Chương 1: Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bạch
—–Hắc Mộc Nhai
Gần một sơn động trên Hắc mộc nhai có hai bóng người một già một trẻ đang luyện võ. Người già là một trung niên nam tử, tuổi đã ngoài tứ tuần, nhưng dáng vẻ uy nghi cao ngạo cho thấy y là một cao thủ nội lực thâm hậu, người trẻ là một thiếu niên tầm 16 tuổi dáng vẻ anh tuấn, thông tuệ hơn người, y đang theo sự chỉ dẫn của trung nam tử kia mà tập luyện. Trung nam tử không ai khác chính là vô diện lão nhân một trong thập đại trưởng lão của ma giáo, ông nổi danh với vô ảnh kiếm pháp. Người trẻ chính là Lệnh Hồ Xung, được vô diện lão nhân cứu khỏi một trận cướp thôn làng. Lúc ây Lệnh Hồ Xung chỉ mới được 9 tuổi. Thấy Lệnh Hồ Xung có tố chất lại cơ trí hơn người và có thiên tính luyện võ bẩm sinh nên Vô Diện lão nhân rất thích thú với lệnh Hồ Xung, ông ta dốc toàn lực những hiểu biết của mình về võ công, kinh mạch dạy cho Lệnh Hồ Xung. Về phần mình vì rất thích luyện võ nên Lệnh Hồ xung rất siêng năng, ngày ngày sớm tối hắn đều theo Vô diện lão nhân luyện công nên võ công tuy chưa phải là cao thủ nhưng cũng không phải là hạng tầm thường.
Vô Diện lão vừa nói “Xung nhi để ta xem vô ảnh kiếm pháp đã đến đâu rồi” vừa tung chiêu.Đường kiếm xuất tới vô cùng ảo diệu với vô số những ảnh kiếm khí tấn công tứ phía về Lệnh Hồ Xung.Về phía lệnh hồ xung-y vẫn bình tĩnh và nói “sư phụ,xung nhi đắc tội” hắn lùi phía sau một bước và xuất ra vô ảnh nhân kiếm –một trong 30 chiêu của vô ảnh kiếm pháp. Vô ảnh nhân kiếm với khí kình uy lực mạnh mẽ tập trung thành một luồng kiếm khí phá tan hết tất cả các ảnh kiếm của vô diện lão thậm chí còn khiến lão thối lui mươi bước.
Lúc này lão mỉm cười hài lòng:
-Xung nhi ,vô ảnh kiếm pháp của con đã luyện đến mức hỏa lô thuần thanh thậm chí là vượt cả ta, cả đời ta cuối cùng đã con một truyền nhân là con,ta cũng không còn gì để hối tiếc nữa,haha.
Lệnh hồ xung thấy vậy liền chấp tay:
-Đồ nhi không dám,con tự thấy mình còn kém cỏi làm sao dám khinh sư…
Không đợi lệnh hồ xung nói hết câu, lão phẩy tay:
-Được rồi,con lại đây ,từ khi cứu được con khỏi nạn cướp lần đó, ta đem con về nhật nguyệt thần giáo cũng đã được 7 năm, ngày nào ta cũng bắt con đọc sách,luyện võ, làm việc như một giáo chúng cho thần giáo khiến con chịu nhiều vất vả, cực khổ khiến con không có một tuổi thơ tươi đẹp như bao đứa trẻ khác, con không trách ta chứ.
Lệnh hồ xung ôm quyền,nhìn ông một cách đầy kính trọng:
-Đồ nhi được sư phụ cứu mạng ân như tái tạo, lại được sư phụ cưu mang đem truyền cho võ công tâm pháp, Xung nhi chưa báo đáp được ân tình của sư phụ sao dám oán trách nửa lời. Hơn nữa từ khi cha mẹ đồ nhi bỏ mạng trong nạn cướp đó, con đã xem người là nghĩa phụ của mình.
Vô diện lão nhân đưa tay vuốt đầu lệnh hồ xung nở một nụ cười đầy mãn nguyện:
-Hảo đồ nhi, hảo hài tử, con nghe ta dặn 30 mươi chiêu vô ảnh kiếm pháp này là tuyệt học đã thất truyền từ lâu, nếu có cơ hội con hãy thay ta phát dương quang đại bộ kiếm pháp này.
Lệnh hồ xung nhìn lão trong lòng bối rối,thầm nghĩ–bình thường sư phụ đâu có nói chuyện như vậy,chắc chắn là có tâm sự ,nhưng hắn cũng hứa với lão một cách chắc chắn:
-Đồ nhi nhất định sẽ phát dương quang đại kiếm pháp của sư phụ,quyết không phụ ý nguyện của sư phụ
Lão lại cười:
-Tốt,tốt từ ngày mai ta sẽ truyền cho con chiêu cuối cùng của vô ảnh kiếm pháp-vô ảnh huyền cực kiếm
Lệnh hồ xung chấp tay quỳ xuống:
-Đồ nhi đa tạ sư phụ.
Lão chỉ gật đầu cười mỉm:
-Được rồi,con đi nghỉ ngơi đi.-lão quay người bỏ đi về gian phòng của mình.
Lệnh hồ xung thì đứng lên thơ thẩn một chút vì không biết sư phụ đang có tâm sự gì. Nhưng hắn chợt nhớ phải đến một nơi để gặp một người. Hắn vội dùng khinh công phi thân đi,thân thủ của hắn là thần quang thiểm nên cực kỳ nhanh, thân ảnh của hắn như một tia chớp. Hắn phi thân xuống núi đến gặp một ông lão dưới chân núi –lão già này dáng vẻ thanh thoát, tự tại, tuy lão không phải là cao thủ võ học nhưng lại là thần y cái thế-chính là sát nhân danh y Bình Nhất chỉ . Lão vừa thấy lệnh hồ xung đến thì lên tiếng, vẻ mặt hơi bực mình:
-Hừ, ngươi đến trễ đấy, đây là y thư và độc điển ngươi cần đây. Cầm lấy đi
Lệnh hồ xung vội chấp tay vẻ mặt vui mừng:
-Đa tạ lão tiền bối, lần trước hạ sơn tại hạ có mua 2 bình rượu nữ nhi hồng, xin tặng cho bình lão tiền bối.
Nói rồi hắn cầm lấy độc điển và y thư trên tay bình nhất chỉ vội phi thân đi không để bình nhất chỉ nói lời nào. Lão cầm 2 bình rượu nghĩ thầm:”tuổi trẻ thật là tốt,ta nghĩ lệnh hồ xung sau này chắc chắn sẽ là một cao thủ giang hồ bậc nhất, nhớ lại mấy năm trước chỉ là một đứa bé thương tích đầy mình sắp bước vào quỷ môn quan vậy mà giờ đây…” lão cười thầm rồi bước đi. Thì ra trước đây vô diện lão nhân đem lệnh hồ xung về giáo, trong lúc hắn đang nguy kịch thì được bình nhất chỉ cứu sống. Lão xem như là ân nhân thứ hai của lệnh hồ xung, từ đó hắn cũng xin theo bình nhất chỉ học một chút y thuật sau này sẽ có lúc dùng đến.
Lệnh hồ xung về phòng của mình liền chăm chú đọc y thư và độc điển, thật ra trước khi làm hộ vệ trưởng lão trong giáo lệnh hồ xung đã phải trải qua một kỳ tập luyện khắc nghiệt để rèn luyện kĩ năng như là ẩn thân,dùng hỏa pháo,mê hương , kĩ năng ám sát, hạ độc, thu thập tin tức,….Vì hộ vệ trưởng lão không chỉ là bảo vệ trưởng lão mà còn phải hỗ trợ ông ta trong việc thi hành nhiệm vụ của thần giáo. Lệnh hồ xung được phong là hộ vệ trưởng lão khi chỉ mới 16 tuổi điều này là chưa có trong tiền lệ của thần giáo nhưng do lệnh hồ xung quá tài năng nên được cất nhắc. Hiện tại hắn nghiên cứu thêm y thư , độc điển để biết thêm về kì kinh bát mạch con người nhằm phục vụ cho việc luyện công và hiểu biết thêm các loại độc dược cũng như cách giải và liệu thương…Ngoài ra hắn còn học tập thêm kinh dịch,một số sách binh pháp, có lẽ lệnh hồ xung từ nhỏ được cha mẹ dạy dỗ rất tốt hoặc là hăn thừa hưởng được đức tính chăm chỉ từ họ. Trong thời gian ở nhật nguyệt thần giáo lệnh hồ xung cũng làm quen được với một vị bằng hữu đúng hơn là một vị tiểu cô nương –nhưng thân phận nữ nhi của vị cô nương này chỉ có mình lệnh hồ xung là biết. Hắn hồi tưởng lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Một lần hắn tò mò muốn lên đỉnh núi cao nhất của hắc mộc nhai xem có gì trên đó, bèn dùng khinh công phi thân lên, khi tới nơi hắn quả thật ngạc nhiên với quang cảnh nơi đây. Tại đây có một hồ băng lớn, không khí giá lạnh âm u, nhưng ngạc nhiên lớn nhất đối với hắn là tại đây hắn bắt gặp một cô gái mặc một chiếc áo màu đỏ, làn da nàng trắng như tuyết, chiếc mũi dọc dừa cao, đôi mắt tựa như hồ thu khiến ai lọt vào như không thể thoát ra được, lệnh hồ xung hơi ngẩn người ra một chút trước dung mạo xinh đẹp của nàng nhưng hắn lập tức sựt tỉnh và tiến đến hỏi:
-Tiểu cô nương là ai ?sao có thể đến được nơi này của thần giáo ?
Cô gái kia cũng hơi ngạc nhiên vì giờ này còn có người đến đây,vì vốn hồ băng lạnh lẽo do ở nơi cao nhất của hắc mộc nhai, quanh năm không có một bóng người ,nhưng tại sao hôm nay lại xuất hiện một tiểu tử, nàng bình thản đáp với vẻ mặt lạnh lùng:
-Ngươi là ai, đến đây làm gì, có tư cách gì mà hỏi ta câu đó?
Lệnh hồ xung thấy ngữ khí cao ngạo như vậy lại toát ra từ một tiểu cô nương như vậy, không khỏi bất ngờ, hắn trả lời nghiêm túc:
-Tại hạ lệnh hồ xung, hộ vệ cận thân của vô diện trưởng lão.
Nàng ngước mặt lên trời vẫn với ngạo khí ban nãy:
-Thì ra lệnh hồ hộ vệ,anh tài tuổi trẻ của thần giáo, gặp bạch long đường chủ còn không mau thi lễ.
Lệnh hồ xung cũng cười phá lên:
-Cô nương,ta thật không biết tại sao cô lại biết rõ về ta như thế, nhưng cô nói cô là bạch long đường chủ thì thật khó tin. Ta tuy trước giờ chưa gặp đường chủ nhưng đã nghe qua uy danh và võ công của y tuyệt đối không thể là một cô gái chân yếu tay mềm như vậy.
Lệnh hồ xung vừa dứt lời thì nàng nhảy tới gần hắn ,thân thủ dị ngụy dùng chỉ pháp điểm huyệt khiến lệnh hồ xung không kịp phản ứng ,chỉ đứng im bất động không thể vận khí do bị phong tỏa huyệt đạo, hắn thấy ấm ức, trong lòng võ công tuy chưa phải cao thủ nhất lưu nhưng võ công của hắn không hề tầm thường lại để một cô nương không chế thì thật mất mặt.Vừa dứt chiêu nàng lấy trong người ra một lệnh bài rồi nói:
-Đây là bạch long lệnh chỉ có bạch long đường chủ mới có,ngươi tin chưa hả tiểu tử.-nàng giải huyệt cho hắn.hắn đành chấp tay thi lễ nhưng trong lòng không hề phục :
-Thuộc hạ lệnh hồ xung tham kiến bạch long đường chủ.
Nàng mỉm cười và hỏi:-lệnh hồ hộ vệ không cần đa lễ,mà tại sao ngươi lại lên đây vào giờ này?-nàng quay người lại về phía hồ băng. Lệnh hồ xung trong lòng vẫn ấm ức, vốn ma mãnh lệnh hồ xung suy nghĩ có lẽ nàng thích hồ bằng nên vội trả lời:
-Thuộc hạ thích xem hồ băng ….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro