Chương 133
Trong ngõ Họa Mi, có vài đứa trẻ nhỏ hi hi ha ha chơi đùa, mấy đứa bé bốn năm tuổi mặc yếm đỏ chạy tới chạy lui, có đứa ngại nóng, đến cả giày cũng cởi ra, chân trần chạy loạn.
Mấy phụ nhân cùng người hầu đứng ở trước cửa tán gẫu, thỉnh thoảng bảo bọn trẻ đừng chạy xa quá, còn phải đem giày nhặt về, đừng làm mất.
Lục Cốc đi vào trong ngõ hẻm, một bên rao hàng một bên lấy ra mấy cây quạt, bởi vì Thẩm Huyền Thanh dáng dấp quá cao, tướng mạo cũng anh tuấn, để cho người ta ấn tượng đã gặp một lần liền khó mà quên. Mà dung mạo của y cũng không kém, người hầu kia vừa nhìn liền nhận ra y là tiểu phu lang tuấn tú lần trước tới bán khăn.
Theo như lời Thẩm Huyền Thanh nói, Lục Cốc đem giá nói đến bốn mươi văn, lúc mở miệng còn có chút thấp thỏm, sợ người ta không mua.
Lớn tiếng rao hàng, những người ở nhà không có việc gì làm cũng đã bắt đầu ra ngoài tham gia náo nhiệt, người dần nhiều lên, y đem quạt trong giỏ đều lấy ra, Thẩm Huyền Thanh rất thức thời, thấy vậy liền nhận lấy giỏ rỗng rồi hướng bên cạnh đứng qua một bên, chừa ra ít chỗ trống cho các phụ nhân và phu lang lựa hàng.
Cho dù là nhà phú hộ nhỏ, khi mua đồ cũng sẽ trả giá. Người chung quanh ngươi một lời ta một lời, Lục Cốc cũng làm buôn bán nhỏ, ngược lại cũng có thể ứng phó được.
Bởi vì mỗi cây quạt đều có kích cỡ bằng nhau, chỉ khác hoa văn, người trả giá cũng nhiều, cuối cùng y suy nghĩ một chút, liền nói mỗi cây đều tính giá ba mươi bảy văn, để mặc cho bọn họ tự chọn.
Vừa nghe được giảm ba văn, quạt rẻ như vậy rất nhanh liền bán sạch.
Người hầu kia không mua nổi, chỉ vây quanh xem náo nhiệt một hồi, mỗi một phiến quạt đều thêu rất tỉ mỉ tinh tế, coi như cũng đã nghiện.
Có phụ nhân một hơi mua hết ba cây quạt, lúc bỏ tiền cũng sảng khoái, nhà nàng có hai cô con gái chưa lấy chồng. Hôm qua còn đang oán trách nói quạt đã cũ, cầm đi ra ngoài sẽ bị người ta cười chê, còn thiếu nước gọi người đến nhà bán quạt. Giờ thì tốt rồi, không cần chờ, mua cho hai con gái hai cây quạt vừa rẻ vừa đẹp, chính nàng cũng có thể dùng một cái.
Quả nhiên vẫn là đến nơi này dễ bán, đi ra khỏi ngõ Họa Mi, Lục Cốc lấy tay lau một chút mồ hôi, trong túi tiền toàn bộ đều là tiền đồng, quần áo mùa hạ mỏng manh, nhét trong ngực lại căng phồng một khối, trong mắt y tràn đầy ý cười vui vẻ.
May mà có Thẩm Huyền Thanh ở bên cạnh, nếu không người khác nhìn một cái đã biết trong ngực áo y tất cả đều là tiền.
Đây là lần đầu tiên y đi bán quạt, người đầu tiên không dám thét giá, chỉ bán có ba mươi lăm văn. còn lại mười một cây bán với giá ba mươi bảy văn, tổng cộng là bốn trăm bốn mươi hai văn tiền, trừ đi ba trăm văn tiền vốn, kiếm lời được một trăm bốn mươi hai văn, hơn một tiền đó.
Quay đầu thấy Thẩm Huyền Thanh cũng đang lau mồ hôi, ống trúc của bọn họ đã cạn nước, trong ngực Lục Cốc đinh đương vang, y cúi đầu nhìn một cái, thấy chỗ bụng nhô ra một khối quả thực quá mức nổi bật, liền ngượng ngùng đem túi tiền móc ra đặt ở trong giỏ trúc, lấy khăn đậy kín. Bởi vì Thẩm Huyền Thanh đi ở bên trái y, y liền đổi tay trái xách giỏ trúc, như vậy có thể đề phòng kẻ cướp.
"Chàng có khát hay không?" Y ngẩng đầu chủ động hỏi.
Thẩm Huyền Thanh gật đầu nói "Khát, đợi ta đi kiếm chút nước."
Lục Cốc lại nói "Nếu không thì mua một ống rượu thanh mai đi, em sẽ trả tiền."
Thẩm Huyền Thanh rõ ràng có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn phu lang mình đang xấu hổ đỏ bừng hai má, nhưng ánh mắt sáng rực trong suốt. Hắn cười cong mắt, cười hỏi "Kiếm được tiền rồi ư?"
"Vâng." Lục Cốc gật đầu một cái thật mạnh, nụ cười trên mặt cũng không che giấu được nữa, y nói "Em có tiền, cũng có thể mua đồ ăn thức uống cho chàng."
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, thế nhưng Lục Cốc nói nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức ánh mắt có chút ngây thơ hồn nhiên, Thẩm Huyền Thanh chỉ cảm thấy trong lòng trào ra một dòng nước ấm áp.
Hắn cười gật đầu "Được, hôm nay ăn uống đều để cho em trả tiền đấy."
Trời nóng như này, thức uống mát lạnh giải nhiệt bán rất chạy, trước sạp rượu thanh mai có không ít người đến mua.
Đợi người phía trước mua xong, Lục Cốc tiến lên một bước, đem ống trúc đưa cho chủ sạp, nói "Lấy một ống rượu đã ngâm qua nước giếng."
"Được, có ngay." Chủ sạp tay chân rất nhanh nhẹn, một bên đong rượu một bên nói "Tính cho ngươi mười lăm văn."
Nước giếng lạnh như băng, vò rượu được ngâm trong nước giếng khác với vò để bên ngoài, mát lạnh sảng khoái hơn, vậy nên sẽ đắt hơn hai văn.
Mới vừa rồi người phía trước mua Lục Cốc đã nghe được giá tiền, là giống như nhau liền không nói thêm gì, đếm mười lăm đồng tiền đưa cho chủ sạp.
"Đong đầy rồi, ngươi uống một hớp đi rồi hãy đóng nắp lại kẻo tràn." Chủ sạp cười ha hả đem ống trúc đưa tới.
Mua bán đồ ăn thức uống chú trọng nhất là sự chân thành, những thứ này đều là thứ mắt thường có thể nhìn thấy được, lúc này uống ngon lần sau sẽ lại tới mua tiếp.
Lục Cốc dè dặt nhận lấy, rất sợ bị tràn ra. Rượu thanh mai trong ống trúc quả thật rất đầy, cơ hồ muốn ngang bằng với miệng ống.
Y uống một hớp, vừa ngọt vừa mát lạnh như băng, quả thực rất ngon, liền vội vàng đưa cho Thẩm Huyền Thanh.
"Không tệ." Thẩm Huyền Thanh sau khi nếm thử liền gật đầu khen.
Bán xong quạt lụa, hai ngươi bọn họ trước tiên đi đến tiệm thuốc.
Ven đường còn bán vài loại thức uống giải nhiệt như nước ô mai, nước hoa quế,...Nước uống làm từ hương hoa nên được gọi là nước thơm, lúc đi ngang qua quả thật ngửi được một cổ mùi hoa quế. Chính là giá tiền có chút đắt, huống chi bọn họ đã nua rượu thanh mai, cũng không còn ống trúc để chứa nữa.
Đồ uống đã mua, Lục Cốc nhận lấy nửa ống còn lại uống hai hớp, sau đó đậy nắp lại rồi hỏi "Chàng muốn ăn gì?"
Y chân thành như vậy làm cho Thẩm Huyền Thanh cười khẽ một tiếng, đáp "Được rồi, trời nóng như vậy ta không có khẩu vị, hay là trở về ăn ít món thanh đạm một chút đi."
Cũng đúng, bản thân Lục Cốc cũng không có bao nhiêu khẩu vị, cũng liền thôi.
Trong tiệm thuốc có không ít người, Thẩm Huyền Thanh kêu dược đồng cân nửa cân hạt sen, vật này ở chỗ bọn họ rất hiếm. Từ phía nam chuyển đến nên rất đắt, cho nên không mua nhiều. Ở nhà thường uống nước đậu xanh, trở về nấu mấy lần nước hạt sen nếm thử một chút là được.
Thẩm Huyền Thanh đem túi giấy bỏ vào giỏ trúc của Lục Cốc, sọt trúc của hắn lát nữa còn phải đựng gối sứ.
Mặt trời bị đám mây đen che kín, trên đường không ít người thở phào nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng có chút râm mát rồi.
Sau khi đến cửa hàng đồ gốm, tiểu nhị cho hai người bọn họ xem hết mấy cái gối sứ, cuối cùng Thẩm Huyền Thanh chọn một cái hoa văn nhánh cây, một cái hình hoa kim ngân, đều là hoa văn đơn giản. Hai cái gối sứ này đều là loại có thể rót nước vào bên trong, mùa hè thêm nước mát lạnh như băng, mùa đông có thể thêm nước ấm.
Nhắc tới ở nông thôn, người nghèo thậm chí còn không có tiền mua lương thực, ngay cả vải rách dùng làm gối mềm cũng dùng không nổi, dưới đầu thường kê một tảng đá, đến mùa hè cũng coi như mát mẻ.
Lục Cốc dùng ngón tay khẽ gõ nhẹ lên gối sứ, rõ ràng có thể nghe ra là rỗng ruột, y lộ ra một nụ cười, cùng Thẩm Huyền Thanh đem gối sứ cẩn thận bỏ vào sọt trúc. Tiểu nhị còn đem cho bọn họ một tấm đệm rơm để bọn họ lót vào giữa hai cái gối, tránh cho chúng va chạm vào nhau.
Vật này nói mắc không mắc mà nói rẻ cũng chẳng rẻ, bởi vì kiểu dáng cùng hoa văn đều là loại bình thường nhất, mỗi cái có giá bốn mươi văn.
Giờ Thân sắp qua đi, thời tiết rõ ràng cũng mát mẻ hơn một chút, trên đường trở về lại cố ý đi chậm, sợ làm vỡ gối sứ.
Thẩm Huyền Thanh vừa đi vừa nói "Trở về em dùng một cái, còn một cái cho nương dùng."
Lục Cốc quay đầu lại nhìn hắn, hắn vừa cười vừa nói "Ta không nóng, lại nói đại ca sẽ mua trúc phu nhân về, ôm vào khẳng định sẽ mát mẻ."
"Vậy cũng được." Lục Cốc cũng không nhún nhường quá mức, mở miệng nói "Nhưng mà nếu chàng cảm thấy quá nóng, hai ta liền đổi gối."
Thẩm Huyền Thanh ý cười càng sâu, gật đầu đáp ứng.
Sau khi về đến nhà thống thống khoái khoái uống hai chén nước ấm, Lục Cốc lau đi giọt nước bên khóe miệng, thấy Vệ Lan Hương đang sờ gối sứ, y cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, liền đi về phòng thử một chút.
Vệ Lan Hương chọn gối có hoa văn kim ngân, cái của y là hoa văn nhánh cây, gối lên vừa cứng vừa lạnh, quả thật là mát mẻ.
Chẳng qua là Lục Cốc những năm này ngủ gối mềm đã quen, nằm trên gối sứ một lúc thấy không quen, gối này quá cứng, vẫn là Thẩm Huyền Thanh đi vào thấy y đang nghịch thứ mới mẻ như vậy mới nói y cứ gối thêm vài ngày, nói không chừng gối nhiều sẽ quen.
Trúc phu nhân cũng đã mua về, Thẩm Nghiêu Thanh ước chừng mua bốn cái, lần này một nhà sáu người đều có, ôm ngủ sẽ mát mẻ hơn nhiều.
Lục Cốc táy máy gối sứ một lúc lại ôm trúc phu nhân trên giường một hồi, dưới người là chiếu trúc, gối đầu là gối sứ, cuộc sống này, khiến cho y cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng lại vững lòng.
Mắt thấy bên ngoài trời đã mát hơn, Vệ Lan Hương thay giày cũ, nói phải cùng Thẩm Nhạn đi ra đồng nhổ cỏ, y cùng Thẩm Huyền Thanh nghe vậy cũng cùng đi.
Sau khi ra tới đồng liền thấy Thẩm Nghiêu Thanh vốn mới bận rộn ở nhà đã xuống đồng rồi.
Hai mươi hai con thỏ con đều sống, hơn nửa tháng trôi qua cũng đã sắp mở mắt.
Đã đến phục thiên*, trời vẫn nóng bức như cũ, hồi tưởng lại những ngày xuân ngắn ngủi như vậy, Lục Cốc lau lau cái trán và tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi. Trước kia mỗi ngày giặt khăn tay một lần, bây giờ một ngày phải giặt hai lần.
*phục thiên: tháng nóng nhất trong mùa hè
Y đem phân thỏ xúc vào trong giỏ, xách giỏ phân và xẻng đi qua một bên, đổ ở trên đống phân ở phía xa một chút, lại xúc chút đất khô đắp lên trên, tránh cho ruồi bọ bâu vào quá nhiều.
Buổi sáng đã xúc qua một lần, lúc này phân trong ổ thỏ cũng không có quá nhiều.
Sau khi làm xong cũng không có chuyện gì khác, Vệ Lan Hương đi chăn vịt còn chưa trở lại, nghé con vẫn còn ở bờ sông, Đại Bạch cũng ở đó nên không còn gì để lo lắng.
Y rửa tay tự rót cho mình chén nước ấm uống, ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Thẩm Huyền Thanh hai ngày trước đã vào núi một chuyến, nói là muốn săn nai hoặc là dê, cũng không biết lúc nào mới về.
Gần đây các loại đồ thủ công trong nhà quá nhiều, Thẩm Huyền Thanh vừa đi, trong nhà cũng chỉ còn lại y, Vệ Lan Hương còn có Thẩm Nghiêu Thanh ba người bận bịu. Gần đây Thẩm Nhạn ở nhà nấu cơm, thuận tiện bầu bạn với Kỷ Thu Nguyệt, nàng tháng đã lớn, còn có nửa tháng nữa là phải sinh, không dám để nàng ở nhà một mình.
Vệ Lan Hương đã tìm xong bà mụ rồi, là một bà mụ ở Vương Lý thôn nổi tiếng xa gần, giá tiền mời tới tất nhiên sẽ đắt một chút. Còn phải chiêu đãi cơm ngon trà thơm, những đứa trẻ được đỡ qua tay bà phần lớn đều sinh ra thuận lợi, rất có bản lĩnh.
Đây là đứa bé đầu tiên của nhà bọn họ, cả nhà cũng rất xem trọng, cho dù có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng sao.
Mà theo tháng xấp xỉ, Kỷ Thu Nguyệt coi như là tốt, đứa trẻ trong bụng có lúc thật hành hạ người, người nặng nề một chút liền ăn không ngon ngủ không yên, nàng có chút ý nghĩ muốn đứa bé mau ra đời một chút, sinh ra thì tốt rồi, khẩn trương nhất ngược lại là Thẩm Nghiêu Thanh.
Lúc làm việc còn tốt, chỉ cần vừa trở về nhìn thấy Kỷ Thu Nguyệt đi đi lại lại liền vội vàng tiến lên đỡ nàng, trong miệng còn không ngừng lầu bầu nói cẩn thân chút cẩn thận chút. Trời nóng người cũng cảm thấy phiền, Kỷ Thu Nguyệt liền mắng hắn phiền phức, không muốn nghe nhiều.
Thẩm Nghiêu Thanh không được làm phiền nàng, chỉ thật khẩn trương rầu rỉ ở trong sân đi vòng tới vòng lui. Rướn cổ từ cửa sổ nhìn vào trong phòng, Kỷ Thu Nguyệt lườm hắn một cái, lòng mềm nhũn gọi hắn vào phòng.
Mỗi khi hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại, ngay cả Vệ Lan Hương cũng cảm thấy trong lòng hồi hộp, đến cuối cùng quả thực không nhịn được nữa, đánh hắn một cái liền đuổi hắn ra đồng làm việc, xế trưa thì ở lại nhà mới bên kia ngủ, chưa tới khi trời tối thì không được trở về. Đỡ cho hắn làm cho tinh thần cả nhà rối loạn theo. (tội, mà thôi cũng kệ =))) )
Thật ra thì bận rộn cũng tốt, ít nhất không cần suy nghĩ tới chuyện sinh con, Thẩm Nghiêu Thanh liền chui đầu vào trong ruộng làm việc. Còn không phải là mỗi ngày đều như vậy sao.
Lục Cốc nghỉ một chốc liền đóng kĩ cửa viện, xách giỏ nước trà đem ra cho hắn uống, một buổi sáng đã đưa ba lần. Trời nóng như vậy, không uống nhiều nước không được.
Một ngày làm lụng không ngừng nghỉ, đối với người nhà nông mà nói làm việc cũng giống như ăn cơm vậy, không làm chút gì còn cảm thấy trên tay hay trong lòng đều trống trải đến phát hoảng.
Khi đến giữa trưa, Lục Cốc đang ở nhà mới bên này cho Đại Bạch ăn, chợt nghe bên ngoài có tiếng chó sủa. Là tiếng của Quai Tử, đã cách rất gần, Đại Bạch không để ý đến thức ăn nữa, gâu gâu kêu hai tiếng liền chạy ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro