Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Chapter 25

Xán Liệt ngại ngùng hướng Vũ Đồng gãi gãi đầu. Quán ăn càng lúc càng đông, bà chủ béo ục ịch bưng lên một tô mì vằn thắn tỏa hơi nóng, bụng cậu lại bắt đầu biểu tình mà phát ra vài tiếng động lạ.

“Cậu ăn trước đi, đói bụng rồi hả?”

Vũ Đồng che miệng cười cười.

“Thật giống ngày trước, một chút cũng không có thay đổi!”

Xán Liệt dùng thìa quấn từng sợi mì, đặt bên miệng thổi thổi.

” Cậu vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như ngày xưa!”

“HaHa, là cậu đang động viên mình thôi. Giờ mình đã lên chức mẹ rồi.”

” Hả, cậu sinh em bé rồi sao?”

Miệng vẫn còn đang ngậm mì mà hỏi.

“Đúng vậy, cũng đã hơn một tuổi rồi.”

Khi Vũ Đồng nói đến đứa nhỏ, khuôn mặt ánh lên sự hạnh phúc.“Chúc mừng chúc mừng nha!”

“Cảm ơn.”

Vũ Đồng trang điểm nhẹ nhàng, cũng không chút ngượng ngừng ăn mặc sạch sẽ mà ngồi ăn quán ven đường.

.”Hiện tại cậu làm gì vậy?”

“Luật sư, nhưng cũng chỉ làm ở một văn phòng nhỏ thôi. Còn cậu? Kết hôn ắt hẳn sống rất hạnh phúc đi?”

“À, Luật sư cũng không tồi đâu.”

Vũ Đồng cười cười.

“Mình làm ngay tòa nhà gần đây này, làm HR[ Human Resource: Liên quan đến nguồn nhân lực, có thể làm quản lý và đào tạo nguồn nhân lực, quản lý nguồn lực, quản trị và phát triển nguồn nhân lực…]. Chồng mình là bạn học thời Đại học, yêu nhau cũng đã bảy năm, xem chừng không gặp tình huống – Thất niên chi dương trong truyền thuyết mà lại đi đến kết hôn , ha ha.”

“Oa, thật hạnh phúc.”

“Còn cậu? Có đối tượng chưa?”

“Ờm. . . Xem như là có?”

“Vậy khi nào thì chuẩn bị kết hôn?”

“Cái này mình chưa có nghĩ đến.”

Xán Liệt có chút phân tâm, bị sợi mì nóng làm giật mình.

“Xán Liệt à, người kia. . . Anh ta về nước rồi chứ?”

“Ừm.”

“Chuyện năm đó thật ngại quá.”

“Chuyện cũ rồi còn nhắc đến làm chi nữa.”

Xán Liệt nhếch môi cười xua tay.

“Ừ, vậy không nhắc đến nữa.”

Vũ Đồng mỉm cười hiền.

“Xán Liệt, mình thật sự hy vọng cậu có thể sống hạnh phúc, kỳ thật tìm một người bình thường, yêu thương mình, cùng nhau sống, đó cũng là hạnh phúc rồi.”

“Vũ Đồng.”

Đột nhiên có một người con trai đứng bên họ, Xán Liệt ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông béo ục ịch, nhưng vẻ mặt lại rất đôn hậu.

“Sao anh lại tới đây?”

“Em lại quên mang di động. Anh định mang nó đến công ty giúp em, nhưng lại thấy em ở đây.”

“Anh à, em giới thiệu chút, đây là Phác Xán Liệt, bạn học thời trung học của em. Xán Liệt, đây là chồng mình, Lí Hạo.”

Vũ Đồng đứng lên vô cùng thân thiết mà đưa tay qua lại giới thiệu, nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Xán Liệt từng nghĩ,  một cô gái xinh đẹp như Vũ Đồng tất nhiên sẽ tìm một chàng trai ngoại hình tầm cỡ như Diệc Phàm để làm bạn tâm giao suốt quãng đời còn lại, nếu không cũng phải là một đại gia, nửa đời sau không cần lo đến cơm áo gạo tiền. Nhưng rồi người đàn ông diện mạo xấu xí lại khiến cậu kinh ngạc, lại có cảm giác cậu bé –lọ lem- theo đuổi nữ thần trước kia.

“Vậy em cứ nói chuyện với bạn đi nha, anh đi đến công ty trước!”

Người con trai đó đưa tay lau mồ hôi, hướng Xán Liệt gật gật đầu, sau đó bước nhanh đi khỏi.

“Xán Liệt, không phải cậu đang thầm nghĩ, với điều kiện như của mình, tìm một người đàn ông không mấy xuất sắc có chút đáng tiếc ?”

Vũ Đồng cười nhìn Xán Liệt đang ngây ngốc. Xán Liệt bị cô nhìn thấu tâm tư mà đỏ mặt.

“Ngay lúc đầu, với một người điên cuồng theo đuổi như anh ấy, mình thật sự là khinh thường. Nhưng rồi, anh ấy lại đứng ở xa xa cẩn thận dõi theo mà bảo vệ mình. Đại học năm đó, những người theo đuổi mình không có ít đâu. ”

Vũ Đồng mỉm cười cười, hướng Xán Liệt trừng mắt nhìn.

“Tất nhiên, vì cậu chính là cấp bậc nữ thần mà.”

Xán Liệt lớn tiếng tán dương .

“Ha ha, có người mỗi ngày đều mang hoa đến tặng mình, lại có người mỗi ngày đều nhắn những tin nhắn ngọt ngào, rồi cũng có người tặng tớ những món quà, đồ đắt tiền. Nhưng chỉ có anh ấy, không có lời ngon tiếng ngọt, không có hoa tươi cùng lễ vật, chỉ có một ly sữa cùng sandwich vào mỗi sáng sớm, khi trời mưa sẽ xuất hiện đưa ô cho mình, rồi một mình anh ấy chạy vào màn mưa. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cuối cùng mình lại để ý đến anh ấy nhiều nhất, thấy anh ấy thuận mắt nhất. Sau đó chính mình đưa ra lời đề nghị hẹn hò? Bộ dáng kích độngc của anh ấy khi đó, đến giờ mình vẫn không thể quên.”

Vũ Đồng mỉm cười ngọt ngào, người con gái chìm trong mật ngọt tình yêu đúng là xinh đẹp nhất.

“Có lẽ giữa thời buổi xã hội vật chất là quan trọng nhất. Nhưng mình tin tưởng, anh ấy vẫn sẽ bảo vệ mình, nghĩ đến điều đó, mình liền cảm thấy hạnh phúc. Vậy nên mình hy vọng, một người thiện lương như cậu, nhất định phải được sống cuộc sống hạnh phúc.”

“Cảm ơn.”

Vũ Đồng nói một hồi khiến Xán Liệt cảm thấy chua xót, lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp tô mì.

“Sắp tới giờ mình phải đi làm rồi, nói chuyện sau nha! Cho mình số điện thoại đi!”

“Được, được.”

Xán Liệt lấy danh thiếp từ trong ví đưa cho cô.

“OK, Phác Luật sư, hẹn gặp lại!”

Vũ Đồng đứng dậy, chỉnh lại váy, đưa tay vẫy vẫy.

Xán Liệt cũng không còn tâm trạng nào để ăn tiếp mì vằn thắn nữa. Gặp lại cố nhân, tựa như những chuyện của quá khứ ập tới trước mắt, không khỏi ngây ngốc trong chốc lát.

Hoàng hôn buông xuống, Thế Huân chạy xe đến dưới tòa nhà công ty cuấn Liệt, đúng lúc nhận được điện thoại từ Lộc Hàm.

“Alo? Thế Huân, tối nay cậu có bận gì không? tôi muốn gặp cậu bàn bạc về hợp đồng quảng cáo kia.”

“Tôi hẹn Xán Liệt đi ăn rồi, hôm khác đi!”

“À, ra là như vậy ~ Tôi biết rồi, đi chơi vui vẻ.”

“Ừm.”

Tắt điện thoại, Lộc Hàm đổ người xuống sô pha, quả nhiên vẫn là đi tìm Phác Xán Liệt.

Thật vất vả mới xử lý xong xuôi một đống tài liệu, bởi vì kiểm tra sức khoẻ nên đến công ty chậm hơn mọi ngày. Ngước mắt nhìn đồng hồ, Thế Huân đã đợi nửa tiếng rồi.

Thu dọn gọn gàng tài liệu trên mặt bàn. Chạy một mạch xuống dưới lầu. Thế Huân thấy buồn cười khi nhìn thấy một thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra từ cửa ra vào. Sau đó ngồi trên xe, thở phào một hơi.

“Thế Huân, ngại quá, hôm nay mình hơi nhiều việc, cậu chờ chắc cũng sốt ruột? Nào, nhanh đi ăn thôi, hôm nay mình bao.”

“Được đó, Phác đại luật sư mời, tất nhiên phải ăn thật nhiều.”

Thế Huân vừa nhìn thấy Xán Liệt tâm tình đã trở nên vui vẻ rất nhiều.

“Tùy chọn nơi, tự chọn đồ ăn.”

Xán Liệt vỗ ngực.

“Mình chỉ có mang 250 đồng, cậu cứ chọn đi!”

“Cậu . .”

“Ha ha ha, nói đùa đấy, mời Thế Huân đi ăn, tốn bao nhiêu cũng được!”

“Mình muốn đi đến quán ăn ma lạt năng ( đây là một món ăn cay bên trung) gần trường ngày trước.”

“Hả?”

“Hả cái gì? Đi thôi.”

Thế Huân hơi ngả người ra sau, rồi mạnh mẽ đạp chân nhấn ga, xe chạy băng băng.

Hai chàng trai đẹp hơn hoa mặc tây trang ngồi giữa đám học sinh mà ăn ma lạt năng. Mấy nữ sinh còn đang ngồi ăn cùng bạn trai cũng đột nhiên trở nên nhu mì, nói lắp bắp gì đó. Thì ra chính là hai chàng trai mới đến có ngoại hình rất cuốn hút. Hơn nữa lại thấy có gì đó tình ý gì đó, các cô nàng còn ghé tai nhau to nhỏ thảo luận vấn đề ai là công, ai là thụ.

“Thế Huân, nấm linh chi viên này ngon lắm này, ăn đi.” Xán Liệt vừa ăn vừa nói.

.

“Mình không thích ăn nấm linh chi viên, cậu ăn đi!”

Thế Huân đem nấm linh chi viên từ bát mình bỏ qua bát Xán Liệt càng khiến các nữ sinh được trận xôn xao.

“Thế Huân, mình đoán cậu cũng không thích ăn cua đâu nhỉ.”

“Gì?”

Ngay lúc Thế Huân còn ngơ ngẩn, Xán Liệt đã nhanh tay lia đũa gắp cua sang bát mình.

” ĐM ( Nguyên văn) Cậu đúng là không khách khí!”

” Mình đâu có ăn một mình? Mình cũng chia sẻ với cậu mà, ”

Nói xong đem rau chân vịt và giá đỗ gắp bỏ bát Thế Huân.

“Cậu nhìn này, thân thể nhỏ nhắn của cậu và giá đỗ này hợp đó.”

Xán Liệt cười rất tươi, khoe nguyên hàm răng trắng bóng.

Nữ sinh xung quanh bắt đầu cười trộm. Thế Huân vẻ mặt giăng đầy hắc tuyến, đưa mắt lườm rồi lại yên lặng tiếp nhận của – bố thí- từ Xán Liệt.

“Nhìn cả người cậu cũng đâu có nhiều thịt, hai chân cậu cũng khác gì hai chiếc đũa.”

“Nhưng mà mình cao hơn cậu, hahaha ~”

Xán Liệt cũng không kiêng nể gì mà trêu đùa Thế Huân, cậu cực thích chọc Thế Huân đến khi hắn giận mặt đầy hắc tuyến. Mỗi lần như vậy vẻ mặt Thế Huân luôn là biểu cảm kinh ngạc.

Thế Huân cũng không có tài ăn nói, lần nào cũng bại dưới tay Xán Liệt. Xán Liệt cũng chỉ liếc mắt ý nói thắng nha. Ngay lúc Thế Huân đưa tay che khuất bên mặt không để mấy nữ sinh chụp ảnh bon họ thì cũng là lúc bên kia mút từng sợi miến, cúi đầu không dám nhìn thẳng Thế Huân mà nói một câu.

“Thế Huân à, mình và anh trai cậu đang ở chung.”

Rau chân vịt vừa mới đưa đến bên miệng, Thế Huân ngừng động tác. Một nửa rau chân vịt rơi xuống, trông thật thảm hại. Thế Huân nhìn gương mặt sửng sốt mấy giây của Xán Liệt. Ngay khi mấy nữ sinh kia đang YY rằng Ngạo kiều thụ kia sẽ lao đến bên Manh Công( Đáng yêu công- Thế Huân được các bạn nghĩ là đáng yêu công đó, giống mình quá nè) thì Thế Huân đã kéo Xán Liệt đi ra khỏi quán ăn. Xán Liệt tẹo nữa là bị miến chưa nuốt hết mà nghẹn chết luôn. Các nữ sinh phía sau gần như phát điên, đây chính là tình huống  bá vương cường ngạnh, chỉ hận không thể đi theo để xem tiết mục tiếp diễn. Mà tiểu thụ trắng trẻo kia có cặp mắt thật đẹp nha, như đang sợ sệt gì đó, nhưng vẫn phải bước theo.

Thế Huân mạnh mẽ kéo tay khiến Xán Liệt thấy đau đớn. Trên cả đoạn đường mặt xanh mét. Xán Liệt lảo đảo đi phía sau thầm nghĩ. Tên gầy yếu này thế mà lực cũng khỏe quá đi.

“Thế Huân, cậu nhẹ thôi, mình đau quá.”

Nếu là trước kia, chỉ cần cậu kêu đau, Thế Huân nhất định sẽ buông tay. Nhưng người trước mặt lúc này không có chút biểu hiện là sẽ buông tay. Xán Liệt biết cậu đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn. Đem Xán Liệt thẳng đến một ngõ nhỏ gần trường, mạnh mẽ đẩy người cậu dính chặt trên tường. Lưng cậu bị đụng vách tường, cực đau đớn, nhưng cũng không bằng những đau đớn ẩn chứa trong mắt Thế Huân.

“Thế Huân, ”

Xán Liệt nhỏ giọng gọi hắn.

“Cậu đừng như vậy.”

“Phác Xán Liệt, có phải đầu óc cậu bị phá hư rồi không? Vẫn là trời sinh cuồng tự ngược sao?”

Thế Huân ép chặt cậu trên tường, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Thế Huân, mình…. Mình biết ngay từ khi bắt đầu đã không nên như vậy, nhưng mà sau đó. . .”

“Xán Liệt, mình chưa từng thấy người nào có thể ngu ngốc hơn cậu. Cậu biết rõ Ngô Diệc Phàm lòng dạ không tốt. Năm đó chính anh ta muốn mình chuyển lời anh ta thích cậu chỉ muốn cậu từ bỏ việc làm nhân chứng cho vụ án kia.”

“Cái gì?”

“Cậu dùng đầu óc suy nghĩ chút đi. Bao thời điểm để nói lời yêu thương đó, nhưng sao anh ta lại không nói, mà phải đợi lúc đó mới nói thích cậu? Tốc độ anh ta đổi bạn gái còn nhanh hơn thay giấy vệ sinh trong WC đấy.”

“Nhưng hiện tại anh ấy đang thay đổi. . .”

“Phác Xán Liệt, ”

Thế Huân hung tợn nhìn cậu.

“Có phải cậu đang ỷ vào việc Mình thích cậu?”

“Hả?”

Xán Liệt còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn. Đôi mắt đỏ ngàu của Thế Huân thật đáng sợ. Hắn đem đôi môi của Xán Liệt cắn xé tựa như sắp muốn chảy máu. Đầu óc Xán Liệt trống rỗng, cậu cảm thấy, khi tức giận, cách để bạo lực của anh em nhà họ Ngô luôn là cắn môi người khác. Tuy Xán Liệt cao hơn Thế Huân nửa cái đầu nhưng lại bị Thế Huân đè chặt không thể giãy dụa, hơn nữa chân cũng mềm nhũn mà yên vị nằm trong ngực đối phương. Tư thế này, thật mất mặt nha.  Thật vất vả đẩy mới có thể đẩy một Thế Huân giận dữ. Xán Liệt xoa đôi môi đỏ mọng nhìn qua thật đáng yêu.

“Phác Xán Liệt.”

Thế Huân khôi phục thần trí chút.

” Cậu có từng nghĩ đến mình không, một chút thôi?”

“Thế Huân, mình cũng thích cậu. Nhưng đó là kiểu tình cảm bạn bè cực kỳ sâu sắc.”

Xán Liệt bị bao vây trong vòng tay của Thế Huân, cậu không thể cử động.

“Mình biết cậu đối với mình tốt lắm, thật sự.”

“Mình không nên đối tốt với cậu.”

Thế Huân kiêu ngạo trừng mắt nhìn lên trời.

“Thế Huân à, cậu cười với mình đi”

Xán Liệt hoảng loạn khi nhìn thấy nước mắt của Thế Huân.

“Xán Liệt à ”

Thế Huân thở dài, cánh tay cũng dần buông thõng.

“Lạc đường rồi, quay lại có được không, đừng đi vào vũng bùn của Diệc Phàm nữa .”

“Có lẽ không phải là vũng bùn đâu, mình cảm thấy anh ấy thật sự thay đổi.”

“Phác Xán Liệt, cậu vẫn quật cường như vậy, nhưng lại quá mức tuyệt tình.”

Thế Huân buông hẳn hai tay đang giam cầm Xán Liệt.

“Cậu đem người yêu cậu mà tra tấn thảm như này sao, mình đoán Bạch Hiền cũng đã biết chuyện này?”

“. . . Cậu ấy đến G thị rồi .”

“Lợi hại thật, đem từng người, từng người một tách khỏi cậu, đúng là chỉ có Diệc Phàm mới có thủ đoạn như vậy.”

Thế Huân lạnh lùng hừ một tiếng.

“Để xem, anh ta dùng thủ đoạn nào để đối phó mình.”

“Mình sẽ không để anh ấy làm thương tổn cậu.”

“Thật sự sao? Mình nghĩ cậu hãy lo cho cái thân cậu trước đi!”

Vẻ mặt Thế Huân mang theo tư vị tàn nhẫn.

“Thế Huân à. ”

Xán Liệt như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Thế Huân tranh nói trước.

“Mình đưa cậu về, Ngô Diệc Phàm hiện đang ở nơi nào?”

“Tự mình về được rồi.”

Xán Liệt cúi thấp đầu, không dám ngẩng mặt nhìn hắn.

“Xán Liệt, cậu thật sự quá giỏi!”

Thế Huân liều mạng kìm nén dòng nước đang chực trào ra từ hốc mắt, mở to mắt nhìn lên trời. Xán Liệt nhìn thấy Thế Huân như vậy, lòng cũng đau đớn. Cậu thật sự rất thích Thế Huân, nhưng nó không thể đạt được mức tình yêu, chỉ có thể dừng lại ở tình bạn. Cậu vươn hai tay ôm lấy Thế Huân, như vậy có thể giúp Thế Huân che đậy đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ chảy kia. Thế Huân tựa đầu lên vai Xán Liệt, nước mắt cuối cùng cũng không thể nhịn xuống mà tuôn rơi, lập tức làm ướt bờ vai Xán Liệt.

“Xán Liệt à, cậu còn có mình! Nếu anh ta làm điều gì đó với cậu, cậu có thể tìm mình đầu tiên. Mình vĩnh viễn sẽ đứng phía sau bảo hộ cậu.”

“Ừm, mình cũng sẽ bảo hộ cậu.”

Tim Xán Liệt tựa như có gì đó lấp đầy, Cậu kiên định mà nói câu đó với Thế Huân.

“Bất luận là kẻ nào, mình dứt khoát sẽ không để một ai làm tổn thương cậu.”

Ngô Thế Huân, đây là lời hứa duy nhất mà mình có thể hứa với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro