Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C15: Tìm được tiền

Trang bày tỏ của đại học S là một trang cộng đồng của sinh viên trường, các sinh viên đều sẽ chú ý tới tin tức trên đây, cứ cách hai giờ trên trang chủ sẽ đăng tải nhiều loại thông tin được sắp xếp thành chín ô vuông.

Những tin tức này có thể là tìm bạn trai bạn gái, tìm thẻ sinh viên bị mất, hỏi về môn học tự chọn hoặc là cách thức liên lạc với một giáo viên nào đó, cũng có tìm cả đồng đội cùng nhau phấn đấu học tập hoặc cùng nhau tập thể dục buổi tối, còn có thông báo nhận nuôi chó mèo chuột hamster…

Jung Hana vừa nhập học đã chú ý tới trang web này, chỉ cần có thông báo tìm kiếm bạn trai bạn gái là cô nàng sẽ thử thêm bạn với người ta, mong muốn thoát kiếp độc thân có thể nói là phi thường khẩn cấp.

Ngày đó trong lúc vô tình cô nàng phát hiện một cái thông báo sau – –

Thông báo giúp đỡ tìm người làm rơi đồ, ngày 13 tháng 9 tôi nhặt được năm tờ giấy đỏ ở tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính, bạn học nào mất đồ mời liên lạc với tôi theo số điện thoại:

2716489162, thêm tôi xin ghi chú là “Bạn học bị mất giấy tờ”.

Bình luận phía dưới của topic này cũng rất náo nhiệt.

【Năm tờ giấy, nói không chừng là người ta tiện tay ném đi, làm gì còn ai tìm nữa. 】

【Lầu trên, tôi cảm thấy không thể đơn giản như vậy, chắc chắn có huyền cơ. 】

【Là giấy đỏ thế nào, phía trên có viết chữ không? 】

【Đột nhiệt bị gợi lòng hiểu kỳ. 】

【Tràn ngập tình tiết hồi hộp.】

Jung Hana buồn chán đọc cái tin này, bấm ngón tay tính toán, ngày 13 không phải là ngày bọn họ thăm quan trường học sao, Han Ami vì mất năm trăm tệ mà rầu rĩ rất lâu, mỗi ngày đều bớt ăn bớt mặc, trông đáng thương cực kỳ.

Có người nhặt được năm tờ giấy đỏ ở tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính, giấy đỏ…

Jung Hana đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt Han Ami: “Này, Ami, cậu xem một chút cái này có phải là năm trăm tệ cậu làm rơi không?”

Han Ami còn chưa kịp phản ứng, Park Ae-Ri đã nhận điện thoại nhìn trước, nói: “Không phải nói năm tờ giấy đỏ à?”

“Khẳng định không thể nói năm trăm tệ được, nếu không tất cả mọi người sẽ tìm người đó nhận tiền, làm sao biết được tiền của ai làm rơi, tiền cũng không biết tự nhận chủ mà?”

Park Ae-Ri gật gù: “Cũng đúng, nếu nói thành năm tờ giấy đỏ, người mất thật sự khẳng định sẽ chú ý tới, người kia đúng là thông minh!”

Han Ami lấy điện thoại di động của mình ra, thêm số điện thoại của người nọ: “Bất kể thế nào, cứ thử trước đã.”

Nếu quả thật là người tốt nhặt được, đúng là ông trời phù hộ.

Mấy phút sau, người kia đồng ý kết bạn với Han Ami.

Tiểu Hoon:?

Han Ami: Tôi mất năm tờ giấy ở tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính, nghe nói bạn nhặt được.

Tiểu Hoon: Giấy gì?

Han Ami gửi một mặt tờ một trăm tệ cho anh ta, người kia gửi qua một nụ cười tủm tỉm, nói: “Còn nhớ đặc điểm thế nào không?”

Han Ami: Bởi vì năm tờ giấy từng được gấp thành trái tim nên hơi nhăn nhúm.

Tiểu Hoon: Hẹn thời gian, tôi đem tiền trả cho cô, hoặc là trực tiếp chuyển khoản cho cô.

Han Ami hẹn anh ta gặp vào buổi tối, thuận tiện cảm ơn đối phương thật tốt.

“Ôi chao, đây là cái vận may gì vậy! Mất tiền còn tìm lại được!” Jung Hana cảm thán nói: “Ami, lần này vui rồi nhé!”

Tâm trạng Han Ami rất vui, khóe môi không kiềm chế được cong cong cười: “Trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.”

Tâm trạng sa sút liên tục mấy ngày nay bị thổi sạch.

“Cái gì, vẫn là bởi vì còn ở trường học, cậu vứt tiền bên ngoài xã hội thử coi, vài phút sau bị người ta nhặt đi tiêu sạch, bạn học trong trường tính cách tương đối tốt nhưng cũng không phải toàn bộ, chỉ có thể nói cậu gặp được người tốt.” Park Ae-Ri nói.

Han Ami liên tục gật đầu, tâm trạng tốt, Park Ae-Ri nói gì cũng đúng.

Buổi chiều, cô gặp người kia ở nhà ăn, nam sinh tóc hơi dài, xoăn tự nhiên, tóc cắt ngang trán gần như che khuất đôi mắt, nhìn qua hơi gầy, mặc bộ quần áo lao động màu trắng.

Anh ta có vẻ không khéo ăn nói, đưa năm trăm tệ dúm dó cho Han Ami liền xoay người rời đi, Han Ami vội vàng gọi lại: “Này, tôi mời anh một bữa coi như cảm ơn anh đã nhặt được tiền của tôi.”

“Không cần.” Sắc mặt anh ta nhàn nhạt, giọng nói bình tĩnh: “Buổi tối nhà ăn bao cơm.”

Lúc này Han Ami mới chú ý, anh ta đang mặc đồng phục của nhân viên nhà ăn, nhưng nhìn tuổi rõ ràng không hơn cô bao nhiêu, hẳn là sinh viên làm thêm ở nhà ăn.

“Vậy được, cảm ơn anh lần nữa.”

Nam sinh không nói nhiều, chỉ chắp tay hướng cô gật đầu, nói “Thiện tai” rồi rời đi.

Kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taehuyng