Chương 21: Tâm tình không tốt tìm khuê mật uống rượu
Chương 21: Tâm tình không tốt tìm khuê mật uống rượu
Editor: JeffmaterXXX
Đỗ Nhược ngồi trên ghế ngồi một lát, tự mình một người yên lặng rơi lệ, sau khi xác nhận Đỗ Dũng sẽ không trở ra, nàng đeo cặp sách đi ra cửa.
Nàng trên đường gọi điện cho Tử Tô, nói cô ấy ra tâm sự với mình.
Trong điện thoại, Tử Tô nghe được Đỗ Nhược nói chuyện thanh âm không thích hợp, vì thế lập tức mặc quần áo ra cửa, hẹn nàng ở chỗ KTV trước kia thường xuyên tới gặp mặt.
Bạn tốt chính là như vậy, chỉ cần ngươi không vui, một cú điện thoại liền có thể chạy tới bồi ngươi, mặc kệ nhiều hay ít, khoảng cách xa hay gần.
Vừa nhìn thấy Tử Tô, Đỗ Nhược liền ôm chặt lấy nàng, giống như người chết đuối bắt được cọc gỗ duy nhất cứu mạng.
Các nàng vào một phòng nhỏ, Đỗ Nhược uống rất nhiều rượu, rất có tư thế không say không về.
Tử Tô có chút há hốc mồm: "Cô nãi nãi ơi, cậu không phải nói muốn ca hát nói chuyện phiếm sao, làm sao lại biến thành uống rượu giải sầu vậy?"
Đỗ Nhược khui hai chai bia, đưa một chai cho Tử Tô: "Uống hay không? Không uống mình tự uống."
Tử Tô nháy mắt tiếp nhận: "Tới!"
Để một mình Đỗ Nhược uống rượu không thú vị, hơn nữa, uống rượu, nàng thích!
Đỗ Nhược và Tử Tô không nói hai lời, hai người chạm chai bia, trực tiếp uống, một chai rất nhanh cạn đáy, Tử Tô có chút luống cuống: "Tiểu Nhược, cậu ăn cái gì trước đi, uống gấp như vậy, dễ say lắm!"
Tử Tô tửu lượng không tồi, nhưng cũng không dám lập tức uống nhiều như vậy.
Đỗ Nhược vẫy vẫy tay, dùng dây thun cột tóc lên: "Mình chính là muốn say!"
Không say nàng ngủ không được, một khi nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là hình ảnh Đỗ Dũng và Lý Nhu Tuệ nằm bên nhau ......
"Ok, mình say với cậu!" Tử Tô hứng thú nổi lên, nàng lấy ra di động gọi Wechat cho Cố Diệc Chính, "Diệc Chính, em cùng Tiểu Nhược đang ở KTV kế bên trường học uống rượu, hôm nay trạng thái cậu ấy có chút khác lạ, em sợ cậu ấy uống say, anh trễ chút nhớ tới đón tụi em."
Gửi xong tin nhắn, Tử Tô còn chưa kịp chờ Diệc Chính trả lời, trước mặt lại có thêm một chai bia, Đỗ Nhược đưa tới trước mặt nàng, ngữ khí rất là xem thường: "Như thế nào, nhanh như vậy liền nhận thua rồi?"
Tử Tô: "......"
Xem thường ai chứ hả.
Rất nhanh, hai người uống liền bốn chai bia xuống bụng, thời điểm Đỗ Nhược cảm giác say khướt, Tử Tô còn rất thanh tỉnh, nàng bắt đầu đặt câu hỏi: "Nói đi, hơn nửa đêm nửa hôm không ngủ kêu mình ra đây bồi cậu uống rượu, là gặp phải chuyện thương tâm gì đúng không? Nói ra cho bà đây vui vẻ chút."
Đỗ Nhược vốn rất thương tâm, lại bị Tử Tô chọc một câu như vậy, không nhịn cười ra tiếng: "Tô Tô cậu đúng là người xấu."
Sau đó nàng thở dài, ghé vào trên bàn: "Mình thích một người."
Tử Tô kinh hãi: "Cái gì?!"
"Bất quá lại thất tình."
Tử Tô: "......"
Cốt truyện này phát triển cũng quá nhanh điu, Tử Tô hoàn toàn theo không kịp.
Đột nhiên phát hiện, Tiểu Nhược uống say cũng thực đáng yêu, Tử Tô quyết định chọc ghẹo nàng: "Ánh mắt cậu cao như vậy, rốt cuộc là dạng đàn ông gì có thể làm cậu tâm động?"
Tử Tô thật sự rất tò mò, nàng nguyên bản cho rằng Đỗ Nhược sẽ thích Cố Diệc Chính loại diện mạo tốt, học tập giỏi tính cách ôn nhu này, kết quả Đỗ Nhược nói là nàng không thích cái loại loại hình này, vậy càng làm cho Tử Tô tò mò.
Đỗ Nhược lại uống một ngụm bia, dùng tay áo xoa xoa miệng: "Hắn là tên vương bát đản (đồ con rùa), tính tình khắm thúi, nghèo kiết xác, còn là ông chú già."
So với nàng lớn hơn mười mấy tuổi, còn không phải chú già sao, tuy rằng tên lão nam nhân này lớn lên rất tuấn tú, nhưng có đẹp trai thì cũng không thắng nổi tật xấu của hắn!
Tử Tô thiếu chút nữa phun ra một ngụm bia, không lý giải nổi dây thần kinh của khuê mật: "Vậy cậu thích hắn cái gì?"
Đỗ Nhược lắc đầu: "...... Không biết."
Có thể là cảm giác cô độc sống nương tựa lẫn nhau, cũng có thể là vì Đỗ Dũng từ nhỏ đến lớn không cho bất luận kẻ nào hiếp đáp nàng, cho nên làm Đỗ Nhược sinh ra sùng bái, loại sùng bái này phát triển trở thành ái mộ.
Tử Tô rất có sở cảm lắc đầu: "Oan nghiệt a."
Đỗ Nhược cười rộ lên, giống như ngốc tử: "Không sai, chính là oan nghiệt!"
Nàng lung lay đứng lên, cầm míc, lựa một bài của Trần Dịch Tấn 《 Khi bồ đào thành thục 》, nàng theo giai điệu xướng lên, vừa ca mà hốc mắt đỏ bừng.
Giống như ca từ viết như vậy:
......
Lúc này đây ngươi thật sự để ý
Nhưng thấy người khác nói tình dụ dỗ
Hỏi khi nào quả nho đến lúc thành thục
Ngươi muốn yên tĩnh chờ lại yên tĩnh chờ
Lại mất đi trước khi kịp hái
......
( ps: Chương sau có thịt ăn, đừng nóng vội đừng nóng vội, tiểu ngược di tình, hắc hắc ~ cầu chút comment lấy tinh thần, đổi mới ổn định ~ )
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro