Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Chapter 33


Gần đây ở TWOMOON, các cô gái trang điểm theo kiểu thanh tú ít son phấn cũng không thiếu. Từ lần Phác luật sư với đôi mắt ngấn lệ bước theo sau người đàn ông có khuôn mặt thanh tú rời khỏi quán bar thì ông chủ của bọn họ cả ngày cứ ngây ngốc, hồn vía treo trên cung trăng. Họ đã từng thử đoán xu hướng tình dục của ông chủ, bây giờ đã được xác nhận rồi. Thì ra Phác luật sư là tình nhân của ông chủ, nhưng mà hiện tại đã chia tay, kể từ đó liền xác định ông chủ của họ đã bị bẻ cong rồi. Một vài người bất mãn đứng lên rời khỏi đó quay về với công việc của mình, một số khác thì đang dặm lại lớp trang điểm.

Ca sĩ của TWOMOON không nhiều lắm, nổi tiếng nhất là hồng bài Lou – từng là một ngôi sao điện ảnh quốc tế. Nhưng kể từ khi xu hướng tính dục của mình bị công bố thì sự nghiệp tuột dốc không phanh, bị gia đình bắt về giam lỏng.

Công việc làm ăn của TWOMOON ngày càng đi xuống, hơn nữa ông chủ Ngô Diệc Phàm cũng mất tích, đã một tuần cũng không có đi làm. Một vài người “gió chiều nào theo chiều ấy”, nhận thấy dấu hiệu xấu liền lập tức đi ra ngoài phỏng vấn hòng ăn máng khác, một vài người kiềm chế ở lại trông ngóng tình hình, đối với họ lạc đà dẫu gầy vẫn lớn hơn ngựa, ông chủ có thực lực như thế chắc chắn sẽ không để mặc công ty xuống dốc như vậy, hơn nữa bọn họ còn nghe được tin đồn rằng hắn ta tiếp quản tập đoàn Long Thần, nói không chừng rất có khả năng sẽ được chuyển công tác sang tập đoàn Kỳ Hạ, con đường tiến thân tương lai nhất định vô cùng sáng lạn.

Ngô Diệc Phàm cũng không có thời gian quản xem cấp dưới suy nghĩ cái gì. Hiện tại anh chỉ muốn tìm cho được Phác Xán Liệt, cho dù lục tung cả thế giới, anh cũng phải tìm ra cậu. Rõ ràng là hành lý đều để ở nhà anh, trên người không hề mang theo bất cứ thứ gì. Ngô Diệc Phàm thực sự lo lắng Phác Xán Liệt sẽ làm chuyện điên rồ gì đó, như vậy thì xác suất thành công của phẫu thuật giác mạc có cao như thế nào cũng bằng không.
Không phải anh không biết Lộc Hàm bị giam lỏng ở nhà, nhưng Lộc gia có nghiêm khắc tới cỡ nào cũng sẽ không làm hại Lộc Hàm. Hơn nữa tính cách của Lộc Hàm vốn bình tĩnh khôn khéo cũng sẽ không giống như Trương Nghệ Hưng làm những việc ngốc nghếch, cho nên khoản thời gian này, Ngô Diệc Phàm tạm thời không có bận tâm gì về Lộc Hàm.

Thực ra thì thời gian này Lộc Hàm cũng không có tốt lắm, trong nhà mời bác sĩ tâm lý đến để chữa trị cho y. Y cảm thấy bản thân mình không có bệnh nhưng bác sĩ cứ hỏi tới hỏi lui làm mình cũng muốn phát bệnh theo. Mỗi lời nói đều phải cẩn thận, chỉ cần một câu nói hớ cũng sẽ bị tên bác sĩ kia lý giải thành vô vàn nguyên nhân bệnh. Lộc Hàm cảm thấy nếu như người bình thường được “vị bác sĩ tuyệt vời” này chữa trị chắc chắn cũng sẽ phát bệnh.


Thực ra điều làm y sợ nhất không phải là miệng lưỡi độc địa của người đời, cũng không phải là sự xa lánh, nhìn mình với ánh mắt kinh tởm của người nhà mà là sợ người bạn thân nhất còn có người mình yêu quý nhất không có bất kì phản ứng nào. Lộc Hàm cảm thấy mình làm người thật không có chút cảm giác bản thân mình đang tồn tại. Nở nụ cười tự giễu, vì phân tâm mà làm cho bác sĩ thấy bệnh tình của y nặng thêm, đã không thể tự mình điều khiển suy nghĩ.
Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm đã xảy ra chuyện lớn, nhưng mà hắn cũng không để tâm cho lắm. Hắn lên mạng xem thử xem Xán Liệt ở trên mạng có để lại manh mối rằng mình đã đi đâu, làm gì hay không. Load lại một lần, bỗng nhiên trong danh sách bạn bè hiện ra một cái tên rất lạ: Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi.

Hắn tò mò vào xem, thì ra là Lộc Hàm. Sau tên tài khoản của Lộc Hàm có một chữ V dành cho người nổi tiếng, bình thường đều do người đại diện quản lý. Click vào ô chấp nhận thêm bạn, sau đó bị cái tên hiển thị làm cho cười hơn nữa ngày: đi vườn bách thú xem nai con đi.
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: tên bác sĩ tâm lý đó mới có bệnh về tâm lý! Đậu má!!
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: thực sự không có ai để ý tới tui sao?? //(ㄒoㄒ)//
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: các người đều là lũ khốn nạn!! ╰_╯
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: tui thấy tui như bị tẩy não. Tui sẽ không có bệnh ⊙﹏⊙
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: Ngô Lực Ngô Lực, người này thiệt ngu ( ⊙ o ⊙ )
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: sắp chịu hết nổi rồi!! mấy người chết ở xó nào rồi?? (╥﹏╥)
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!! cứu tui!!
Ngô Lực Ngô Lực mau tới cứu nai con đi: Thì ra là không cần tui thật!! haha….
Thời gian truy cập gần nhất là ba ngày trước, hiện giờ cái avatar chỉ là một màu xám ảm đạm.

Ngô Thế Huân nhanh chóng mở máy tính lên để xem tin tức mới. Tin tức Lou come out đã kéo dài hơn một tuần nhưng vẫn còn là chủ đề hot trên các trang báo mạng, chuyện về người thừa kế của Lộc gia cũng bị công bố. Từ lúc còn học mẫu giáo cho đến đại học, sau đó sang Pháp du học, từng làm diễn viên phụ cho một vài bộ phim, toàn bộ chuyện riêng tư đều bị lộ ra ngoài, càng quá đáng hơn là môt số người lấy ảnh thời còn trung học, sau đó đem đi so sánh với ảnh hiện tại rồi nói y phẫu thuật thẫm mỹ.
Ngô Thế Huân vô lực nhìn mọi người ở trên mạng không ngừng dùng những lời lẽ quá đáng công kích Lộc Hàm, từng lời nói như muốn dìm chết y. Chỉ có hắn biết, nụ cười của Lộc Hàm bi thương đễn cỡ nào, đôi mắt đó luôn nói với hắn rằng y không có yếu đuối. Hắn đột nhiên nghĩ đến, có lẽ mình chính là hi vọng cuối cùng của Lộc Hàm. Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân cầm áo khoác đặt trên sô pha rồi chạy ra cửa.


Ngô Diệc Phàm đến công ty của Phác Xán Liệt để hỏi tung tích của cậu, lễ tân nói Phác luật sư chỉ gọi điện đến xin nghỉ phép dài hạn, cụ thể khi nào trở về cũng không có nói. Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Ngô Diệc Phàm, nhân viên lễ tân đỏ mặt, cố nhớ lại nội dung cuộc điện thoại của Phác Xán Liệt, đột nhiên trên mặt như nhớ ra điều gì đó “Cậu ấy nói cậy ấy không có ở thành phố S, có lẽ là đi du lịch đâu đó.”

Ngô Diệc Phàm dựa vào manh mối duy nhất này mà nghĩ tới Biện Bạch Hiền, cậu ta là bạn thân của Phác Xán Liệt, có lẽ sẽ biết Xán Liệt đang ở đâu. Nghĩ như vậy, Ngô Diệc Phàm liền ra lệnh cho thư kí đặt chuyến bay gần nhất đến thành phố G.

Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở nên tuyệt vọng đến vậy. Anh luôn cho rằng Phác Xán Liệt ngốc nghếch sẽ không rời xa mình, luôn nghĩ rằng cho dù mình có tồi tệ với cậu ấy như thế nào thì Xán Liệt vẫ sẽ luôn tha thứ cho anh. Thế nhưng, khi anh đạt được mọi thứ, quyền lực, danh vọng, tiền bạc cũng đồng thời đẩy Xán Liệt ngày càng xa mình hơn. Hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không hề giống với dự định ban đầu của mình. Sau khi đến thành phố G, anh đón xe đi đến công ty của Bạch Hiền, cũng may là lúc trước có hỏi tên công ty của cậu ta.

Gần sáu giờ tối, là thời điểm tan tầm của đám công nhân viên chức, Ngô Diệc Phàm đứng trước cửa xe đợi, rất nhanh sau đó đã thấy Bạch Hiền đi ra, theo sau cậu ta là một người đàn ông nhìn rất quen thuộc, nhưng không phải Phác Xán Liệt.
“Biện Bạch Hiền.” Ngô Diệc Phàm lúng túng gọi cậu ta, nhớ đến lúc trước mình ở trước mặt đối phương mà cuồng ngạo, khuôn mặt không tự chủ mà nóng dần lên vì xấu hổ.

“Sao anh lại ở đây??” Biện Bạch Hiền nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Ai vậy?” Người đàn ông bên cạnh nheo mắt hỏi.

“Chuyện này cần anh quản sao?” Biện Bạch Hiền hung hăng trừng mắt với người nọ một cái “Hắc Chung, tôi có chuyện cần nói với anh ta, anh qua bên kia đợi một chút đi.”

“Yes, sir!” người bị gọi là Hắc Chung mỉm cười một cái rồi ngoan ngoãn bước qua bên kia chờ.

“Anh ta là…?” Ngô Diệc Phàm thực sự cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu rồi, đột nhiên nhớ tới poster quản cáo trước cửa công ty bách hóa, anh ta chính là người hợp tác với Lộc Hàm, hình như tên là Kim Chung Nhân, nghệ danh là Kai.

Cách mà Kim Chung Nhân và Biện Bạch Hiền gặp nhau thật không khác gì phim truyền hình, hai người họ gặp nhau tại tòa án, Biện Bạch Hiền là luật sư đại diện của công ty tại thành phố G, còn Kim Chung Nhân lúc trước có ký hợp đồng chụp ảnh tại thành phố G, nhưng hắn không có hoàn thành hợp đồng. Kim Chung Nhân mang theo đôi mắt lờ đờ buồn ngủ đi đến tòa án, hắn nghi chuyện kiện tụng này cũng chẵng có gì to tát, chỉ là không thực hiện hợp đồng thôi, cùng lắm thì bồi thường. Mà thực ra mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm của người đại diện, đối phương cũng càng muốn thắng kiện để tăng thêm sự nổi tiếng, nhưng cũng bởi vì vụ kiện này mà Kim Chung Nhân gặp được luật sư đại diện của mình – là một người đàn ông vô cùng tự tin, mà trên thực tế thì đúng là như vậy.


“Mấy người này chính là kẹo đường siêu dính, muốn bỏ cũng không bỏ được.” – Mặc dù Bạch Hiền nói vậy nhưng trên khuôn mặt vẫn mang biểu tình kiêu ngạo làm không ai đoán ra được cậu ta đang nghĩ gì. “Ngô Diệc Phàm, anh tìm tôi làm gì?”


“Tôi chọc giận cậu Xán Liệt, bây giờ không biết cậu ấy đang ở đâu!” – Ngô Diệc Phàm thẳng thắn nói.


“Cái gì, cậu ấy biến mất? Cậu ấy đi đâu?” Biện Bạch Hiền lập tức khẩn trương, cậu ta túm lấy tay áo anh hỏi dồn.


“Tôi nghĩ Xán Liệt sẽ đến chỗ cậu, xem ra là đoán sai rồi!” – Ngô Diệc Phàm ảo não nhíu mày “Tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu.”


“Ngô Diệc Phàm, tôi đã biết là chuyện này sẽ xảy ra, Xán Liệt cậu ta như con thiêu thân lao vào anh khẳng định sẽ không có kết quả tốt. Anh lúc trước là lừa cậu ấy, bây giờ lại làm bộ làm tịch, anh tính làm như vậy là để cho ai xem?” – Biện Bạch Hiền phát cáu, hung hăng mắng anh. Với cậu ta, Xán Liệt tựa như tảng đá đè nặng trong lòng, để ở trong lòng thì đau, nhưng buông ra lại càng đau.


“Ngô Diệc Phàm, Xán Liệt bằng lòng để anh đùa giỡn, anh muốn gì cũng đều ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà, đến khi niềm tin cậu ấy cho anh đã không còn, thì cho dù có lật tung cả thế giới anh cũng sẽ không tìm được cậu ấy.Anh tốt nhất nên cầu nguyện cậu ấy không việc gì, nếu không, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi bỏ qua cho anh!”


“Cậu yên tâm, tôi nhất định tìm được Xán Liệt!” Ngô Diệc Phàm quay đầu rời đi, nhưng mà trong lòng chỉ còn lại một mảng trống rỗng, đối với bản thân cũng sinh ra hoài nghi không nhỏ. Anh, Ngô Diệc Phàm không gì không làm được, nhưng bây giờ anh lại không thể tìm được Xán Liệt.


Ngô Diệc Phàm ngồi trên phi cơ riêng, tay không ngừng xoa hai huyệt thái dương, mấy hôm rồi anh không thể ngủ, tất cả thời gian chỉ để nghĩ cách tìm ra Phác Xán Liệt, thậm chí anh còn đến nhà cậu, còn gặp được cha mẹ Phác.


Phác ba sắc mặt lạnh lùng nhìn anh, nhưng là vẫn để anh vào nhà, còn Phác mẹ trên dưới nhìn anh một lượt liền đem đến cho anh ly trà. Ngô Diệc Phàm cũng không dám nói cho bọn họ là Xán Liệt mất tích, anh chỉ nói là gần đây cậu bận đi công tác cho nên anh thay mặt Xán Liệt đến thăm hai người. Phác ba không nói nhiều, ông chỉ đơn giản là ngồi đó, lâu lâu nhấp một ngụm trà, còn Phác mẹ nói cho hắn không ít chuyện ngày trước của Xán Liệt.


Bà nói Xán Liệt vài năm trở lại đây trưởng thành rất nhiều, lúc trước tính tình không tốt lắm lại ít khi nở nụ cười, nhưng lớn lên lại như ánh mặt trời chói mắt làm bà cũng thực vui mừng, nếu Xán Liệt có thể cả đời vui vẻ như thế bà cũng không ngại để hai người bên nhau. Ngô Diệc Phàm nghe được chuyện này lại cảm thấy quá mức buồn cười, rõ ràng thời điểm hai người ở bên nhau có một số chuyện chưa bao giờ nói rõ ràng, bây giờ cậu không ở đây lại rõ ràng như vậy. Bản thân anh đã quá mức ích kỷ, hiện tại muốn bù đắp cho cậu cũng không thể được nữa rồi.


Trong thế giới trần tục, mở ra một cánh cửa, mang theo một bầu rượu, dừng lại bên đám mây, cứ như vậy, dù cho ta có già đi, ân huệ nhận được, tội lỗi còn mang nợ, có thể xóa bỏ hết không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro