Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1 :

Cao Tiểu Linh, 20 tuổi. Cô là một trong những tỷ phú Châu Á giàu có nhất hiện nay...Đến cả Chủ tịch Nước cx phải nể cô 3 phần. Cô là người sáng lập ra hãng thời trang đang đc rất nhiều bạn trẻ ưa chuộng-Arpa. Không những đó, cô còn có một tài năng sáng tác nhạc bẩm sinh và giọng hát lay động lòng người. Về sắc đẹp thì miễn bàn, đẹp ngời ngợi.

 Đc mệnh danh là Tiêu chuẩn hoàn hảo trong lòng mọi người. Ở thế giới ngầm cô là một sát thủ đc mọi người cực kì nể trọng.Nhưng sau ánh hào quang ấy, cô rất cô đơn. Thật ra cô là Đại tiểu thư Minh gia - một trong Tứ đại gia tộc của VN. Nhưng vào lúc 2 tuổi, ba cô cưới thêm vợ lẻ, mẹ cô vì thế mà tức chết, cô k đc xem trong như trước, bị đuổi khỏi nhà. Từ nhỏ đã phải tự lập.

Một lần cô đọc quyển tiểu thuyết trên mạng " Tiểu liên hoa của anh !"...đọc xong mà cô cực kỳ tức.
Nữ chính thì yếu đuối, rõ giả tạo...Nữ phụ thì ngu ngốc, mù quáng vào tình yêu...!

_Từ nay chữ nghiêng là suy nghĩ của nv_

Đọc xong, 1 ... 2...giây...nát mẹ cái màn hình (t/g: cạn cmn lời😑). Đập xong, cô trèo lên giường ngủ. Trong mơ cô thấy một tia sáng lóe lên.

Trong một căn phòng, đồ đạc để bừa bộn khắp nơi . Một thiếu nữ đẹp như hoa đang nằm ngủ say trên chiếc giường. Cô dụi mắt, ngồi dậy. Ủa?! Phòng mình sao lại nhỏ và bừa bộn thế!!!
Cô bật phắc dạy, đi tới chiếc gương. Một thiếu nữ với mái tóc đỏ tự nhiên cùng với đôi mắt màu tím đẹp như hai viên Kim cương, đôi môi hồng căng mọng như quả đào mới chín. Làn da trắng nõn nà, đường cong 3 vòng quyến rũ lấp ló sau váy ngủ xuyên thấu cùng đồ lót màu hồng. Thật là một vẻ đẹp yêu nghiệt !

What the f**k ?! Không lẽ mình xuyên không rồi. Mà còn xuyên không vào vai nữ phụ Dung Mộc Linh nx chớ !

Cô vừa soi gương vừa xem thử sắc đẹp của thân thể này. Đúng là cực phẩm ! Cô sờ thử...ai da...mềm ghê....= ̄ω ̄= Cô là người theo chủ nghĩa cuồng thân thể nha !

Chị ơi ! Em là chủ nhân của thân thể ấy...vì kiếp trước em đã sa đà quá nhiều rồi. Nên đc một cơ hội sống lại, nhưng vì đã quá mệt mỏi nên xin chị hãy sống hết phần đời còn lại của em nhé...!

Nói xong tinh linh ấy hôn vào má cô một cái. Cô sờ má mình, nhẹ, thật sự rất nhẹ, nhưng đầy hơi ấm.🙂Sau đó một loạt ký ức ùa vào đầu cô.

Em yên tâm! Chị sẽ trả thù cho em...

Cô vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt trong gương thật sự có chút không quen. Tắm rửa xong, cô mở tủ đồ ra. Chọc mù mắt tau đi !( ̄- ̄) Toàn là váy, đồ thiếu vải...Lục nguyên tủ đồ mới lục đc cái áo sơ mi trắng và quần jeans đen tôn dáng. Cô mặc thêm một chiếc áo khoác da ở ngoài. Mặc kín đáo như vậy nhưng vẫn quyến rũ lạ thường.

Cô và nam nữ chủ đều học ở trường quốc tế AS dành cho các cô cậu ấm ở Các gia tộc. Theo trí nhớ cũ, hôm nay cô phải đến trường với lại nhà cô cũng gần trường nên đi bộ khoảng 5' là tới. Cô vừa đến cổng..

Oa ! Chu cha mẹ ui.

 Cổng trường được dát vàng cao 5 mét. Đường vào trường dát bằng gạch cao cấp. Toàn trường tổng cộng có 150 phòng học, sinh hoạt, clb,...Trường đc chia làm 2 khu. Khu một dành cho hs cấp 3. Khu hai dành cho sv đại học. Mỗi khu đều có hồ bơi, canteen và sân thể dục. Nơi sinh hoạt toàn trường ở giữa 2 khu.

Cô vừa bước vào, bao ánh mắt nhìn cô, xầm xì to nhỏ...

- Ư ! Con nhỏ lẳng lơ ấy mà cx dám vác mặt đi học sao - Hs1

- Đúng là không biết vô liêm sĩ mà - Hs2

- Đẹp quá ik - Hs3

- Mà sao không trang điểm nhìn đẹp hẵng lên - Hs4

..v...v...m...m....
Ở kiếp trước cô đã quen với những lời này rồi...cũng không lạ mấy. Cô vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh, làm lơ bước đi.

" A! Chị Tiểu Linh~"

Nghe nói mà cô mún nổi da gà lun. Giọng Mạn Hoa - nữ chính chứ đâu. Coi như không có, cô làm lơ bước đi. Ả thấy vậy liền cảm thấy hơi bực, nhảy lên trước mặt cô nói :

"Chị giận em hả ??😟"

Mặt ngây thơ phết nhở !. Cô cười khẩy

"Nào có! Chỉ là em ĐẸP quá nên bị lu mờ, chị k thấy đc thôi!"

Cô cười nhẹ, làm trái tim của bao nhiêu nam sinh lệch nhịp. Giờ cô mới nhìn thấy rõ mặt nữ chủ. Mái tóc đen óng, dài ngang lưng. Bộ váy trắng tinh khiết khiến người ta muốn vấy bẩn nó, ừm....ba vòng đày đặn. Thật sự là quá đẹp đi. Hảo chủ nữ.

Cô ns xong câu đó, Mạn Hoa ả ta đứng hình..trước kia mỗi lần thấy ả, cô đều né như thấy hổ. Sao bây h lại giám ns như thế. Ả ta liền nhập vai.

"Chị à! Em không có ý gì, nếu em chọc giận chị thì......thì em xl."_Nói đến cô ta khóc nấc lên.

Cái lol gì thế ?_Mới mấy giây mà khóc như đc mùa.

"Em không cần phải quan tâm loại đàn bà như cô ta đâu."_Nam chính-Tâm Chính Úy.
"Nhưng chị ấy là chị em"_Mạn Hoa vô tội nhìn Chính Úy.

Cô bỏ mặc đôi uyên ương đang ân ân ái ái, vào lớp. Đến chỗ mình, nằm ngủ trên bàn hết 5 tiết. Không ai muốn cũng không ai dám đánh thức cô dạy, dù sao Dung gia cũng là cổ đông lớn nhất của Học viện AS mà. 

Ngủ hết 5 tiết, cô lếch xác đến canteen để nạp đồ ăn cho cái bụng đang gõ trống của cô. Ở đó cx có nam nữ chủ, ai cx nhìn cô vs ánh mắt kỳ lạ. Cô lấy đồ ăn rồi chọn một góc ngồi ăn cho nó yên bình.

Một vài con gián rơi xuống thức ăn của cô.

"Như thế này mới ngon nè!"_Một cô gái đổ xuống. Toàn trường nhìn, sắp có kịch hay xem rồi.

Mạn Hoa thì ra vẻ lo lắng cho cj mình, nhưng thực đang mừng thầm trong. Cô im lặng. Cô ta đổ thêm mấy con nx. "Sao, sợ rồi à ?!". Cô im lặng. Như Ly tiếp tục lấy mâm cơm định đập vào mặt cô. Nhanh như chớp, cô bắt lấy tay Như Ly rồi đập thẳng mặt cô ta xuống mâm cơm.

"Ai da, bạn tặng mình món quà như thế thì mình cũng nên tặng lại chứ"_Nói xong, cô lấy dao trong túi rạch má Như Ky một đường.

"Lần sau còn nx, sẽ dài hơn đó." Cô cười đểu, khiến toàn trường lạnh xương sống.

"Con đ*, mày điên rồi."_Như Ly tức giận, lao tới. Rắc......cô chụp lấy cánh tay Như Ly, bẻ không thương tiếc. Aaaaaaaaaaaah!!!!! Cả trường im lặng trước tiếng la của Như Ly.

"Cùng lắm mất 1 năm là hồi phục thôi."_Cô khinh bỉ nói.

Cô đi qua chỗ nam nữ chủ nói.
"Tôi có chuyện cần bàn vs anh."

Trên lầu, một chàng trai vs ly rượu vang, chứng kiến hết tất cả mọi việc. Khóe môi khẽ cong lên thành hình cung cực đẹp.

Mèo nhỏ thật thú vị !

Ở dưới bóng cây.
"Tôi muốn nói về chuyện hôn sự giữa tôi và anh."
"Nói đi."
"Tôi muốn hủy bỏ vs giá.....100 tỷ. Dù sao tôi cx k yêu anh."
"Cô thật là khó hiểu quá. Mấy ngày trước còn khóc lóc van xin tôi đừng hủy bỏ hôn ước h lại.."
"Nhanh!"
"Ok. Tiền đã đc chuyển qua tk ngân hàng của cô rồi."
"Đc. Từ nay về sau chúng ta k hề có quan hệ j hết."

Nói xong cô quay bước đi, Chính Úy nhìn theo bóng lưng cô rời đi trong lòng thấy hơi khó chịu. Cô ta hủy bỏ hôn ước thì mình phải vui chứ! Bớt mất một người ngăn cản mình với Mạn Hoa.

Nghĩ xong, anh bỏ đi.

Mộc Linh không muốn học tiết chiều nx, nên về nhà. Nơi cô ở là một căn nhà đc xây theo kiểu hiện đại. Do "papa" của cô đã lén trợ cấp cho cô. Tiền ăn hàng tháng cũng được papa gửi vào tài khoản ngân hàng. Cô lên phòng, gác tay lên đầu suy nghĩ về những việc đã qua. 

Theo cô nhớ, trước kia thân chủ này yêu Nam chính 2 rất sâu đậm. Nam chính đó là Dương Khuynh Thành. Mà nam chính này là người sau này sẽ hại cả Dung gia cô tán gia bại sản, diệt trừ hết gia tộc cô chỉ trừ Mạn Hoa và mẹ cô ta. Bởi vì một lời nói của nữ chính.

Đúng là mắc cười! Đám nam chính này IQ 50 sao mà ngu quá zậy trời.

Tổng quát sơ lược xong, cô định đi Shopping một chút.

Cô cuốn đống đồ "ăn mày" vào thùng rác. K chừa một cái.
(t/g: đồ sexy đẹp z mà bảo ăn mày ; cô: mới nói gì ó ?! ; t/g: dạ, kcj hết😨)

Cô vừa bước vào Trung Tâm Thương mại P.A thuộc quản lí của Dung gia, đây cx là nơi đụng độ bn lần của nam nữ chính và nữ phụ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

- Oah ! Ai mà đẹp thế 😍😍- Người 1
- Có phải Đại tiểu thư Dung gia không - Người 2
- Cô ta chớ ai nx - Người 3
.........còn nhìu lắm...

Bỏ mặc những ánh mắt ấy, cô bước vào Cửa hàng Áo. Mới vào, hai hàng người đứng chào cô rất nghiêm chỉnh. Cô đưa thẻ Vàng cho một cô nhân viên.

"Những món tôi chọn, gói hết."
"Vâng."-Cô nhân viên nghiêm chỉnh trả lời.

Kiếp trước cô khá có mắt thời trang, khó có cái nào lọt vào mắt xanh của cô đc. Cô chọn hai ba vòng, mà chỉ chọn đc 2 áo thun trắng, 3 áo sơ mi. Cô lần lượt qua hết các cửa hiệu khác. Đi ngang qua một cửa hiệu đầm, cô vào chọn đại vài cái chơi, giờ cx rảnh. Cô vòng qua vòng lại, lựa đc một cái váy rất đc. Váy màu tím, gần đầu gối, cổ và tay áo đc cách điệu rất đẹp. Trông dễ thương mà thanh lịch, tao nhã mà quý phái. Cô định lấy thì một bàn tay giơ lấy chụp chiếc váy trước. Cô ngước lên, hai gương mặt quen thuộc.

"A ! Chị Mộc Linh."_Ả tươi cười

"Em thích chiếc váy này lắm chị nhường cho em đc không ?!"_Mạn Hoa ủ rủ.

"Cái này bao nhiêu, tôi trả gấp đôi cho cô."-Dương Khuynh Thành nói, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

"Chiếc váy này "hợp" hơn với em đó, BẠCH LIÊN HOA nữ chủ ạ ∩__∩"_Cô lấy một cái váy trắng bên cạnh, tay búp, dài tới đầu gối. Cô nhấn mạnh Bạch Liên Hoa, môi nở một nụ cười mỉm chi thật hoàn hảo.

"Vậy à, vậy thì em sẽ mua nó."_Mạn Hoa tươi cười. Hôm nay cô ta bị cái jz ! Bực chết ta mất.

"Vậy, Goodbye em gái 'yêu quý' của chị."

Cô shopping xong, rồi định bắt Taxi về. Cô chờ hoài mà k có xe nào. Liền lên mạng Search chỗ bán xe gần nhất. 

Mình mua một chiếc, để tiện đi lại vậy. 

Cô đi bộ đến đó, vừa vào, cô tiếp tân hình như đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô. Vì nhà giàu quý tộc đa số đều k ăn mặt đơn giản. 

Tiếp tân không chào cô mà nói 1 câu bằng một ánh mắt khinh thường : "Không có tiền mua thì đừng giả bộ sang chảnh." Linh Linh làm lơ cô ta, cô ả thấy vậy thì tức giận, định đến đuổi cô ra.

Tiểu Linh liền giơ Thẻ vàng lên. Cô ả khựng lại, liên tục nói xin lỗi cô. Cô cũng không chấp nhặt chút chuyện nhỏ này. Cô vào lựa một chiếc xe thể thao đàn hot nhất hiện nay. Tốc độ bằng xe đua, thiết kế cx rất sang trọng, đẳng cấp và tinh tế. Rồi cô cho người đem đồ đạc về nhà cô.

Một người đứng ở trong góc tối, chứng kiến mọi sự việc xảy ra.
"Thú vị ! Em nhất định là của tôi"

Tiếp theo Tiểu Linh đi đăng ký học rất nhiều, nào là : takewondo, võ hiện đại, võ cổ truyền, lớp huấn luyện sát thủ, lớp dạy bắn súng, bắn cung, hacker,....v..v.....m..m....(t/g: m là người à ?Cô: *lườm* cái gì?t/g: dạ kcj ạ😨)

-3 tháng sau-

Tiểu Linh vừa kết thúc khóa học Địa ngục của mình vừa lúc kết thúc năm học. Cô nằm trong phòng, ngồi dãy ưỡn người mệt mỏi. 

Ai da, 3 tháng này đúng là mệt mà. Rèn luyện cái thân thể này đã mệt, mà nghỉ học trên trường mà cứ gặp nam nữ chính miết. Mỗi lần gặp là phải đi đường vòng. Haizzzzz !!! Đúng là âm hồn bất tán mà.

*Cốc, cốc* Cô rời khỏi thế giới tâm trí, lười nhác kéo cái xác ra mở cửa. Cô mở ra, một người đàn ông mặc vest đen, đứng nghiêm chỉnh. 

Thấy cô ra, người đàn ông ấy gập người 90°

"Chào đại tiểu thư !"

Cô hơi ngạc nhiên, đa nghi hỏi

"Ông là ai ?"

"Thưa Mộc Linh tiểu thư, cha cô nhờ tôi đưa cô cái này và nói cô nhất định phải đến." Ông ấy đưa một tấm thiệp màu tím sang trọng.

"Ukm, tôi biết rồi." Cô nhận lấy tấm thiệp rồi vào nhà.

Theo mình nhớ thì, bữa tiệc này là chiến trường để nữ chính thu phục toàn bộ hậu cung của mình. Cũng bữa tiệc này, cha nguyên chủ định cho cô làm người thừa kế nhưng nguyên chủ trcước kia vì không có năng lượng nên mới thất bại dưới Dương Khuynh Thành và Tâm Chính Úy. Nhưng mình sẽ không như thế đâu, dù sao trước kia mình cũng oai phong lẫm liệt một thời mà !

__Ta là giải phân cách đáng iu ><__


Tại một ngôi biệt thự sang trọng, các siêu xe thay nhau vào, những con người với những bộ dạ hội lộng lẫy, tuyệt đẹp. Cùng với những ly rượu vang, và ánh đèn nhẹ càng làm cho nơi này trở nên lung linh huyền ảo. Thật sự là một nơi dành cho giới thượng lưu. 

Bỗng ánh đèn tắt vụt, mọi người đều ngỡ ngàng. Tất cả đều dồn sự chú ý về bên ngoài cánh cửa-nơi duy nhất được ánh đèn đẹp đẽ chiếu vào. Cánh cửa mở ra, một cô gái với mái tóc đen được cách điệu, đôi mắt màu vàng cùng với chiếc váy màu trắng, được cách điệu gọn gàng. Váy cúp ngực, dài đến đầu gối, thân váy được điểm thêm bằng những bông hoa trắng. Nhan sắc cũng thử loại ưa nhìn a~

Mạn Hoa đang rất ư là nở mũi vì ai cũng chú ý tới mình, trai thì mê gái ghen tị. Cô vừa vào, sau đó là các nam chính vào. Tâm Chính Úy với mái tóc nâu đen tự nhiên cùng đôi mắt màu đen của người Châu Á chính hiệu. Khuôn mặt lạnh lùng, sắc sảo cùng với bộ vest đen. Tuy không nhiều mày nhưng cũng rất ư là nổi bật. 

Dương Khuynh Thành mái tóc màu bạc, con ngươi xanh lam. Nhìn vào giống như là muốn đóng băng người trước mặt ngay lập tức. Khuynh Thành mặc một bộ vest bạc.

Người đầu tiên bước vào - Đông Minh Thần. 

Mọi người đều bất ngờ. 

Đông Minh Thần - người thừa kế Đông thị. Từ nhỏ đã là nhân tài xuất chúng, trên dưới cả nước không ai không biết. Từ lúc 10 tuổi đã đi du học ở Mỹ, mới trở về cách đây mấy tháng. Không ngờ Dung gia lại có thể mời được 1 đại nhân vật lớn như vậy. Còn nói về ngoại hình, mái tóc màu tím cùng với đôi ngươi màu cam đỏ làm cho khuôn mặt trở nên quyến rũ lạ thường.

 Còn Mạn Hoa thì rất ư là vui rồi ! Vì sao ư ? Vì mấy tháng trước đây chàng đã dính thính của ả rồi.

May mà mình nhanh tay nghe được Đại thiếu gia Đông thị vừa trở về nên mới lập ra tình huống để thu phục hắn.

Đông Minh Thần vừa vào liền quét mắt 1 lượt, vừa nhìn thấy Mạn Hoa liền qua chỗ cô ta choàng tay qua eo. Mạn Hoa đỏ mặt, giả ngỡ cái tay đang ôm eo mình. Hai nam chính còn lại cũng đâu chịu thua, qua đấu mắt với Minh Thần. Mạn Hoa đang rất là nở mũi vì ai cũng đang chú ý, ghen tị với mình. Đang đấu đá nhau bằng mắt gay cấn, các nam chính hết hồn do tiếng reo hò kịch liệt của các nữ nhân xung quanh. Hai người đàn ông bước vào. Mắt trái tim càng lúc càng nhiều. Hai nam nhân này sắc đẹp phải nói là thập phần yêu nghiệt.

Đầu tiên là Phượng Minh Hoàng - mái tóc màu nâu trắng, đôi lông mày hơi rậm. Đôi mắt màu xanh ngọc cùng với hàng lông mi dài, sóng mũi cao. Khuôn mặt hơi nhỏ nhưng xương quai hàm cực kỳ góc cạnh. Minh Hoàng là người thừa kế của Phượng thị. Từ nhỏ đã có trí tuệ hơn người, chỉ trong 1 năm đã lấy được bằng tốt nghiệp của Harvard. Nhờ đó mà cả thế giới như bùng nổ, ai cũng phải há hốc mồm. Từ đó Minh Hoàng được mệnh danh là thần đồng trí tuệ. Nhưng sau ánh hào quang ấy, anh bị chính những người anh chị em, những người bạn thân nhất của mình kỳ thị. 

Cha mẹ thì chỉ biết đi hưởng cái gọi là ánh hào quang chứ chưa bao giờ quan tâm anh dù một lần. Mười mấy năm qua, anh sống trong sự tối tăm nhất của cuộc đời mình. Tuy bên ngoài thì rất hạnh phúc nhưng bên trong mấy ai hiểu được. Nhưng từ khi gặp cô ấy, anh mới biết thế nào là ánh sáng. Mới biết thế nào là gặp lần đầu đã yêu. Cô ấy cũng giống anh nhưng cô ấy dũng cảm hơn anh.

Nhìn vào chỉ có thể thốt lên "Yêu nghiệt". Mái tóc màu bạch kim cùng đôi mắt màu đỏ tươi như máu. Sóng mũi cao cùng hàng lông mi cong vút, đôi môi hồng tự nhiên. Chàng là con của trùm hắc đạo vang danh thế giới, sinh ra đã phải khổ luyện, chịu đựng những cơn đau mà trẻ con không thể gánh chịu được. Nhưng mẹ chàng đã chết từ lúc sinh anh. Nhưng người ba-trùm hắc đạo, lạnh lùng và vô tâm ấy có bao giờ nhìn anh bằng một ánh mắt yêu thương chưa ?

 Chưa.

Chưa bao giờ và mãi mãi sẽ không có. Anh chỉ là một quân cờ quan trọng trong tay ông ta thôi. Nhờ đó mà anh đã từng nghĩ rằng tình yêu không bao giờ có. Khi chàng nhìn, mọi thứ như sắp đến hồi kết. Khi chàng nở nụ cười, vạn vật như được tiếp thêm sinh lực. Nhưng nụ cười của chàng đâu phải muốn nhìn là được. Chàng đã từng thề rằng cả đời này chàng chỉ nở một nụ cười, nụ cười đầu tiên và đẹp nhất dành cho người con gái mà chàng có thể nguyện hy sinh bản thân mình vì nàng. Người ấy đến bao giờ mới xuất hiện ? Nghĩ tới mà Hàn Tử Minh không khỏi thở dài một tiếng. 

Phượng Minh Hoàng cùng Hàn Tử Minh vừa vào thì bữa tiệc cũng trở nên sôi động hẳn lên.

(t/g: hai ang này, Minh Hoàng công-Tử Hạo thụ thì quá hợp a~)

Mạn Hoa lúc này trên khuôn mặt đầy vẻ dục vọng nhưng diễn xuất quen nghề liền trở thành e ngại...Nhưng làm sao qua mắt được nam chính, thật là 8 phần ghê tởm.

Căn phòng lại một lúc nữa im lặng.

Từ cánh cửa một cô gái bước vào, không nhanh không chậm. Dung Mộc Linh hôm nay chọn một chiếc váy trễ vai màu đen dài tới đầu gối. Trên váy được phủ thêm một lớp vải ren, rắc thêm một chút kim tuyến và đính những con bướm nhỏ như những con bướm đang bay lượn trên bầu trời.

 Trên ngực đính một viên đá sapphire tím làm điểm nhấn cho người nhìn. Hôm nay Tiểu Linh trang điểm nhẹ, nói thẳng ra là không biết trang điểm. Mái tóc màu đỏ được búi lên khá đẹp, đôi đồng tử màu tím hôm nay lại càng tỏa sáng lạ thường. Làn da trắng trẻo, hai má phúng phính cùng với đôi môi hồng căng mọng càng làm tăng vẻ đẹp cho Linh Linh nhà ta. 

Nhưng người cô lại tỏ ra một cái gì đó rất áp đảo, phải nói là khí tức của Nữ vương. Cô đảo mắt một lượt làm cho mọi người lạnh sống lưng, như bề trên cao cao tại thượng đang nhìn xuống bề dưới đê hèn, thấp mọn. Nếu nói Mạn Hoa chính là Tinh linh Ánh Sáng thì Mộc Linh chính là Nữ vương Bóng Tối. Một cảm giác khiến người khác nghẹt thở. 

Cả căn phòng như dừng lại.

"E hèm..." - Tiếng của gia chủ Dung gia vang lên, kéo mọi người về ban đầu.

"Xin chào tất cả mọi người, thật quý hóa khi mọi người đã đến và dự buổi tiệc ngày hôm nay. Tôi tổ chức bữa tiệc này để thông báo cho mọi người, người sẽ thừa kế toàn bộ tập đoàn của Dung thị." - Dung Minh Quân nói xong, tiếng vỗ tay liên tục vang lên.

"Bây giờ xin mời tất cả mọi người vào tiệc." - Ông vừa nói vừa giơ ly rượu vang lên.

Mộc Linh đứng ở dưới, bây giờ cô mới có thể thấy được mặt của "cha" mình. Khuôn mặt già đầy nếp nhăn của những người đã ngoài 50. Khuôn mặt ông đầy phúc hậu nhưng cũng không mất vẻ uy phong của một người lăn lộn trong thương trường nhiều năm. Trước kia chắc hẳn là 1 mỹ nam. Đang suy nghĩ thẫn thờ, ông từ từ bước lại gần.

"Mộc Linh" - ông nói mà giọng run run. Lâu lắm...lâu lắm rồi...từ ngày ông tức giận mà đuổi cô ra khỏi nhà. Ông nói mà khóe mắt đỏ hoe. Ông bước tới ôm chầm lấy cô.

"Cha xin lỗi vì đã để con chịu nhiều thiệt thòi rồi." - Từ ngày cô mất mẹ, ông đã ít quan tâm tới đứa con gái này. Không cho cô tình thương mà cô đáng có, còn để cô chịu ủy khuất, đuổi cô ra khỏi nhà.

"Không sao, con sẽ không giận cha đâu. Hôm nay cha kêu con đến có chuyện quan trọng đúng không? "- Cô ôm ông, một cảm giác ấm áp len lỏi vào người cô. Cái này gọi là gia đình sao ? Lạ thật nhưng vẫn rất ấm áp. Cô đẩy nhẹ ông ra nói.

Ông hơi bất ngờ, đứa con gái của ông đã lớn rồi ư. Trong ánh mắt của cô không còn sự thù hận mà thay vào đó là khí chất vương giả, sự trưởng thành. Ông cười nhẹ.

"Con lớn rồi. Con nói đúng, ta kêu con đến để thông báo việc con sẽ là người thừa kế của ta. Ta đã sắp già rồi, một bước là đến quan tài. Con là đứa con gái ta thương nhất, ta cx tin chắc rằng con sẽ tiếp quản được Tập đoàn." - Ông nói một cách đầy chắc chắn và kỳ vọng không nhỏ vào cô.

"Con sẽ thưa cha. Nhưng con muốn đi du học, để con đủ trình độ và kiến thức con sẽ trở về tiếp quản tập đoàn." - Cô nói tràn đầy tự tin.

"Được, được, vẫn là con giỏi nhất." - Ông dịu dàng xoa đầu cô.

Mộc Lan, em thấy không? Con gái chúng ta lớn rồi đấy.

Rồi ông nói cô ăn uống, ông đi nói chuyện với các cổ đông, chủ tịch một chút. Cô cũng buồn nói chung nên tìm một góc ngồi nghịch điện thoại. Bỗng 1 giọng nói nhẹ nhàng vang lên

"Chị Mộc Linh." - Một cô gái bước lại gần. Cô cũng lười ngước đầu lên nên làm ngơ.

"Chị đang làm gì vậy ?" - Mạn Hoa cầm một ly rượu vang bước tới 🍷.

"Nghịch điện thoại." - Cô thờ ơ nói.

"Cho em xem với, em cũng không có ai nói chuyện cùng." - Mạn Hoa một tay cầm rượu bước tới, ngầm làm đổ rượu lên người Mộc Linh. Mộc Linh nhanh nhẹn đứng lên, để cô bất ngờ té vào cái ghế. 

Tiếng ly vỡ cùng tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên.

Một cô gái cùng bộ váy trắng bị vấy bẩn bởi màu rượu vang đỏ chót. Nằm ngã xềnh xoàng trên mặt đất, thật mất hết hình tượng thiên kim tiểu thư. Mạn Hoa nhận ra tình trạng của mình, lập tức khóc như hoa lê đái vũ.

"Chị không thích em, em biết nhưng...nhưng...tại sao chị lại..."- Nói tới lập tức khóc òa lên. Một câu không tới mười mấy chữ, liền trực tiếp đổ lên đầu cô. Cho cô mang danh ghen ghét em gái nên nhục mạ em gái trước tất cả mọi người. 

Giỏi ! Rất thông minh.

"Tại sao em lại nói như vậy, chị đang bấm điện thoại, thấy em đi qua liền nhào vào ôm chị. Nhưng chị đang bị bệnh sợ lây em nên né ra. Em không ngừng lại mà tiếp tục nhào vào cái ghế, ngã. Nhưng em lại vu oan chị ác độc." - Cô vừa nói, tròng mắt ứa đầy nước mắt, thoạt nhìn rất vô tội.

 Một lần trực tiếp ném ngầm ý muốn hãm hại chị gái và không có ý tứ của tiểu thư lên người ả. Xung quanh xì xào lời bàn tán về Mạn Hoa. Ả hận !

"Các người câm mồm hết cho tôi !" - Minh Thần, Chính Úy cùng Khuynh Thành chạy tới đỡ Mạn Hoa. Trong mắt ả hiện lên vài tia đắc ý.

"Đồ tiện nhân như cô mới là ghê tởm, hãm hại em gái của chính mình." - Minh Thần cao ngạo nói, ánh mắt không có gì ngoài khinh bỉ. Anh đã từng nghe về cô ả rồi, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Thấy còn ghê tởm hơn nữa.

"Con mắt nào của anh thấy tôi đẩy Mạn Hoa. Mà Đông thiếu gia à chuyện này không có liên quan gì đến anh." - Cô nói vừa đủ cho mọi người xung quanh nghe rõ, rất từ tốn.

"Cô..." - Thần cực kỳ tức giận, trước giờ không có ai dám nói với mình như thế.

"Tôi cũng buồn nói với người ngu ngốc." - Nói xong cô quay lưng bước đi.

"....." - Hắn tức giận nhưng không làm gì được.

Mọi người cũng thấy hết chuyện vui giải tán đi. Cô cũng chán với mấy bữa tiệc như vậy, lén đi ra ngoài. Một bóng người thấy vậy cũng nhanh nhẹn đi theo. 

Xin hãy ủng hộ và bình chọn cho Kin nha....yêu các độc giả nhìu 😍😍😍

Truyện đầu tay >< gọi e là Kin nha !

Gạch đá Kin không nhận
Thích thì cmt cho Kin bt nghen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman#np