Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 31

Tống Tích ăn bữa tối xong liền đi, lần này anh về quê vì để dự đám cưới họ hàng, chủ nhật là ngày lành, anh phải chạy về quê ngay trong đêm.

Vốn là chiều chủ nhật sẽ về, nhưng cô luôn nói nhớ anh, anh bèn quay về trước một chuyến, Lâm Thiền Yên biết được càng thấy ngọt ngào hơn.

"Mọi người luôn nói bên nhau lâu thì tình yêu sẽ phai nhạt, sau này có thể nào anh sẽ không yêu em nữa không?" Lâm Thiền Yên lo lắng hỏi.

Tống Tích nghiêm túc tự hỏi nửa ngày, "Nếu thực sự có ngày đó, vậy em hãy tìm người tới đánh anh mất trí, sau đó mặc váy trắng xuất hiện lại trước mặt anh, anh sẽ yêu em lần nữa."

"Bậy bạ, anh đã mất trí rồi thì sao sẽ còn yêu em!" Lâm Thiền Yên nói.

"Đương nhiên là còn, vào lần đầu tiên thấy em mặc váy trắng xuất hiện trước mặt anh, nhìn chằm chằm quán anh giống như tới đòi nợ, anh đã cảm thấy em thật đáng yêu." Tống Tích nói rồi cắn lấy mặt cô.

Anh đi rồi, nguyên ngày chủ nhật Lâm Thiền Yên đều quét dọn nhà cửa, chỗ nào cũng lau nhiều lần, cứ cảm thấy trong không khí vẫn còn mùi hoan ái của bọn họ.

Lúc mẹ Lâm về thấy cửa sổ được lau bóng loáng, vui vẻ nghĩ cuối cùng con gái cũng cần mẫn được một lần.

Buổi tối cô tan tầm về nhà đúng giờ, mẹ Lâm thấy vậy thì rất ngạc nhiên, "Hôm nay sao chịu về nhà vậy? Không phải chủ nhật Tiểu Tống đã về hả."

"Buổi sáng mới về đã đi công tác lại, không thấy bóng dáng đâu. Không phải anh ấy định đổi siêu thị thành cửa hàng chuyên kinh doanh về rượu sao, nên đi tìm nhà cung cấp hàng bàn bạc rồi." Lâm Thiền Yên mím môi đổi giày vào nhà.

Trễ chút cô gọi điện cho Tống Tích hỏi khi nào về, anh nói còn phải đi mấy nhà nữa, tạm thời không nói trước được, còn nói mấy hôm nay bận bịu không rảnh liên lạc với cô, dĩ nhiên cô săn sóc nói đừng lo lắng cho cô, chăm sóc mình tốt là được rồi.

Tống Tích cúp máy rồi cầm điện thoại yên lặng, lão Chu đứng bên cạnh thấy anh như vậy bèn bỏ điện thoại lại bàn, xong thở dài, "Bây giờ nghỉ ngơi cho tốt đi, thương gân động cốt (1) phải dưỡng một trăm ngày, cậu còn định không gặp con bé trong ba tháng luôn sao? Sớm hay muộn cũng biết thôi."

(1) Thương gân động cốt: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ bản thân bị trọng thương. Về sau ẩn dụ sự vật sự việc phải chịu tổn hại lớn.

"Chờ thêm mấy ngày nữa, vết thương ngoài tốt hơn chút, nhìn không còn đáng sợ lại nói với cô ấy." Tống Tích nói xong bèn nhắm mắt lại, anh nhớ lại dáng vẻ khóc thương tâm của Lâm Thiền Yên ở bệnh viện hôm đó, giờ đổi thành mình nằm viện, không chắc sẽ lo lắng ra sao, lúc đó ai dỗ cô đây?

Mấy hôm nay thỉnh thoảng Lâm Thiền Yên sẽ đến tiệm giúp một tay, một mình lão Chu trông cửa hàng bận bịu đến nỗi không thể nói được gì.

Trên đường về đi ngang siêu thị bèn vào chào hỏi mợ, mỗi lần mợ gặp cô đều rất khách khí, bưng trà đổ nước khiến người vai dưới là cô đứng ngồi không yên.

Mới vừa đi vào thì thấy trên quầy mợ có để một hộp cơm giữ nhiệt, thu dọn đồ như muốn ra ngoài vậy, thấy cô vào thì nét mặt hốt hoảng như gặp quỷ, khi chào hỏi cô ánh mắt cũng tránh né, Lâm Thiền Yên ngồi một lát bèn tạm biệt.

Lâm Thiền Yên đi ra ngoài vài bước, cảm thấy không đúng cho lắm, liền quay trở lại, đúng lúc mợ khoá cửa siêu thị rời đi, cô theo sau, một mạch đi đến phòng bệnh trong bệnh viện, cô đứng ở cửa, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói của người đã lâu không gặp.

"Mới nãy Tiểu Yên tới." Mợ nói.

"Mợ không nói cho cô ấy chứ?" Giọng điệu của Tống Tích rất sốt ruột.

"Không không, con mau nằm yên đi, mợ có hầm canh xương. Cái đứa nhỏ này, thật ra nói cho con bé cũng không sao, con cũng sắp xuất viện rồi." Mợ lại nói.

"Cô ấy nhát gan, đừng dọa cổ." Tống Tích nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fsff