Chương 134: Tái ngộ
Chương 134: Tái ngộ
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Đỗ Nhược thay áo khoác dày, cảm giác tuyết rơi đầu mùa cũng không xa.
Buổi chiều, trong khi nàng ôm sách giáo khoa từ cổng trường đi ra, nhìn thấy phía trước một hình bóng quen thuộc đang dựa vào vách tường.
Chỉ là, Đỗ Nhược có chút không xác định, là hắn sao? Hay là nàng hoa mắt nhìn lầm rồi?
Đỗ Nhược đem sách giáo khoa bỏ vào cặp sách, đi qua đường, giọng nam quen thuộc ở đỉnh đầu nàng vang lên ——
"Em thật đúng là một chút cũng không thay đổi."
Đỗ Nhược dừng bước, ngẩng đầu, nhìn Cố Diệc Chính đã lâu không gặp, thậm chí sinh ra một loại ảo giác dường như cách mấy đời, nàng cười rộ lên, "Đã lâu không gặp."
Cố Diệc Chính trong tay kẹp điếu thuốc, như cũ dựa vào vách tường, hắn nhìn qua so với trước kia thành thục hơn rất nhiều, nhưng cũng suy sút rất nhiều, "Anh biết, nếu không phải anh tới tìm em, em vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt anh."
"......"
Đối với lời của hắn, Đỗ Nhược chỉ có thể trầm mặc.
Nàng đã qua đi quá khứ, cái trấn nhỏ trước kia, trường học và giáo viên đều không thể dung nạp nàng, Đỗ Nhược chỉ có thể rời đi, nếu rời đi, cũng không muốn cùng người trong quá khứ có bất luận liên quan gì.
Cố Diệc Chính đem tàn thuốc chấn động rớt xuống, đi về phía Đỗ Nhược, "Em hiện tại có tốt không?"
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Khá tốt, còn anh?"
Cố Diệc Chính gợi lên khóe miệng, cười nhạo một tiếng, trong mắt tựa hồ ẩn giấu rất nhiều lời muốn nói, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng phun ra cũng chỉ có mấy chữ kia: "Cũng tạm."
"Khó dịp lại gặp nhau, em mời anh ăn cơm, em nhớ rõ, anh thích ăn lẩu, đúng không?"
Đỗ Nhược từng bậc từng bậc hướng cầu vượt đi qua, đeo cặp sách, nhẹ giọng mở miệng.
Cố Diệc Chính rũ mắt, nhìn Đỗ Nhược trong bộ dáng sinh viên, nàng nhìn qua vẫn nhu nhược như vậy, nhưng hắn biết, trong xương cốt nàng là sự quật cường bất luận kẻ nào cũng không thể so được.
"Được a, khó có dịp em còn nhớ anh thích ăn cái gì, vậy thì đi."
Cố Diệc Chính đem điếu thuốc ngậm trong miệng, bước nhanh đuổi theo chân Đỗ Nhược.
Hai người ngồi xuống một tiệm lẩu Đỗ Nhược thường đi, Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, trưng cầu ý kiến Cố Diệc Chính, "Nếu không, em kêu Tử Tô ra, ba người chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm."
"Em đang sợ cái gì," Cố Diệc Chính cười nhạo một tiếng, trong mắt có một tia cảm xúc cực nhanh xẹt qua, "Em đang sợ anh khi dễ sao?"
"...... Em không phải có ý đó."
"Anh chỉ là tiện đường ghé qua nhìn em thôi, không muốn gặp người khác," Cố Diệc Chính ngồi xuống ghế, khui một chai bia, hớp một ngụm, "Chờ gặp em xong, anh sẽ đi thành phố khác phát triển."
"Anh không thi đại học?"
Đỗ Nhược đem thịt bò nhúng vào trong nồi, nghĩ nghĩ vẫn hỏi một câu, rốt cuộc nàng và Tử Tô, Cố Diệc Chính đã từng là bạn thân, mặc dù hiện tại nàng và Cố Diệc Chính không thể trở về quan hệ bằng hữu như trước kia, nhưng cũng hy vọng đối phương có thể sống tốt.
"Chuyện đó nói sau, con đường mỗi người không giống nhau, anh muốn đi ra ngoài xông pha một lần."
Cố Diệc Chính nói ngập ngừng, Đỗ Nhược cũng không hỏi nhiều.
Một bữa cơm có chút nặng nề, ăn xong, Đỗ Nhược nói gì cũng không cho Cố Diệc Chính trả tiền, "Em nói, bữa cơm này em mời."
Cố Diệc Chính cười cười, cũng không kiên trì.
Đi ra khỏi tiệm lẩu, không khí lạnh ập vào mặt, Đỗ Nhược chà xát hai tay, dậm dậm chân.
"Đi thôi, anh đưa em về nhà."
Cố Diệc Chính rũ mắt chuyên chú nhìn Đỗ Nhược, nâng lên tay, muốn xoa xoa tóc nàng, nhưng khi vừa chạm vào sợi tóc, lại thu hồi tay, tựa hồ đang nỗ lực khắc chế cái gì.
Hai người ở trên đường đi khoảng hai mươi tới phút, ôn lại chút chuyện thời cao trung, không khí dần dần lắng xuống.
Đem Đỗ Nhược đưa đến trước cửa nhà, Cố Diệc Chính vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, đi nhà ga bắt xe.
Đỗ Nhược nhìn bóng dáng hắn rời đi, cảm thấy Cố Diệc Chính đã thật sự thành thục không ít.
Mà từ lúc này về sau, Cố Diệc Chính đã hoàn toàn cùng nàng chặt đứt liên hệ.
Rất nhiều năm qua đi, khi Đỗ Nhược nhớ lại cái đêm tái ngộ, ấn tượng sâu nhất đối với Cố Diệc Chính là trong tay hắn kẹp điếu thuốc, cùng áo khoác mỏng màu đen, bộ dáng rũ vai trong cơn gió mùa đông thoạt nhìn phá lệ hiu quạnh.
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Editor: JeffmaterXXX
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro