Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mỹ nam xinh đẹp

Bầu trời xám xịt, mưa rền gió dữ, cây cối bị thổi bay và đung đưa trong gió

Các bãi đậu xe hai bên đường đã chặt cứng xe cộ.

Đường Xán đến muộn, hiện tại khai giảng đã một tháng, cô phải đến Nam Tân Trung báo cáo.

Nhìn các phương tiên quanh co, cô phải nhích xe lại gần để nhường chỗ trước khi đặt xe đạp.

Trong lớp học:

Nhìn xung quanh, mưa gió bao phủ Nam Tân Trung có thể thấy học sinh ra vào trên hành lang đùa giỡn khắp nơi, thỉnh thoảng có tiếng ồn ào náo nhiệt và tiếng la hét của nữ sinh.

Đường Xán trên người vẫn mặc áo mưa, trên mặt không có biểu cảm, ngẩng mặt nhìn về phía bảng hiệu Nam Tân Trung, nước mưa từ vành mũ rơi xuống, lướt qua gò má xinh đẹp, cô nhanh chống cởi bỏ tuỳ tùng, lấy ra từ cặp sách chiếc áo khoác màu vàng mặc vào.

Mùa hè nóng bức, vào những ngày mưa, ngực lại oi bức. Nhưng để không bị người khác nhìn ra là nữ sinh, không chỉ cắt bỏ mái tóc dài xinh đẹp của mình, còn mặc bộ quần áo của em trai Đường Tống, một thân quần tây áo dài ai nhìn thấy cũng đều thấy khô nóng

Trên trán vẫn còn vài giọt mồ hôi chưa chảy, hiện tại muốn đi tìm chủ nhiệm ban chín còn có người bạn thân Dương Lộ.

Đường Xán mang cặp sách trên lưng lao vào cơn mưa lớn, nước bùn văng khắp người, cô vội vã đi vào khu phức hợp dưới cơn mua nặng hạt.

Cô ra hiên vắt khô áo khoác, quần áo ướt nên mỗi bước đi đều để lại dấu giày trên nên đất

Cô đi đến văn phòng tìm được giáo viên chủ nhiệm lớp Hướng Dũng.

Hướng Dũng là giáo viên chủ nhiệm ban chín, một người cứng rắn, ngay thẳng. Khi nhìn thấy Đường Xán ánh mắt đột nhiên sáng lên. Một cậu bé rất xinh đẹp cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Cảm xúc vượt qua, chủ nhiệm ho khan vài tiếng để che dấu cảm xúc, đẩy kính trên sóng mũi, từ trên bàn làm việc tìm ra thẻ học sinh đưa cho cô: “Em gọi Đường Tống?”

Đường Xán căng thẳng tay đầy mồ hôi, cung kính gật gật đầu.

“ Đi thôi, theo thầy về phòng học trước”

Ấn tượng đầu tiên của Hướng Dũng về Đường Xán rất tốt

Hiện tại học sinh ban chín đều giống như Tạ Mẫn Độ làm các thầy cô bó tay không biện pháp, nhưng mà vị này có vẻ ngoài xinh đẹp giống như nước trong veo lại giống loài quý hiếm, thầy kể lại rằng. Đường Tống bởi vì thân thể không tốt mới xin nghỉ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bình phục, thân thể là cách mạng tiền vốn, nhìn cậu đứng trước mặt thân thể khoẻ mạnh cũng làm người ta cao hứng.

Hướng Dũng bước lên trước

Đường Xán trong tay ôm sách vở, áo khoác bị mưa làm ướt vai, cô đi theo phía sau mở to đôi mắt trong veo không nói một lời.

Phòng học ban chín, sách vở bay tứ tung giữa không trung, mấy học sinh đứng trên ghế đẩu và đập đồ vật vào nhau, không chút nào tuân thủ kỷ luật lớp học, bầu không khí sôi trào lên.

Tạ Mẫn Độ tai đeo tai nghe lười biếng nghiêng người dựa vào ghế sau chơi game, nhấp môi hơi mỉm cười, lúm đầu tiền thật sâu hằn trên má, nét mặt nhàn nhạt mà ngả ngớn.

Vinh Phàm ngồi cùng bàn cười hỏi: “Cậu hiếm khi chơi trò quá năm phút, ván này lại kéo dài sáu phút tám giây, phong độ giảm a”

“Tạ thiếu của chúng ta là học sinh có năng khiếu về cả tính cách và học thức, nữa tháng qua chúng ta đi cùng với những người cô chú cùng đi ăn tối với cậu, ngón tay của tôi đã chai sạn.” Lưu Dịch và mấy người nhìn nhau cười xấu xa.

“Mẫn Độ vẫn luôn chơi trò chơi bụi hoa, ngón tay linh hoạt đều là luyện ra, nói một câu có hay không cùng Lý Du lăn giường?” Vinh Phàm hỏi.

Lưu Dịch một đầu tóc vàng, có điểm du côn, nhàm chán lật sách, ác ý nói:
“Vinh Phàm, sao cậu lại vô sỉ như vậy, cậu cũng không nghĩ, Lý Du là một chi mai(1) của Nam Tân Trung chúng ta, nhanh như vậy liền ăn, chúng ta còn hi vọng gì nữa, ngày thường đi theo Mẫn Độ mặt sau còn có thể nhìn vài lần, nhanh như vậy liền đến tay quá không thú vị, có phải hay không Tạ thiếu.”

(1)chi mai là quả mận

Lúc này, Hướng Dũng bước vào mọi tiếng nói trong phòng học đều dừng lại.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, rơi vào mí mắt là đôi giày thể thao dính bùn, người ngoài cửa di chuyển chân, nhắm mắt gạt mưa lất phất trên tóc, tay ôm sách vở bước vào lớp.

Trong phòng học nháy mắt truyền đến từng đợt hô nhỏ

“Chà ___!!!”

Nam sinh với vóc dáng nhỏ nhắn, với chiếc áo khoác vàng và quần tây đen, ăn mặc như vậy quả thật làm người khác khó có thể nhìn thẳng, mái tóc mềm mại che ở lông mi, nhưng đều đáng ngạc nhiên là nam sinh đứng trên bục giảng lại có gương mặt phi thường xinh đẹp, đôi mắt như hắc diệu thạch bình tĩnh nhìn mọi người, làn da trắng phiếm nhàn nhạt ánh sáng.

Âm thanh lanh lảnh sạch sẽ: “Chào mọi người, tớ là Đường Tống”.

Hướng Dũng với ngữ khí cứng rắn nói: “Đường Tống sức khoẻ không tốt, đã nghỉ một tháng, hôm nay bắt đầu đi học, các cậu không được bắt nạt tân đồng học(2), một khi phát hiện nghiêm trị không tha!”

(2)tân đồng học: học sinh mới

Bên dưới lớp học một thanh ồn ào.

Tạ Mẫn Độ nghe tiếng ngẩng mặt, thần sắc cổ quái đánh giá học sinh mới, khinh thường cười nhạo một tiếng, nghiền ngẫm cong cong môi.

“Quái! Đúng là đẹp trai!”

“Nữ sinh tớ đây lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai đẹp như vậy, đây thật sự là sự mang bả(3) sao?”

(3)mang bả mình tìm hiểu là sự quyến rủ, cám dỗ (không biết đúng không, mọi người biết có thể cmt cho mình biết)

"Hoàng Lệ Lệ chú ý hình tượng , cậu nước miếng đều phải chảy xuống tới.”

Vinh Phàm cười hì hì chọc bạn ngồi cùng bàn

“Lăn, đừng quấy rầy tớ xem tiểu soái ca”

“Lớn lên thật đúng là xinh đẹp.” Lưu Dịch xô đẩy cánh tay Tạ Mẫn Độ, nháy mắt ra hiệu “Mẫn Độ cậu có đối thủ, tớ xem tiểu tử này da thịt non mịn, nhất định ăn không nổi nắm đấm của chúng ta, muốn hay không tới dạy dỗ…”

Vinh Phàm  giành đáp trước: “Lưu Dịch, bàn tay sắt nói muốn chúng ta đối sử tốt với vị đồng học này, cậu thính lực có vấn đề?”

“Dạy dỗ hiểu hay không, kéo bè kéo cánh mở rộng chúng ta cái vòng này.”

“Tớ thấy vị đồng học này cùng chúng ta không phải cùng một đường.”

Hướng Dũng không để ý tới cuộc thảo luận bên dưới lớp, yêu cầu Đường Xán chính mình chọn chỗ ngồi, dù sao cậu cũng là học sinh cuối cùng đến nên không thể bị một đám lưu manh ném xuống hàng cuối cùng.

“Em muốn ngồi ở đâu?”

Đường Xán nhanh chống đảo qua bên dưới, cuối cùng tìm được vị trí của Dương Lộ, trong lòng tính toán nói: “Lão sư, thể ngồi ở vị trí kia sao?”

Hướng Dũng liếc mắt, gặt đầu: “Có thể.”

“Viên Mỹ Na, em ngồi lại đi, bên cạnh Phùng Linh Linh”

“Biết rồi lão sư”

Viên Mỹ Na tâm không cam lòng không tình nguyện bắt đầu dọn sách vỡ, cô tưởng có thể cùng tiểu soái ca ngồi cạnh nhau.

Đường Xán đi đến bên người cô, thái độ chân thành “Thực xin lỗi, phiền cậu đổi chỗ ngồi rồi"

“Ai, đừng a, ngồi phía sau cũng giống nhau.”

“Cảm ơn”

Chờ Viên Mỹ Na sau khi dọn sách vỡ, Đường Xán cẩn thận đặt sách trong tay lên bàn, sửa sang lại một lát, cô nhìn chằm chằm vào Dương Lộ đang kinh ngạt nhìn mình, nghịch ngợm chớp mắt nhướng mày.

Hướng Dũng mở sách ra và bắt đầu dạy học.

Dương Lộ thân mình rung lên, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng kéo cánh tay của cô liếc mắt ngắm nhìn nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là….Đường Xán?”

“Ân”

“Thiên a, lá gan cậu thật lớn.”

“Hừ, có việc tan học nói, hiện tại không thể nói cho cậu.” Đường Xán đem ngón trỏ để bên môi, ý bảo im lặng

Dương Lộ còn chưa hoàn hồn lại sau chấn động, xê dịch mông nghiêng người lại gần nhỏ giọng nói: “Hắc hắc cậu ăn mặc thành như vậy, trừ bỏ nốt ruồi đào hoa chướng mắt ở đuôi mắt ra quả thực cùng Đường Tống lớn lên giống nhau như đúc.”

Đường Xán vươn tay véo tay cô nàng, ngại bạn cùng bàn quá mới ồn ào, chính mình mở sách mới ra nghe giảng, trong lòng thấp thởm bất an.

“Mẫn Độ, cậu không cảm thấy Đường Tống cùng Dương Lộ rất quen thuộc sao?” Mới vừa tan học Dương Lộ liền kéo tay tiểu soái ca ra ngoài, làm người không thể tưởng tượng, một tiết liền thân với nhau.

“Đều là người quen ở sơ trung đi.” Tạ Mẫn Độ không chút để ý nhìn bàn Đường Tống, thờ ơ chơi di động.

“Dương Lộ lớn lên nhìn thật tốt, không nghĩ tới lại thích một cái yếu đuối mong manh mà tiểu bạch khiển, quả nhiên giá trị nhan sắc rất quan trọng”

Dương Lộ đem Đường Xán kéo đến khu rừng vắng vẻ trong khuôn viên trường.

Đường nhựa đầy nước, gió thổi mạnh khiến lá cây rơi xào xạc.

Cô từng ngụm thở phì phò, nhìn Đường Xán trán đầy mồ hôi, thân mật dùng tay áo lau đi, hỏi: “Hiện tại có thể nói cho tớ biết sao lại thế này”

Trời mưa, khí hậu khô nóng, sau lưng áo khoác Đường Xán ướt đẫm, đôi mắt dưới mái tóc ngắn nhìn cô chăm chú một lúc. Kiên nhẵn cùng Dương Lộ nói lên sự tình nguyên do.

Đường Xán cùng Đường Tống là chị em song sinh, lớn lên lại cực kỳ giống nhau, khi còn nhỏ ba Đường Xán thường xuyên cho bọn họ mặc nhằm quần áo. Năm năm trước ba Đường Xán qua đời vì bệnh, gia đình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, sống một cuộc đời đầy đau khổ và buồn bả. Mẹ không đủ năng lực chi trả học phí, em trai lại phát hiện mắc bệnh bạch cầu, yêu cầu trị bệnh bằng hóa chất, không thể vận động mạnh mà phải dùng thuốc để duy trì. Bác sĩ nói phát hiện kịp thời, có thể sống sót sau ca ghép tuỷ thành công.

Vốn dĩ mẹ cô định cho cô thôi học đi làm công kiếm tiền nuôi em trai, đối với Đường Xán mà nói đọc sách là lối thoát duy nhất của cô, Đường Xán mong mẹ cho cô cơ hội, không cần dễ dàng từ bỏ.

Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thay em trai đi học, Đường Xán ban đầu đã đậu nguyên bản là kim bài S trung, hiện tại cô đã rời trường và lấy thân phận Đường Tống ở lại Nam Tân Trung

Có thể có chút nợ cô, dù sao lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, mẹ của Đường Xán cuối cùng cũng đồng ý, Vấn đề cần thiết là đem chính mình biến thành Đường Tống mới có cơ hội học tập tham gia thi đại học.

“Cho nên cậu mới đem chính mình ăn mặc thành bộ dáng nam sinh?”

“Không có biện pháp”

“Đường Tống còn nằm viện?”

“Ân”

“Vậy sao này cậu định làm thế nào? Ý mình là sao khi Đường Tống hồi phục, cậu ấy nhất định sẽ quay lại làm bài thi tuyển sinh, đến lúc đó cậu làm sao bây giờ?”

Cô vẫn không rõ lắm, trong nhà nghèo thành như vậy, tiền viện phí của Tiểu Tống đã tiêu gần hai ba mươi vạn

Có thể đi học một ngày thật sự là kết quả tốt nhất.

Vấn đề trước mắt của Đường Xán là như thế nào để che giấu giới tính của mình, mau chóng hoà nhập vào nhóm nam sinh càng sớm càng tốt, nếu không ngay cả Đường Tống cũng sẽ bị liên luỵ

“Lộ Lộ, cậu lần này phải giúp mình”. Đường Xán thở sâu bắt đắt dĩ nói

Dương Lộ than một tiếng, xoa xoa tóc, nghiêm túc nhìn cô gật đầu, “Cậu yên tâm, cậu là bạn tốt của mình, bất luận cậu lựa chọn thế nào, chỉ hy vọng cậu càng ngày càng tốt.”

Đường Xán thành khẩn nói: “Ân, thật sự cảm ơn cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro