Chương 1
Chương 1: Ngã xuống vách núi
Tác giả: Thanh Tể
Edit: QTran
---
Thần Hữu đại lục, Bách Vũ bộ lạc.
Lại một năm nữa mùa sinh nở đến, trong bộ lạc, những ấu tể vừa phá xác còn chưa mở mắt, chỉ có thể theo bản năng kêu ríu rít, chờ đợi cha mẹ mớm ăn.
Trên một cây đại thụ ở vách núi, có bốn tổ chim treo lơ lửng. Ba tổ chim lớn nằm cạnh nhau, còn một tổ nhỏ hơn lại nằm trên một nhánh cây khác. Vị trí các tổ đều rất tinh tế và kín đáo nhưng vẫn có lối liên kết với nhau.
Lúc này, trong tổ chim xa nhất trên cây, một con chim non mũm mĩm đang lấy đầu cọ vào con chim nhỏ bên cạnh.
"Pi pi, pi pi pi!" (Dậy đi! Đi chơi nào!)
Con chim bị cọ có bộ lông trắng như tuyết, thân hình nhỏ nhắn, chỉ bằng một phần năm so với con béo kia. Nó đang nằm cuộn tròn trong tổ, nửa người chìm vào lớp lông mềm mại bên dưới, mơ màng bị đánh thức. Nó chỉ hơi hé mắt nhìn kẻ gây rối bên cạnh rồi chậm rãi quay người, kéo giãn khoảng cách với đối phương, vẻ mặt lộ rõ sự ghét bỏ.
Nhưng chim béo kia không hề nhận ra mình bị ghét bỏ, mà còn cố dán sát vào, tiếp tục kêu ầm ĩ:
"Pi, pi pi, pi pi pi ——" (Ca ca, ca ca ca ca ca ——)
Bạch Sóc, con chim tuyết trắng, không chịu nổi tiếng ồn, bèn vươn cánh ngắn ngủn lên che tai. Nhưng cánh thì quá nhỏ, không thể che hết tiếng kêu xuyên thấu cực mạnh kia.
Chim tộc ấu tể sau khi nở sẽ bắt đầu luyện tập giọng ngay từ lần đầu tiên tranh giành thức ăn. Trước một tuổi, chúng gần như kêu suốt ngày, âm lượng cực lớn, vang xa đến mức có thể xuyên qua cả đám lông dày.
Bị ồn đến nhức cả đầu, Bạch Sóc mất hết kiên nhẫn, nhấc chân đá em trai mình một phát. Nhưng đúng như dự đoán, chẳng có tác dụng gì—vì hình thể của đứa béo kia lớn hơn hắn mấy lần.
Đúng vậy, con chim béo kia chính là em trai ruột của Bạch Sóc, kém hắn năm tuổi.
Gia đình Bạch Sóc, cũng như phần lớn thành viên trong bộ lạc, đều thuộc Chim tộc—một trong ba chủng tộc tiến hóa của Thần Hữu đại lục, bên cạnh Thú tộc và Nhân ngư tộc. Chim tộc có thể biến đổi giữa hình dạng con người và hình dạng chim, sinh sản bằng cách đẻ trứng và ấp trứng.
Trứng Chim tộc cần một năm để nở ra ấu tể. Khi mới nở, ấu tể chỉ có một lớp lông tơ mềm mại.
Trước ba tuổi, chúng rất yếu ớt, hầu như không rời tổ.
Khoảng ba tuổi, chúng có thể hóa thành hình người, nhưng ban đầu chưa kiểm soát tốt, thường xuyên trở về hình dạng chim.
Từ ba đến 16 tuổi, hình dạng chim không thay đổi nhiều, dù đã biết bay nhưng không bay xa được. Ngược lại, hình người phát triển nhanh, từ trẻ con dần lớn lên.
Từ 16 đến 18 tuổi, Chim tộc sẽ hoàn thành quá trình trưởng thành, cả hình người lẫn hình chim đều đạt đến trạng thái mạnh nhất. Sau 18 tuổi, ngoại trừ già đi, cơ thể sẽ không có thay đổi lớn nữa.
Nhìn chung, đây là vòng đời bình thường của một Chim tộc.Nhưng Bạch Sóc lại không bình thường.
Lúc mới nở, hắn chỉ hơi nhỏ con một chút, cha mẹ cũng không để ý lắm, nghĩ rằng nuôi một thời gian sẽ lớn lên. Nhưng bọn họ không ngờ rằng một năm trôi qua, anh trai Bạch Túc của hắn đã lớn gấp năm lần kích thước ban đầu, trong khi Bạch Sóc vẫn nhỏ bé như cũ.
Lúc đầu, cha mẹ nghĩ rằng có thể hắn ăn chưa đủ nên cố ép hắn ăn nhiều hơn. Nhưng Bạch Sóc ăn no rồi là nhất quyết không chịu ăn nữa, thế là họ đành từ bỏ.
Ba năm sau, Bạch Túc đã tập bay khỏi tổ, hóa thành một bé trai ba tuổi, còn Bạch Sóc vẫn chỉ là một cục bông nhỏ.
Bốn năm sau, những ấu tể cùng lứa đã biết chạy nhảy dưới chân núi, nhưng Bạch Sóc vẫn không hóa hình được. Đến lúc này, cha mẹ hắn mới chấp nhận sự thật rằng Bạch Sóc là một ấu tể không thể biến thành người.
Cùng năm đó, cha mẹ hắn có thêm bốn quả trứng, nhưng chỉ một trứng sống sót do mùa mưa quá lớn. Quả trứng đó nở ra em trai Bạch Nhạc—cũng chính là cái đứa béo đang ồn ào bên cạnh hắn bây giờ.
Mấy ngày trước, Bạch Nhạc đã biết biến hình, còn Bạch Sóc, lớn hơn năm tuổi, vẫn chỉ là một con chim nhỏ, đến đá em trai cũng đá không nổi.
Bạch Sóc từ nhỏ đã cảm thấy thế giới này rất kỳ quái. Cho đến vài ngày trước, hắn bỗng nhiên mơ thấy kiếp trước của mình.
Kiếp trước, hắn là một con người sống ở một thế giới khoa học phát triển, hoàn toàn khác xa nơi này. Khi ký ức đó trỗi dậy, tất cả cảm giác kỳ lạ mà hắn từng có đều được giải thích hợp lý.
Hắn cũng may mắn vì không nhớ ra ký ức này ngay từ khi mới nở. Nếu không, từ một thế giới hiện đại bỗng xuyên đến xã hội nguyên thủy, chắc chắn hắn sẽ khó mà thích nghi.
Nhưng hiện tại thì ổn rồi, hắn đã sống ở đây tám năm, đã quen thuộc với thế giới này.
Quan trọng nhất, ở kiếp này, hắn không còn cô đơn. Kiếp trước, hắn là một đứa trẻ mồ côi, cả đời sống một mình. Nhưng ở đây, hắn có cha mẹ yêu thương, có anh trai dịu dàng, có em trai nghịch ngợm nhưng luôn quấn quýt bên hắn.
Chỉ là... giá mà Bạch Nhạc bớt ồn ào một chút thì tốt biết bao.
Đời trước, Bạch Sóc từng có một quãng thời gian dài chìm trong cô độc, điều này khiến hắn thập phần sợ hãi cảm giác ấy. Sau khi phá xác mấy năm trước, hắn luôn quấn lấy ca ca Bạch Túc không rời. Đến khi Bạch Túc có việc riêng cần làm, đệ đệ Bạch Nhạc lại ra đời. Đời trước đã chịu đựng nỗi cô đơn, đời này hắn rốt cuộc không phải trải qua điều đó nữa, thế nên Bạch Sóc rất thích cuộc sống hiện tại.
Đương nhiên, nếu đệ đệ bớt hoạt bát một chút thì càng tốt.
Bạch Sóc còn đang suy nghĩ thì Bạch Nhạc đã nhào tới, dùng đầu cọ cọ vào hắn, miệng không ngừng kêu:
“Pi pi, pi pi pi pi!” – Ca ca, đi ra ngoài chơi đi!
Ngữ điệu làm nũng, động tác thì giống như mè nheo khóc lóc.
Bạch Nhạc muốn kéo Bạch Sóc xuống núi chơi cùng mình, nhưng Bạch Sóc thật sự không muốn.
Do chưa thể hóa hình người, mỗi lần ra ngoài, hắn đều phải được người trong nhà dẫn theo. Mà mỗi người lại mang đến cho hắn những trải nghiệm khác nhau:
A phụ Bạch Tuần là một trong những chiến sĩ dũng mãnh nhất bộ lạc, tính cách mạnh mẽ nhưng lại hơi sơ ý. Bạch Sóc từng nhiều lần nghi ngờ có ngày nào đó mình sẽ bị bàn tay sắt thép của a phụ bóp chết. Nhưng Bạch Tuần rất thích dẫn hắn xuống núi, lợi thế là vì ai cũng sợ Bạch Tuần nên không có kẻ quấy rầy. Chỉ là đi theo a phụ thì đau đớn lắm, nhưng cũng có niềm vui.
A mỗ Bạch Duẫn tính cách nhẹ nhàng, dịu dàng hơn nhiều. Được nàng ôm thì không sợ bị thương, nhưng vì quá đáng yêu, mỗi lần xuống núi cùng nàng, hắn đều bị cả đám người vây quanh, sờ đầu không ngừng. Bạch Sóc chỉ có thể an ủi bản thân rằng, dù sao thì cũng rất hạnh phúc.
Ca ca Bạch Túc tỉ mỉ, chu đáo nhưng lại quá cẩn trọng. Nếu đi với ca ca, phần lớn thời gian hắn đều bị quấn kín trong tấm da thú, tầm nhìn bị hạn chế nghiêm trọng.
Nếu nói theo a phụ, a mỗ và ca ca xuống núi là có được có mất, thì đi cùng đệ đệ Bạch Nhạc xuống núi hoàn toàn là một đại mạo hiểm.
Thứ nhất, ấu tể mới biết hóa hình thường không kiểm soát tốt sức lực. Thứ hai, bọn chúng chia thành từng nhóm theo độ tuổi và tính cách. Đám nhỏ mà Bạch Nhạc chơi cùng đều mới biết hóa hình, hiếu động, nghịch ngợm, không biết nặng nhẹ. Với Bạch Sóc mà nói, đây tuyệt đối là một thảm họa.
Cách đây mấy ngày, hắn bị Bạch Nhạc kéo đi, kết quả là một đám ấu tể tranh giành hắn như đồ chơi, tung lên không trung liên tục, khiến hắn có một trải nghiệm miễn phí như đi tàu lượn siêu tốc. Suýt nữa nôn ra mật!
Một lần là quá đủ, hắn không muốn có lần thứ hai.
Bạch Nhạc vừa mới biến thành hình người nên hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Bạch Sóc. Không chỉ không hiểu, sức lực của nó còn vô cùng lớn, tính tình lại bướng bỉnh, một khi đã quyết định thì nhất định không chịu từ bỏ.
Bạch Sóc nhìn đệ đệ bé con nhưng lại có sức mạnh kinh người bên cạnh, chậm rãi nhấc chân.
Dù có đá không nổi, hắn cũng muốn đá một cái!
Thế nhưng, động tác nhấc chân của hắn lại bị Bạch Nhạc hiểu nhầm thành đồng ý. Nó kích động đến mức lập tức bật dậy, hoàn toàn quên mất rằng ca ca mình đang đứng ngay phía trên.
Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên thay đổi. Bạch Sóc ngay lập tức cảm thấy không ổn, định bảo Bạch Nhạc ngồi xuống, nhưng đã quá muộn.
Sào huyệt vốn nằm ở vị trí không hề thấp, nhưng gần đây Bạch Nhạc "thấy lớn", sức lực cũng tăng lên đáng kể. Lại thêm vì quá kích động, nó lao thẳng một cái, trực tiếp hất văng Bạch Sóc khỏi sào huyệt.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Tệ hơn nữa, Bạch Sóc còn chưa kịp với lấy cành cây bên cạnh thì một cơn gió mạnh đã quét qua, làm hắn mất phương hướng. Theo tính toán ban đầu, hắn có thể chỉ rơi xuống dưới gốc cây, nhưng bây giờ lại lao thẳng xuống vách núi.
Bạch Sóc: "..."
Ta đi, có cần xui xẻo đến mức này không?
Nhìn phong cảnh hai bên đang không ngừng lướt qua với tốc độ chóng mặt, trong đầu Bạch Sóc chỉ có một suy nghĩ:
Ấu tể Vũ tộc, quả nhiên là sinh vật nguy hiểm nhất trên đời!
Bản năng trỗi dậy, Bạch Sóc vẫy mạnh đôi cánh của mình. Thế nhưng, cũng như những ấu tể khác, cánh của hắn chưa phát triển hoàn toàn. Đừng nói là bay, ngay cả việc ổn định cơ thể cũng khó khăn. Hơn nữa, gió quá mạnh, dù có dùng hết sức, đôi cánh trắng như tuyết của hắn cũng chỉ hơi hơi nâng lên một chút, chẳng tạo ra bao nhiêu tác dụng.
Tốc độ rơi ngày càng nhanh. Bạch Sóc dứt khoát từ bỏ giãy giụa, mặc kệ bản thân trôi theo gió. Bây giờ, hắn chỉ còn hy vọng có thứ gì đó bên dưới giúp giảm chấn một chút. Sớm biết vậy, hắn đã không ngủ ngay bên mép vách núi rồi.
Không biết rơi bao xa, Bạch Sóc bỗng cảm thấy mình dừng lại, đáp xuống một nơi ấm áp và mềm mại.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được "bề mặt mềm mại" ấy hơi chùng xuống theo trọng lượng của hắn, rồi ổn định lại.
Cảnh vật xung quanh không còn di chuyển nữa. Bạch Sóc thở phào nhẹ nhõm. Quá may mắn! Rơi từ độ cao như vậy mà không bị ngã đau, xem ra ông trời vẫn còn chiếu cố hắn, không để hắn đập thẳng vào đá.
Nhưng... may mắn này chỉ kéo dài trong chớp mắt.
Ngay giây tiếp theo, hắn bắt gặp một ánh mắt sắc bén, tràn ngập nguy hiểm—rõ ràng là ánh mắt của một con ác điểu săn mồi.
Bạch Sóc lập tức đông cứng.
Thần ơi, cái thứ mềm mại ấm áp này hóa ra là lưng của một Vũ tộc khác!
Hơn nữa, Vũ tộc này còn mang theo hắn bay thêm một đoạn!
Dù đều là Vũ tộc, nhưng Bạch Sóc vẫn vô cùng căng thẳng.
Vũ tộc có thể rất thân thiện với đồng tộc của mình, nhưng đối với con mồi hay người lạ thì hoàn toàn khác. Mức độ tàn nhẫn của chúng còn hơn cả những video ác điểu chiến đấu mà hắn từng xem ở kiếp trước.
Mà con Vũ tộc trước mặt này, hắn hoàn toàn không quen biết. Có lẽ đây là thành viên mới của bộ lạc. Nó đang nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ hung dữ, giống như một con chim săn mồi nhìn chằm chằm con mồi của mình. Cái mỏ sắc bén cong cong kia trông như có thể mổ hắn bất cứ lúc nào.
Bạch Sóc âm thầm đánh giá.
Ừm, với kích thước hiện tại của hắn, đối phương có thể nuốt gọn chỉ trong một ngụm.
Tin tốt: Hắn không bị ngã chết.
Tin xấu: Người cứu hắn là một con Vũ tộc xa lạ.
Tin còn tệ hơn: Ở Vũ tộc, những sinh vật không thể hóa hình đều nằm trong thực đơn.
Vũ tộc quen ăn thịt đã nấu chín, nhưng nếu cần thiết, chúng cũng không ngại ăn sống.
Nghĩ đến việc sắp bị nuốt chửng, Bạch Sóc không khỏi run rẩy.
Ngay lập tức, ánh mắt của đối phương càng trở nên sắc bén hơn.
Nhìn chằm chằm vào đối phương, Bạch Sóc chỉ có thể thử thăm dò bằng cách chào hỏi:
“Pi?”
Âm thanh vừa phát ra, hắn lập tức tuyệt vọng.
Điểu ngữ của hắn quá tệ! Trong lòng muốn giải thích thân phận, nhưng khi mở miệng lại chỉ phát ra một tiếng kêu vô nghĩa. Hệ thống ngôn ngữ của Vũ tộc đối với hắn quá phức tạp. Dù đã làm điểu mấy năm, hắn vẫn chưa học được. Bây giờ nhớ lại ký ức kiếp trước cũng chẳng giúp ích được gì.
Bạch Sóc nhắm mắt tuyệt vọng.
Thôi kệ, sinh tử có số, phú quý do trời.
Hy vọng a phụ, a mỗ, ca ca và đệ đệ có thể tìm thấy hắn trước khi hắn bị ăn sạch.
Lúc này, Bạch Sóc chỉ ước mình có thể hóa thành hình người ngay lập tức.
Một đứa trẻ tám tuổi, ít nhất cũng không thể bị nuốt trong một ngụm. Quan trọng hơn, hình người có thể nói chuyện! Dù không biết điểu ngữ, nhưng ít ra hắn vẫn có thể giải thích tình huống hiện tại. Chứ cứ như bây giờ, hắn chỉ biết nghe mà không biết nói, vận mệnh hoàn toàn nằm trong tay đối phương.
Nhưng trong lúc căng thẳng, hắn lại quên mất một chuyện quan trọng:
Hắn không biết Vũ tộc này, nhưng không có nghĩa là bộ lạc không biết hắn.
Toàn bộ Bách Vũ bộ lạc ai cũng biết, trong nhà Bạch Tuần và Bạch Duẫn có một đứa bé thân hình nhỏ nhắn, suốt tám năm vẫn chưa thể hóa hình.
Thậm chí, với những ấu tể mới gia nhập bộ lạc, trong ngày đầu tiên, bọn họ sẽ được các bạn đồng lứa phổ cập kiến thức:"Bạch Túc có một đệ đệ không thể hóa hình, siêu đáng yêu!"
【 Tác giả có lời muốn nói 】
"Bắt đầu viết! Cảm ơn sự hỗ trợ của quý vị, ngày càng phát triển hơn!"
ありがとうございます!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro