Chương 127: Lên đại học gặp lại
Chương 127: Lên đại học gặp lại
Đỗ Nhược bởi vì lần này thi đại học phát huy thất thường, chờ công bố thành tích thi xong, chỉ có thể đậu vào một trường đại học bình thường ở thành phố K, cùng ngôi trường trong mục tiêu nàng hướng tới, sai lệch quá nhiều.
Nhưng Đỗ Nhược cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi Đỗ Dũng bán phòng ở, cùng Đỗ Nhược dọn tới thành phố K.
Ở chỗ này, tâm tình nàng lại lần nữa trở nên sáng láng như ánh mặt trời.
Ngày 1 tháng 9, chính thức tựu trường.
Đỗ Dũng lái xe đem con gái đưa đến chỗ tâm sinh viên đại học báo danh, đem hành lý nàng dọn đến ký túc xá nữ, chờ làm xong hết thảy, hắn liền rời đi.
Lợi dụng tiền bán phòng ở và tiền nhiều năm tích cóp, Đỗ Dũng ở thành phố K mở một khách sạn nhỏ, ngày thường sinh hoạt chắp vá, nuôi sống hai người bọn họ không thành vấn đề.
Hôm nay đưa con gái đi học xong, hắn còn phải chạy về quét tước vệ sinh, ngày thường khi Đỗ Nhược ở nhà, cũng sẽ giúp đỡ Đỗ Dũng dọn dẹp.
Vườn trường yên tĩnh, đi lại trong đó, được bóng cây che chắn ánh mặt trời, phá lệ thích ý.
Đỗ Nhược đúng lúc này cùng Tử Tô chạm mặt.
"Tiểu Nhược!"
Tử Tô chạy đến bên cạnh Đỗ Nhược, kéo cánh tay nàng, vui vẻ nhảy tưng tưng.
"Tô tô, đã lâu không gặp."
Đỗ Nhược cũng cười đáp lại, có thể cùng Tử Tô ở cùng đại học gặp nhau, cùng nhau chiếu ứng, cái này cũng coi như nhờ họa được phúc.
Tử Tô đi theo Đỗ Nhược, hướng về phía thư viện, vừa đi, một bên bất mãn thay nàng, "Tiểu Nhược, cậu sao lại học ở đây? Lấy thành tích của cậu, học lại một năm, có thể đậu càng cao hơn."
Nếu không phải bởi vì Trần Bỉnh Văn và tên lớp trưởng liên thủ hãm hại, Đỗ Nhược cũng không đến mức thi không đậu trường nàng thích.
"Học lại cũng không tránh được bị Trần Bỉnh Văn trả thù, hiện tại mình dọn đi, đi đến thành phố khác bắt đầu lại một lần nữa, hắn tìm không thấy mình, đây cũng là kết cục tốt nhất."
Đỗ Nhược lắc đầu, nàng hiện tại chỉ muốn cùng ba ba trở về cuộc sống an ổn, không muốn lại bị người không liên quan quấy rầy.
Tử Tô gật gật đầu, "Nói vậy cũng đúng, không quan tâm đến những chuyện trước kia."
Đỗ Nhược cùng Tử Tô đi trên con đường cây xanh, "Còn cậu thì sao, cùng ba ba cậu thế nào?"
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Tử Tô lộ vẻ ảm đạm, lông mi hơi chớp, "Hắn căn bản một chút cũng không để ý mình, một khi đã như vậy, mình cũng không thèm quan tâm hắn."
Ba ba Tử Tô không muốn nàng tới thành phố K đi học, nàng lặng lẽ trốn đi, nghĩ dù sao Đỗ Nhược cũng ở đây, các nàng lại cùng đi học, có thể chiếu cố lẫn nhau.
"Cậu có thể tạm ở nhà mình trước, dù sao chỗ đó còn nhiều phòng."
Đỗ Nhược từ trong túi xách lấy ra một cái chìa khóa, đưa cho Tử Tô.
Nàng biết Tử Tô trộm chạy ra ngoài, trên người nhất định không có tiền, so với ở bên ngoài thuê nhà, còn không bằng ở lại chỗ nàng.
"Ô ô ô, cảm ơn cậu Tiểu Nhược, nguyện ý thu lưu một đứa nghèo khó như mình."
Tử Tô cảm động thiếu chút nữa oa oa khóc lớn, nàng mấy ngày không ăn cơm, còn may trước khi đói chết, lại gặp được Đỗ Nhược.
Đi ra bên ngoài, có khuê mật bên người, là chuyện quan trọng cỡ nào, Tử Tô rốt cuộc hiểu rõ đạo lý này.
"Yên tâm đi, chỉ cần mình có cái ăn, cậu sẽ không bị đói."
Đỗ Nhược nắm tay Tử Tô, thoải mái cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay, đôi mắt trong suốt, tựa hồ lại trở về lúc ở vườn trường, cùng Tử Tô, Cố Diệc Chính mỗi ngày đùa giỡn.
Nàng đã nhớ không rõ mình có bao nhiêu lâu không vui vẻ cười đùa như vậy, có thể xoa dịu nỗi đau, vĩnh viễn chỉ có thời gian.
"Tiểu Nhược, cậu hiện tại và Cố Diệc Chính còn liên hệ không?"
Tử Tô nhẹ giọng hỏi, về chuyện Cố Diệc Chính, nàng cũng không biết mình có buông được chưa.
Trong khoảng thời gian này Tử Tô bị ba ba mỗi ngày quấn lấy, căn bản không có thời gian liên hệ với Cố Diệc Chính, nghe nói hắn thi đại học thành tích cũng không lý tưởng, hiện tại chuẩn bị học lại.
Đỗ Nhược lắc đầu, "Không có."
Mặc dù Đỗ Nhược như cũ hoài niệm tình bạn cùng Cố Diệc Chính, nhưng quan hệ hai người bọn họ, chung quy không cách nào khôi phục như lúc ban đầu, đơn giản không cần liên hệ, đó là kết cục tốt nhất.
"Hắn cũng không liên hệ với mình," Tử Tô thở dài, biểu tình mất mát, bất quá rất nhanh nàng lại điều chỉnh tốt cảm xúc, an ủi chính mình và Đỗ Nhược, "Không sao, dù sao chúng ta cũng có cuộc sống của mình."
"Đúng vậy, chúng ta cũng có cuộc sống của mình."
Đỗ Nhược rất tán đồng những lời này, ở thành phố mới, đại học mới, hết thảy một lần nữa bắt đầu lại.
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Editor: JeffmaterXXX
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro