Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Xuyên sách

"Đồ vô liêm sỉ!"

Ý thức trở về, Diệp Hoài chậm rãi mở mắt, khó hiểu nhìn người đàn ông trung niên đang tức giận trước mắt.

Cái này đang làm cái gì vậy? Đầu óc Diệp Hoài hoang mang.

Không phải cậu đang diễn tập tiết mục kỷ niệm trường học "Ngực vỡ đá lớn" sao? Sao lại có một búa đập hắn vào đây vậy?

"Ào——"

Ngay sau đó một tiếng kêu lớn, đồ sứ nạm phẳng trên bàn trà bị đẩy xuống đất, mảnh vụn rải rác khắp đất.

"Hai nam nhân các ngươi, cư nhiên, cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện này, xem hôm nay ta có đánh chết ngươi hay không."

Loại chuyện gì vậy? Ngực vỡ đá lớn thì sao? Cũng không phải là chuyện mất mặt, cậu đây là cống hiến hết mình cho nghệ thuật.

Diệp Hoài khó hiểu chớp chớp mắt, ý đồ muốn hiểu rõ tình huống trước mắt.

Bốn phía được trang tri rất xa hoa, rất rõ ràng không phải là phòng diễn tập đơn sơ của trường học, trước mắt ngoại trừ nam nhân trung niên đang nổi giận, còn có một đôi mẹ con xem náo nhiệt.

Ồ phải, bên cạnh anh ta còn có một người quỳ giống như cậu.

Chờ đã, quỳ xuống?

Diệp Hoài cúi đầu, phát hiện mình đúng là quỳ trên mặt đất, không biết đã quỳ bao lâu, đầu gối đã bắt đầu phiếm hồng.

Trên người lỏng lẻo treo áo sơ mi trắng, vài chỗ đã bị xé thành mảnh nhỏ, không nơi nương tựa phiêu linh trên không trung, da thịt lộ ra chỗ lỗ hổng trải rộng vết ngón tay.

...... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Người đàn ông trung niên dường như cực kỳ tức giận, cởi cà vạt ra muốn đánh người, ở trong tay vung hai cái phát hiện không vừa tay, lại thở phì cởi thắt lưng, giơ tay lên muốn quất người quỳ gối bên cạnh Diệp Hoài.

"Hoành Viễn, Tiểu Xuyên chính là con ruột của ngươi." Người phụ nữ xem náo nhiệt cuối cùng cũng mở miệng.

Úc Hoành Viễn trải qua một lời nhắc nhở như vậy, thắt lưng trong tay giương lên không trung, trong lúc nhất thời lại không nỡ vung xuống, quay đầu đem ánh mắt tập trung vào trên người Diệp Hoài.

Không ổn!

Diệp Hoài nhận thấy được sự tình không đúng, trước khi đai lưng trong tay Úc Hoành Viễn vung tới, nhanh nhẹn nhảy dựng lên, chạy đến phía sau "con ruột" trốn đi.

"Ta cũng không phải con của ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh ta!" Diệp Hoài từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị đánh, thiếu chút nữa đã gửi.

"......" Úc Hoành Viễn cảm thấy lời nói của Diệp Hoài có chút đạo lý, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy tư thế của hai người, lại nhịn không được muốn vung thắt lưng trong tay lên.

Con trai ruột mặt không chút thay đổi quỳ trên mặt đất, Diệp Hoài nhân cơ hội nhảy ra sau lưng hắn, hai tay nắm lấy bả vai hắn giấu thân thể, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào gợi cảm trêu người chớp chớp mắt.

Vừa nghĩ đến chính là đôi mắt này, khiến Úc Bình Xuyên mất hồn mất vía, hài tử từ nhỏ đến lớn đều nhu thuận hiểu chuyện, đột nhiên chống lại đạo lý cùng nam nhân đi cùng một chỗ, Úc Hoành Viễn liền tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

"Ông ngoại cậu đem công thức nước hoa truyền cho cậu, là hy vọng cậu có thể truyền thừa, dốc lòng nghiên cứu, đem sự nghiệp chế hương phát triển rực rỡ, không phải để cho ngươi dùng để cùng nam nhân làm bậy!"

Úc Hoành Viễn nhìn xa trông rộng ai cũng đánh không được, dứt khoát vứt bỏ thắt lưng trong tay, chuẩn bị tiến hành thuyết giáo nhi tử.

Cứng đến không thể mền xuống được.

"Úc Bình Xuyên! Bộ dáng hiện tại của ngươi, có xứng đáng với người mẹ đã chết của ngươi, có xứng đáng với ông ngoại đã chết của ngươi không?

!!!

Trên đỉnh đầu Diệp Hoài dựng lên ba dấu chấm than thật lớn.

Úc Bình Xuyên? Đây không phải là tên của nhân vật phản diện lớn trong tiểu thuyết mà cậu mới đọc mấy ngày trước sao?

Hơn nữa trong sách quả thật cũng có một nhân vật pháo hôi, cùng tên cùng họ với cậu gọi là Diệp Hoài.

Chẳng lẽ ngực vỡ đá lớn không luyện thành, một búa liền đập hắn xuyên sách?

Để chứng minh suy đoán trong lòng, Diệp Hoài lặng lẽ thò ra nửa cái đầu, hướng về phía nam sinh ngồi trên sô pha, thăm dò hô lên tên của trà xanh.

"Úc Cảnh Thụy?"

"A?"

Úc Cảnh Thụy đang ăn dưa xem kịch, bất ngờ bị kêu lên, theo bản năng đáp lại.

Tiếng đáp lại này, tựa như một viên đạn hạt nhân ném vào trong đầu Diệp Hoài, ầm ầm nổ lên một đám mây nấm thật lớn.

Cậu quả nhiên xuyên sách rồi!

Quỳ gối trước người hắn, nam nhân bị vu khống cùng hắn có quan hệ, chính là nhân vật phản diện điên cuồng có tính cách cố chấp trong sách —— Úc Bình Xuyên!

Người đàn ông vừa mới nổi giận, là cha của nhân vật phản diện và nhân vật chính tên là Úc Hoành Viễn. Người phụ nữ ngồi trên sô pha xem kịch vui là Kha Doanh, là mẹ kế của nhân vật phản diện.

Mà vừa mới được Diệp Hoài gọi tên, chính là nhân vật chính của quyển văn trà xanh này, Úc Cảnh Thụy!

Nhân vật phản diện từ nhỏ đã mất mẹ, hai mắt mù lòa, mẹ kế gây khó dễ. Chỉ vì trong tay nắm giữ bí kíp độc truyền của ngành công nghiệp nước hoa, bao quanh bởi những con sói, mỗi người đều như hổ rình mồi.

Truyện vừa mới bắt đầu, chính là mẹ kế Kha Doanh cùng nguyên chủ liên thủ hãm hại Úc Bình Xuyên, khiến Úc Hoành Viễn lầm tưởng hai người bọn họ có qua lại, sau đó lại nhân cơ hội ép hắn giao ra công thức.

Sau khi chuyện thành công, nguyên chủ cho rằng có thể dựa vào ngọn núi vững chắc Úc gia, không nghĩ tới mình chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay Kha Doanh, không cón giá trị lợi dụng liền bị ném sang một bên không quan tâm.

Diệp Hoài thấy tất cả chuyện tốt của Úc gia đều rơi vào trên đầu nhân vật chính Úc Cảnh Thụy, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Kha Doanh bất quá là lợi dụng mình giúp con trai tranh đoạt gia sản, dùng xong liền bỏ lại một bên, không quan tâm.

Diệp Hoài không dám chống đối Kha Doanh, liền đem tất cả tức giận phát tiết lên người Úc Bình Xuyên, ỷ vào hắn không nhìn thấy, không có năng lực đánh trả, nhẹ thì đánh mắng, nặng thì quyền đấm cước đá.

Cũng bởi vì như thế, tính cách úc Bình Xuyên càng ngày càng cố chấp, cuối cùng nhất cử hắc hóa, trở thành người điên có thù tất báo, lãnh huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt.

Nhớ lại cốt truyện trong sách, Diệp Hoài run rẩy, lấy tay ra khỏi vai "người điên".

Diệp Hoài: Nhu thuận .jpg

Úc Cảnh Thụy thấy Diệp Hoài gọi xong mình liền không nói lời nào, còn tưởng rằng anh đang cầu cứu mình, hắng giọng, bắt đầu giúp hai người nói tốt.

"Ba, ba không cần giận anh trai con nữa, con từ nhỏ cùng anh ấy lớn lên, hiểu rõ anh ấy nhất, anh ấy tuyệt đối không có khả năng thích đàn ông." Úc Cảnh Thụy dừng một chút, tiếp tục nói, "Có thể phát sinh ra chuyện hôm nay, hắn đối với Diệp Hoài nhất định là tình yêu đích thực! Thà phá một tòa miếu, không phá một cuộc hôn nhân a ba!"

?!

Không biết nói thì có thể không nói.

Diệp Hoài núp sau lưng Úc Bình Xuyên ngửa ra sau, trong lúc nhất thời không biết nên cảm thán mình xuyên sách trước, hay là nên cảm thán năng lực đổ thêm dầu vào lửa của vị nhân vật chính trà xanh này.

Quả nhiên, nghe úc Cảnh Thụy nói xong, lửa giận úc hoành viễn vừa bình ổn lại, lại cọ một tiếng dấy lên.

"Tình yêu đích thực? Rắm chó, hai người này sắp ném hết mặt mũi của Úc gia ta."

Nam chủ trà xanh không trông cậy vào được, Diệp Hoài chỉ có thể dựa vào chính mình.

Úc Cảnh Thụy sở dĩ có thể đảm nhận vai chính, là bởi vì hắn giải quyết Úc Bình Xuyên sau khi hắc hóa, lúc này mới có thêm hào quang chói mắt.

Để cho mọi người nhìn thấy đứa con trai nhỏ của Úc gia ngày thường chỉ biết ăn uống vui chơi cũng có thể chống đỡ một mảnh trời.

Vậy nếu Diệp Hoài làm ngược lại thì sao?

Úc Bình Xuyên bất quá chỉ là một tiểu đáng thương hai mắt mù, nếu hắn không chọc giận nhân vật phản diện, ngược lại cho tình yêu cùng quan tâm, đó có phải Úc Bình Xuyên sẽ không hắc hóa, cũng sẽ không bị nhân vật chính giải quyết?

Diệp Hoài nhớ rõ ngày nguyên chủ logout, run rẩy trốn trong tủ quần áo không dám lên tiếng, nhân vật phản diện xách dao trong tay, mũi dao nhỏ máu, giọng nói ác ma trong bóng đêm khẽ rên rỉ.

"Mở cửa ra, cho ta vào."

Diệp Hoài run rẩy một cái.

Tất cả mọi người là công cụ, tại sao họ phải phục vụ nhân vật chính?

Yêu thương người đáng thương người đều có trách nhiệm, bảo vệ Tốt Úc Bình Xuyên, tương đương với bảo vệ tương lai của chính mình.

Nghĩ tới đây, Diệp Hoài đỡ bả vai Úc Bình Xuyên, gian nan đứng lên.

Không biết có phải bởi vì quỳ lâu hay không, đầu gối ở trên sàn nhà đau nhức, ngay cả hai bắp chân cũng không có cảm giác gì.

Diệp Hoài hắng giọng, mở miệng giải thích: "Trước tiên đừng vội tức giận, có phải hai người hiểu lầm cái gì không? "

Thật vất vả mới nghe thấy Diệp Hoài mở miệng, ba người đồng loạt nhìn về phía hai cái chân run rẩy của hắn.

Úc Hoành Viễn nhớ lại cảnh tượng lúc ông mở cửa, nhìn thấy hai người nằm ở trên giường, trước mắt liền tối sầm, ôm ngực, run rẩy sắp ngã xuống.

Mảnh vỡ trên mặt đất còn chưa thu dọn, Úc Hoành Viễn lui về phía sau vài bước, chính xác ngã xuống sô pha.

Kha Doanh hướng Úc Cảnh Thụy hô to gọi nhỏ nhào tới, sợ Úc Hoành Viễn sảy ra chuyện gì.

"Trước tiên đừng vội vàng choáng váng, tốt xấu gì chú

cũng phải nghe tôi giải thích xong."

Úc Hoành Viễn ôm ngực nhìn về phía Diệp Hoài, nhìn cậu rốt cuộc muốn ngụy biện như thế nào.

Diệp Hoài không chút hoang mang vén áo sơ mi lên, thản nhiên nói: "Tôi ngay cả quần cũng không cởi, làm thế nào để làm loại chuyện này?"

Trên người Diệp Hoài quả thật mặc quần short, chẳng qua bị áo sơ mi trắng che đi hơn phân nửa, liếc mắt nhìn qua, làm cho người ta ảo giác rằng phía dưới cậu không mặc.

Lại nhìn về phía Úc Bình Xuyên quỳ gối ở một bên, tuy rằng quần áo xộc xệch, nhưng những gì nên mặc cũng đều hảo hảo mặc trên người, quả thật không giống bộ dáng là làm cái gì.

Diệp Hoài nói xong, nháy mắt với Úc Bình Xuyên.

Úc Bình Xuyên thẳng tắp quỳ trên mặt đất, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, con ngươi hẹp dài lóe ra ánh sáng màu xám bạc, ánh mắt tan rã rơi ở đâu đó.

Ồ, cậu quên mất, Úc Bình Xuyên không thể nhìn thấy.

Diệp Hoài lại lấy khuỷu tay huých vào eo hắn, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh cũng nói một câu đi."

Khóe môi Úc Bình Xuyên căng thẳng, chậm rãi nhíu mày.

Úc Hoành Viễn thật vất vả chống đỡ được đau thắt ngực, run rẩy vươn ngón tay chỉ về phía hai người: "Vậy tại sao vừa rồi cậu lại xuất hiện trong phòng ngủ của Tiểu Xuyên, còn... còn cưỡi trên háng của nó? "

Ú hú, kích thích.

Kha Doanh và Úc Cảnh Thụy lại chuyển ánh mắt đến trên người Diệp Hoài.

"Hai chúng ta đang đấu vật?"

Lời này nói ra chính Diệp Hoài cũng không tin, nhưng trước mắt không có biện pháp nào khác, chỉ có thể trợn mắt nói láo.

"Đúng vậy, hai chúng ta chính là đang đấu vật, tôi thấy thân thể Úc Bình Xuyên quá yếu, muốn cùng cậu ấy vận động thể thao, đấu vật có thể giúp tăng cường thể chất, kết quả không cẩn thận không đứng vững, vừa vặn lại bị chú bắt gặp, chú nói có trùng hợp hay không."

Úc Hoành Viễn lại hỏi: "Vậy những dấu vết trên người cậu từ đâu mà có? "

Diệp Hoài thẳng trợn mắt nói láo: "Tôi lớn lên trắng, làn da lại non nớt mền mại không thể gãi, Úc Bình Xuyên không nhìn thấy, xuống tay không biết nặng nhẹ."

Kha Doanh thu hồi biểu tình xem náo nhiệt, ánh mắt sắc bén hướng về phía Diệp Hoài.

Bà không biết vì sao Diệp Hoài lại đột nhiên lật mặt, nhưng chỉ những lời ngu xuẩn này, chỉ có kẻ ngốc mới có tin.

Úc Hoành Viễn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "Đứng lên đi, ta tin tưởng hai người các cậu. "

Kha Doanh: "..."

Diệp Hoài thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đỡ Úc Bình Xuyên đứng dậy.

Đại khái là bởi vì quỳ thời gian tương đối lâu, cộng thêm thể chất yếu nhược, sắc mặt Úc Bình Xuyên sau khi đứng lên sắc mặt không được tốt, lông mày đều nhăn lại cùng một chỗ.

Vừa rồi lúc bị vu hãm còn không có biểu tình, sao lúc này tẩy sạch oan khuất, ngược lại không vui rồi?

Diệp Hoài hỏi: "Có phải anh không thoải mái không? -

Vừa dứt lời, thân thể Úc Bình Xuyên đột nhiên mất đi chống đỡ, mạnh mẽ ngã về phía trước.

"Úc Bình Xuyên!"

Diệp Hoài đã quên nhân vật phản diện hiện tại vẫn còn là nhóc đáng thương, thân thể yếu ớt nhiều bệnh không thể tự lo liệu, quỳ trên mặt đất lâu như vậy, thân thể khẳng định chịu không nổi.

Lo lắng cho thân thể của hắn, Diệp Hoài khiêng Úc Bình Xuyên ngất xỉu, nhấc chân chạy.

Ba người còn lại ở đây còn chưa kịp phản ứng, Diệp Hoài đã khiêng người lao ra ngoài.

"Tiểu Xuyên làm sao vậy?" Úc Hoành Viễn lo lắng muốn đuổi theo.

"Ba." Úc Cảnh Thụy đột nhiên mở miệng, "Ba nói xem hai người này không phải là cố ý diễn kịch, sau đó nhân cơ hội bỏ trốn đó chứ?

???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro