiều.. chi tiết này rất quan trọng cho việc điều tra của bọn cháu đó..._Quân mỉm cười<BR><BR>_Chẳng lẽ em nghĩ ra đc gì rồi sao_Duy nhìn Quân thắc mắc<BR><BR>_Thì cái em nghĩ cũng là cái anh nghĩ thôi.. chẳng phải vậy sao_Quân nói vẫn giữ nụ cười bí hiểm đó<BR><BR>Rồi cả 4 người nhìn nhau mỉm cười<BR><BR>_Là người đó<BR><BR>_Đúng vậy.. chính họ chứ hok ai khác.....lúc nãy nghe nói đến lễ valentine năm ngoái thì em lại liên tưởng đến một sự việc.... tại sao con nhock Nhi đó lại bị mất trí nhớ...._Quân tựa lưng vào tường nói<BR><BR>_Hok ngờ cô ta lại hiểm độc như vậy_Duy bóp chặt tay lại<BR><BR>_Tớ mà có vị hôn phu như thế... thà tự tử còn hơn... hai người số xui thật..._Khánh vỗ vai Kiên cười tinh quái<BR><BR>_Ôi... tình yêu là thế sao.. tình yêu khiến ta bất chấp mọi thủ đoạn như vậy ak'....cuối cùng thì cũng biết được thì ra tất cả nguyên nhân đều do hai chàng hoàng tử nhà ta đã lỡ gọi là gì nhỉ.._Kiên ranh ma nhìn Khánh<BR><BR>_Ak'.." thầm thương trộm nhớ".. vốn tiếng việt của cậu thấp quá đó<BR><BR>_Đúng rồi đúng rồi... thầm thương trộm nhớ cô bé tên Nhi đó khiến cho hai vị hôn phu của hai chàng phải nỗi cơn uất ức kinh khủng như vậy... chẹp chẹp.. đúng là khiến cho người ta phải rợn cả tóc gáy_Kiên lắc đầu tỏ vẻ thông cảm<BR><BR>_Nói đủ rồi đấy.. giờ hok phải lúc bình loạn nhân cách của hai con nhỏ đó đâu... chúng ta có việc khác quan trọng hơn để làm rồi đấy..._Cả 4 lại nhìn nhau nhết mép cười.......</P>
<P>Sáng hôm sau.. trước cổng trường Angel như mọi ngày lại xuất hiện 4 chiếc mui trần màu đen láng bóng... 4 vị công tử nhà ta bước xuống xe... trên tay mỗi người cầm một kây hoa hồng đỏ... riêng Duy đưa cây hoa hồng lên miệng ngậm....đám nữ sinh lại típ tục màn hò hét thường ngày nhưng có vẻ hôm nay hét khí thế hơn vì 4A hôm nay khác mọi ngày...<BR><BR>Vừa bước vào căng-tin 4A đã chạm mặt ngay chị em họ Lê... đúng là đỡ mất công tìm kiếm...Khánh, Kiên đứng dựa vào tường... tay đưa cây hoa hồng lên mũi ngửi, mắt hướng nhìn sang nơi chuẩn bị có một vở kịch diễn ra.. miệng nở nụ cười quyến rũ... khiến mấy pé nữ sinh càng ngày càng bu đông hơn<BR><BR>Bên Duy và Quân thì khác...Duy đưa tay lấy cây hoa hồng đang ngậm trên miệng xuống một tay đút vào túi quần 1 tay đưa cây hoa hồng đặt vào tim<BR><BR>_Không biết cô bé tên Hạnh có thể nhận cành hồng nhỏ này của tôi hay hok nhỉ_Duy nhìn thẳng vào Hạnh... đám con gái bên ngoài sau mấy phút yên lặng thì lại típ tục hét lên<BR><BR>_Ơ..ơ... tặng cho em hả...._Hạnh ngạc nhiên mắt mở to rồi cũng đón lấy cành hồng từ tay Duy_Cảm ơn..anh.. hoa đẹp lắm... Á..._Không may khi nhận cành hồng từ tay Duy.. Hạnh bị gai hoa hồng đâm chảy máu...cành hoa rớt xuống đất... đây hok phải là tình cờ mà là do 4A đã xếp đặt sẵn... nơi Duy cầm là nơi đã đc bẻ gai đi...Duy cầm ở phần hok có gai nên khi Hạnh cầm lên trên sẽ bị gai đâm ngay...<BR><BR>Còn phía bên Quân, Quân cầm cây hoa hồng xoay xoay nhẹ.... vừa nhìn cành hoa vừa mỉm cười...<BR><BR>_Rất đẹp đúng hok?_Quân chuyển sang nhìn Dung mỉm cười làm cô nàng hết sức bối rối<BR><BR>_Vâng...ạ<BR><BR>_Hoa đẹp thì phải tặng cho người xứng đáng với nó đúng không, hãy nhận lấy nó đi..._Quân vẫn giữ nguyên nụ cười đó chìa cành hoa ra trước mặt Dung..... và sự việc cũng diễn ra với Dung giống như với Hạnh...<BR><BR>Duy, Quân, Kiên, Khánh thay vì nụ cười quyến rũ ban nãy thì giờ đã thay bằng một nụ cười khinh bỉ...bên ngoài đám học sinh bắt đầu xì xầm bàn tán... <BR><BR>_Xem ra các cô không có phước để nhận mấy cành hoa này rồi.._Kiên nhết mép nhìn hai chị em họ Lê đang rên rỉ vì bị gai đâm nhưng hai chị em họ hok hề để ý thấy thái độ đó của 4A<BR><BR>_Anh Duy.. gai đâm em đau quá.. chảy máu rồi_Hạnh mếu<BR><BR>_Anh Quân.. giúp em với... đau quá_Dung cũng vậy<BR><BR>_Mới bị vậy thôi mà đã mếu máo như thế rồi ak'... ngây thơ thế sao...hồng đẹp nhưng hồng có gai đấy...các cô phải là người biết rõ điều này chứ.. .sao lại sơ suất như vậy nhỉ..._Duy cuối xuông nhặt cành hoa hồng ban nãy<BR><BR>_Nhìn mấy cành hoa hồng này... mấy cô hok nhớ tới cái gì ak'.._Quân ngồi xuuống cầm cây hoa hồng còn lại dưới đất lên vẫy vẫy trước mặt hai chị em họ...<BR><BR>Rồi cả 4 người cùng quay về phía đám đông... tung 4 cành hoa về phía đám nữ sinh.....<BR><BR>_Tặng cho mấy cô bé này còn đáng hơn.._Khánh nháy mắt với đám nữ sinh....<BR><BR>_CÁC ANH THẬT QUÁ ĐÁNG..._Hạnh đứng dậy nghiến răng<BR><BR>_Quá đáng hả... ơ... cô có tư cách nói từ này với bọn tôi cơ ak'....._Duy lắc đầu nhìn Hạnh đầy thương hại<BR><BR>_DÁM VÌ CON RANH ĐÓ MÀ ĐỐI XỬ VỚI BỌN TÔI THẾ... CÁC ANH HÃY CHỜ ĐẤY.... TÔI SẼ LÀM CHO CÁC NGƯỜI HỐI HẬN VÌ ĐÃ LÀM VẬY.._Hạnh kéo Dung đi thẳng<BR><BR>_Để xem ai sợ ai..._Duy nhết mép ánh mắt sắt như dao cạo<BR><BR>_Này.. chúng ta làm thế này có dễ dàng cho bọn họ quá hok.._Khánh nhìn theo 2 chị em họ hỏi<BR><BR>_Anh yên tâm đi.. đây chỉ mới là lời cảnh báo thôi... nếu trút giận một cách nhanh chóng thì hok hay.. dù sao bọn họ cũng là con gái và còn là con của bạn ba mẹ em nên cũng phải giữ thái độ... tuy là nhìn mặt bọn họ là em muốn nổi điên lên rồi nhưng vẫn phải kiềm chế cơn giận...._Quân tặc lưỡi cau mày<BR><BR>-------<BR>Phía sau trường<BR>_Tức thật..... mấy thằng đó dám bỡn cợt chị em mình như vậy_Hạnh nghiến răng ken két<BR><BR>_Con nhỏ Nhi đó là cái quái gì mà mấy ảnh cứ đâm đầu vào chứ..._Dung tức giận hok kém<BR><BR>_Hừ... sao bọn đó lại biết được vụ vườn hoa đó là do chúng ta làm chứ... chắc chắn kái đám tay sai ta thuê đã để sơ hở rồi... hok biết vụ valentine lần trước 4A có biết hay hok nhở.. hừ.. mà hok sao.. tao có cách đối phó với bọn nó rồi... tao vừa nghe một thông tin hết sức thú vị đó...._Hạnh cười nham hiểm<BR><BR>_Em cũng biết rồi hok phải một mình chị biết đâu..._Dung tựa lưng vào cột<BR><BR>_Uhm.... bây giờ thì đối phó với con nhỏ đó đơn giản như ngắt 1 bông hoa thôi_Vừa nói Hạnh vừa đưa tay ngắt 1 đoá hoa hồng rồi hai chị em họ cùng ngắt từng cánh từng cánh của nó ra... rồi cả 2 cùng nhìn nhau cười...<BR><BR>------<BR>Lớp 10a2<BR><BR>_Ủa.. vậy là hồi trước tui thân với cậu lắm hả_Tôi ngơ ngác hỏi Ngân khi nó dễ dàng kể ra hầu như tất cả sở thích của tôi và những kỉ niệm của tôi và nó...<BR><BR>_Chứ còn gì nữa.. nguyên cái trường to đùng này có mình tớ thân với cậu nhất thế mà nữo lòng nào quên bạn bè như vậy_Ngân phụng phịu nói<BR><BR>_Ủa Ngân zị là nó bị mất trí nhớ thiệt đó hả... sao mà bị zị_Một nhỏ nào đó chỉ vào tôi hỏi<BR><BR>_Thiệt chứ sao hok mày... nhìn cái mặt nó ngu ngu như zì mà hok phải gì nữa_Ngân báu má tôi<BR><BR>_Ê.. đau.. con nhỏ này...mặt ta đẹp thía này mà dám làm vậy hả...<BR><BR>_Oh.. trí nhớ nó mất nhưng tính tình tự tin thái quá của nó vẫn hok thay đổi tụi mày ạ... hahaaa_Nó cười phá lên rồi cả tụi kia cũng hùa theo nhe hàm răng khỉ ra cười.... tức thật.. ai cũng khen mặt mình đẹp mà tụi nó dám coi rẻ như vậy.. nhưng mà sao tôi có cảm giác thân thiết với họ thế nhỉ<BR><BR>_Cười đủ chưa... hơ hơ...bây giờ tới ta xử mi đó Ngân ơi..._Tôi chống cằm nhìn lên trần nhà_Hình như mình nghe nói bạn Ngân với anh Nam- anh họ mình đang YÊUUUU.. nhau thì phải... tại vì tui bị mất trí nhớ nên hok biết là hai người đã yêu nhau từ lâu hay mới đây.. vì vậy mún hỏi đó.._Tôi nhấn mạnh.. cố kéo dài từ Yêu.... mắt chớp chớp nhìn Ngân còn nó thì mặt đỏ như trái cà.... đám con gái cứ thế mà hỏi han tới tấp<BR><BR>_Ủa.. vậy hả Ngân.. thì ra mày thick anh Nam hả.... công nhận là ảnh đẹp chai thiệt ak'_Một nhỏ cuối xuống cầm bàn tay Ngân lên vỗ vỗ<BR><BR>_Con này thay lòng đổi dạ nhanh thiệt.... mới hồi nào bảo thick Quân giờ đã chuyển sang anh Nam.. mà hai người yêu nhau thiệt hả_Một nhỏ khác vuốt vuốt tóc Ngân<BR><BR>_Ê.. ê... mấy con này.... làm gì êk.. tính dê tao hả...axxx_Nó giơ nấm đấm lên doạ_Mún biết thì đi mà hỏi anh Nam í...._nhắc tới Nam.. mặt con Ngân lại đỏ ửng... nó đành xài chiêu " bỏ của chạy lấy người".. phóng vèo ra khỏi lớp....đám con gái được thể hú la inh ỏi<BR><BR>Tôi cũng chạy theo nó vì quyết tâm phải làm rõ sự việc khiến cho lão Nam suốt ngày ngồi trong phòng mà cứ cười một mình.. chạy tới gần cầu thang thì...<BR><BR>_Á...Xin lỗi bạn_Một cô bạn va phải tôi<BR><BR>_Hok có gì đâu.. bạn có sao hok.. tớ cũng có lỗi mà_Tôi lịch sự hỏi lại<BR><BR>_À hok sao... mà bạn có phải là Hội trưởng nhiệm kì trước hok nhỉ...hi mình biết bạn đấy nhưng chắc bạn hok biết mình đâu.. mình tên Dung học 10a3 rất vui đc làm quen với bạn..._Nhỏ đó chìa tay ra mỉm cười tôi cũng bắt tay mỉm cười...<BR><BR>_Hôm nào rảnh tụi mình đi ăn kem với nhau nhá..._Dung nói.. nhắc tới kem - món sở trường nên tôi liền đồng ý ngay.. bây giờ tôi đã có thêm một người bạn mới nhưng vì còn phải đuổi theo con Ngân nên tôi hok nói chuyện típ với nhỏ được..<BR><BR>_Tớ có việc phải đi trước nhé.. lần sau mình nói chuyện típ<BR><BR>_Sắp vào lớp rồi mà cậu còn đi đâu thế<BR><BR>_Uh tớ đuổi theo con bạn í mà.. thui đi nhé..._Rồi tui chạy kái vèo đi kím con Ngân.. nhưng mà nó đâu mất tiêu lun roài...<BR><BR>Sau khi Nhi đã đi khỏi... Dung nhìn theo bóng Nhi nở một nụ cười bí hiểm.......</P>
<P> </P>
<P>Sau khi Nhi đã đi khỏi... Dung nhìn theo bóng Nhi nở một nụ cười bí hiểm.......<BR><BR>_Alo.. chị 2.. bước 1 đã thành công...bên tụi 4A đã sắp xếp xong chưa chị<BR><BR>_Mày đừng lo.. tao thu xếp cả rồi.. tụi nó sẽ chẳng kịp cảnh báo cho con oắt đó đâu..<BR><BR>---<BR><BR>_Chúng ta có nên lập tức nói việc này cho bên kia biết hok?_Kiên xoay xoay ly nước<BR><BR>_Hiện giờ bằng chứng cũng chỉ mới là lời nói mà bác bảo vệ vườn nghe được... tuy vậy chúng ta cũng có thể khẳng định sự việc có liên quan đến Nhi là do Hạnh và Dung làm...nhưng ta hok thể nào trực tiếp nói chuyện vì chắc chắn họ sẽ chối ngay làm thế cũng hok ích lợi gì cả.... bây giờ an toàn của Nhi là quan trọng nhất ta hok biết họ sẽ làm gì tiếp tục nhưng tốt nhất là nên báo cho bên kia và Nhi biết càng sớm càng tốt..._Quân đề nghị<BR><BR>_Uhm.. đúng vậy... nhưng khi bên kia nghe được.. liệu hai con nhỏ đó sẽ ra sao chứ... tập đoàn nhà Nhi lớn thế cơ mà... tớ hok phải là lo cho 2 con đó chỉ lo cho gia đình bạn ba mẹ liệu họ sẽ ra sao...._Duy đăm chiêu<BR><BR>Reng.. reng.. reng... <BR><BR>_Vào lớp rồi.. bây giờ an toàn của Nhi là quan trọng nhất...vì vậy việc đó tính sau đi... Quân em học cùng lớp với Nhi nên có lẽ dễ cho con nhock đó biết vì vậy em lo phần Nhi đi... còn bọn này sẽ lo phần Nam và Vũ...giờ ra chơi.. hẹn gặp nhau ở sau trường...ok... cứ vậy đi_Kiên nhanh chóng triển khai công việc<BR><BR>----<BR><BR>Giờ ra chơi.. phía sau trường<BR><BR>_Quân đến rồi kìa...._Khánh chỉ tay về phía Quân đang chạy tới<BR><BR>_Ủa Nhi đâu_Vũ hỏi<BR><BR>_Không được rồi... tuy là học chung lớp nhưng em hok có cách nào nói chuyện được với con nhỏ đó.. viết giấy cũng hok gửi được ( lúc này Quân và Nhi đã không ngồi cùng bàn nữa... Nhi ngồi bàn đầu với Ngân.. còn Quân thì bàn kề cuối)... bọn con gái cứ bám lấy em nên em hok quan sát được Nhi... mỗi lần định tới nói thì bọn con gái lại bu vào hỏi han.. có khi thì lại bị người khác va vào.... hok cách nào tiếp cận được Nhi..._Quân lo lắng<BR><BR>_Tại sao lại vậy chứ... hok được phải chia nhau ra tìm Nhi thôi.. ai gặp được nó phải lập tức nói cho nó biết... đi thôi_Nam ra lệnh... thế là cả đám bắt đầu tìm kiếm... nhưng quái lạ thay là họ đi đến đâu... là bị cản đường đến đó...Nam đang đi thì một con nhỏ nào đó chạy tới va vào rồi khóc um lên làm đám học sinh bu quanh lấy Nam chỉ trỏ... tình cảnh đó cũng diễn ra y hệt với Vũ.....<BR><BR>bên Duy thì một thằng nào đó loạng choạng làm vỡ hai cái ly ngay trước mặt Duy... thế rồi mấy thằng nữa chạy tới **** thằng đó.. Duy định đi né sang một bên thì đám con gái lại bu vào hỏi Duy có sao hok..Duy định hét lên để họ tản ra thì lại thôi vì như thế sẽ càng gây chú ý..bên Quân thì bị đám con gái chạy lại hỏi bài.. tuy Quân đã nói là đang bận xin lỗi nhưng bọn con gái vẫn hok buông tha nằng nặc kéo Quân lên lớp để chỉ bài cho họ... Kiên và Khánh cũng bị mấy tình huống tương tự...<BR><BR>Lúc này Nhi đang ở 1 nơi hok hề xa lạ đó chính là căng tin- kái nơi mà giờ ra chơi thì hàng nghìn con người đổ xô tới... nếu hok đi cùng nhau thì khó mà tìm ra nhau được đằng này... Nhi đang ngồi ở một kái bàn mà nơi đó đã được che chắn bởi rất nhiều người 1 cách có chủ ý <BR><BR>_Mà Nhi này.. tớ nghe nói cậu bị mất trí nhớ hả... sao cậu lại bị thế?_Dung có vẻ tò mò hỏi tôi<BR><BR>_uh.. tớ cũng chỉ biết được chút ít là hình như tớ bị đánh vào đầu thôi...._Tôi gãi đầu_ Mà kem ở căng tin cũng ngon quá cậu nhỉ_Tôi ngậm kái muỗng cười tươi..<BR><BR>_Uh.. ngon thì ăn nhiều lên nhé_Dung nở nụ cười rất tươi nhưng tôi có cảm giác nụ cười đó có chút lạ... rồi tôi cũng hok để ý đến chuyện đó nữa mà chú tâm thưởng thức ly kem của mình... ăn đc nửa ly thì tất cả mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu mờ nhạt..<BR><BR>Phụp<BR><BR>_Hư... gục nhanh nhỉ.. _Dung khoanh tay.. nhìn Nhi đang nằm trên bàn cười khinh bỉ... rồi cô sai bọn đàn em đội mũ và đeo kính vào cho Nhi để cải trang rồi đưa Nhi đi....<BR><BR>_Alo.. chị 2... bước 2 đã ok... xem ra mấy chàng Hoàng Tử của hok tìm ra được Công Chúa trước khi nàng ăn phải "trái táo độc" rồi...<BR><BR>_Làm tốt đấy... bây giờ chúng ta chỉ việc ngồi chơi... ngắm nỗi lo của 4A rồi... rồi thì mục đích của chúng ta cũng đc thực hiện hoàn tất thôi...</P>
<P>Reng reng reng.....<BR><BR>_Vào lớp rồi_6 chàng trai ở 6 nơi khác nhau cùng vô tình cất lên câu nói này... cuối cùng họ cũng đã đc "buông tha" nhưng đã hết giờ... họ nghĩ chắc Nhi cũng về lớp rồi nên ai nấy cũng về lớp của mình.....tất cả đều hy vọng Quân có thể gặp Nhi để thông báo cho Nhi biết....<BR><BR>Quân tức tốc chạy vội vào lớp... nhưng......<BR><BR>_NGÂN ! NHI ĐÂU RỒI?.._Quân cuống lên<BR><BR>_Sao vậy.... từ lúc ra chơi tới giờ tớ hok có gặp nó...<BR><BR>Vừa nghe hết câu Quân vội vàng tung chạy ra khỏi lớp mặc cho bà cô dạy Sinh hét la gọi lại<BR><BR>_QUÂN.. GIỜ HỌC MÀ EM ĐI ĐÂU ĐẤY.... ĐỨNG LẠI NGAY CHO TÔI<BR><BR>Quân xông thẳng vào lớp 10a3 trước con mắt ngạc nhiên của đám học sinh và ông thầy....<BR><BR>_DUNG...NHI ĐÂU?_Quân hét lên<BR><BR>_ANH ĐỪNG CÓ VÔ DUYÊN... CHUYỆN CỦA CON NHỎ ĐÓ LIÊN QUAN GÌ TÔI<BR><BR>_EM QUÂN! ĐÂY LÀ LỚP HỌC SAO EM LẠI TỰ TIÊN XÔNG THẲNG VÀO LA HÉT NHƯ VẬY HẢ_Ông thầy nổi điên<BR><BR>Còn Quân chỉ đứng nhìn Dung với đôi mắt căm giận rồi quay ra xin lỗi ông thầy... làm ổng cũng hết hồn lun... hắn cũng hok hiểu sao lại cảm thấy bất an như thế nên chạy ngay qua lớp Dung.... giờ thì hắn mong là Nhi đã về lớp rồi nên chạy ngược về lại nhưng chỉ là hy vọng... Nhi hok có ở lớp... pà cô Sinh lại tiếp tục í ới gọi theo, trong lớp Ngân cũng đang hết sức lo lắng vì hok biết chuyện gì đang diễn ra..<BR><BR>Lòng Quân giờ đang như lửa đốt... não căng ra như dây đàn... Quân lại chạy ngay lên phòng 11a2 - nơi mà 3 người còn lại của 4A đang ngồi học với tâm trạng treo ngược cành cây... thấy Quân chạy đến trước của lớp với khuông mặt khổ sở.. cả 3 biết có chuyện hok hay đã xảy ra...mặt Duy hok còn hột máu... hắn và Kiên Khánh cũng tức tốc bay ra khỏi lớp trong con mắt ngạc nhiên sững sỡ của đám bạn và giáo viên...vừa nghe Quân nói Duy đá Rầm vào cửa lớp xíu nữa là chảy máu vì cửa bằng sắt... ít phút sau thì Vũ và Nam cũng được thông báo.....<BR><BR>--- Trong lớp 11a3----<BR><BR>_Hừm... nhìn bọn họ hớt hải thế chắc là đang lo lắng phát điên rồi đây.... giờ thì có hối hận vì đã đối xử với chị thế thì cũng muộn rồi mấy kưng ak._Hạnh nở nụ cười vô cùng hiểm độc<BR><BR>----<BR>Bây giờ cả bọn đã kéo nhau lên phòng Hiệu trưởng để tìm anh Huy nhưng<BR><BR>_Xin lỗi nhưng Hiệu trưởng đi họp rồi...._Hiệu phó đáp<BR><BR>_Hừ.. họp quan trọng hay tính mạng em gái mình quan trọng chứ... phải gọi anh Huy về thôi... tít tít tít..._Vũ cầm di động lên gọi nhưng_Thuê bao quý khách vừa gọi hiện......._tít.. hok liên lạc đc rồi làm sao đây.._Vũ lấy hai tay ôm đầu khổ sở<BR><BR>_Thầy Hiệu Phó.. nhờ thầy gọi hai người này lên giùm em.. một người là Lê Mỹ Hạnh 11a3.. một người là Lê Mỹ Dung 10a3... nhanh nhanh đi ạ... chuyện này rất quan trọng_Quân nhìn Hiệu trưởng với đôi mắt khẩn cầu...và sua 1 hồi thì<BR><BR>_Mời 2 em Lê Mỹ Hạnh 11a3 và Lê Mỹ Dung 10a3 lên phòng Hiệu Trưởng có việc cần...<BR><BR>----<BR><BR>_Hừm.. đến lúc rồi đây.. tới tận phòng Hiệu trưởng cơ đấy...tưởng chị sợ sao..._Hạnh vẫn giữ nguyên nụ cười đó<BR><BR>_Thế nào.. em chuẩn bị sẵn sàng chưa... tiến hành bước quyết định nào..<BR><BR>_Hừm... em mong lắm rồi đây<BR><BR>----<BR><BR>_Thầy phải đi có việc... chuyện ở đây giao cho Hội trưởng.. em chịu trách nhiệm toàn bộ tài sản ở đây đó_Thầy Hiệu phó nói rồi mở cửa đi thẳng.. lúc này Hạnh và Dung bước vào với gương mặt nai hơn chú nai<BR><BR>_Ủa.. soa mọi người cũng ở đây hả... Thầy Hiệu trưởng đâu..?_Hạnh giả vờ ngó xung quanh..<BR><BR>_NHI ĐÂU_Vũ định bay tới thì bị Nam cản lại.._Bình tĩnh đi Vũ....<BR><BR>_Này... con nhỏ đó ở đâu thì sao mà chúng tôi biết đc chứ... mắc gì hỏi bọn tôi_Hạnh khoang tay hất mặt<BR><BR>Rầm<BR><BR>_Cô đừng giả vờ ngây ngô nữa... tôi biết là do cô làm chứ hok ai cả..._Duy đấm mạnh lên bàn<BR><BR>_Ủa.. thế biết cả rồi ak'....biết rồi thì bọn này cũng đâu còn gì để nói nữa đâu_Hạnh kéo 2 kái ghế ra bình thản ngồi<BR><BR>_Cô... quả thật lòng dạ hiểm ác......._Quân nghiến răng<BR><BR>_Phường hạ đẳng như con nhỏ đó có gì hay ho mà 4A các anh phải quan tâm như vậy cơ chứ_Dung hét lên<BR><BR>Bốp!<BR><BR>_Hạ đẳng.. cô có biết Nhi là ai hok mà nói như vậy hả?_Vũ nỗi điên tát thẳng vào mặt Dung, tay nắm lấy cổ áo...<BR><BR>_Là ai chứ.. 1 con đầu đường xó chợ... anh cũng thế thôi chằng khác đâu_Dung lấy móng tay báu vào cánh tay của Vũ đến nỗi chảy máu... Vũ định tát cho cô ả một cái nữa thì Nam... Kiên chạy tới kéo Vũ ra.... Quân lạnh lùng bước tới trước mặt Dung.. cô nàng sợ ánh mắt của Quân.. lùi lại.. nhưng mắt vẫn cố nhướng lên.....<BR><BR>_Cô nói sai rồi... nếu đem hết gia sản nhà cô ra so sánh với nhà cô ấy thì nó chỉ bằng 1 góc thôi.. cô hiểu hok<BR><BR>_Sao... sao có thể thế đc_Hạnh bật dậy khỏi ghế còn Dung bắt đầu run sợ<BR><BR>_Sao không thể chứ... cô ấy là tiểu thư của tập đoàn HANKY PAPY mà.. cô hok biết sao.. hồ sơ lí lịch của cô ấy ở trường này đều là giả_Mắt Quân đỏ ngầu nhìn Hạnh đang xanh mặt sau khi nghe đến tên tập đoàn nhà Nhi<BR><BR>_Dung đưa cái đó đây_Tuy rất shok về gia thế của Nhi nhưng Hạnh vẫn hok lung lay ý chí.. cô bắt đầu bình tĩnh trở lại...Hạnh chìa tay ra...Hạnh cầm xấp giấy giơ lên.....<BR><BR>_Hư.. các người muốn cứu nó phải hok... thế thì kí vào kái này trước rồi hãy nói chuyện nhá_Hạnh quăng xấp giấy vào Quân rồi kéo Dung đi<BR><BR>_ĐỨNG LẠI_Vũ hét lên<BR><BR>_Sao.. hok mún cứu nó ak'... các người hok có lí do nào ngăn bọn này lại đâu.. hok bằng chứng.. hok gì cả.. tôi đã cảnh cáo trước rồi... đối xử tệ với chị em nhà này thì hok xong đâu....5 giờ chiều nay tôi sẽ quay lại đây... suy nghĩ đi nhá.. nhưng tốt nhất là nên kí vào thì hơn...._Hạnh đẩy cửa đi thẳng</P>
<P>_NHI RA NHƯ THẾ TẤT CẢ LÀ DO HAI ANH EM CÁC NGƯỜI_Vũ gào lên... nhìn anh em nhà Duy với con mắt vô cùng hằn học... Nam hok nói gì.. chỉ kéo Vũ ngồi xuống....<BR><BR>_Duy, Quân.. hai người mở ra xem trong đó là cái gì đi_Kiên chỉ vào xấp giấy Quân cầm rồi họ từ từ lật ra<BR><BR>_SAO?..... HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN_Tất cả thốt lên..nhìn nhau một hồi.. rồi lại típ tục đọc hết bản hợp đồng đọc đến đâu thì mặt biến sắc đến đó nhất là Duy và Quân...<BR><BR>_Cho tôi mượn xem thử được hok?_Nam nói.. rồi Quân đưa bản hợp đồng cho Nam xem<BR><BR>_Hợp đồng vô thời hạn ak'... Bên A: Lê Mỹ Hạnh và Lê Mỹ Dung.. Bên B: Đặng Phong Duy và Đặng Phong Quân... hai bên đã đồng ý kí kết hợp đồng hôn nhân với các điều khoản như sau: 20t bên B tức Đặng Phong Duy và đặng Phong Quân phải lấy bên A tức Lê Mỹ Hạnh và Lê Mỹ Dung làm vợ và làm tròn bổn phận làm chồng, nếu làm trái với hợp đồng bên B phải bồi thường thiệt hại cho bên A cụ thể là phải san nhượng 60% cổ phiếu tập đoàn đá quý Trường Thịnh của bên B cho bên A. Hợp đồng này có 4 bản, mỗi bên sẽ giữ hai bản. Hợp đồng lập ngày 28 tháng 4 năm 2010. Đại diện 2 bên và luật sư đã kí, bên A và luật sư ... họ đã kí vào rồi còn bên B là phần của hai cậu đấy... thế này coi như là ép buộc rồi... giờ tính sao_Nam đọc lên rồi trả lại cho Duy<BR><BR>_CÒN SAO TRĂNG GÌ NỮA... NHI BÂY GIỜ HOK BIẾT TÌNH TRẠNG NHƯ THẾ NÀO MÀ CÒN Ở ĐÓ TÍNH VỚI CHẢ TOÁN..NÓ BỊ NHƯ VẬY LÀ DO AI CHỨ? _Vũ vẫn giọng hằn học... rồi ngay sau đó bị Nam tạt nguyên ly nước vào mặt<BR><BR>_THẰNG KIA.. TỪ NGÀY MÀY VỀ VIỆT NAM TỚI GIỜ TAO THẤY CÀNG NGÀY TÍNH MÀY CÀNG NÓNG ĐÓ VŨ... NẾU MÀY Ở HOÀN CẢNH NHƯ HAI ĐỨA NÓ THÌ MÀY CÓ KÍ NGAY ĐƯỢC HAY HOK HẢ.. TAO CŨNG ĐANG RẤT LO CHO NHI.. TỤI NÓ CŨNG VẬY.. MÀY LÀM ƠN BÌNH TĨNH SUY NGHĨ GIÙM TAO MỘT CHÚT ĐI VŨ_Nam nhìn Vũ với đôi mắt nghiêm nghị..Vũ quay đầu lấy tay lau mặt<BR><BR>_Xin lỗi...tao đã nổi nóng...vì tao quá lo cho Nhi... đầu óc tao thật giờ chỉ nghĩ về Nhi thôi_Giọng Vũ trầm lại<BR><BR>Anh Duy đẹp trai anh Duy dễ thương có tin nhắn... điện thoại Duy reo lên... là một số lạ... Duy mở ra xem, mặt tái đi rồi lại đỏ phừng lên vì tức giận... thấy vậy Quân định giựt cái điện thoại trên tay Duy thì điện thoại Quân lại reo lên..số gửi tin nắhn đến Quân cũng chính là số đã gửi tin nhắn qua điện thoại Duy và cũng là cùng một hình ảnh đó.....<BR><BR>_Anh cũng nhận được giống em đúng hok?_Quân đưa điện thoại lên trước mặt Duy.... và Duy cũng chìa điện thoại của mình ra.....<BR><BR>Thấy hai thằng bạn có biểu hiện lạ thường.. Kiên giựt chiếc điện thoại trên tay Duy còn Nam thì giựt điện thoại của Quân...... hình ảnh mà hai người nhận được là ảnh của Nhi đang bị trói vào một góc tường và đang nằm bất động.. bên cạnh là hai người mặt đồ đen.. đội mũ đen sụp xuống che hết mặt.. trên tay cầm gậy.....<BR><BR>_Có tin nhắn đến_Kiên, Nam cùng la lên và cùng đọc<BR><BR>_Bọn này chưa làm gì nó đâu.. chẳng qua là nó đang bị say thuốc mê thôi.. nhưng nếu hok kí thì hok biết chuyện gì sẽ xảy ra với con oắt này đâu đấy<BR><BR>_THẬT TỨC CHẾT_Vũ đập bàn... Duy tự đánh vào đầu mình còn Quân thì đấm tay vào tường... nói chung tất cả mọi người giờ đây trong đầu chỉ còn hai từ Lo Lắng và Tức giận<BR><BR>Bong bong bong.. chuông đồng hồ trong phòng Hiệu trưởng reo lên báo hiệu đã 12 giờ<BR>Lúc này đây..Nhi hok bị giấu ở nơi nào xa lạ mà chính là nhà kho sau trường vì trong giờ học hok học sinh nào được phép ra khỏi trường... vào thì dễ nhưng ra thì hok được... vì vậy mà Hạnh đã bảo đàn em đưa Nhi đến đây... đợi sau 12h sẽ đưa Nhi ra .... <BR><BR>Trong lúc 4A cùng Nam, Vũ đứng ngồi hok yên thì một cô bé đội mũ đen đeo cặp kính được đưa lên một chiếc Mercedes Benz SLK<BR><BR>_Còn tới 5 tiếng nửa con nhỏ đó mới quay lại.. hay chúng ta nên đi ăn chút gì đi....tôi thấy mọi người cũng khá mệt mỏi rồi đấy.. _Khánh đề nghị<BR><BR>_Xem ra hok ai có tâm trạng ăn uống đâu Khánh_Kiên thở dài<BR><BR>4h chiều.....<BR><BR>_Còn 1 tiếng nữa thôi đấy Duy, Quân_Kiên nhìn đồng hồ.. khoảng thời gian 4 tiếng đồng hồ trôi qua với họ thật quá nặng nề, anh Huy vẫn hok thể liên lạc được...<BR><BR>Nam, Vũ, Kiên Khánh cùng nhau đưa mắt nhìn Duy và Quân trông chờ một câu trả lời.. còn lúc này đây chủ nhân của câu trả lời đang ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.. tất cả mọi kỉ niệm về Nhi đang ùa vè trào dâng trong lòng họ...<BR><BR><BR>_" Hình ảnh ấy... gương mặt ấy.. nụ cười ấy.. liệu anh có thể nhìn thấy trở lại được không..."_rồi cả hai cùng nhìn lại tấm hình đc gửi đến điện thoại của họ_" yêu hok phải là có được người mình yêu, được ở bên người ấy mà là làm cho người mình yêu hạnh phúc, làm cho người ấy luôn mỉm cười thật vui vẻ, là hy sinh hạnh phúc của mình vì người ấy, anh đã đem đến quá nhiều rắc rối cho nhock, và bây giờ dù cho có thế nào đi nữa anh vẫn sẽ kí vào tờ giấy ấy, vì anh yêu người con gái đang phải chịu khổ này đây"<BR><BR>Thế rồi cả hai cùng bật dậy và cùng đặt bút kí vào 4 bản Hợp đồng.. họ cùng nhìn nhau.. cười nhạt một nụ cười đầy khổ đau....<BR><BR>5h chiều.. cánh cửa phòng Hiệu trưởng chợt mở... <BR><BR>_Tốt... hai người nghĩ được thế này là tốt.... Dung...em cầm 2 tờ này về đi.... chị muốn ở chơi với họ một lát.... về tới nhà nhớ gọi cho chị_Hạnh đưa Dung hai bản hợp đồng... chờ cô em đi khỏi... cô chị lại típ tục hiên ngang kéo cái ghế ra ngồi.. ngước nhìn xung quanh..<BR><BR>_Hiệu trưởng đi đâu mà lại giao chỗ này lại cho các người vậy...<BR><BR>_Chúng tôi có quyền hok trả lời câu hỏi đó của cô, đúng hok? bây giờ cô có mọi thứ rồi.. mau nói đi Nhi ở đâu_Vũ nhìn Hạnh bằng ánh mắt "rìu mến"<BR><BR>_Từ từ chứ.. đừng vội vàng.. tôi còn chưa biết em tôi về có an toàn hay hok mà<BR><BR>_Tôi chỉ hỏi cô 2 câu thôi, được hok?_Nam nói<BR><BR>_Được thôi muốn hỏi gì cứ hỏi... dù sao các người cũng biết cả rồi.. vì vậy còn thắc mắc gì cứ nói đi chứ xíu nữa là hok còn cơ hội hỏi nữa đâu..._Hạnh nhết mép nhìn<BR><BR>_Có phải lần chúng tôi và 4A thi đấu môn chạy... cô đã sai người bắt Ngân để làm con tin, dụ Nhi đến làm nó bị rạch một đường ở tay và bị thương ở chân đúng hok?_Nam nắm chặt tay lại..<BR><BR>_Đúng vậy.. hok sai....chính tiểu thư ta đã làm đấy.. nhưng rốt cuộc là nó vẫn thắng đấy thôi.... lúc nó chạy nhìn thật tội nghịp đó_Hạnh cười mỉa mai<BR><BR>_Thì ra lần đó là do cô làm_Duy nghiến răng nhìn Hạnh</P>
<P>_Vậy lần trong lễ hội valentine có phải cũng là do cô hok?_Nam hỏi mà cố nén cơn tưc giận<BR><BR>_Đúng thế_Hạnh nhún vai<BR><BR>_QUẢ THẬT LÀ VẬY.. CÔ QUẢ LÀ BỈ ỔI VÔ LIÊM SỈ_Vũ gào lên định cầm ly nước tạt vào mặt cô ta thì Nam cản lại<BR><BR>_Chúng ta đang ở thế bị động.. hok được làm vậy.......<BR><BR>I love you... I miss you.....chuông điện thoại Hạnh vang lên<BR><BR>_Alo... về đến nơi rồi ak'... thế đã đưa đến "đúng nơi "chưa vậy_Hạnh nói mà mắt vẫn nhìn anh em nhà Duy...<BR><BR>_ok....<BR><BR>Rụp.. Hạnh đứng dậy<BR><BR>_Con oắt đấy đc bọn này đưa đến nghĩa trang lớn phía Bắc thành phố rồi... đến đó mà tìm đi nhé cũng hok xa lắm đâu khoảng 30km thôi....ak.. mà nghe nói ở đó có một bọn hút matuý.. hok biết lúc nhìn thấy một cô em xinh tươi ở đấy thì bọn chúng sẽ làm gì nhỉ.. mà con oắt đó giỏi vỏ lắm mà nếu mấy thằng nghiện đó phát hiện ra nó thì chắc lúc đó nõ cũng tỉnh thuốc rồi đấy... lo gì....hahaaaa_Hạnh bỏ đi<BR><BR>_BÂY GIỜ MẤY GIỜ RỒI_Nam hét lên<BR><BR>_5h30 rồi_Kiên nhìn đồng hồ<BR><BR>_Không xong rồi.. con nhỏ đó thấy vậy mà rất sợ ma.. sợ ở một mình trong bóng tối lắm... vả lại nó còn đang trong thời gian điều trị của bác sĩ.. hok cho đánh nhau.. nếu nó mà tỉnh zậy có gặp bọn kia thì cũng hok đủ sức chống lại đâu....MAU ĐI THÔI <BR><BR>Nam vừa hét lên thì Duy, Quân , Vũ đã phóng như bay đi rồi....... <BR><BR>_Lái xe đến trường ngay cho tôi_Cả 6 cùng cầm điện thoại gọi người đưa xe đến..tập đoàn nhà Nam và Vũ có công ti ở Việt Nam nên hai người điều xe đến rất dễ dàng<BR><BR>_Cho tôi mượn xe_Duy, Quân, Vũ cùng đẩy bác tài ra... phóng xe đi.... mặc dù hok ai có bằng lái xe.......<BR><BR>_Nhi ơi!.. em phải cố lên.. anh sẽ đến nhanh thôi..._Duy báu chặt vôlăng... phóng hết tốc độ<BR><BR>_Cố đợi tôi một lúc thôi..... ông trời ơi.. hãy bảo vệ cô ấy an toàn..._Rồi Quân cũng phóng hết tốc độ... Vũ cũng thế...<BR><BR>Màn đêm bắt đầu buông xuống... nhưng hok chỉ có thế.. mà còn có cả mây đen đang kéo đến...<BR><BR>Ầm! Xoẹt.. sấm sét nổi lên và mưa bắt đầu rơi càng ngày càng nặng hạt...bầu trời càng ngày càng đen....<BR><BR>_KHÔNG PHẢI ĐÓ CHỨ_Quân hét lên<BR><BR>Đến ngã tư<BR><BR>_Chết tiệc... mình hok thạo đường làm sao đây.. 2 thằng kia chạy nhanh quá_Vũ ôm đầu... thế là đành phải hỏi người đi đường nhưng trong trạng thái trời mưa to thế này ai hơi đâu mà trả lời cho chứ.. Vũ bỗng chợt nhớ xe có bản đồ định vị toàn cầu.. do vội quá nên quên mất... thế là nhìn theo bản đồ chỉ dẫn Vũ lại phóng xe đi típ<BR><BR>------<BR>Nghĩa trang ngoại ô<BR><BR>Mệt quá... cái gì đang rơi trên mặt mình thế này, mưa sao.... tôi mở mắt dậy.. và lập tức đứng bật dậy vì xung quanh tôi chri toàn một màu đen với tiếng gầm rít.. gào thét của gió và mưa....<BR><BR>_LÀm sao đây.... đây là đâu vậy... tối quá..._Tôi hoảng loạng nhìn xung quanh... rồi ngồi co ro dưa vào một lớp tường màu trắng... Lạnh!... tôi chợt quay lại...... <BR><BR>_AAAAAAA..... ĐÂY LÀ NGHĨA TRANG SAO..... AI CỨU TÔI VỚI......_nước mắt tôi bắt đầu chảy dài vì run sợ... hoảng loạng.. tôi chạy thật nhanh... nhưng rồi cũng nhanh chóng khuỵ xuống vì hok tìm thấy đường đi và chân bị trật khớp...<BR><BR>_huhuhu.. hức làm sao đầy... hức hức.......ai giúp tôi với....<BR><BR>-----<BR>Kít........ Duy và Quân đã đến nghĩa trang và bắt đầu công cuộc tìm kím....<BR><BR>_NHI ƠI.. EM Ở ĐÂU VẬY_Duy và Quân cùng hét lên và họ cứ lặp đi lặp lại câu đó trên suốt chặn đường.......<BR><BR>_Tối quá.. con nhock kia.. em đang ở đâu vậy hả_Quân lấy tay quệt nước mưa trên mặt... Phịch.._axx... đau quá_Vì đường trơn nên Quân trượt chân tay bám phải bụi gai... chảy máu<BR><BR>Giờ Duy và Quân ai nấy đều đã ướt như chuột lột.... <BR><BR>_Em ở đâu trong cái nơi rộng lớn như thế này đây hả..... đứng ở nơi đây.. anh thấy mình trở thành thằng vô dụng mất rồi. ... NHIIIIIIIIII _Quân gào to tên Nhi rồi khuỵ xuống.. lấy tay đấm mạnh xuống mặt đất đầy đá nhọn và gai<BR><BR>---<BR>_huhu.. hức.. hình như có ai gọi tên mình_Tôi ngẩng mặt lên thì nhìn thấy xa xa có một ánh đèn mập mờ... hok lẽ là ma sao...<BR><BR>_MAAAAAA....... THA CHO TÔI..... LÀM ƠN...hix.. huhuuuuu...._Tôi ôm đầu la lên đến khảng cổ... giọng tôi bắt khàn khàn...<BR><BR>_Hình như là tiếng nhỏ_Quân đứng bật dậy_NHI... EM Ở ĐÂU.....<BR><BR>Lại một lần nữa.. tôi nghe thấy ai gọi tên mình... cố lấy chút bình tĩnh... tôi cố nghe rõ hơn... tiếng gọi càng ngày càng gần<BR><BR>_Đúng rồi.. là tên mình.. chắc là mọi người đến tìm mình rồi... giọng nói này rất quen_Tôi vui mừng vì đã có một tia hy vọng cho mình nhưng giọng tôi giờ hok thể gào lên được rồi...cổ họng đã lạnh cứng nhưng chắc họ sẽ tìm ra tôi thôi_Hức hức.. huhu...sắp thoát rồi... ông trời cứu mình rồi.......<BR><BR>_Là tôi cứu em chứ ông trời nào cứu ở đây hả_Một giọng nói vang lên... tôi ngẩng mặt lên là Quân.....tôi nắm lấy bàn tay của cậu ấy đứng dậy trong niềm vui sướng và len lỏi vào đấy một số cảm giác gì nữa thì chính tôi cũng hok rõ nữa...và rồi...<BR><BR>_Ơ...ưm.. ưm..._Thình thịch..chuyện gì thế này.. kái gì đang chạm vào môi mình thế kia... hok lẽ... sao cậu ấy lại làm vậy chứ..<BR><BR>_Hộc hộc...sao anh lại làm vậy chứ..đây là first kiss kủa tôi đó...sao lại trong tình trạng này chứ... huhuhuuu_Tôi oà khóc khi Quân vừa buông tôi ra.... và rồi Quân kéo tôi về phía cậu ấy.. ôm chặt như hok muốn mất thứ gì đó<BR><BR>_Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi... may thật....._Quân tiếp tục siết chặt tôi và..<BR><BR>_Ơ.. ưm.. ưm.._Thình thịch thình thịch... chuyện gì nữa thế này.. chưa đầy 1 phút... hai nụ hôn đầu đời của tôi bị cùng một người cướp đi... nhưng cảm giác gì đang trào dâng trong lòng tôi đây?<BR><BR>_Hộc hộc..._Tôi cố gắng thở<BR><BR>_Khóc nữa là anh hôn nữa đấy_Quân cười<BR><BR>_Đừng mà..._Tôi sợ quá mếu máo<BR><BR>_Về thôi...._Quân lại chìa tay ra<BR><BR>_Chân tôi bị trật rồi......_Tôi sụ mặt xuống <BR><BR>_Không sao...._Nói rồi cậu ấy bế tôi lên.... nằm trong lòng cậu ấy... tôi có cảm giác ấm áp lạ thường.....<BR><BR>Đi được 1 đoạn thì<BR><BR>_QUÂN.. COI CHỪNG<BR><BR>BỐP!!! phịch phịch....<BR><BR>----<BR>10' sau......<BR><BR>_NHI...... VŨ..........._tiếng Duy la thất thanh làm tất cả mọi người đang tìm kiếm đều chạy đến<BR><BR>E ò e ò e...................</P>
<P>_Tỉnh rồi ak'....._ Tôi từ từ mở mắt dậy... <BR><BR>_Ui... đầu đâu quá..._Tôi chống tay ngồi dậy... xoa đầu<BR><BR>_Không đâu sao được khi đầu cô đập vào cái mộ đó chứ... thật là..._Duy đỡ tôi dậy.... <BR><BR>Nhìn quanh... chỉ có tôi, Duy, Kiên, Khánh là ở trong phòng... còn những người khác đâu rồi...?!<BR><BR>_Mọi người có biết tôi ở đây không?_Tôi hỏi<BR><BR>_Ý cô nói là mấy người anh của cô hả... Vũ thì mới chạy đi mua thức ăn rồi... Nam thì sau khi cùng bọn này đưa 2 người vào viện.. nghe điện thoại xong thì không biết đã đi đâu mất tiêu.. còn anh cô thì tôi không biết.. không thấy đến..._Duy nói<BR><BR>_Cái gì chứ... em gái ra nông nỗi này mà anh thì lại thế đó... chán chết đi được... ủa mà..Quân đâu_Tự dưng lòng tôi lại nôn nao mún gặp kái tên ấy... không biết anh ta sao rồi<BR><BR>_Mà bọn này cũng mún hỏi cô đấy... sao hai người lại bị như vậy thế_Kiên đưa mắt hỏi<BR><BR>_Tôi cũng không biết nữa... khi tỉnh dậy.. đã thấy mình đang nằm ở nghĩa trang... sau đó thì Quân tìm thấy tôi.. vì bị trật chân nên Quân phải bế tôi về.. lúc đó trời mưa rất to nên trên đường đi thì một cành cây lớn đã rớt xuống người Quân... và tôi không biết gì nữa.....nhưng mà.. Quân đâu rồi... cậu ấy có sao không?_Tôi lo lắng<BR><BR>_SAo... lo lắng cho tôi hả cô bé... tôi không sao..vì lúc đó đột ngột nên bị ngất đi tí thôi..._Quân bước đến...mỉm cười thật dịu dàng rồi xoa đầu tôi... một cảm giác thật ấm áp.. lòng tôi đã không còn lo lắng mà thay vào đó là yên bình... tôi vui mừng nhìn anh cười thật tươi rồi bỗng dưng bất giác đưa tay lên môi mình... hình ảnh đó lại hiện lên... tôi có cảm giác má mình bắt đầu nóng ran... vội quay mặt sang chỗ khác.. mà đâu biết cái người ấy cũng đang cùng tâm trạng đó...<BR><BR>_Hai người....coi bộ thân mật quá nhỉ..._Mặt Duy trông có vẻ khó chịu... tôi nhoài người.. đưa mặt mình sát mặt Duy...phồng má...tôi hành động một cách hồn nhiên như cô tiên mà đâu biết Duy đang vô cùng bôi rối....<BR><BR>_Làm gì mà anh có vẻ khó chịu vậy....<BR><BR>_Ê... này.._Quân kéo tôi ra....và một lần nữa tôi lại ngã nhẹ vào lòng anh...<BR><BR>_Ơ..._Thình thịch...vội vàng bật dậy khỏi người Quân tôi lảng sang chuyện khác để tránh những con mắt đang nhìn cả hai với thái độ nghi hoặc<BR><BR>_Có phải là hai chị em Hạnh Dung đã đưa tôi đến đó không...phù.. thật là... vì bị mất trí nhớ.. nên tôi không nhớ họ là vị hôn phu của anh em hai người... đã không cảnh giác...lúc đó có lẽ Dung đã bỏ thuốc mê vào ly kem của tôi.... mà tôi làm gì mà họ lại đối xử với tôi như vậy chứ..._Tôi bực bội nói<BR><BR>_Cô nhớ lại hết rồi sao_4A cùng đồng thanh tròn xoe mắt nhìn<BR><BR>_Uh... chắc nhờ cú va đập đó mà tôi nhớ lại mọi chuyện... mà chuyện là thế nào vậy...tôi không hiểu... sao mọi người lại tìm được tôi... là họ nói ak'...vậy thì kì nhỉ<BR><BR>Rồi bỗng 4A nhìn nhau thở dài sau câu hỏi của tôi...có chuyện gì xảy ra vậy...<BR><BR>_Chúng ta có nên kể hết cho con nhock đó nghe hok_Khánh khoanh tay nhìn Duy<BR><BR>_Nhờ Duy và Quân đã đồng ý lấy chị em nhà Hạnh mà mọi người mới cứu được em đấy_Anh Nam bất ngờ đẩy cửa bước vào... theo sau là anh trai tôi....và Vũ<BR><BR>_Lấy chị em họ ư... _Nhói lòng.. tôi đưa mắt nhìn Quân thì anh liền quay sang hướng khác tránh ánh mắt của tôi... mình làm sao vậy chứ.... sao lại đau lòng như vậy...tôi cụp mắt xuống đất... <BR><BR>_Trông anh có vẻ vui nhỉ_Duy liếc nhìn Nam<BR><BR>_Hok vui sao được chứ.... dù sao không cần phải tìm mà hai cậu cũng có vợ rồi còn gì....._Anh Nam cười ranh ma<BR><BR>_Anh...._Duy cứng họng<BR><BR>_Này.... đùa với tụi nhỏ thế là được rồi đấy.. nói cho nó biết vì sao chúng ta lại vui như thế đi_Bấy giờ anh trai tôi mới lên tiếng... rồi lấy bịch cháo trên tay Vũ... đổ ra tô rồi đưa cho tôi ăn<BR><BR>_Gì mà coi bộ mặt bùn thiu vậy hả_Anh tôi cười<BR><BR>_Không có gì đâu... đừng lo_Tôi cố nuốt mấy miếng cháo mà lòng, cổ họng nghẹn đắng <BR><BR>_Này có gì thì anh nói mau lên đi_Kiên thúc Nam<BR><BR>_Uhmmm... được thôi.. tin vui thì nên kể ra mà...Duy và Quân... sẽ không cần phải lấy hai chị em nhà họ Lê đó nữa_Nam mỉm cười<BR><BR>_SAO?_tất cả mọi người cùng trố mắt nhìn trừ anh trai tôi<BR><BR>_Sao có thể như thế được chứ... bộ anh có cách gì sao?_Duy nghi ngờ<BR><BR>_2 tiếng trước lúc mọi người đang đi tìm Nhi... sau khi anh đi họp về... về lại phòng Hiệu trưởng để bàn giao công việc với Hiệu phó như thường lệ thì anh nghe điện thoại của Nam báo lại sự việc.. nghe tin anh rất lo lắng...định chạy đi thì Nam lại báo rằng mọi người đã tìm thấy em và đưa vào viện... sau đó thì anh chạy vào bệnh viện và gặp Nam..._Anh trai tôi bắt đầu kể<BR><BR>_Ủa.. thầy vào viện mà sao tụi em không thấy_Khánh thắc mắc hỏi<BR><BR>_Uhm... lúc đó anh mới chỉ chạy đến cửa bệnh viện thì gặp Nam rồi..nghe Nam nói là Nhi chỉ bị nhẹ tạm thời ngất đi tí thôi nên anh cũng yên tâm hơn.. rồi anh sực nhớ lại là phòng Hiệu trưởng có lắp camera nên đã cùng Nam chạy về trường lại để xem camera có ghi lại sự việc hay không... nếu có thể ghi lại.. nó sẽ là bằng chứ giúp Duy và Quân thoát nạn... và mọi việc đúng như anh dự tính... toàn bộ đã nằm gọn trong chiếc đĩa mà Nam đang cầm trên tay kia... có kái này rổi.. thì không cần lo tới việc hai cô nhock kia nữa._Anh trai tôi nói một lèo<BR><BR>_Phòng thầy có lắp camera sao?... sao em không thấy nhỉ... mà em tưởng phòng làm việc của tất cả các thầy cô đều không được lắp camera để tránh thông tin nội bộ trong trường bị lộ ra ngoài chứ.. _Quân nói<BR><BR>_Uhm... đáng lẽ là phòng anh cũng hok lắp nhưng do có một số cuộc họp lớn ở phòng.. cần ghi lại ý kiến của mọi người để có thể tổ chức trường một cách tốt hơn nên anh đã ngầm lắp một máy camera nhỏ... vì vậy mọi người không phát hiện được.. chuyện này các em không được để lộ ra ngoài.. vả lại ở ngoài gọi anh được rồi hok cần phải gọi thầy... thế nào.. mấy đứa đã yên tâm rồi chứ<BR><BR>_Thế này thì tốt quá... tụi em cảm ơn thầy.. ak' quên anh rất nhiều ak_Quân nói với giọng vui mừng.... lòng tôi cảm thấy lại nhẹ hẳn.. bất giác quay sang nhìn Quân thì thấy ánh mắt ấy cũng đang nhìn mình.... rồi cả hai nhìn nhau mỉm cười.. tôi cứ vui thế mà đâu biết rằng có hai cặp mắt khác cũng đang dõi theo mình " Em có biết là anh đang nhìn em không... anh nhìn em nhưng em lại nhìn ai vậy?"<BR><BR>_Dù sao thì mấy đứa cũng giúp em gái anh nên cũng không có gì phải cảm ơn.. tuy nói ra thật sự là mọi việc có lẽ bắt nguồn từ Duy và Quân.... anh thật sự rất tức giận vì Hạnh và Dung là hai cô bé khá nhỏ tuổi mà lại làm những việc như vậy nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ vì một chữ "Yêu"..đúng không Duy - Quân._Anh trai bỗng nhìn tôi cười tinh quái.....<BR><BR>_Này.. thái độ gì đấy...mắc gì nhìn em...không hiểu gì hết.. mà kũng lạ... sao hai người có thể vì tôi mà chấp nhận lấy hai chị em Hạnh chứ...?_Tôi đưa mắt nhìn cả hai... hình như câu hỏi của tôi làm hai người họ khá shok thì phải... Quân đang uống nước thì phun hết ra ngoài.. còn Duy thì làm rớt lun trái táo đang gọt....<BR><BR>_Hai người sao thế.. tôi hỏi có gì sai sao?<BR><BR>_Sao..sao... lại hỏi câu này_Quân bối rối nhìn tôi...._Tôi....<BR><BR>_Vì tôi thick em_Duy nhìn thẳng vào mắt tôi....cái gì chứ... tôi vừa nghe câu gì vậy.. có phải nghe nhầm hok... đùa sao... tôi định nói vậy nhưng nhìn thấy ánh mắt rất chân thành của Duy.. thì không cất lên được lời nào nữa cả....<BR><BR>_Ngạc nhiên lắm đúng không... vì lúc đầu chúng ta đối đầu nhau.. có thể nói là ghét nhau nhưng càng ngày thì tôi càng không thể kiểm soát được trái tim mình lun nhìn về phía em... tôi định chờ một dịp thật thick hợp.. tìm một nơi thật đẹp yên tĩnh để nói với em câu này nhưng ngày hôm nay em đã buộc tôi phải nói ra nó trước đông người thế này rồi.. ngượng thật.._ Tôi có thể nhận ra là anh ấy đang rất bối rối... mặt đỏ ửng cả lên.. tay thì liên tục gãi đầu... nhưng....tôi lại quay sang nhìn Quân... anh ấy cũng đang nhìn tôi... ánh mắt ấy như đang chờ đợi câu trả lời của tôi đối với Duy<BR><BR></P>
<P> </P>
<P>_Điều.. điều anh nói là thật sao.._ Tôi lắp bắp và ngay lập tức nhận được một cái gật đầu kiên định từ Duy...<BR><BR>_Cánh đồng hoa hồng đó... thật ra lần đó em đã nói đúng... nơi đó thật ra là tôi đã mua vì em...cái thằng điên ấy là tôi đó....vì vậy... em có thể làm bạn gái tôi hok......??<BR><BR>_Bạn gái.... tôi.. <BR><BR>_Chẳng lẽ em thick người khác rồi ak'...<BR><BR>_Ơ...không.. không có... <BR><BR>_NÀy.. nhock có thick ng' ta hay hok thì trả lời cho n'g ta bik đi... đừng để ng' ta chờ đợi như vậy... có cần không khí riêng tư hok?_Anh tôi xoa đầu tôi rồi lôi Nam ra...<BR><BR>_Ơ... đi đâu vậy...._ Tôi sụ mặt... nhưng nghĩ lại có lẽ mọi ng' ra ngoài sẽ tốt hơn<BR><BR>_Ở trong đây không khí ngột ngạt chết đi đc... đi ra ngoài nào Khánh_Kiên cũng lôi Khánh ra... <BR><BR>Quân chần chừ 1 lát rồi cũng bước ra ngoài chỉ có anh Vũ là cố nán lại làm gì cũng hok bik... Nam, Kiên đành phải chạy vào dùng vũ lực khiêng ra =.='<BR><BR>_Có lẽ lời tỏ tình của tôi quá đột ngột rồi........ chắc là em cần thời gian suy nghĩ...._Duy gãi đầu<BR><BR>Tôi phải trả lời thế nào bây giờ... anh ấy thành tâm như vậy mà... nhưng sao tôi lại cứ mãi nghĩ về Quân như thế này... tôi cố xua đi những hình ảnh về ng' con trai ấy... nhưng nụ cười đó.. anh mắt đó.. vòng tay ấm áp đó... và cả nụ hôn đó sao nó cứ bám tôi như keo gián chuột thế này... chẳng lẽ mình thick Quân sao.... ôi.. chẳng lẽ chỉ vì 2 nụ hôn mà có thể thick đc sao... hok phải thế chứ.... oh noooooo...+__+.... rồi chợt nhớ lại câu nói của anh trai... uhm... mình thực sự rất cảm động về những hành động của Duy..nhưng có lẽ cảm động chỉ làm cảm động .. mình không phải thick Duy theo kiểu trai - gái... vì vậy có lẽ nên...<BR><BR>_Xin lỗi... tôi không thể làm bạn gái của anh đc... vì tôi hok thick anh....ờ.. hok phải là hok thick mà là tôi chỉ thick theo kiểu bạn bè thôi.. chứ hok có thick kiểu kia.... cảm ơn vì đã dành cho tôi nhiều điều như vậy....<BR><BR>_Vậy là em vẫn có thể thick tôi.. sau này có thể hok...??_Đôi mắt anh chứa đầy sự hy vọng<BR><BR>_Tôi....tôi không biết........<BR><BR>Duy thẫn thờ nhìn tôi.. rồi cố nặn ra một nụ cười vờ vui vẻ.... nhưng tôi biết đó là nụ cười đau khổ.....<BR><BR>_Tôi biết rồi.. cảm ơn vì đã trả lời thẳn thắn với tôi.....chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ_Duy chìa tay ra.. nhìn anh một lát.. tôi cười buồn rồi cũng nắm lấy bàn tay ấy....lập tức Duy nắm lấy tay tôi rồi kéo về phía mình... ôm rất chặt...<BR><BR>_Ơ...<BR><BR>_Tôi... rất thick em... anh yêu em.... em có biết hok hả....ở bên em anh cảm thấy thật sự rất hạnh phúc... chỉ có mình em thôi..... nhưng em đã chọn nó mà hok phải là anh.... cảm giác lúc này thật sự rất tồi tệ đó.. em có biết hok_Giọng nói anh nghẹn lại... vai run lên.. có lẽ anh đang khóc vì có vài giọt gì ấy đang rơi trên vai tôi...tôi hok hiểu điều anh ấy nói.."chọn nó chứ hok phải chọn anh" câu này là sao chứ...nhưng sao đổi cách xưng hô anh - em nhanh như vậy, lúc Quân vừa tìm thấy tôi... Quân cũng xưng anh- em như vậy....ơ.. mà sao tôi lại nghĩ về hắn nữa rồi...ax... kái đầu chết bầm này.....<BR><BR>1 lúc sau... Duy cũng buông tôi ra....<BR><BR>_Cảm ơn em đã để tôi ôm như vậy.... chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa phòng này.... tôi và em sẽ lại trở thành bạn... chúng ta hãy cùng quên những điều tôi nói ngày hôm nay đi nhé....._Duy cười hiền<BR><BR>_Xin lỗi vì đã hok thể nhận lời anh....<BR><BR>_Hok sao đâu...nhưng lòng tôi vẫn muốn hỏi một điều...có thể trả lời thành thật cho tôi biết đc hok... như những ng' bạn_Duy nhìn thẳng vào mắt tôi<BR><BR>_Được rồi hỏi đi<BR><BR>_Em thick Quân phải hok?<BR><BR>_Ơ... cái này...thật ra... tôi.. cũng hok biết nữa...chỉ là... hay nghĩ về Quân... với lại có chút quan tâm thôi... chắc hok phải là thick đâu...._Sao tôi có cảm giác lúng túng khi Duy hỏi câu này vậy hả chài... cũng hok bik phải trả lời thế nào đây... tim như sắp nhảy ra ngoài lun rồi...<BR><BR>_Uh...._Duy gật một cái rồi quay lưng đi<BR><BR>_" Bước ra khỏi cách cửa này.. coi như anh và em lại trở về làm bạn rồi.... anh phải làm sao đây.. ngốc ak.. em thick nó thật rồi đấy......" _Duy thở dài rồi bước típ bước cuối cùng... như chấm dứt tình yêu ấy...... Bước ra khỏi cánh cửa... hít một hơi thật sâu..... Duy mỉm cười........<BR><BR>_Không khí thật mát mẻ_Duy vươn vai<BR><BR>_Ê... này... thế nào rồi anh bạn..._Kiên vỗ vai Duy<BR><BR>_Thế nào là thế nào......._Duy tỏ ra vui vẻ<BR><BR>_Sặc.. thằng này....mún kích thích trí tò mò của người khác ak'... mau nói nhanh nào... " nàng" đã chấp nhận chưa...._Kiên cười nham nhở<BR><BR>_Nhìn mẹc anh mày mà hok đoán đc hả.._Duy kênh mặt cười<BR><BR>_Hú hú... wwoaaa...... chúc mừng chúc mừng......cung hỉ anh Duy.... há há_Kiên và Khánh cùng đập vai Duy<BR><BR>_Kái gì.. Nhi nhận lời cậu rùi sao.. T__T hok thể....._Vũ hét ầm ĩ.....<BR><BR>_Làm gì mà la hét như vậy chứ_Duy nói mà mắt nhìn thẳng vào Quân... Quân đứng đút tay vào túi quần nhìn Duy với nụ cười gượng gạo... thật ra Duy bik thằng em mình đang rất đau khổ vì tưởng Nhi đã đồng ý làm bạn gái Duy... rồi nở một nụ cười chua xót... Duy thở dài...<BR><BR>_Tôi..... bị từ chối rồi_Mắt Duy vẫn nhìn thẳng vào Quân<BR><BR>_SAo???........ bị từ chối........_Tất cả mọi người cùng mở to mắt nhìn Duy.......<BR><BR>_Thật hok... ôi.... mừng woa'_Vũ lại làn nữa hét lên nhưng lần này vì quá zui<BR><BR>_Sakkk....xem ra tôi bị từ chối nhìu ng' mừng nhỉ<BR><BR>_Bị từ chối mà cái mặt vui thế này ak'........._Kiên lấy 2 tay áp vào mặt Duy... nhe răng_Điên rồi......<BR><BR>_Zui hồi nào chứ.... hok bik an ủi bạn bè mà còn ngồi đó cung hỉ........axxxxxx... bùn quá... tui đi hóng gió chút đây_Duy giả vờ hờn dỗi... đi thẳng nhưng đến chỗ Quân thì dừng lại... thì thầm<BR><BR>_uhmmmm....... coi cái mặt kìa... hình như có vẻ rất vui nhỉ...<BR><BR>_Không...làm gì có chứ..._Quân ấp úng<BR><BR>_Ôi thế kơ ak'....giả vờ gì nữa chứ.... mặt tươi như "bông" thế này mà giấu đc ai hả..... cố lên đi nhock_Duy mỉm cười rồi bỏ đi<BR><BR>_Còn anh... có nhất thiết phải giả vờ vui vẻ như thế hok..._Quân nhìn theo bóng Duy<BR><BR>Và đúng như Quân nói......vừa lái xe chạy ra khỏi bệnh viện... nước mắt Duy lại tuôn trào.... <BR><BR>_Làm sao đây..?!... tim mình đau quá... phải làm sao đây.... đau quá...anh sắp tắc thở rồi Nhi ak'.... em bảo anh phải làm sao đây chứ..... trở về làm bạn bè với em.... liệu có đơn giản đc như vậy........ chỉ cần gặp em là tim anh lại nhảy loạn xạ lên rồi.... làm sao anh có thể đối mặt với em đây....anh phải làm sao đây chứ....anh sắp phát điên lên rồi....tim anh đau lắm em có biết hok.....NHIIIII...._Duy lấy tay quệt nước mắt trên mặt nhưng sao chúng vẫn hok ngừng rơi...đôi mắt Duy nhạt nhoà.......<BR><BR>Kíttttttttttttttttt<BR><BR>_Thằng kia... mày chạy ẩu thế hả...đèn đỏ mà vượt như thế hả...may cho mày đó nhock..._Tài xế xe tải nổi cáu vì suýt nữa đã tông vào Duy nếu hok thắng kịp... mặc kệ lời ai nói... Duy cứ lái xe điên cuồng như thế cho đến lúc xe hết xăng và dừng đúng ngay bãi biển....<BR><BR>_NHI ƠI......... ANH YÊU EM.............._Duy hét to....nhưng tiếng sóng vỗ ầm ầm.. đã gần như che lấp mất tiếng hét đó.... Duy khuỵu xuống gào thét..... tay đấm mạnh vào cát trong cát có vỏ sò, đá và một sồ thứ gì đó thế mà Duy đã đám nát nó.. đấm đến mức tay chảy máu.... nước mắt chan hoà cùng nước biển... Duy nằm lăn xuống cát...<BR><BR>_Biển ơi... hãy đưa ta đi nhé....đưa đi càng xa càng tốt... ta mệt lắm rồi.... hãy cho ta quên người con gái ấy... cho ta quên nụ cười ấy... ánh mắt ấy..... làm ơn.......<BR><BR>Cứ thế... Duy ngủ thiếp đi.......</P>
<P>_Này... có ai liên lạc đc với thằng Duy không...nó đi đâu mất tăm mất tích mấy tiếng đồng hồ rồi.._Khánh đưa tay nhìn đồng hồ<BR><BR>_Hùm...thông cảm cho nó thôi... mà cũng trễ rồi... bọn tôi về đây... cô nghỉ ngơi đi nhé..._Kiên quay ra vẫy tay chào tôi rồi kéo Khánh và Quân về nhưng Quân nói là có việc nên bảo Kiên và Khánh về trước....<BR><BR>_Này nhock... có việc sao hok đi đi còn đứng đây_Nam ngạc nhiên khi Quân vẫn còn đứng lóng ngóng ở cửa<BR><BR>_Ak'.. tôi...<BR><BR>..tèn ten tén ten... tiếng chuông điện thoại Nam vang lên... hok pik ai gọi mà nhìn mặt trông lão Nam hí hửng ra phết... lập tức cầm cái đt chạy ra ngoài nghe....anh trai tui và Vũ thì hok bik nãy giờ đi đâu mất tiu.. chỉ còn tôi và Quân trong phòng... hix... sao ngại quoá vậy trời... không bik phải làm gì tôi đành cầm đại tờ báo " Nhi đồng" lên đọc mặc kệ trong đó có kái gì.. miễn che kái mặt mình lại là được...<BR><BR>_ĐỌc báo ngược mà cũng đọc được... hay thật đấy<BR><BR>Nghe tiếng Quân tôi lập tức nhìn lại tờ báo... rầu... cái gì moà người với chữ cứ trồng cây chuối thế này.. chết thật... ngượng quoá... hok bik làm gì cho đỡ ngược nên đành phải nhe răng ra cười giã lã với Quân nhìn mặt hắn cười tủm tỉm... tự bik mình hơi vô duyên nhưng thôi kệ.. trời ơi.. mí ông già này đi đâu moà lâu quá vậy trời... để 1 mình kon trong phòng ak'... T_T<BR><BR>_NÀy.. nghe nói... có việc mà sao.. hok đi?_ Tôi bèn kiếm chiện đuổi Quân đi<BR><BR>_Không muốn tôi ở lại ak'... đuổi đi vậy sao..?_Hắn thản nhiên kéo kái ghế xuống ngồi cạnh giường tôi... giời ơi.. sao lại hỏi vậy kơ chứ...<BR><BR>_Bệnh viện chứ đâu phải nhà anh mà anh ở lại làm gì.... <BR><BR>_Thick thì ở thôi... mà tôi muốn hỏi cô một chuyện... sao cô từ chối anh tôi... cô không thick anh tôi ak'...hay là có lí do gì khác ?_Quân đăm chiêu nhìn tôi làm tim tôi đập càng mạnh và nhanh hơn.. hix tên này đúng là mún giết người mà... tôi bèn trả lời qua loa....<BR><BR>_Uh..thì.. thì không thick.. thế thôi... đơn giản... dễ hiểu_Tôi nhún vai... chồm người lấy ly nước... hix phải uống nước để hạ nhiệt mới được... sao không khí bây giờ nóng quá vậy... sao hắn nhìn mình chầm chầm vậy.. bộ tính giở trò đen tối với mình seo..>.<<BR><BR>_Vậy có thick tôi không...<BR><BR>_Phụttttttttttt........_Mắt tôi mở to hết cỡ nhìn hắn... cảm tưởng như tim đã sắp bay cái vèo ra ngoài lun rồi... không được phải trấn tĩnh lại mới được... nhưng moà... hồi hộp quá...T_T... đúng là giết người hok vũ khí mà... tự nhiên lại đi hỏi kái câu thật rất vớ vẩn như vậy...<BR><BR>_Sao.. sao lại hỏi vậy chứ<BR><BR>_Câu hỏi của tôi làm cô shock thế ak'...phun nước tùm lum xíu nữa là bắn vào mặt tôi lun... may mà tôi né kịp không thì...<BR><BR>_Xin..xin lỗi.. ai bảo anh hỏi bất ngờ...<BR><BR>_Vậy ak'... thế thì bây giờ hết bất ngờ rồi đúng không.. thế có thể trả lời tôi câu đó không...._Quân lại dùng ánh mắt nghiêm túc đó hỏi lại lần nữa... ôi sao hắn hỏi nghiêm túc như vậy chứ... hỏi câu đó dễ dàng như vậy sao... bộ hắn tưởng mình cũng dễ dàng trả lời như khi hắn hỏi hay sao í... đúng là tên ngốc.. ngốc ngốc ngốc... mà... ủa... sao mình lại khó trả lời như vậy... thick thì nói hok thick thì thôi... có gì đâu mà tim cứ rầm rầm đập như vậy... trời ơi... não mình loạn mất...tôi rơi vào tình trạng dở khóc dở cười mà đâu pik tên kia cũng đang nhìn mình hồi hộp chờ đợi câu trả lời nhìu nhắm...<BR><BR>_Ơ... tôi... thực ra thì..<BR><BR>Chụt<BR><BR>_Khuya rồi thui đừng nghĩ nữa... nhock kon ngủ đi nhé... tôi về đây<BR><BR>_Ơ<BR><BR>Quân đưa tay vẫy vẫy rồi mỉm cười đi ra... để lại tôi ngồi ngơ ngác trong phòng... đưa tay sờ vào chỗ trán vừa bị hắn kiss... đôi môi bất giác nở nụ cười... và lòng tôi cũng đang nở hoa....<BR><BR>---<BR>Lúc này bên ngoài... có 1 người đã nhìn thấy... nghe thấy mọi điều Nhi và Quân nói... và người ấy cũng đang đau... đau lắm....<BR><BR>_NÀy... làm gì mà đứng ngoài đây không vào trong đi..._Nam vỗ vai Vũ khi thấy thằng bạn đứng lấp ló ở cửa... đúng lúc này... Quân cũng đi ra... mỉm cười chào hai người rồi về<BR><BR>_Tao làm sao đây Nam.._Vũ nhìn Nam cười chua xót... khoé mắt cay cay...<BR><BR>Tựa lưng vào cửa... đứng cạnh thằng bạn... Nam thở dài<BR><BR>_Mày có nhớ cái câu mà tao và mày đã cùng xem được trên mạng hok...?... "Yêu không phải là có được người ấy mà là làm cho người ấy luôn hạnh phúc... luôn mỉm cười".... <BR><BR>Rồi... một giọt... 2... 3... 4... giọt thi nhau rơi xuống trên khoé mắt Vũ... hắn thẫn thờ nhìn ra bầu trời sao.. rồi nhìn lại vào căn phòng có 1 người mà hắn đã thầm iu bấy lâu nay... nước mắt liên tiếp đua nhau rơi... hắn có lẽ phải kết thúc tình iu thầm lặng đó thôi... kết thúc tại đây... hắn không muốn mình phải đau thêm nữa... cảm giác khi ở gần bên người ấy mà không nói được toàn bộ tình cảm của mình quả thật rất tồi tệ.... hắn thật ngu khi không nói cho nhỏ bik sớm là hắn iu nhỏ.. hắn mến nhỏ... để rồi giờ đây đã quá muộn... con nhock ấy đã yêu người khác... thế là end.......<BR><BR>Nam ôm thằng bạn vào lòng.. chỉ lặng im để nó khóc...Nam hiểu thằng bạn mình đang phải đau khổ như thế nào vì Nam cũng đã từng trải qua cảm giác đó khi nhìn thấy Ngân khóc vì Quân... lại vẫn là Quân... thật kì lạ khi cả 2 đứa nó cùng khóc vì Quân..<BR><BR>_Tao nghĩ kĩ rồi... tao muốn nhìn thấy Nhi luôn cười vì vậy tao sẽ gắn liền hai người đó với nhau..._Vũ cố quệt nhữung giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại trên khoé mắt mỉm cười thật tươi với thằng bạn<BR><BR>_Mày thật thông suốt hết rồi không đấy_Nam nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ<BR><BR>_Thật chứ sao không hả mày... tao hok mún làm kì đà cản mũi đâu... nhưng moà tao vừa nghĩ ra vụ này hay lắm... vừa có thể một lần nữa khẳng định rõ ràng cho tao bik Nhi có thick thằng Quân đó không... vừa có thể làm cho mối quan hệ của 2 người đó tiến triển... thế nào... làm hok...<BR><BR>_Nghe cũng hay quá nhỉ.. mà kế hoạch thế nào...<BR><BR>_Này lại đây.. kế hoạch là vầy... zậy nè.... rồi... ok chưa..<BR><BR>_Ok kưa... để tao gọi cho " vợ iu"<BR><BR>_Alo... oáp.....hức..._đầu dây bên kia bắt máy<BR><BR>_Alú alù....vợ iu í hả... ngủ chưa vậy nếu ngủ rồi thì sr vì đã đánh thức em nhé... nhưng anh có vụ này vui lắm... mà cần phải có sự giúp sức của vợ iu cơ...<BR><BR>_Oáp.. vụ gì mà vui vậy.... nói ra em nghe nào_bên kia trả lời<BR><BR>_NÀy.. là thế này.. thế này... ok kưng... làm hem..._Mặt Nam tí tởn<BR><BR>_Đương nhiên là làm rùi.... cứ thế nhé... thoai pai.. em ngủ típ đi... pipi chồng iu... chụt chụt<BR><BR>_Hehe... pai vợ iu.. ngủ ngon nhé...<BR><BR>_Thế nào rồi mày..._Vũ khoác vai Nam<BR><BR>_Dĩ nhiên là ok kưa rồi....hé hé..<BR><BR>Thế là hai tên ngồi nhìn nhau cười nham hiểm<BR><BR>------<BR>SÁng hum sau.... ở trường...mọi chuyện với 2 chị em họ Lê đều đã đc giải quyết rất chi là êm xuôi trong nỗi tức trào máu não của hai chị em họ..... Nhi đã được xuất viện... đang ngồi nói chuyện với cái Ngân thì nó cười cười rồi lẻn đi đâu mất<BR><BR>Và đây... pạn Ngân của chúng ta ở đây<BR><BR>_Êk' êk' Quân.. lại đây tui nhờ tí_Ngân giơ tay vẫy vẫy Quân<BR><BR>_Có chuyện gì...?<BR><BR>_Ak'.. chuyện cũng hem có gì nhớn nhắm... chỉ là tui với lão Nam đang kãi nhau... mà lão làm tui tức quá nên hum nay mới nhờ ông giúp tui trả thù<BR><BR>_Gì... chuyện hai người lôi tui vô làm gì.. rảnh wa' ha...._Quân chẹp miệng định bỏ đi thì kái Ngân túm áo lôi lại<BR><BR>_Từ từ đã nào... nếu ông giúp tui thì tui sẽ trả ơn choa ông bằng cách giúp Nhi với ông thành 1 đôi... ok hem..._Ngân nói rồi quay ra sau cười nham hỉm<BR><BR>_Thật sao?... nếu vậy thì được thôi.. thế cần tui giúp kái gì....<BR><BR>_Thế này thế này.... ông làm đc hok<BR><BR>_Gì... sao... lỡ con nhock đó nhìn thấy thì sao...._Quân giãy nãy<BR><BR>_Ôi giời... yên tâm đi.... tui đã kêu mấy đứa bạn giữ chân nó ở trên lớp... không xuống căntin đc đâu... tin tôi đi....._Nó típ tục màn trấn an đối tượng nhưng lòng thì nghĩ " Thực ra thì ngược lại đoá bạn".. hehe<BR><BR>_Thôi đc rồi..<BR><BR>_OK... đi thôi.. ak' mà đi xuống trước đi... tui sẽ xuống liền..._Chờ Quân đi khỏi... nó rút đt ra... <BR><BR>_Alu.. chồng iu... chúng ta lên chiến trường thui...xông lên nào...nào ta cùng xáp lá cà...._Cúp máy rồi nó chạy cái vèo theo Quân... để cùng pợn Quân pày pinh bố trận...<BR><BR>---<BR>Căng tin...<BR><BR>_ê.. QUân... NAm đến rồi kìa... thực hiện kế hoạch nhanh nào...<BR><BR>Thế là QUân và Ngân băt đầu màn giả tình nhân...<BR>Nam đi tới và... sững sờ.... mắt đỏ ngầu nhìn Quân và Ngân đang thân thiết với nhau....<BR><BR>Rầm... tiếng đập bàn thật to khiến mọi người trong căntin đều quay ra nhìn... thực ra đập mạnh vậy là mún ai đó chú ý đến chỗ này thôi.... và đúng như vậy... có một bé đang bị đám bạn kéo xuống thấy bóng dáng lão Nam cùng tiếng đập bàn... bé liền chạy tới..... và........ ngỡ ngàng.....</P>
<P>_ơ... Nhi....tôi_Quân lắp bắp hok thốt nên lời....... lập tức buông tay Ngân ra....<BR><BR>Cảnh tượng trước mắt mình là gì đây... Quân và Ngân thân mật với nhau... tay trong tay.... cười đùa rất vui vẻ.... thì ra là vậy.. thì ra những tình cảm trước đây Quân giành cho mình đều chỉ do một mình mình ngộ nhận....nhưng mà.. sao Ngân nó lại thế... chẳng phải nó yêu anh Nam sao... chẳng lẽ nó vẫn còn yêu Quân sao... sao lại như vậy chứ.... sao tim mình lại đau thắt như ai bóp ngẹt như vậy... sao lại đau như thế... mình hok thể nhìn cảnh tượng này thêm 1s nào nữa....<BR><BR>_Nhi........ đứng lại... nghe tôi giải thick đi... hiểu nhầm rồi_Tôi vẫn cứ chạy mặc cho hắn đuổi theo phía sau.... ghét hắn... ghét hắn... thật sự rất ghét hắn... phải làm sao đây.. nước mắt cứ không ngừng rơi.... đau khổ quá... phải làm sao đây... Tôi ngồi gục xuống vườn hoa sau trường... cố nén nước mắt nhưng không thể được... con tim này bị bóp chặt mất rồi... cứ đau lên kinh khủng như vậy....<BR><BR>_Đừng đau nữa... đừng mà.._Tôi lấy tay đấm thùm thụp vào lòng ngực........ rồi một bàn tay ai đó... nắm chặt lấy tay tôi... ôm chặt tôi vào lòng....<BR><BR>_Buông tôi ra...._Tôi lấy sức đẩy hắn ra nhưng hok đc<BR><BR>_Xim em.... thật sự xin lỗi... hãy nghe tôi giải thick đi.....<BR><BR>_Buông tôi ra... tôi ghét anh lắm_Tôi lấy sức đánh vào người hắn<BR><BR>_ANH YÊU EM....thật sự rất yêu em... hãy nghe anh giải thick đi.....<BR><BR>Khựng lại... ngước mắt nhìn hắn... hắn vừa mới nói gì vậy.... tim mình lại đập mạnh nữa rồi... nhưng sao lòng lại thấy vui như thế này... lẽ nào mình đã...<BR><BR>_Cái gì nói láo... hok thể như thế được... anh nói láo.. buông tôi ra.....<BR><BR>_Anh hok có nói láo.... Anh yêu em... thật lòng rất yêu em......<BR><BR>_ơ...ưm..ưm..........._Lại 1 lần nữa... tay hắn nắm chặt quá.. không thể nào cử động được... nhưng mình lại không muốn đẩy ra.... nhìn hắn...rồi cũng nhắm mắt lại tuy là đang sắp thở hok nổi... nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy hạnh phúc trào dâng.....<BR><BR>_Hộc... điều anh nói là thật chứ_Giọng tôi run run<BR><BR>_Thật 100%... cần không anh moi tim ra cho em xem.....<BR><BR>_Phì... anh làm gì dám........._Tôi chu mỏ<BR><BR>_Sao lại không dám... nhưng mà này... làm bạn gái anh đi nha......_Ánh mắt Quân nhìn tôi thật ấm áp... khiến cái đầu vô tình " Gật" một kái... ớ... mình vưùa làm gì vậy nhở...>__<!! <BR><BR>_THẬT HOK?_Hắn hét toáng lên rồi một lần nưũa.. hok phải cái đầu mà là kái mồm<BR><BR>_Thật._ÔI... mặt mình sắp thành quả cà chua rùi hix.. ngượng quá đi.......<BR><BR>_O LALA.... TÔI CÓ BẠN GÁI RỒI... CÔ ẤY NHẬN LỜI RỒI.... VUI QUÁ_Quân ôm chặt tôi vào lòng... cả hai cùng mỉm cười cho đến khi <BR><BR>_MÀ nè... vụ ban nãy là sao_Tui nhìn hắn với ánh mắt điện giựt<BR><BR>_UH... quên mất.. nhớ lại thấy oan ức chết đi đc.. chuyện là vầy nè... rồi sau đó thế này....<BR><BR>_Ak'.. thì ra là thế..... mà em thấy tụi nó có cản em xuống căng tin đâu... tụi nso còn lôi em xuống í chứ<BR><BR>_What.????.... vậy là sao.....<BR><BR>_Hừ.. kon Ngân kia... ta phải tìm mi hỏi cho ra nhẽ mới đc... <BR><BR>Lúc này trông căngtin có 1 đôi tềnh nhân và một số ng' nữa ngồi cười ha há hô hố rất chi là khoái chí.....<BR><BR>_Ui.. nãy chồng iu diễn hay kinh khủng... y như thiệt ak'_Con Ngân ôm tay Nam lúc lắc<BR><BR>_Uh... giống thiệt lắm.... hai người mở đoàn diễn tuồng là hết sẩy lun ak'<BR><BR>Nghe giọng nói phát ra đến là lạnh sống lưng.. cả bọn quay lại và thấy 2 gương mặt đằng đằng sát khí<BR><BR>_HAY QUÁ HƠ_Tui hét lên<BR><BR>_Hix hix.. chị Nhi bớt nóng bớt nóng... _COn Ngân mắt chớp chớp nhìn tui<BR><BR>_HAi anh chị thế nào rồi.... tiến triển tốt chứ_NAm đưa đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn 2 đứa... nhắc tới chiện ấy.. 2 đứa nhìn nhau đỏ cả mặt...<BR><BR>_UI ui.. ngượng kìa... vậy là.....hahaaaa_Rồi cả bọn cùng ôm bụng cười<BR><BR>_Kười gì êk''... đập chít hít giờ_Quân giơ nấm đấm doạ<BR><BR>_gì... làm ơn mắc oán hả.. tụi tui mà hok làm như vậy thì hai ông bà có... đc như thế hok..._Ngân nói rồi đưa mắt nhìn xuống phía dưới... thế là tui cũng nhìn theo và.. hix.. tay tôi và Quân nắm chặt nãy giờ.. vội buông tay ra<BR><BR>_Iu nhau tha thiết quá hơ... hok nỡ buông tay lun kìa.... _Con Ngân lại giễu<BR><BR>_Grừ.. kon kia.. mi ngon lắm... chờ ta đấy_Thế rồi cả căng tin náo loạn lên khi tui và nó nạp nhau chạy bán sống bán chết.... ghế đỗ, bàn nghiêng...<BR><BR>_ Hix.. tha choa em.. em thua rồi......._Tiếng con Ngân tha thiết vang lên sập căng tin<BR><BR>_Hừ... tha choa mi..... dễ quoá hơ.... trừu phi kái anh ngồi đằng kia kìa.. chạy tới xin_Tui nói mà mắt liếc tới chỗ Nam ngay lập tức<BR><BR>_AAAAAAAAAAAAAAA.......... CHỒNG IU... CỨU EM......_Con Ngân hét toáng lên. lập tức kái anh chồng iu đó liền bay tới.... năn nỉ<BR><BR>_May đoá.. tha cho 2 người... thôi bọn ta đi nhá._Tui vẫy tay chào nó.....rồi cùng Quân nắm tay nhau đi...<BR><BR>_ÊK'' êk'... 2 người đi đâu vậy... bộ hok học hả...._Tiếng Nam gọi í ới<BR><BR>_ĐƯƠNG NHIÊN LÀ HỌC RỒI... CHỪNG NÀO HỌC THÌ VÀO_Cả hai cùng đồng thanh ^o^<BR><BR>_Thế nắm tay dung dăng dung dẻ đi đâu thế_Con Ngân típ lời<BR><BR>_ĐI CHƠI...._Nói rồi... cả hai chúng tôi cùng mỉm cười... nhìn nhau.. rồi ngước nhìn bầu trời cao....ngày hôm nay thật đẹp....<BR><BR></P>
<P align=center>------------------------The End--------------------------</P>
<P> </P>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro