Chương 5: Hội ngộ Phong Thanh Dương
Sau khi Nhậm Ngã Hành chết,danh tiếng uy thế của Đông Phương Bất Bại ngày càng uy chấn giang hồ,mọi người biết đến một Đông Phương Bất Bại võ công cái thế chỉ trong chưa đầy 30 chiêu đã giết được Nhậm Ngã Hành đang điên cuồng.Việc cần nhất lúc này đối với Nhật Nguyệt Thần giáo là chọn ra một giáo chủ mới.
—kinh thành—
Tại phủ thừa tướng,trong phòng khách có 4 người đang nói chuyện.Không ai khác chính là Phùng Diên Kỷ,Hứa Thương,Phục Quang Tiên và quân sư của Phùng Diên Kỷ Mạc Ngao.Phùng Diên Kỷ lên tiếng:
-Thế nào các ngươi có đem về Quì Hoa Bảo Điển được không?
Hứa Thương đắc ý:
-thuộc hạ đã đem Quì Hoa Bảo điển mời thừa tướng xem qua?
Phùng Diên Kỷ cầm và xem lướt qua,tức giận quát:
-đây mà là quì hoa bảo điển ,nó chỉ là một quyển sách trắng.
Hứa Thương giật mình cầm lấy,quả thật là cuốn sách trắng,hắn không hiểu tại sao lại như vậy ,hắn trả lời:
-Rõ ràng hôm qua thuộc hạ nhìn trong đây quả thật đúng là bí kíp Quì Hoa Bảo Điển.
Phục Quang Tiên cũng đỡ lời vì hắn sợ Phùng Diên Kỷ nghĩ bọn hắn qua mặt lão:
-Đúng vậy thưa thừa tướng,bọn thuộc hạ đã xem rất kỹ đúng là bí kíp thật nhưng không hiểu tại sao lại giờ mất hết chữ?
Thấy Phục Quang Tiên và Hứa Thương thành thật ,trước giờ vốn là thủ hạ tâm đắc của lão,nên lão cũng không truy cứu.Thấy vậy Mạc Ngao mới nói:
-Thừa tướng đưa học trò xem thử
Mạc Ngao cầm quyển sách lên xem thật kỹ,đưa lại gần mũi ngửi,rồi y lắc đầu nói:
-Quyển bí kíp đã bị người khác giở trò?Chắc đây chỉ là phó bản của Quì Hoa Bảo điển được chép lại bằng một loại mực đặc biệt sau 3 ngày sẽ tự biến mất không để lại dấu vết gì.
Phùng Diên Kỷ tức giận đập xuống bàn:
-Tên khốn Nhậm Ngã Hành dám qua mặt lão phu.
Mạc Ngao chấp tay:
-Bẩm thừa tướng,theo học trò nghĩ Nhậm Ngã Hành không dám làm vậy đâu vì lúc đó trong tay chúng ta có con gái lão,kẻ giở trò chắc là Đông Phương Bất Bại gần đây nổi danh đã hạ sát Nhậm Ngã Hành trên Hắc Mộc Nhai,có tin đồn rằng y đã dùng Quì Hoa Bảo điển để giết chết Nhậm Ngã Hành.Điều này càng chứng tỏ đó là y chứ không ai khác.
Phùng Diên Kỷ vuốt râu:
-Được lắm,Hứa thương ngươi báo cho Hạ Văn Hùng trong ma giáo tìm cách thu thập tin tức về ĐPBB.
-còn ngươi Phục Quang Tiên,hãy nói với Tả Lãnh Thiền tiếp tục thực hiện kế hoạch hợp nhất ngũ nhạc kiếm phái,ta sẽ đưa cho hắn “thứ đó “ sau.Hắn buộc phải hợp tác với chúng ta thôi.
—Hắc Mộc Nhai—-
Sau khi Nhậm Ngã Hành chết,Đông Phương Bất Bại giúp Nhậm Doanh Doanh an táng lão và đem bài vị vào thờ trong điện thờ những lịch đại giáo chủ đời trước,việc làm càng
khiến cho mọi người cảm thấy khâm phục con người của Đông Phương Bất Bại.Nàng đã thành công trong việc thu phục nhân tâm.Tại đại điện chính của Nhật Nguyệt Thần giáo,trong đó có lục đại trưởng lão và các đường chủ,thủ lĩnh lớn nhỏ trong giáo đều có mặt.Ngồi chính giữa chính là nàng Đông Phương Bất Bại,anh phong bất phàm khí thế nhiếp người. Mọi người đang họp bàn xem ai sẽ là giáo chủ kế nhiệm Nhậm Ngã Hành,Lỗ Tàn –một trưởng lão lên tiếng:
-Theo ta nghĩ người thích hợp làm giáo chủ nhất chính là Đông Phương huynh đệ-Đông Phương Bất Bại,y không những trước đây đã có những đóng góp rất lớn cho thần giáo giúp thần giáo hưng thịnh như ngày nay mà lần trước còn ra tay cứu chúng ta khỏi sự tàn sát điên cuồng của Nhậm giáo chủ .
4 vị trưởng lão còn lại thấy vậy cũng rất đồng tình,mọi người phía dưới cũng lớn tiếng đồng thanh nhưng chỉ có một là phản đối là Đoàn Thế Hưng một trong lục đại trưởng lão luôn luôn trung thành với Nhậm Ngã Hành,y nói:
-Nhậm giáo chủ vừa qua đời,trong việc này ta thấy có nhiều uẩn khúc,nghi điểm trùng trùng chắc chắn có người trong giáo đã hạ độc giáo chủ để hạm hãi tranh quyền đoạt vị.-hắn vừa nói vừa liếc nhìn Đông Phương Bất Bại.
Nàng nhắm mắt như đã hiểu vấn đề Đoàn Thế Hưng muốn nói.Nàng đã có sắp xếp riêng cho hắn,lúc này Hạ Văn Hùng bỗng phi thân lại gần ĐTH tung một chưởng vào người hắn,quá bất ngờ nên ĐTH không kịp phản ứng,bị chưởng kình đánh té về phía sau để lọt xuống một lệnh bài.Hạ Văn Hùng vội vàng nhặt lệnh bài lên,chợt chấn kinh và nói:
-Thì ra ngươi là thuộc hạ của Phùng Diên Kỷ ,đây là kim long lệnh dùng để ra vào phủ thừa tướng ngươi còn gì để nói nữa không?Không lạ khi ngươi luôn chống đối với Đông Phương huynh đệ ,chắc chắn ngươi đã hạ độc Nhậm giáo chủ.
Đoàn Thế Hưng luôn trung thành với Nhậm Ngã Hành,trước giờ y và Hạ Văn Hùng rất tốt với nhau như huynh đệ,bị Hạ Văn Hùng đối xử như vậy thì hiểu rằng mình đã mắc bẫy, không nói gì chỉ cười lớn đầy đau khổ:
-là ta ngu ngốc tin lời ngươi Hạ Văn Hùng,ta chết cũng không uổng chỉ là không cam tâm.
Một toán thủ hạ của Hạ Văn Hùng bẩm báo:
-Hạ trưởng lão,chúng thuộc hạ tìm được số thuốc này trong phòng Đoàn trưởng lão.
Hạ Văn Hùng cầm lấy lớn tiếng khẳng định:
-Đây là loạn hồn sát tâm đan,đúng là ngươi đã hạ độc Nhậm giáo chủ,người đâu mau bắt hắn lại.
Đoàn Thế Hưng vận kình định chống lại thì bị Hạ Văn Hùng tung chưởng vào bách hội ,bảy lỗ chảy máu,lăn ra đất chết ngay.Thấy vậy Đông Phương Bất Bại đứng lên,nàng nói lớn:
-Như vậy đã rõ kẻ hạ độc Nhậm giáo chủ chính là Đoàn Thế Hưng,nhưng kẻ thật sự giết Nhậm giáo chủ chính là lão tặc Phùng Diên Kỷ ,lão muốn đối phó với Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta,nếu huynh đệ không chê từ này ta sẽ chấp chưởng chức vị giáo chủ ,cùng với mọi người xây dựng bá nghiệp thiên thu của thần giáo.
Lúc này toàn bộ nhân tâm đều đã hướng phía về nàng,không ai là không đồng ý tất cả mọi người đều hô to “Đông Phương Giáo Chủ”.
Ngày hôm sau nàng chính thức lên ngôi giáo chủ,nàng ngồi trên thủ tọa,trên đầu đội một chiếc nón dài chỉ dành cho các bậc quân vương.Hai bên là 2 mảnh vải đỏ to được viết 8 chữ “Nhật xuất Đông Phương,duy ngã Bất Bại”.Toàn bộ giáo chúng đều hô to:
-Đông Phương giáo chủ,văn thành võ đức,nhất thống giang hồ,thiên thu vạn đại.
Nàng đứng dậy đưa tay và nói:
-Từ nay ta phong cho Đông Phương Ngọc Lan làm phó giáo chủ, Nhậm Doanh Doanh là thánh cô nhật nguyệt thần giáo,tất cả các ngươi phải kính trọng Thánh cô như đối với ta vậy.
Tất cả giáo chúng lại hô to:
-tham kiến phó giáo chủ,tham kiến thánh cô.
“Như vậy toàn bộ kế hoạch của ta đã thành công gần hết,à không còn một kẻ nữa phải giải quyết nốt”.Đông Phương Bất Bại đang ngồi trong thư phòng dành cho giáo chủ vừa đọc sách vừa suy nghĩ.Bỗng Hạ Văn Hùng bước vào thi lễ:
-thuộc hạ tham kiến giáo chủ,việc lo cho người nhà của Đoàn Thế Hưng cũng như các trưởng lão đã qua đời,thuộc hạ đã làm xong.
Đông Phương Bất Bại cười nói:
-Được,xem như ngươi hữu dụng,làm tốt lắm.
Hạ Văn Hùng thấy nàng có vẻ vui bèn đánh tiếng:
-Thuộc hạ đã phục mệnh,không biết có thể nhận được thuốc giải không?
Thì ra y trước kia là binh bộ thượng thư,do tham ô bị phát hiện,tội phải tru di nhưng nhờ Phùng Diên Kỷ che chắn thoát tội trở thành gian tế cho gã họ Phùng,tên này trước kia làm tham quan nên tính tình háo sắc,dâm ô vẫn không bỏ.Từ khi có được sự tin tưởng của Nhậm Ngã Hành ,lão ban cho hắn rất nhiều cô gái để hắn phong hoa tuyết nguyệt,do một lần quá chén đã nói ra sự thật với một kỹ nữ.Có lẽ trời cũng muốn hại Hạ Văn Hùng,kỹ nữ đó là thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại.Nàng phát hiện được thân phận của hắn ,nên cài độc vào người những cô gái mà hắn vui vẻ ,đó là vô khiết bích độc,loại độc chỉ có hại với những người luyện công ,còn người bình thường thì vô hại,liều lượng càng ngày càng nhiều.Hạ Văn Hùng đến khi biết đại họa lâm đầu muốn dừng thì đã muộn,muốn sống phải trở thành con cờ cho Đông Phương Bất Bại thao túng.Cũng chính y là kẻ tiết lộ kế hoạch của Phùng Diên Kỷ ,Tả Lãnh Thiền trong việc bắt cóc Nhậm Doanh Doanh.Còn về phần Đoàn Thế Hưng đã bị hắn bán đứng,kim long lệnh vốn là của Hạ Văn Hùng nhưng hắn đưa cho Đoàn Thế Hưng và nói rằng”Đây là kim long lệnh có thể ra vào phủ thừa tướng,cha ta và Phùng thừa tướng trước đây là bạn tâm giao,nếu ta có bị Đông Phương Bất Bại giết,huynh hãy đến đó cầu cứu giúp đỡ.Chúng ta là thân tín của Nhậm giáo chủ ,chắc chắn ĐPBB sẽ tìm cách thủ tiêu.Huynh phải luôn giữ kim bài này trên người không bao giờ được bỏ ra.”Đoàn Thế Hưng cảm động vì tình huynh đệ dĩ nhiên là làm theo lời hắn và sập bẫy.
Giờ đây tất cả mọi việc hoàn thành hắn muốn xin Đông Phương Bất Bại thuốc giải.Nàng hiểu ý hắn:
-Ngươi bán đứng huynh đệ,quay lưng lại với chủ của mình,đều là vì ta sao ta không biết chứ.Ngươi đã lập được đại công.Đây là thuốc giải vô khiết bích độc.
Nàng giả vờ nói và móc ra thuốc giải đưa hắn.
Hạ Văn Hùng mừng rỡ:
-Đa tạ giáo chủ.-hắn nhận lấy và vội vàng uống thật nhanh.Thuốc vừa vào người Hạ Văn Hùng cảm thấy nóng bức,mặt mày tái nhợt,khí huyết không lưu thông,kinh mạch như bị đứt từng đoạn.Hắn cố dùng chút sức lực cuối:
-Ngươi… cho ..ta.. uống …… .thứ gì?
Nàng nhoẻn cười:
-Đây là thuốc sẽ phát huy hết toàn bộ độc tính của vô khiết bích độc cùng một lúc,ngươi biết quá nhiều bí mật của ta,hơn nữa kẻ gian tế hai mang như ngươi dựa vào đâu mà ta cho ngươi sống.
Hạ Văn Hùng nghe xong lập tức ngã quỵ ra chết.Nàng lên tiếng:
-Đổng tổng quản giải quyết cái xác này.
Ngay lập tức Đổng Bách Hùng cùng 2 thủ hạ giải quyết cái xác của Hạ Văn Hùng.Tiểu Lan từ phía sau thư phòng bước ra trêu nàng:
-Tỷ tỷ thật là ác lắm.
Nàng liền kéo tiểu Lan ngồi vào lòng mình:
-Hừ ta không ác với hắn chẳng lẽ để hắn hại ta à,tiểu muội ngốc.
Tiểu Lan tiếp tục hỏi:
-Vậy còn Quì Hoa Bảo điển,đã lọt vào tay Phùng Diên Kỷ ,muội sợ sau này lão ta sẽ gây bất lợi cho tỷ đó.
ĐPBB cười đắc ý:
-Ta đã dự liệu chuyện đó rồi,đó chỉ là phó bản Quì Hoa Bảo Điển thôi,bản gốc được ta cất ở một nơi bí mật rồi,phó bản được đích thân ta ghi chép lại bằng một loại mực đặc biệt của người Tây Vực,sau 3 ngày sẽ tự động bay hơi không để lại dấu vết gì,haha
Tiểu Lan thấy vậy liền hôn vào má tỷ tỷ mình:
-Tỷ Tỷ quả là anh hoa phong độ bất phàm tâm kế hơn cả Lệnh Hồ Xung nữa.
Đông Phương Bất Bại dùng 2 tay ép vào đầu tiểu Lan:
-lúc nào cũng Lệnh Hồ Xung,Lệnh Hồ Xung,vậy từ ngày mai ta sẽ đi tìm hắn cho muội,đã có tin mật báo là có người thấy hắn xuất hiện ở Hoa Sơn.Dường như hắn đang tìm tung tích của ai đó.
Tiểu Lan nét mặt mừng rỡ :
-Muội sẽ đi với tỷ.
ĐPBB lắc đầu :
-không được,Hoa Sơn là địa phận ngũ nhạc kiếm phái,vào đó rất nguy hiểm,ta với võ công thượng thừa dĩ nhiên là không sợ còn muội tính tình ngây thơ,võ công thì cũng chưa tới đâu, muội đến đó chẳng khác nào đi nộp mạng.
Tiểu Lan nũng nịu:
-Muội không chịu đâu,muội muốn đi cùng tỷ.
ĐPBB liền trêu tiểu Lan:
-Ngoan đi,ta sẽ mang tình lang về cho muội,à hình như là hắn chưa nói là thích muội,chỉ là có tình cảm nhưng chưa dứt khoát,có vẻ như hắn bị bề ngoài của Đông Phương Bất Bại ta mê hoặc,nếu muội không ngoan là ta sẽ khiến Lệnh Hồ Xung của muội điên đảo vì ta ,lúc đó muội đừng trách sao lại có tỷ phu đó haha.
Tiểu Lan chu mỏ một cách đáng yêu:
-Không được cướp lệnh Hồ Xung của muội.
Nhưng tiểu Lan lại hơi trầm mặt xuống:
-Đúng là lúc ở trên hồ băng,muội đang trong bộ dạng của tỷ,đang sử dụng khuôn mặt của tỷ,vậy rốt cuộc hắn thích muội hay thích tỷ?
ĐPBB nghe muội muội mình nói vậy,trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ chỉ cười nhạt:
-thích ta?làm gì có kẻ nào dám thích một ĐPBB như ta?tỷ nghĩ có lẽ hắn chỉ thích vẻ ngoài của tỷ thôi, hắn thích là thích tính cách dịu dàng,nhu mì,nữ tính của muội-ĐPBB an ủi tiểu Lan.
-Nha đầu ngốc ngủ sớm đi,ngày mai ta còn phải đi Hoa Sơn nữa.-Nàng vuốt tóc tiểu Lan.
Đêm đó ĐPBB không ngủ được mà nàng suy nghĩ một điều “nếu như Lệnh Hồ Xung thật sự thích ta thì phải làm sao đây ,còn tiểu Lan nữa,phải làm sao để không khó xử.Chắc không có chuyện đó đâu.???”.Nàng trằn trọc khó ngủ .Sáng hôm sau nàng nhờ Đổng Bách Hùng cải nam trang cho mình và lên đường đến Hoa Sơn.Lúc này Bình Nhất Chỉ cũng về đến Hắc Mộc Nhai ,do giao tình rất tốt giữa lão và Tĩnh Quang lão tử trước đây nên được nàng giữ lại Hắc Mộc Nhai,lão cũng đồng ý ở lại.
—hoa sơn—
Hằng ngày lệnh hồ xung cùng đám lục đại hữu luyện kiếm pháp hoa sơn.Tuy vô ảnh kiếm pháp so với hoa sơn kiếm pháp như là trời với vực nhưng lệnh hồ xung vẫn chăm chỉ luyện tập thậm chí còn thuần thục hơn các đệ tử nhập môn trước của nhạc bất quần.Lệnh hồ xung quả thật là một tên kiếm si.Biết rõ điều này nên nhạc bất quần cho hắn làm đại đệ tử mặc dù nhập môn sau .Võ công của hắn thật sự lúc này có thể nói là ngang thậm chí hơn nhạc bất quần nhưng không ai biết điều đó.Hắn cũng bắt đầu dò la tin tức của phong thanh dương từ các đệ tử lớn nhập môn trước hắn,nhưng có vẻ bọn chúng cũng không biết Phong Thanh Dương là ai,huống chi là tung tích.Lệnh Hồ Xung cũng vào phòng sách của Hoa Sơn để đọc những tư liệu cũ về các tiền bối Hoa Sơn nhưng vẫn không thấy có nói về Phong Thanh Dương.Hắn thầm nghĩ chắc phải tìm những lão tiền bối lâu đời,tuổi cao sống Hoa Sơn từ lúc trẻ mới có thể biết được về Phong Thanh Dương.Sau khi luyện kiếm xong như thường lệ,bình thường thì Lệnh Hồ Xung sẽ xuống chân núi Hoa Sơn để mua dược liệu để bào chế những loại độc dược cũng như các loại thuốc trị thương sẽ có lúc hắn cần đến.Nhưng hôm nay hắn không xuống núi mà tìm đến Nhạc Linh San để tìm hiểu một số chuyện trước đây của Hoa Sơn.Hắn ra hậu viện Hoa Sơn thì thấy Nhạc Linh San đang luyện kiếm.Nhạc Linh San thấy hắn liền chạy đến:
-Đại sư huynh tìm muội à?
Khi hắn vào Hoa Sơn có vẻ như đã được ái nữ của Nhạc Bất Quần để ý,vì Lệnh Hồ Xung với vẻ ngoài lãng tử ,anh tuấn của mình dĩ nhiên là khiến Nhạc Linh San một cô gái trẻ đang trong tuổi xuân rung động là điều dễ hiểu.Lệnh Hồ Xung tất nhiên cũng biết điều này nhưng chỉ xem NLS như một tiểu muội.Hắn trả lời:
-Huynh tìm muội để hỏi một số chuyện thôi.Nêu muội đang bận luyện kiếm thì để khi khác.
Nhạc Linh San liền kéo tay Lệnh Hồ Xung ngồi xuống một thạch tọa gần đó:
-Muội cũng luyện xong rồi,có gì huynh cứ hỏi đi,nếu muội biết chắc chắn sẽ trả lời.
Lệnh Hồ Xung cũng không vòng vo:
-Muội có biết ai là người lớn tuổi nhất,sống trong phái Hoa Sơn từ lâu không?Ngoại trừ sư phụ và sư nương ra.
Nhạc Linh San ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Muội từng nghe cha nói ,có một vị cao nhân rất lớn tuổi,đã ở Hoa Sơn rất lâu,trước khi cha muội nhập môn nữa.Ông ta trước kia là hảo bằng hữu của sư phụ cha muội,dù không phải người phái Hoa Sơn nhưng cha muội rất kính trọng nên để ông ấy lưu lại Hoa Sơn,ông ấy thường ở Tư Quá Nhai đó,mà huynh hỏi chuyện này để làm gì vậy?
Lệnh Hồ Xung không muốn hỏi Nhạc Bất Quần vì sợ lão nghi ngờ,hắn giả vờ:
-à bỗng dưng ta muốn biết thêm về lịch sử cũng như các vị tiền bối của Hoa Sơn đó mà.Ta là đại sư huynh mà phải biết những thứ đó chứ.
Lệnh Hồ Xung lấy trong người ra một cây kẹo hồ lô:
-Đây là kẹo hồ lô ngào đường cho muội nè,đa tạ muội nhé.Giờ ta phải đi có chút chuyện rồi.
Nhạc Linh San vui mừng :
-Đa tạ huynh.
Sau đó Lệnh Hồ Xung lập tức xuống núi mua 2 vò rượu để có thể dễ nói chuyện hơn với lão tiền bối mà Nhạc Linh San đề cập.Hắn quả là biết cách lấy lòng người.Vào đến thị trấn mua rượu xong,bất ngờ trên đường về Lệnh Hồ Xung bắt gặp Lao Đức Nặc đang lén lút bước vào một căn nhà hoang cũ đổ nát.Lệnh Hồ Xung lập tức theo sát hắn,Lao Đức Nặc không biết có người đang theo sát hắn.Trong chính giữa căn nhà cũ,có rất nhiều người trong đó có cả 2 tên thủ lĩnh kiếm tông Phong Bất Bình,Thành Bất Ưu,Lý Đường,Lý Đại,các đệ tử khác trong phái ngũ nhạc.Thì ra bọn chúng là gian tế mà Tả Lãnh Thiền cài vào các môn phái để dò la.LHX đứng sát cửa bên ngoài,hắn thầm nghĩ” lão tặc Tả Lãnh Thiền chắc đang có âm mưu gì đây”.LHX để ý thì phát hiện trong đó có Phí Bân-thuộc hạ thân cận của Tả Lãnh Thiền,hắn lên tiếng:
-Đây là bí kíp đã được tập hợp đủ bí yếu trong kiếm pháp của ngũ nhạc kiếm phái,chỉ còn thiếu 30 đường kiếm Hoa Sơn kiếm pháp ,Lao Đức Nặc ngươi hãy giữ nó và hoàn thành nốt đi.
Phí Bân tiếp tục nói:
-Bây giờ tất cả hãy giải tán để tránh sự nghi ngờ của các phái,một tháng sau tập hợp tại đây lúc đó ta sẽ phổ biến bước tiếp theo trong kế hoạc của Tả minh chủ.
Nghe đến đây,LHX ngay lập tức vận thần quang thiểm lao đi như tia chớp mất tăm không để bọn chúng phát hiện.Về đến Hoa Sơn LHX lập tức vào phòng của mình, hắn xin phép Nhạc Bất Quần không dùng cơm chiều cùng mọi người.Thật ra là hắn muốn tranh thủ thời gian trước khi trời tối ,bào chế mê hương.Vừa điều chế hắn vừa nghĩ” tối này sẽ có việc làm đây,haha”.Tối hôm đó hắn mặc đồ dạ hành,đột nhập vào phòng của Lao Đức Nặc .LHX đã quan sát hành động của Lao Đức Nặc từ khi vào Hoa Sơn nên biết rất rõ giờ giấc của hắn .LHX tiến đến gần phòng của Lao Đức Nặc dùng một ống nhỏ thổi mê hương vào phòng của hắn,mê hương vừa vào khiến Lao Đức Nặc mê man,hắn nghĩ mình mệt mỏi nên thiếp đi.Chờ mê hương đã ngấm,LHX nhẹ nhàng bước vào phòng của Lao Đức Nặc,hắn bắt đầu tìm quyển sách mà Phí Bân đã nhắc đến,lục lọi mãi vẫn không tìm được gì,LHX quay sang giường của Lao Đức Nặc,hắn nhìn kỹ thì dưới giường có một chiếc tủ nhỏ được làm âm trong tường,mắt thường nếu không để ý sẽ không phát hiện,nhưng LHX đã được rèn luyện những thứ như vậy rất kỹ khi còn ở Nhật Nguyệt Thần giáo.LHX nhẹ nhàng mở tủ,quyển sách quả thật ở trong này.LHX mừng thầm,hắn lập tức chép tất cả những gì có trong sách vào một quyển khác đã chuẩn bị trước.Thật không ngờ trong sách này không những có kiếm pháp hiện hữu của ngũ nhạc kiếm phái mà còn có cả kiếm pháp đã thất truyền.LHX sau khi chép xong thì hắn bôi một loại dung dịch lạ vào quyển gốc.LHX cười thầm”ta sẽ giúp ngươi lập công với Tả Lãnh Thiền “.Sau đó LHX phóng đi mất.
Sáng hôm sau Lao Đức Nặc tỉnh dậy thì hắn không nghi ngờ gì vì nghĩ mình quá mệt mỏi,hơn nữa quyển sách vẫn còn nguyên.
LHX xin Nhạc Bất Quần lên Tư Quá Nhai bế quan luyện kiếm 1 tháng với lý do rằng muốn tăng trưởng kiếm thuật.Dĩ nhiên Nhạc Bất Quần đồng ý với hắn.LHX lên Tư Quá Nhai để tìm lão tiền bối mà Nhạc Linh San nói đến nhưng không gặp.LHX không nghĩ nhiều có lẽ lão ta chỉ quanh đây thôi.Hắn tranh thủ rèn luyện kiếm pháp ngũ nhạc phái
lấy được của Lao Đức Nặc.LHX càng luyện càng thấy được tinh túy của kiếm pháp ngũ nhạc kiếm pháp,hắn còn tìm cách phá giải được cả những chiêu vừa mới học được.Có thể nói kiếm thuật của hắn bây giờ đã lên một tầm cao mới,có lẽ phải là cao thủ nhất lưu mới đọ kiếm được với hắn.LHX đã chờ 2 ngày nhưng vẫn không thấy ai xuất hiện.Đến ngày thứ 3,trong lúc hắn đang luyện kiếm,bỗng có một lão già râu tóc bạc phơ mặc một trường bào màu trắng tấn công hắn bằng kiếm khí.LHX thấy lão không có sát ý chắc chỉ muốn thỉnh giáo võ công.Hắn cũng vung kiếm đỡ luồng kiếm khí của lão già kia.Sau đó LHX dùng vô ảnh phi tuyệt kiếm trong vô ảnh kiếm pháp đánh một luồng kiếm khí đến lão già kia.Nhưng lão không hề nao núng,thôi động nội lực lên một tầng cao hơn lúc nãy cũng đánh ra vô ảnh phi tuyệt kiếm giống như của LHX ,nhưng nội lực manh hơn nên đánh bật luồng kiếm khí của LHX ,buộc hắn xoay người để tránh kiếm kình,nhưng lão đứng trước mặt LHX,thân thủ của lão quả thật vô cùng nhanh,LHX chưa từng gặp ai nhanh đến như vậy,hắn bất ngờ thì bị lão dùng chỉ đánh rớt kiếm ,LHX buộc phải dồn nội lực vào tay phải đánh một quyền vào vai lão.Nhưng lão đã kịp cản quyền đồng thời chưởng nhẹ LHX khiến hắn lùi ra mươi bước.Lúc này lão già kia mới lên tiếng:
-Hảo tiểu tử khá lắm,không những biết vô ảnh kiếm pháp đã thất truyền,lại thành thục kiếm pháp ngũ nhạc phái,mà còn biết cả Đạt ma quyền của thiếu lâm,thật ra ngươi là ai,vào Hoa Sơn để làm gì?
Thấy lão lớn tuổi võ công lại thuộc hàng cao thủ,LHX chấp tay:
-Vãn bối LHX,Vô ảnh kiếm pháp là do cố sư phụ truyền cho,còn Đạt ma quyền chỉ là tại hạ học lỏm công phu của thiếu lâm phòng khi mất kiếm thôi.
Lão già kia tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Sư phụ ngươi là ai?Ta chắc ngươi không phải đệ tử đời đầu của Hoa Sơn,gia nhập Hoa Sơn là có ý gì?
LHX biết có vẻ lão đoán được thân phận của mình nên hắn thành thật:
-Sư phụ trước đây của vãn bối là Vô Diện lão nhân,ông đã mất cách đây một năm,vãn bối gia nhập Hoa Sơn là để tìm người tìm ngươi tên Phong Thanh Dương và giao vật này cho ông ta.
LHX lấy băng tâm tiên tiêu trong người ra.Hắn nói tiếp:
-Không biết cao danh quí tánh của lão tiền bối?
Lão già kia vuốt râu cười lớn:
-Ta chính là Phong Thanh Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro