Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Chapter 28

Diệc Phàm đem Xán Liệt đặt xuống gối, rút tay ra , nhẹ nhàng quay vài cái, anh dùng đôi tay run rẩy đang đặt trước ngực dần chạm vào bả vai.

“Nghệ Hưng, tớ đã từng hứa sẽ đặt cậu lên vai, chúng ta cùng nhau bay.”

Diệc Phàm nhẹ nhàng mà nỉ non.

“Mục tiêu đó, tớ sẽ thực hiện. Cậu chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc!”

“Ừm ~ Phàm.”

Xán Liệt trở mình, vô ý thức mà nói mớ mấy câu không rõ.

“Xán Liệt, anh nên làm gì với em bây giờ?”

Ánh mắt Diệc Phàm lộ ra một tia do dự, hình ảnh lúc trước cùng hứa hẹn với Lộc Hàm hiện ra trước mắt rõ ràng.

“Anh xin lỗi. ”

Diệc Phàm cúi đầu, nhẹ đặt nụ hôn bên sườn mặt Xán Liệt.

“Mọi chuyện này, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”

Xán Liệt đang ngủ cũng nhíu mi, than thở vài câu lại giãn ra, cậu không biết trên lưng Diệc Phàm đang gánh là thứ gì, cũng không biết bão táp đã sắp đến.

Ngay lúc Thế Huân ký kết hợp đồng, bỏ ra một phần lớn tài chính của Long Thần. Khi hạng mục kiến trúc này vừa khởi công, đột nhiên chính phủ ra một quyết định cấm thi công hạng mục này, chỉ nói là có vấn đề liên quan đến an toàn cần phải thẩm tra. Tựa như vấn đề này rất nghiêm trọng, khẳng định là có người đứng giữa làm khó dễ, một tình huống nhỏ lại liên quan đến vấn đề an toàn. Bởi vì vấn đề an toàn vấn đề là  được đặt lên hàng đầu trong ngành kiến trúc, không được kiểm duyệt thông qua ắt hẳn sẽ không được phê duyệt.

Thế Huân nghe thấy một quyết định như vậy hoảng hốt, hạng mục đầu tư này chắc sẽ bị đình lại, phân nửa tài chính của Long Thần sẽ bị đóng băng luôn trong đó, Long Thần muốn làm cái gì cũng không thể. Hắn lập tức nghĩ đến việc xin sự giúp đỡ từ Tuấn Miên, nhưng chính Tuấn Miên nói anh ta không thể giúp và cũng không có cách nào để giúp, lực bất tòng tâm. Đi đến Gia Nghiệp gặp anh, thư ký nói anh lâu ngày chưa đến văn phòng, thật sự là đường cùng, cuối cùng hắn phải thẳng thắn nói chuyện với ông ngoại để tìm sự viện trợ.

Sau khi ông ngoại Thế Huân biết chuyện liền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa mà bệnh tim lâu năm tái phát. Hạng mục đầu tư này là hạng mục trọng tâm của Long Thần, ông cho phép Thế Huân tự mình quyết định, đã huy động nguồn vốn cho hắn. Hiện giờ xuất hiện tình huống như vậy, vừa nhìn cũng đã thấy hậu quả bất lợi cho Thế Huân. Ông vốn dĩ cũng không yên tâm giao việc cho đứa cháu ngoại này, nhưng mấy năm nay thấy năng lực của hắn cũng khá lên, các bạn bè cũng nói thằng bé rất có năng lực, nhìn qua cũng không kém Diệc Phàm bị trục xuất là mấy, vậy nên mới yên tâm giao công ty cho hắn.

Thế Huân bị ông ngoại hung hăng phê bình một hồi, bắt hắn bằng mọi cách phải để hạng mục này được thông qua, bằng không sẽ hủy thân phận thừa kế của hắn. Khi Thế Huân rời khỏi Lí gia, mặt xám như tro tàn, tài xế làn đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng chở Thế Huân về phòng. Đến khu chung cư cao cấp Thế Huân vẫn thường ở đã thấy Lộc Hàm chờ ở nơi đó . Lộc Hàm biết rõ kế hoạch này cũng biết rõ sau này Thế Huân rất cần sự giúp đỡ, y cũng không ngại lợi dụng tình huống này mà đê tiện thực hiện hành vi của mình, y biết, hiện giờ Thế Huân nhất định cần có người bên hắn, mặc cho mình không phải người mà hắn cần nhất, vẫn không tự chủ mà đi đến phòng của hắn.         “Thế Huân, cậu sao vậy?”

Lộc Hàm phát huy danh hiệu ảnh đế của mình, làm bộ lo lắng bước qua. “Nai con, sao anh lại đến đây?”

Thế Huân gần như không đứng thẳng được, cố mạnh mẽ hỏi Lộc Hàm.

“Tôi vừa ăn cơm cùng bạn ở gần đây, trùng hợp nhìn thấy cậu, cậu làm sao vậy ? Sắc mặt sao lại kém vậy?”

Lộc Hàm đưa tay khoác qua vai Thế Huân.

“Nai con, tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Thế Huân chân mềm nhũn dựa vào người Lộc Hàm.

“Có chuyện gì trở về rồi nói.”

Lộc Hàm đau lòng, cố nén nângThế Huân đi vào trong phòng.

Thế Huân vừa bước vào phòng đã xụi lơ, hai mắt nhắm chặt, Lộc Hàm rót giúp hắn một ly nước, đưa đến bên miệng hắn.

“Thế Huân, uống nước sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”

“Không cần.”

Thế Huân vẫn như trước, từ từ nhắm hai mắt không cử động.

“Nào, uống một ngụm.”

Lộc Hàm cố gắng nâng đầu hắn, trong lòng Thế Huân vốn đang buồn bực, không kiên nhẫn mà đẩy ly nước, làm ướt hết Lộc Hàm.

“Tôi xin lỗi.”

Cuối cùng Thế Huân cũng mở mắt , nhưng cũng chẳng có chút khí lực mà giúp Lộc Hàm lau những giọt nước trên người y.

“Không sao ”

Lộc Hàm cười khổ.

“Có muốn gọi Xán Xán đến không, có lẽ như vậy cậu sẽ đỡ hơn.”

“. . .”

“Thế Huân, cho dù cậu không thích tôi, cũng đừng ngược đãi thân thể chính mình, được chứ?”

Sơ mi của Lộc Hàm gần như ướt đẫm, y cũng không vội lau, chỉ lẳng lặng nhìn Thế Huân.

“Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

“Nai con, lần này tựa như không thể.”

Thế Huân ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn trần nhà.

“Lần này dường như Long Thần sẽ bị hủy trong tay tôi.”

“Sẽ không như vậy, sẽ có cách.”

Lộc Hàm lâm vào tự trách, biết rõ kết quả như vậy nhưng sao lại còn muốn qua đay. Nhìn thấy Thế Huân như này, mình làm được gì đâu?

“Nai con, tôi mệt mỏi quá.”

Thế Huân lại nhắm mắt lại, tùy ý Lộc Hàm ôm hắn vào lòng, da thịt trên mặt không ngừng cọ vào chiếc áo ướt đẫm của Lộc Hàm, cho dù có rơi lệ cũng không thể phân biệt được!

Lộc Hàm ôm đầu Thế Huân, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Quả nhiên chuyện này đả kích đến hắn rất nhiều, khiến hắn mềm yếu, hắn ỷ lại vào y. Nếu sau chuyện này có thể trở chỗ dựa tình thần của hắn, có thể sẽ chiếm được trái tim hắn. Nghĩ nghĩ Lộc Hàm đã có chút dở khóc dở cười, chính mình, từ khi nào lại trở thành không thể chịu nổi như vậy.

Thế Huân đã gần như dùng hết tất cả các nguồn lực, mối quan hệ cũng không thể đả thông hạng mục kiến trúc này. Cấp trên cũng chậm chạp không ai tiếp đãi hắn, cũng đem chuyện của hắn mà gạt qua một bên.  Nếu hạng mục này cứ như vậy mà không có gì tiến triển, không chỉ tài chính của Long Thần bị đóng băng, mà việc đình trệ của hạng mục đầu tư này có thể dẫn tới nguồn vốn ban đầu không thể lấy lại.

Mấy tháng này Thế Huân cũng vì chuyện này mà ngược xuôi, nhìn tiều tụy trông thấy. Mà Lộc Hàm cũng bởi công việc diễn xuất quấn quanh mà không thể quan tâm đến hắn. Mặc dù có tranh thủ mỗi lần nghỉ ngơi sẽ đi qua giúp đỡ Thế Huân, nhưng hiển nhiên là chẳng có tác dụng gì to lớn.

Cuối cùng, Tuấn Miên cũng chủ động liên hệ với hắn, hơn nữa nói cho hắn, nếu không muốn Long Thần bị hủy, chỉ còn cách đến cầu cứu với Ngô Diệc Phàm. Thế Huân ngay lúc trước cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Diệc Phàm, nhưng vì hắn nhìn thấy rõ TWO MOONS không có động tĩnh gì nên cũng không nghĩ sâu xa. Nhưng đến bây giờ bình tĩnh nghĩ lại tình cảnh của mình, đúng là tình huống này ắt hẳn có lợi với Diệc Phàm. Hắn gọi điện thoại gặp Diệc Phàm nhưng đáp lại hắn lại là tiếng từ hộp thư thoại, hắn chỉ có thể nhắn lại, liệu anh có thể cho hắn một cái hẹn.

Cũng không lâu sau đó, một tin nhắn được gửi lại.

“Có thể, thứ bảy này, tại biệt thự gia đình, cảm phiền thông báo qua cho ba mẹ cùng ông ngoại.”

Từ khi về nước Diệc Phàm cũng không hề nói với người nhà. Sau đó bị bà Ngô gọi điện thúc giục anh trở về cũng không nhận. Lần này về lại gặp mọi người đầy đủ, thật là có chút không ngờ.

Thế Huân đứng phía sau Diệc Phàm, lướt qua vai anh có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy hi vọng khi ông ngoại nhìn Diệc Phàm, có chút không cam lòng mà cúi đầu, vo vo góc áo, thói quen trẻ con này đã hình thành từ khi còn bé, mỗi lần đứng sau anh trai, đều bị anh ấy che khuất nửa phần ánh sáng.

“Diệc Phàm à, cháu đem cả nhà mời đến đây là có việc gì?”

Ông ngoại là vị trưởng bối cao nhất trong nhà, cho nên ngoài ông ra, không một ai dám lên tiếng trước.

“Ông ngoại, cháu sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn ”

Diệc Phàm nở một nụ cười tự mãn.

“Cháu nghe nói hạng mục đầu tư của Long Thần đang rơi vào bế tắc, lại vừa hay cháu có cách để có thể lật ngược ván bài này.”

“Vậy hãy giúp Thế Huân chút đi, tốt xấu gì nó cũng là công ty nhà chúng ta.”

Ngô ba cũng bắt đầu sốt ruột mà muốn đứng lên, lại bị ông ngoại liếc mắt một cái mà ngồi lại.

“Diệc Phàm, vậy cháu muốn điều kiện gì?”

Ông ngoại vuốt vuốt đầu trượng, nhấp chén trà.

“Ông ngoại thật hiểu ý cháu, ba ba cũng nói rất đúng, dù gì thì đây cũng là công ty nhà chúng ta, vậy nên cháu cũng không thể thấy chết mà không cứu đúng không ạ ?”

Diệc Phàm nhìn qua Thế Huân đang cúi gằm mặt không rõ biểu tình.

“Nhưng mà, cháu lại đang mang thân phận người thừa kế bị trục xuất, người nghĩ cháu dùng thân phận nào để giúp đây?”

“Vậy hiện tại cháu muốn đoạt lại thân phận người thừa kế?”

Vẻ mặt ông ngoại vẫn rất bình tĩnh, nhưng Ngô ba vẫn không bình tĩnh, lo lắng mà nhìn Diệc Phàm.

“Ông ngoại, – đoạt lại- sao từ này ông lại nói khó nghe vậy.”

Diệc Phàm mỉm cười.

” Thân phận người thừa kế vốn thuộc về cháu, chỉ là cháu để Thế Huân tạm thời quản lý một thời gian, em thì nên giúp anh mà. Thế Huân, em nói xem, có đúng không?”

Thế Huân mạnh mẽ ngẩng đầu, tuy ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng vô cùng căm tức. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía ông ngoại, lại thấy ông ngoại đang nhìn về phía mình, ánh mắt tràn ngập hàn ý, không tự giác mà run run.

“Vậy theo ý của cháu, để cháu quay lại vị trí thừa kế của mình, sau đó cháu sẽ rat ay giúp Long Thần?”

Vẻ mặt ông ngoại vẫn vô cùng bình tĩnh, không chút thay đổi sắc mặt.

” Đây vốn là thứ cháu phải làm.”

“Được, kỳ thực, Diệc Phàm à, mấy năm nay đem cháu ra nước ngoài cũng chỉ hi vọng tôi luyện cháu, đừng giống như thời trung học cà lơ phất phơ, ham ăn biếng làm. Bây giờ nhìn thấy cháu trở lại, hơn nữa lại trở nên trưởng thành hơn, ông ngoại thực rất vui mừng. Vậy nên thân phận thừa kế này, nếu cháu thực sự muốn, ông cũng sẽ thông cáo bên ngoài là trả lại nó cho cháu, Thế Huân qua lần huấn luyện này, ông cũng bỏ qua cho nó.”

Ông ngoại mỉm cười hiền hậu.

“Cháu biết ông vẫn còn kỳ vọng vào cháu rất nhiều, nhưng mà cháu vẫn còn mấy điều kiện nho nhỏ nữa, đây là những điều kiện phụ đi kèm thôi. Cháu hi vọng ông ngoại sẽ đồng ý ạ!”

Vẻ mặt kiên quyết của Diệc Phàm, mặc cho ánh mắt kỳ lạ của các vị trưởng bối cũng không hề thay đổi.

“Hắt xì. . .”

Xán Liệt ở văn phòng đột nhiên hắt xì, đột nhiên cảm thấy như nhiệt độ điều hòa chỉnh quá lạnh, lại tiếp tục lật xem cuốn từ điển Pháp luật dày cộp.

Phía góc màn hình máy tính, chú chim cánh cụt nhỏ không ngừng lóe sáng, đối phương có thể đã nói rất nhiều mà không cần chờ đợi người rep lại, vì thế liền nhấn nút , khung  đối thoại lập tức hiện ra.

Thiến thiến [( xinh đẹp, xinh đẹp) Biệt danh của chen các bạn ạ]

【 Có đó không? 】

【 Rốt cuộc thì cậu có đó không? 】

【 Phác Xán Liệt, cậu chết rồi à? 】

【 Phác Xán Liệt, tớ gọi câu thêm lần nữa mà cậu không trả lời thì cậu chính là Heo đó】

【 Heo ! 】

Xán Liệt nhìn đoạn đối thoại ngây ngô này mà bật cười, vì thế lập tức trả lời bên kia

Răng trắng bóng:

【 thiến thiến, vừa rồi chơi vui không? 】

Thiến thiến:

【 Biết trả lời rồi hả? 】

Răng trắng bóng:

【 Vừa rồi bận tìm tư liệu cho ngày mai ra tòa án còn dùng! 】

Thiến thiến:

【 Chuyện lần trước tớ nói với cậu ấy, tìm thấy chưa hả? 】

Răng trắng bóng:

【 Còn chưa tìm được, cậu không nên gấp gáp, tớ cảm thấy sẽ không thể tìm được  . 】

Thiến thiến:

【 Không thế đâu, dù sao cậu cũng ở lại làm thêm, tớ sẽ tìm cùng cậu. 】

Răng trắng bóng:

【 Biết rồi, tớ mà không tìm ra, cậu sẽ lấy dao đâm tớ mất. 】

Thiến thiến:

【 Biết là tốt rồi, giờ tớ phải đi ghi âm. Gặp sau. 】

Rõ ràng nha:

【 Được, Moa moa. 】

Thiến thiến:

【 Xin chào, tớ đi bàn bạc với Bạch Cốt Tinh sau núi làm cách nào để ăn thịt Đường Tăng đây. Bye, bye~】

Xán Liệt mặt đen nhìn tên kia đã out, thật đúng là phong cách của Chung Đại.  Nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng lại nghĩ cậu ta sẽ đến văn phòng tìm tư liệu cùng mình, mặt lại trở nên nghiêm túc.

Có lẽ tâm của mỗi con người vốn dĩ không phải là quá mức quang minh, Mỗi người đều có một nguyên nhân của sự ham muốn cá nhân mà muốn đoạt bằng được, cũng sẽ bởi vậy mà buông bỏ thứ gì đó. Chúng ta cũng chỉ là con người bình thường giữa chốn nhân gian này, cho nên mấy vấn đề như vậy, đều không thể tránh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro