Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Chapter 30


“Xán Liệt ”

Diệc Phàm không tự chủ mà mí mắt giật giật, khóe miệng hơi run rẩy, thế nhưng lại không thể mở miệng nói thêm lời nào, Xán Liệt rốt cuộc thì đã đến đây bao lâu? Cậu đã nghe được bắt đầu từ đoạn nào? Nhưng mà, những lời vừa rồi khẳng định đã nói ra thì không thể thu lại, chắc nó khó lọt tai lắm. Lúc này trong lòng Diệc Phàm rất tức giận, trách sao Julie lại không ngăn Xán Liệt lại?

“Xán Liệt ”

Thế Huân cũng nhỏ giọng kêu một tiếng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Xán Liệt như vậy, chỉ có thể ngây ngốc đứng trân nhìn cậu đang mở đôi mắt to tròn với những hàng nước mắt ngắn dài như thác đổ.

“Xán Liệt, em hãy nghe anh nói.”

Diệc Phàm nhìn thấy Xán Liệt chuẩn bị quay người bước đi mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy kéo cậu lạo. Đuổi dọc hành lang cuối cùng cũng đem người ôm trở lại, cũng mặc cho đối phương đang giãy dụa mãnh liệt mà kéo trở lại.      “Ngô Diệc Phàm, khốn khiếp, buông tay tôi ra!”

Xán Liệt khóc đến mức một chút sức lực cũng không còn, tay bị Diệc Phàm nắm chặt, chỉ có thể gào thét vô ích.

“Em nghe anh nói hết đã.”

Diệc Phàm kéo cậu lại văn phòng, nói với Thế Huân đang đứng thất thần.

“Mời cậu đi ra ngoài chút.”

“Xán Liệt ”

Thế Huân không muốn nghe theo lời anh, thầm nghĩ muốn giằng tay Xán Liệt khỏi Diệc Phàm .

“Thế Huân, cậu đứng ngoài cửa chờ mình. Mình cùng Ngô Tổng nói mấy câu cho rõ ràng.”

Xán Liệt dùng tay áo mạnh mẽ lau đi những giọt nước mắt còn vương bên mà. Tuy rằng Thế Huân rất lo lắng, cũng chỉ có thể nghe theo lời cậu, đi ra ngoài còn tự giác đóng cửa lại.

“Ngô Tổng, ngài có điều gì muốn nói?”

Xán Liệt dùng vẻ mặt lạnh lùng, xa lạ chưa từng thấy mà nhìn Diệc Phàm.       “Xán Liệt, vừa rồi ý câu nói của anh không phải như vậy. Mấy chuyện anh làm đều là vì. . .”

“Vì chính anh.”

Xán Liệt chặn ngang lời Diệc Phàm, cũng đem bàn tay đang nắm chặt tay mình gạt phăng ra, sau đó lấy ra một bản báo cáo từ trong túi tài liệu.

“Ngô Diệc Phàm, tôi là đồ ngốc, ngốc đến mức, khi tôi xảy ra chuyện người đầu tiên tôi đến để cầu giúp đỡ là anh. Cứ như là, kẻ ngu ngốc như tôi, tìm khắp thế giới này cũng không tìm được người thứ hai .”

“Mắt của em? Làm sao vậy?”

Diệc Phàm đang muốn đưa tay nâng mặt cậu lại bị cậu lui từng bước về phía sau né tránh.

“Không có gì, chỉ là di chứng sau khi chiếu tia leaser thôi. Bác sĩ nói, nếu tiến hành phẫu thuật ngay thì tỷ lệ thành công rất cao, 90 %, nhưng tôi sợ nhất chính là 10% còn lại, tôi sẽ bị mù. Tôi còn nghĩ tới tìm anh để anh an ủi, ảo tưởng anh sẽ ôm tôi vào lòng, nói đôi mắt của tôi sẽ ổn, nói những lời động viên, khuyến khích.!”

Xán Liệt đột nhiên nhếch cười, lại không nhìn thấy bóng dáng người đứng trước mặt.

“Nhưng bây giờ xem ra, tôi thấy, không làm giải phẫu cũng tốt lắm, mù cũng được mà. Như vậy tôi sẽ không bị khuôn mặt này mê hoặc, không bao giờ … nhìn thấy ánh mắt dối trá, nói hết lòng yêu tôi đấy, nhưng thật ra là chán ghét tôi đến cực điểm rồi .”

“Xán Liệt, anh không hề ghét em, kỳ thực. .”

“Ngô Diệc Phàm, ”

Xán Liệt lại lấy ra một tập văn kiện, đáp thẳng lên người Diệc Phàm, những tờ giấy soạt soạt rơi lả tả trên mặt đất, Diệc Phàm cúi đầu, vừa nhìn đến mấy dòng chữ trên trang thứ nhất mặt đã tái mét.

“Anh vì mục đích của mình đã làm không ít chuyện đê tiện nhỉ. Kim Chung Đại nhờ tôi tìm giúp cậu ấy bằng chứng anh uy hiếp Gia Nghiệp. Lúc đầu ấy, tôi cũng chỉ thuận miệng đồng ý, kết quả là tôi thật sự tìm thấy tài liệu ấy, có lẽ anh thật sự nghĩ tôi là đồ ngốc nên không hề bố trí phòng vệ, ngay cả mật mã máy tính trong phòng sách cũng không hề có, những tư liệu để anh đối phó với Gia Nghiệp và Long Thần cứ như đang cười nhạo một đồ ngốc như tôi vậy. Nhưng dù có như vậy ngày hôm qua tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh, dù thật sự tôi rất đau khổ, tôi muốn khuyên anh, nhưng tất cả đều quá dư thừa, anh không giúp! Anh đã sớm không còn nhân tính, trong trái tim anh chỉ có những vết thương của chính anh khi còn trẻ, anh thương tổn tôi cũng không sao, nhưng ngay cả đến đứa em trai ruột mà anh cũng muốn hãm hại, cái bản lĩnh uy hiếp người của anh so với mười năm trước chỉ có tăng mà không hề giảm! Trách không được mắt tôi lại có vấn đề, thế nhưng lại  yêu thương một người bỉ ổi như vậy. Tôi trách ông trời thật không công bằng, di chứng phẫu thuật chỉ một phần rất nhỏ, thế sao lại rơi vào tôi? Thì ra tất cả đều là báo ứng, thì ra ông trời đang muốn giúp tôi!”

“Xán Liệt, em nghe anh nói đã.”

Trái tim Diệc Phàm tựa như có một khối u đáng ứa máu, muốn đem Xán Liệt kéo vào trong ngực lại luôn bị né tránh.

“Anh là mọi chuyện này đều là vì thoát khỏi sự khống chế của gia đình, như vậy anh mới có thể ở cùng em .”

“Ha ha ha ha, Ngô Diệc Phàm, đây là câu nói hài hước nhất tôi từng nghe thấy, so với việc tôi ngu ngốc bị anh lừa lâu nay còn đáng cười hơn đấy, thật sự là buồn cười đến mức tôi cười chảy cả nước mắt này.”

Xán Liệt khoa trương ôm bụng, một bên cười, một bên lau nước mắt.

“Xán Liệt, nghiêm túc nghe anh nói được không?”

Diệc Phàm không thích Xán Liệt như vậy, mỗi một câu đều như phản ích mình, mỗi một câu đều mang theo châm chọc, chưa từng có một ai dám nói với anh như vậy.

“Ngô tổng, xem ra anh đang tức giận! Có phải tôi đây nên run rẩy mà ngoan ngoãn cởi quần nằm xuống để anh *làm* để anh hết giận không? Nếu không tôi sẽ bị anh chỉ đạo mấy tên đàn em đến đánh tôi một trận, hoặc là đem cà men của tôi vứt xuống đất, rồi bắt tôi quỳ rạp xuống đất ăn bằng hết số cơm trong đó?”

Xán Liệt đã không còn cách nào khôi phục lại lý trí, suy nghĩ của cậu đã phiêu dạt đến khoảng thời gian thời trung học, những cảnh đó như những thước phim tua chậm, dần dần xuất hiện trước mắt cậu.

“Xán Liệt, đừng như vậy.”

Diệc Phàm có chút sợ hãi một Xán Liệt như vậy, bởi vì ánh mắt cậu đã vô hồn, cả người đều đang run rẩy.

“Ngô Diệc Phàm, anh nghe kỹ cho tôi, tôi, Phác Xán Liệt  từ nay về sau không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với anh , có gặp nhau trên một con đường cũng sẽ không chào anh, cho dù anh có chết, tôi cũng sẽ vì anh mà rơi nước mắt. Bởi vì, mối quan hệ của tôi và anh, mọi thứ ngày hôm nay đã kết thúc rồi. Nếu anh còn dám đối phó Thế Huân, mọi căn cứ có trong tay, đủ để tôi cáo tội anh đến táng gia bại sản!”

Xán Liệt đi đến cửa, tay nắm chốt, quay đầu khẽ cười,

“Ngô Diệc Phàm, hi vọng cả đời này chúng ta cũng không gặp lại nhau. Tạm biệt!”

Cửa bị mở ra mạnh mẽ , gió lạnh bên ngoài lập tức chạy đến. Thế Huân với  vẻ mặt sợ sệt đứng bên cửa, nhìn thấy Xán Liệt bước ra, liền  đi đến.

“Thế Huân, chúng ta đi!”

Xán Liệt không hề quay đầu nhìn hắn dù chỉ là liếc mắt, bước chân mang theo sự kiên định chưa từng có.

Diệc Phàm ngây dại nhìn theo bóng dáng Xán Liệt cùng Thế Huân, ngực như bị thứ gì đó đè chặt đến mức không thể thở nổi, tựa như Xán Liệt sẽ như vậy mà vĩnh viễn đi khỏi cuộc sống của mình.

“Ha ha ha, đi rồi cũng tốt, cũng tốt.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn tùy tiện lau đi chút ẩm ướt trên khóe mắt, Ngô Diệc Phàm, đây không nên là mày!

Thế Huân bị Xán Liệt như vậy làm cho hoảng sợ, đi vào thang máy cũng không dám thở, chỉ có thể nghiêng mắt nhìn cậu.

“Ngô Thế Huân, ”

Xán Liệt nhìn chằm chằm vào những con số trên thang máy đang nhảy những số nhỏ dần, đột nhiên gọi một tiếng như vậy khiến Thế Huân giật mình.

“Hả?”

“Chúng ta kết giao đi!”

Biểu cảm Xán Liệt vẫn không đổi, đôi mắt vì khóc mà sưng húp khiến người khác thấy xót thương.

“Gì vậy?”

~~~

Lộc Hàm vừa mới chụp xong quảng cáo, một diễn viên khác là Kim Chung Nhân cũng tham gia vào chụp hình quảng cáo lần này nhưng mấy hôm nay đều chạy , cho nên cơ bản vẫn chụp mình y. Từ lần trước, cùng cậu ta chụp hình quảng cáo cho cửa hàng bách hóa, sau đó các công ty quảng cáo lớn đều rất coi trong hình tượng của cả hai cho nên thường xuyên mời hai người họ hợp tác.

Điện thoại đột nhiên vang lên, y xin phép người chụp ảnh, sau đó đi đến bên quản lý lấy điện thoại, tên Diệc Phàm hiện trên màn hình.

“Alo”

[Nai con.]

Giọng nói đối phương vừa nghe đã cảm thấy không có tinh thần, đây nào phải phong cách vương giả của Ngô Diệc Phàm.

“Làm sao vậy?”

Lộc Hàm có một ý nghĩ không tốt hiện trong đầu

[ Xán Liệt, đều biết hết rồi.]

“. . .”

[ Em ấy đi cùng Thế Huân rồi, nhưng mọi thứ tớ muốn đều đã đạt được rồi, tớ phải vui chứ!]

Thanh âm Diệc Phàm nghe có chút nghẹn ngào, dừng một chút.

[ Chỉ là tớ muốn thông báo tin thắng lợi với cậu thôi.]

“Có muốn tớ đến nhà cậu cùng uống rượu không?”

[ Không cần, ngày vui vẻ như vậy, tớ đương nhiên phải chúc mừng.]

“Mọi thứ của cậu. . .”

[ Không bao gồm Xán Liệt…]

“Tút tút tút. .”

Điện thoại không lưu tình mà bị ngắt, Lộc Hàm cười thầm, bạn thân nhiều năm như vậy, chưa nói hết câu đã hiểu ý của mình. Ánh mắt của y ổn định lại ổn định, kế tiếp chính là showtime của y.

Không qua vài ngày, Lộc Hàm lần đầu tiên tham gia họp báo bộ phim cổ trang võ hiệp. Cũng là lần đầu tiên Lộc Hàm tươi cười chuyên nghiệp trước báo giới khi được hỏi về mấy vấn đề điện ảnh. Trong những buổi họp báo này luôn xuất hiện mấy tên phóng viên bát nháo, chuyên hỏi mấy câu mang tính chất đời tư.

“Lou, nghe nói anh đang lén lút hẹn hò, phim giả tình thật với nữ chính tham gia phim này , xin hỏi điều đó có thật không?”

Một tên phóng viên mặt rỗ, bốn mắt, vô danh, chắc làm cho mấy tờ báo không đáng một đồng bon chen lên phía trước hỏi câu vô căn cứ.

“Xin lỗi, hiện tại tôi không có hứng thú với nữ nhân.”

Lộc Hàm dùng nụ cười nhẹ nhàng để đáp lại tên đó, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, vạn người mê.

Tin tức mấy ngày sau dường như muốn làm nổ tung cả giới giải trí, trên tất cả các mặt báo, từ lớn đến nhỏ đều là : Minh tinh điện ảnh quốc tế- Lou công khai come out! Điển trai nhưng Lou lại yêu thích con trai! Tiếp đó là những hình ảnh Lộc Hàm ở Pháp gặp gỡ bạn bè đều lần lượt bị khui ra, thậm chí hình ảnh Lộc Hàm  cùng Thế Huân đi vào khách sạn cũng bị công bố , cũng may góc chụp không thể nhìn rõ mặt Thế Huân.

Lộc Hàm rất hứng thú nhìn những tờ báo bày la liệt bên sạp báo, một bên nhắn vội một tin nhắn cho Diệc Phàm.

“Anh đây mấy nay danh tiếng tăng vọt, anh đang suy xét việc  ký thêm hợp đồng đó nha!”

Biết không thê đợi được tin nhắn trả lời của Diệc Phàm, y nhắn xong liền tắt máy. Mấy ngày nay ở trong khách sạn, phía dưới lầu đều là phóng viên vây kín, còn có cả điện thoại không ngừng gọi đến . Quan trọng hơn là, người nhà Lộc gia khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng thật không ngờ lại đến nhanh như vậy.     “Đing Đing.”

Lộc Hàm nheo mắt nhìn người đàn ông cả người mặc toàn đồ màu đen đứng trước phòng, mà sau tên đó chính là người cha mười năm chưa gặp lại. Y hít thật sâu mấy hơi, vỗ vỗ mặt mình, cố sức kháng cự, cửa vừa mới bị mở ra, hai tên vệ sĩ đã xông vào, đem hai tay của y, kìm chặt phía sau.

“Ba, đây là người muốn bày trận gì vậy? Con đâu có phải phạm nhân”

Lộc Hàm tuy rằng bị đau, trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng.

“Con là phạm nhân của Nhà học Lộc chúng ta, ba chỉ có thể sử dụng biện pháp này mới có thể bắt con trở về.”

“Bên ngoài đều là phóng viên, người có biện pháp dẫn con đi sao?”

“Lộc Hàm, xem chừng con hơi coi thường ba.”

Lộc Tường Lâm chống quải trượng khí định thần nhàn nói.

” Nhiều năm như vậy, con đi làm minh tinh gì đó, đã đủ phá đi thể diện của Lộc gia rồi. Không nghĩ con còn thực có chí khí, nghiễm  nhiên muốn come out? Con học theo ai vậy hả? Cố tình cùng đứa em thời trung học Trương Nghệ Hưng giống nhau sao, đồng tính luyến ái thực quang vinh sao?”

“Ba! Ba không được phép nói cậu ấy như vậy!”

Sắc mặt Lộc Hàm trở nên rất khó coi.

“Ba”

Lộc Tường Lâm giơ tay, một bàn tay tát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm trật qua một bên.

“Nghịch tử, con không nên thân với nó mới đúng. Nếu lúc trước không phải ba cùng Ngô hiệu trưởng phong tỏa tin tức, con cho là con và Diệc Phàm có thể sống thoải mái được như vậy sao? Nhà Nghệ Hưng là địa vị gì? Mỗi một hành động của nhà đó đều được dân chúng nhìn vào, chuyện cháu trai nhà đó bị truyền đi trong trường học, đủ huyên náo rồi. Chỉ bằng quan hệ của các con mà có thể ngăn chặn không để thông tin nào thoát ra ngoài sao? Mấy đứa chỉ có thể thân bại danh liệt, biết không? Lúc trước ba muốn tống con đi du học không quản cũng chỉ để con trốn tạm một thời gian, đợi cho tình thế Trương gia bình ổn lại, con trở về. Không nghĩ con đi một mạch những mười năm, nhưng lại mang theo danh minh tinh điện ảnh quốc tế mà trở về, trên phố có chuyện nói ‘ kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa ‘, con đường đường là đại thiếu gia của Lộc gia, thế nhưng lại xuất đầu lộ diện làm một diễn viên, đáp lại ba là những cảnh diễn đó sao, khiến ba đã già nua hơn?”

“ Danh gia vọng tộc kiểu này của Lộc gia, không muốn cũng có!”

Lộc Hàm hung hăng phun ra một ngụm nước máu mang tơ máu,

“Mấy người chỉ vì danh tiếng của dòng họ mình, có từng để ý đến cảm thụ của chúng con? Khi mấy người ép chết Nghệ Hưng, có nghĩ đó là một mạng người hay không!”

Lộc Hàm đem ánh mắt trừng lớn, hung tợn, căm tức mà nhìn thẳng Lộc ba, hai tay bị kìm chặt không thể cử động.

” Những bước đi trên con đường sống của con, bước cũng không được phép bước sai.”

Lộc Tường Lâm ghé sát tai Lộc Hàm nói, tiếng nói trầm thấp nhưng lại khiến tai đau đớn.

“Ha ha ha ha, hiện tại con muốn bước sai, ba xem, nên làm gì bây giờ?”

Lộc Hàm đột nhiên  nở nụ cười.

“Lộc gia có một đứa con trai đồng tính, chuyện này cuối cùng rất hứng thú ,  thật sự là thay nhau được đẩy đến cao trào.”

“Mang về cho ta! Hừ! Đồ không có tiền đồ !”

Lộc Tường Lâm bị chọc tức mà đỏ mặt, vung tay đi trước. Vệ sĩ nghe ông nói xong, nhanh nhẹn đè chặt Lộc Hàm kéo đi, cũng không thèm để ý chuyện hai tay Lộc Hàm bị kẹp chặt như sắp trật khớp.

“Nghệ Hưng, chúng ta đều chống lại vận mệnh, em đã nhìn thấy trước rồi đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro