Chương 3: Bị lưu manh ở trường học khi dễ
Chương 3: Bị lưu manh ở trường học khi dễ
Editor: JeffmaterXXX
Tia nắng đầu mùa xuân ấm áp cùng tiếng chuông reo vào học, Đỗ Nhược không chút hoang mang bước vào phòng học, đối với chuyện đi học này, nàng so với ai khác đều đúng giờ.
Trong phòng học, âm thanh nói chuyện ríu rít, lớp trưởng đã đem kết quả bài thi kiểm tra hằng tháng phát xuống, Đỗ Nhược lật bài của mình, không ngoài sở liệu nàng lần này hẳn là kiểm tra không tồi.
"Nhược Nhược, trường học vừa công bố bảng thành tích, lần này cậu lại xếp nhất toàn niên cấp nha."
Bên người, truyền đến một giọng nữ hơi u oán lại vừa hâm mộ.
Tử Tô ghé vào trên bàn, nhìn phiếu điểm của mình khóc không ra nước mắt, nàng đã nỗ lực như vậy, vẫn chỉ có thể đạt tới trình độ trung đẳng toàn ban, cảm giác tiền ba ba cho nàng học thêm hoàn toàn mất trắng.
Càng đáng giận chính là, Đỗ Nhược từ nhỏ đến lớn không cần bù khóa, toàn bằng chính mình kiểm tra giành được hạng nhất, theo như nàng nói chính là phí học bù quá đắt, nhà bọn họ ra không trả nổi, hơn nữa, nàng cũng không cần.
"Phải không?" Đỗ Nhược tập mãi thành thói quen mở sách vở ra, bắt đầu làm bài tập vật lý luyện, "Cũng không phải hạng nhất toàn tỉnh."
Tử Tô: "......"
Làm hảo bằng hữu học bá còn phải bị nhục nhã, nàng cũng quá khó khăn.
Nhưng Đỗ Nhược nói như vậy, cũng không phải tự phụ, nàng thật sự cảm thấy chính mình còn cần thêm nỗ lực học tập, mới có khả năng thi đậu vào đại học trọng điểm, thay đổi vận mệnh.
Nàng biết, Đỗ Dũng đời này chuyện đắc ý nhất, chính là hắn tuy rằng là tên thất học, nhưng có con gái học tập thành tích cao, chưa bao giờ để hắn phải nhọc lòng.
Chỉ cần con gái có thể đi học, hắn dù "phá phủ trầm châu" (đập nồi dìm thuyền) cũng sẽ lo cho nàng, hy vọng tương lai Đỗ Nhược có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng, không cần vất vả giống hắn là được.
Mà Đỗ Nhược trong lòng cũng nghĩ như vậy, nàng sở dĩ dụng công đọc sách, chính là vì tiền đồ tương lai sau này, có thể cho Đỗ Dũng không cần đi công trường làm cu li, chờ nàng sau khi lớn lên, có thể kiếm tiền nuôi hắn.
Cho nên, chờ nàng thêm mấy năm đi...... Chỉ cần ba ba vất vả mấy năm nữa thôi.
Nàng càng nghĩ như vậy, khi làm bài càng có động lực, ý nghĩ càng thêm rõ ràng, một đề thi vật lý rất khó cứ như vậy cởi bỏ.
......
Ở trường học làm bài suốt một ngày, buổi chiều khi tan học, Đỗ Nhược xoa xoa đôi mắt cay xè vì mệt.
Nàng thu thập xong cặp sách thì hướng cửa sau trường học đi đến.
Cửa sau trường học có thể đi tắt, so với đường lớn tiết kiệm thời gian hơn.
Nhưng hôm nay, chờ nàng ra đến hẻm nhỏ phía sau, lại phát hiện bên trong có người.
"Nha giáo hoa, mấy ngày không thấy, ngực lại lớn hơn rồi. Chuyện làm bạn gái ta, cưng suy nghĩ đến đâu rồi?"
Trần Bỉnh Văn vuốt cằm, vẻ mặt tà tứ nhìn Đỗ Nhược đi tới, trong ánh mắt dục niệm càng bốc càng vượng, cô nàng này dáng người thật là tuyệt, eo thon gọn đến một bàn tay là có thể nắm lấy, ngực cúp D đầy đặn, vừa trắng vừa lớn, nếu trở thành bạn gái hắn, hắn nhất định đùa chết nàng......
Trần Bỉnh Văn theo đuổi Đỗ Nhược đã có một đoạn thời gian, nhưng Đỗ Nhược chưa từng đáp lại hắn bất luận cái gì, điều này làm cho một gã phú nhị đại như hắn làm sao có thể cam tâm.
"Trần Bỉnh Văn, nếu anh còn dám quấy rầy tôi, tôi liền báo cảnh sát."
Đỗ Nhược lạnh mặt từ bên người hắn lướt qua, lại bị Trần Bỉnh Văn nắm lấy tay, không cho nàng đi.
"Báo cảnh sát?" Trần Bỉnh Văn cười ha ha, phảng phất như nghe được chuyện gì buồn cười, "Cưng có biết hay không phạm vi mười mấy km trong Cục Cảnh Sát đều có quan hệ với nhà ta? Em cảm thấy đi báo cảnh sát thì bọn họ giúp em hay giúp ta?"
Nói, hắn móng vuốt sờ lên ngực Đỗ Nhược, cách đồng phục hung hăng xoa bóp, mẹ nó, xúc cảm thật tốt, so với đậu hủ còn non mềm hơn!
Đỗ Nhược đầu óc oanh một tiếng nổ tung, nàng nâng lên tay, một cái tát mạnh giáng lên mặt Trần Bỉnh Văn: "Cút!"
Thừa dịp hắn bị tát còn chưa lấy lại tinh thần, Đỗ Nhược chạy nhanh ra bên ngoài.
"Mẹ nó con đĩ, cho mày mặt mũi lại không biết xấu hổ, cư nhiên dám đánh ta, muốn tìm chết có phải không?!"
Trần Bỉnh Văn tức muốn hộc máu thanh âm từ phía sau truyền đến, hắn vóc người cao lớn, chân lại dài, hai ba bước liền đuổi kịp Đỗ Nhược, đem người nàng đè ở lên mặt đất, muốn kéo quần xuống, Đỗ Nhược liều mạng giãy giụa, dùng móng tay cào cấu lên mặt hắn, bị Trần Bỉnh Văn nghiêng mặt tránh thoát, hắn cười nhạo một tiếng ——
"Cào, ta cho em cào, đợi chút bị Dương vật bự của ca ca đụ nát lồn hy vọng em có có sức như vậy."
"Trần Bỉnh Văn, anh đi chết đi!"
Quần áo Đỗ Nhược bị xé rách, nàng gian nan trên mặt đất sờ soạng, sờ đến một hòn đá nhỏ, không chút nghĩ ngợi liền hướng đầu Trần Bỉnh Văn nện tới, không tập trung, Trần Bỉnh Văn sửng sốt, không nghĩ tới Đỗ Nhược đanh đá như vậy, nhoáng một cái lại để nàng trốn thoát.
Nhìn Đỗ Nhược biến mất ở đầu hẻm, đến cặp sách đều bỏ lại, Trần Bỉnh Văn cười nhạo một tiếng, dùng sức đá cặp sách một chân, đem sách vở cùng văn phòng phẩm bên trong đạp nát.
Không sao cả, tương lai còn dài, dù sao cũng chung một trường học, nữ sinh hắn coi trọng, chạy không thoát được.
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro