Chap 11
Nhà Diệc Phàm rất hay được
tặng quà. Đó cũng là lẽ
thường trong giới kinh
doanh thôi, người ta biếu
quà cũng đều có mục đích
hết, không ai cho không ai
gì cả. Vì không có cách nào
có thể liên lại với Xán Liệt
cho nên lấy trộm một chiếc
di động người ta mới mang
đến tặng.
“Này, cầm đi “
Gọi Xán Liệt lên sân thượng,
Diệc Phàm lấy đứa thoại
nhét vào tay Xán Liệt.
” Sau này tìm em, có thể dễ
dàng liên lạc!”
Xán Liệt chẳng mấy vui vẻ,
cái này khác gì biểu thị, lúc
nào cần thì gọi. Nhưng cậu
cũng không dám bướng mà
cãi lại, sân thượng này
khiến cậu sợ hãi. Đành phải
khúm núm tiếp nhận.
“Cái này rất đắt?”
Xán Liệt cũng không hay tìm
hiểu về những sản phẩm
công nghệ cho nên cũng
không biết trên thị trường
hiện nay thì chiếc điện thoại
này cũng phải hơn 5000
nhân dân tệ.
“Nạp tiền điện thoại được
tặng.”
Diệc Phàm nói nhỏ, sau đó
đem SIM đưa cho cậu.
“Đây là số của em, nhớ
không được làm mất.”
Khi Xán Liệt trở lại phòng
học lấy điện thoại ra nghiên
cứu, các bạn cùng lớp đều
thở một hơi xông đến.
“Oa, Đây là Iphone mạ vàng
đấy, Xán Liệt, bạn đi cướp
ngân hàng à?”
” Iphone mạ vàng? Nó
không phải nhãn hiệu tầm
thường sao?”
Xán Liệt vả mặt tiểu bạch
thỏ trừng mắt nhìn mọi
người.
“Đây là nạp tiền điện thoại
được tặng đấy.”
“Nơi nào bán như vậy, tan
học mau đưa tụi này đi.”
Bạn học Khánh Tứ hoảng
hốt kéo tay Xán Liệt .
“Hả? Mình không biết, thật
đấy.”
Xán Liệt vội vàng xua tay,
Diệc Phàm thật đáng ghét,
tặng một đồ vật thôi cũng
mang phiền toái đến cho
người ta.
Diệc Phàm đứng sau tòa nhà
nhìn thấy Xán Liệt bị các
bạn bủa vây mà thích thú.
Tử Thao đầy căm hận, trừng
mắt nhìn về phía Xán Liệt.
Cậu ta thừa biết, điện thoại
kia chắc chắn là Phàm ca
đưa cho cái đồ ngốc đó rồi.
Vũ Đồng cũng hiểu đôi chút,
đợi cho mọi người tản đi, cô
mới quay đầu hỏi Xán Liệt.
“Là Diệc Phàm tặng sao ?”
” Hả?”
Xán Liệt không nghĩ Vũ
Động phát hiện, hơi hốt
hoảng, sau đó gật gật đầu.
Vũ Đồng cũng không nghĩ
Diệc Phàm lại có thể tặng
Xán Liệt điện thoại cao cấp
như vậy. Cô càng lúc càng
hoài nghi mối quan hệ của
hai người, như vậy thì, liệu
Xán Liệt có thể đứng về
phía mình không ?
“Tụi mình trao đổi số điện
thoại đi, sau này còn dễ liên
lạc.”
“Ừ, được đấy.”
Xán Liệt vội vàng mở di
động, nhưng luống cuống
tay chân, không biết lưu
danh bạ sao nữa. Vũ Đồng
cười cười, sau đó tự lấy
điện thoại của cậu mà lưu
số và….. còn tự gọi đến số
mình.
” Được rồi!”
Từ ngày có di động, Xán Liệt
cảm giác cuộc sống của
mình trở nên bận rộn, phải
ứng phó Diệc Phàm không
ngừng quấy rầy, còn có Vũ
Đồng thỉnh thoảng liên lạc.
Thế Huân cũng không biết
có được số của cậu từ đâu,
cũng thường xuyên gọi điện
thoại nói chuyện phiếm với
cậu. May mà Diệc Phàm
nghĩ chu đáo, chọn dịch vụ
nghe miễn phí, mà gọi điện
cũng chỉ gọi được cho anh.
Tuy rằng Diệc Phàm không
ngừng gọi điện, nhắn tin
làm phiền cậu, nhưng cũng
không ép cậu làm điều gì cả.
Điều này khiến một Xán
Liệt đơn thuần lại dần dần
không đề phòng.
Khi Vũ Đồng nằm mơ thấy
ác mộng-Hiểu Nguyệt đang
nhảy lầu. Cô giật mình tỉnh
giấc, cả người đầy mồ hôi.
Cuối cùng không thể nhịn
được, cô nhắn tin cho Xán
Liệt.
“Mình chịu không nổi nữa,
Hiểu Nguyệt, cô ấy nhất
đinh là bị Diệc Phàm bức
chết. Xán Liệt, cậu hãy giúp
mình.”
Khi về đến nhà Xán Liệt sẽ
tắt mày, bởi vì cậu cũng dần
dần biết di động này rất xa
xỉ. Mà ba ba cậu thì không
đời nào bỏ qua nó. Tuy rằng
vài năm nay ông không
mang đồ đi cầm cố, nhưng là
bởi vì trong nhà thật sự là
không có đồ vật gì đáng giá.
Cho nên sáng sớm hôm sau,
khi cậu bước a khỏi nhà và
khởi động điện thoại, thấy
tin nhắn của Vũ Đồng hiện
lên.Toàn thân cậu đổ mồ
hôi lạnh, cậu vội nhắc máy
nghe điện thoại.
“Alo. Xán Liệt.”
Giọng nói của Vũ Đồng rất
buồn.
“Vũ Đồng, cậu không sao
chứ?”
Xán Liệt vội vàng hỏi.
“Xán Liệt, giúp mình.”
Xán Liệt thật không ngờ, thì
ra mối quan hệ của Vũ Đồng
và Diệc Phàm là như vậy. Cô
chuyển đến trường này là
bởi vì điều tra cái chết của
bạn cô, mà theo lời của cô,
Diệc Phàm thật sự là người
bị tình nghi lớn nhất. Tâm
trạng cậu thực sự khó chịu.
Thế nào mà cậu lại không
muốn tin chuyện này là thật.
Nếu thật sự Diệc Phàm dùng
cách uy hiếp Hiểu Nguyệt
như đã từng uy hiếp cậu,
nếu cậu đứng ra làm chứng,
không phải là Diệc Phàm sẽ
ngồi tù sao? Là một mạng
người, mặc kệ nhà anh ta có
giàu có đến mức nào, một
khi bằng chứng đã được
đưa ra, tiền cũng không có ý
nghĩa gì.
Nhưng bình tĩnh tưởng
tượng, nếu cậu đứng ra làm
chứng, công khai đứng ra
nói mình đã bị uy hiếp như
nào. Điều này với cậu mà
nói, không phải là sự sỉ
nhục lớn nhất sao? Hơn
nữa, Vũ Đồng mà biết điều
này, cô ấy sẽ không khinh
thường mình chứ ?
“Xán Liệt? Xán Liệt. . .”
Giọng nói của Vũ Đồng
truyền đến từ đầu dây bên
kia, đánh gãy rối ren trong
đầu Xán Liệt.
“Hả?”
” Cậu có thể nói cho mình
biết không, rốt cuộc thì Diệc
Phàm đã dùng phương pháp
nào để uy hiếp cậu? Cầu xin
cậu đấy.”
Xán Liệt cuối cùng vẫn
không nói gì, ở trong lòng,
cậu nói rất nhiều câu xin lỗi
với Vũ Đồng. Cậu có thể
đồng ý chuyện khác với cô,
nhưng riêng chuyện này,
cậu không thể. Đột nhiên
muốn tìm một ai đó để nói
chuyện, vuốt lên, vuốt xuống
cuối cùng nhấn số của Thế
Huân .
“Xán Liệt.”
Thế Huân thở hổn hển chạy
đến. Trong điện thoại, hắn
thấy giọng của Xán Liệt có
vẻ không vui, hắn vội vàng
chạy đến.
“Thế Huân.”
Nhìn đến Thế Huân đầu đầy
mồ hôi, mạnh mẽ chịu đựng
bỗng dưng sụp đổ, cậu tựa
đầu vào bờ vai của Thế
Huân.
“Hình như mình rất ích kỷ.”
Xán Liệt vẫn nỉ non những
lời này, cũng không nói lý
do. Thế Huân cũng trở tay
ôm cậu, trái tim đập loạn.
“Không sao mà, Xán Liệt.”
Lần đầu tiên Thế Huân lại có
thể suy nghĩ liều mạng vậy,
có thể nói bắt đầu bảo vệ
người đang ôm trong lòng,
nói như vậy có thể hướng
về phía cậu mà nói ra tâm
tình của chính mình .
Vũ Đồng không nghĩ Xán
Liệt sẽ cự tuyệt mình, đành
phải thực hành kế hoạch
của chính mình. Vì Vu Hiểu
Nguyệt, cô không ngại mạo
hiểm tính mạng của chính
bản thân mình. Lại không
hề nghĩ đối mặt với kết quả
đáng sợ như vậy.
” Rốt cuộc thì anh có định
giúp tôi hay không?”
Vũ Đồng theo chỉ dẫn mà đi
đến nhà kho bỏ hoang,
người con trai xoay người
lại, cười tà.
“Tần Hải, đã lâu như vậy,
ngay cả một chút bằng
chứng anh cũng không tìm
ra cho tôi.”
“Nhưng Vũ Đồng thân mến
à, lâu như vậy, em cũng
không cho anh nếm qua
chút ưu đãi.!”
Tần Hải nói xong liền liếm
mép.
“Tôi nói rồi, chỉ cần anh
cung cấp chứng cớ cho tôi,
đến lúc đó, nhất định tôi sẽ
báo đáp anh.”
Vũ Động có hơi sợ hãi mà
lùi sau mấy bước.
“Nhưng anh đổi ý rồi, anh
muốn nếm trước .”
Vẻ mặt háo sắc, Tần Hải
bước gần đến Vũ Đồng.
“Anh muốn làm gì?”
Vũ Đồng sợ hãi, tay nhanh
nhẹn tìm đến số điện thoại
gọi gần đây nhất: Xán Liệt .
Xán Liệt nghĩ đến Vũ Đồng
không để ý đến mình nữa
mà buồn rầu. Lại nhìn trên
di động sáng lên, hơi sửng
sốt, vội vàng nhấn nút nhận
điện thoại, lại nghe như có
tiếng Tần Hải.
“Tiểu mỹ nhân, đừng chạy,
nơi này sẽ không có ai đến
đâu.”
Thanh âm vọng lại quanh
quẩn kho hàng, khiến khiến
cho người khác sợ hãi.
“Nơi này là chỗ nào? Anh
tiến lại đây là tôi hét lên
đấy.”
Vũ Đồng cố gắng thét to.
“Nơi này vốn là một kho
hàng của xưởng nhà Phàm
ca, sau này bỏ trống. Cho
nên nơi này đã bỏ đi từ rất
lâu, sẽ không có người đến
cứu em đâu. Anh khuyên
em nên ngoan ngoãn, anh
đây sẽ khiến em vui sướng
mà không thể kêu thành
tiếng.”
Tần Hải là người không thay
đổi bản tính dâm dục. Đã
hưởng thụ bao nhiêu mỹ nữ
dưới tay Diệc Phàm. À mà
cũng không chỉ là mỹ nữa,
hắn ta đối với thân thể Xán
Liệt cũng thèm muốn từ lâu,
chỉ tiếc Diệc Phàm không
cho hắn tới gần cậu ấy mà
thôi.
Nghe được câu nói đó,
nhưng không rõ là lời nói
của ai. Cậu cảm giác cả
người và điện thoại của Vũ
Đồng đều bị đè xuống đất,
sau đó tín hiệu di động tín
hiệu bị tắt mất. Xán Liệt
cảm thấy căng thẳng, vội
vàng chạy đến nơi đầu tiên
mình bị xâm phạm. Vũ
Đồng, ngàn vạn lần đừng
làm sao nhé!
Bên này Tần Hải đã đổ nhào
đến Vũ Đồng, tay đã bắt đầu
xé quần áo của cô. Vũ Đồng
liều mạng phản kháng,
nhưng sức lực không thể
chống lại đối phương, đành
phải dùng chân đạp vào hạ
thân Tần Hải. Tần Hải bị
đau mà nới lỏng tay, Vũ
Đồng vội vàng đứng dậy bỏ
chạy lại bị Tần Hải lôi lại,
một tay ghìm chặt cô lên
vách tường, nụ cười dâm
đãng, cởi áo Vũ Đồng ra.
Nhưng đúng lúc đó, Tử
Thao “Ping” một tiếng đá
văng cửa kho hàng. Khi Tần
Hải nhìn thấy Diệc Phàm đi
vào, vội vàng nịnh nọt cười.
“Phàm ca, em đem cô ta lừa
đến đây, chờ đợi anh đến.”
“Tần Hải, tao không nghĩ
mày là thằng đê tiện như
thế.”
Tử Thao lên tiếng trước.
“Dám làm chuyện này?”
“Không có, Phàm ca, tin
tưởng em. Em là vì anh.”
Tần Hải vội vàng như con
chó Nhật mà quỳ xuống.
“Tần Hải, mày ngay từ đầu
đã đã vì mê sắc mà bán
đứng tao, lén lút thoi dõi
tao. Thế mà bây giờ mày
còn muốn làm chuyện đê
tiện này.”
Diệc Phàm lạnh mặt bước
qua, một đạp mà đá văng
Tần Hải qua một bên, máu
cũng chảy ra.
“Một người như mày còn
xứng đáng được kề cận tao
sao?”
“Không phải, Phàm ca, anh
phải tin em. Em chỉ giả bộ
điều tra anh thôi, thật ra là
để lừa cô ta.”
Khóe miệng Tần Hải cũng
khá nhiều vết máu, liều
mạng ôm chân Diệc Phàm.
“Mày làm tao thấy ghê tởm,
buông ra!”
Vừa dứt lời, Tử Thao liền
vung cước, đá văng Tần Hải.
Diệc Phàm cởi áo khoác,
chuẩn bị che thân thể giúp
Vũ Đồng, lại không dự đoán
được, đúng lúc Xán Liệt
xông vào. Hơn nữa lại đúng
lúc Diệc Phàm cởi áo khoắc,
mà nữa trên Vũ Đồng đều
lõa lồ nằm ngất xỉu trên
đất.
“Ngô Diệc Phàm!”
Xán Liệt cảm thấy máu
dâng lên não.
“Anh là đồ cầm thú!”
Cậu tức giận mà cả người
phát run, nghĩ đến trước kia
Diệc Phàm đã từng ghé tai
cậu nói:
“Nhưng là anh thích cảm
giác chinh phục những đứa
con gái có kiểu ngoại hình
băng thanh ngọc khiết như
cô ấy. Tưởng tượng hình
tượng ngọc nữ nằm dưới
thân anh mà biến thành
dâm phụ. Anh thật không
thể khống chế hứng thú của
chính mình”
Cậu không thể kìm nén cơn
giận mà nhào đến trước mặt
Diệc Phàm, hung hăng cho
một quyền, cơ hồ như dùng
hết sức lực.
Diệc Phàm nhìn thấy Xán
Liệt như vậy cũng có chút
giật mình, thậm chí quên
phải tránh. Một quyền mạnh
mẽ rơi trên mặt anh, nhất
thời miệng bị chảy máu. Xán
Liệt không có ý sẽ dừng lại,
cậu một quyền lại một
quyền đánh đến người anh.
Vẫn là Tử Thao phản ứng
nhanh, trực tiếp đá văng
Xán Liệt bay ra mấy thước
xa.
” Tiểu tử này, không muốn
sống nữa hả. Anh em đâu,
tiến lên!”
Nói xong Trương Đại Hải cà
Lưu Tiêu cũng cùng nhau
nhằm đến phía Xán Liệt .
“Dừng tay!”
Diệc Phàm giãy dụa, đứng
lên từ mặt đất, nửa bên mặt
đều sưng đỏ. Anh cứ lạnh
lùng như vậy mà nhìn về
phía Xán Liệt .
“Xán Liệt , em chỉ coi anh là
1 thằng như vậy?”
“Hỗn đản, quả thực anh
không bằng thằng súc sinh.”
Xán Liệt vẫn còn rất hung
hăng. Tử Thao hung tợn
hướng cậu dứ nắm đấm uy
hiếp khiến cậu im ngay lập
tức,
“Thì ra là thế, ha ha ha ~”
Đột nhiên Diệc Phàm cười
phá lên, cười đến vang vọng
cả nhà kho.,
“Xán Liệt , chúc mừng em
đã thành công chọc giận
anh.”
Xán Liệt thật không ngờ
Diệc Phàm nói xong liền như
vậy dẫn người đi , cũng căn
bản không chú ý tới ánh
mắt của Diệc Phàm cỡ nào
trống rỗng, cũng không chú
ý Tần Hải vẻ mặt kì lạ bị Tử
Thao đá đi. Căn bản là cậu
không rảnh để quan tâm
mấy chuyện đó. Vội vàng
bước đến bên Vũ Đồng, run
rẩy đem áo khoác cởi ra,
khoác trên người cô.
“Vũ Đồng, Vũ Đồng, cậu
không sao chứ?”
Vũ Đồng hít thật sâu rồi
tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt
khẩn trương của Xán Liệt,
lại nghĩ tới thiếu chút nữa
bị Tần Hải ức hiếp, lập tức
khóc. Xán Liệt ôm cô vào
lòng, vỗ vỗ lưng an ủi.
“Không sao rồi, không sao
rồi .”
“Xán Liệt, là cậu đã cứu
mình?”
Lúc này Xán Liệt tỏa sáng
như mặt trời, Vũ Đồng rất
rất cảm kích cậu, thậm chí
không hiểu sao lại động
tâm.
“Vũ Đồng, mình sẽ giúp cậu,
mình sẽ đứng ra làm chứng
vạch tội Diệc Phàm .”
Xán Liệt gần như là nghiến
răng nghiến lợi mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro