Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1, cảnh sát Chương Nhượng và tên cướp Lục Tề . . .

Đầu mùa xuân ở phương Bắc, sáng sớm luôn mang theo trận lạnh lẽo, báo cho người ở nơi này là mùa đông còn chưa đi xa.

Đây đã là ngày thứ hai Chương Nhượng thủ ở chỗ này, theo dõi hai đêm rốt cuộc cũng thu lưới. Trong điện thoại vô tuyến truyền tới tiếng cười của thanh niên (translator dịch 'con chuột' tiểu đệ thấy ko phù hợp nên sửa lại) : "Các anh em thủ, lão đại nói sau khi xong chuyện sẽ mời chúng ta đi ăn coi như là cù lao."

"Lão đại vạn tuế!" Có một thanh âm truyền tới.

"Lão đại, yêu ngươi!"

Các huynh đệ bên cạnh một trận hì hì ha ha ha, thanh âm rất vang.

Xoẹt xoẹt, điện thoại vô tuyến truyền tới âm thanh làm cho Nhượng Chương vốn đã nhức đầu sắp nứt một phen phiền lòng, giương mắt nhìn trời một chút nghĩ đến đám chuột chết bầm kia, ngón tay cầm chặt tay lái.

Âm thanh của đội trưởng ở tuyến số một truyền tới : "Lục nhi lên trước, năm phút sau rêu rao đuổi theo. Mười một giờ thu lưới. Bây giờ đã 10h40."

Chương Nhượng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, 10h40. Lục nhi đã đứng ở cầu Thiên Kiều (Phong nghĩ là tên của cây cầu nào đó), lẫn vào trong đám người kia •••• năm phút dường như dài đăng đẵng, Chương Nhượng nhìn đồng hồ sắp đến giờ, mới khoan thai chậm rãi xuống xe, bước đi lên Thiên Kiều.

Trên Thiên Kiều, một đám thanh niên vây chung chỗ. Chốc chốc lại truyền tới mấy tiếng khen, những người đó chính là nguyên nhân làm cho Chương Nhượng thức trắng hai đêm liền. Hoạt động một ít khớp xương, Chương Nhượng chuẩn bị đem hết thảy oán khí nín đã lâu trút ra. Làm cảnh sát hình sự ba năm, tuy đã quen việc ngày đêm điên đảo, nhưng vẫn muốn vì bản thân mà trả thù bọn chúng.

Đột nhiên, có một bàn tay lạnh như băng kéo cổ tay Chương Nhượng. Chương Nhượng ngẩn người, nghiêng đầu. Một cậu bé nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi mặt đầy thận trọng nhìn Chương Nhượng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái dùng thanh nhỏ đến mức không thê nghe thấy nói: "Chớ đi, bọn họ đều là cướp." Chương Nhượng có chút buồn cười, dĩ nhiên biết bọn họ là tên cướp. Đang lúc Chương Nhượng ngẩn người, đột nhiên có một người thanh niên chạy. Kháo, Chương Nhượng trong lòng kêu.

Đám cướp có phát giác, bắt đầu tan ra. Chương Nhượng đẩy người thiếu niên kia, hướng về phía thủ phạm chính nhào qua. Hơn một thước chín Chương Nhượng ra một chiêu đã tóm được tên vừa lùn vừa mập, bẻ tay của hắn ra phía sau, rắc rắc một tiếng, trật khớp. Hắn đau đến mức quỳ sụp xuống đất, Chương Nhượng móc còng tay ra đem còng tay hắn lại.

"Ngươi chạy đi!" Chương Nhượng nhằm chỗ trật khớp cổ tay của hắn đập một cái. Tổng tính toán cái nợ hai ngày liền, nhất khẩu ác khí.

Một đám cảnh sát vì để bắt được chín tiểu mao tặc nên phải nhịn suốt hai ngày. Phạm nhân đưa lên xe cảnh sát, Chương Nhượng vừa định thở phào đột nhiên sững sờ. Đứa trẻ kia làm sao mà cũng bị bắt. Chương Nhượng kéo Lục nhi qua bên người hỏi: "Tiểu tử đó không phải bị bắt lộn chứ ?"

"Tên nào?" Lục nhi chớp mắt, hắn cặp kia sắp không mở ra hỏi.

"Tên đó •••• tên đẹp mắt nhất!" Chương Nhượng chỉ chỉ, không phải là người bụng bự mập, cái đầu như cao nhân, mà chính là mặt vàng người gầy giống như hút độc. Duy chỉ có một người giống như vậy .

"Không sai, tên đó là tên báo tin." Lục nhi nói xong lên xe.

Chương Nhượng nghi ngờ lắc đầu một cái, không có nói gì nhiều. Bất cảm mệt nhọc lái, đưa chìa khóa của xe tiếp viện cho các anh em, rồi lái chiếc xe cảnh sát chở phạm nhân. Trong xe rất an tĩnh, mệt mỏi hai ngày anh nhìn qua bọn trộm rồi nhắm mắt một hồi, tự biết cậu ta không trốn khỏi việc phạm tội, nhưng dù sao trong bọn họ thì cậu vẫn còn nhỏ nhiều nhất xử hai ba năm. Ra tù lại là một hảo hán.

Chương Nhượng híp mắt ngước lên nhìn, nhìn một thanh niên ngồi ở đối diện một chút. Thân thể gầy yếu ở trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, thời tiết tháng ba ở kinh thành chỉ mặc một bộ quần áo như vậy cũng không sợ chết rét. Hắn (chỉ cậu thanh niên) một mực cúi đầu, tóc có chút dài che lại khuôn mặt. Một đôi tay gầy nhom, trên cổ tay đeo còng tay, có thể đồng nghiệp hạ thủ nặng chút, cổ tay hắn bị cứa rách da, lấm tấm rỉ ra máu. (Lâu mỗ: Ngươi nha đem tay huynh đệ người ta làm trật khớp tại sao không nói mình hạ thủ nặng! Chương lang mỗ : Nha, ai bảo tiểu tử kia là vai phụ! )

"Ho khan •••" vốn muốn mở miệng nói chuyện Chương Nhượng cuối cùng cũng nói gì. Nhắm hai mắt.

Trở lại đồn cảnh sát, dựa theo thủ tục trước tra hỏi một phen. Chương Nhượng kéo đội trưởng: "Lý đầu nhi, báo cáo tình huống."

"Nói!"

"Tiểu tử kia •••" Chương Nhượng chỉ chỉ thanh niên ở góc tường, nhỏ giọng đem chuyện trên thiên kiều kia nói một lần."Tôi cảm thấy hắn bị oan uổng."

"Biết, tôi sẽ báo cáo. Mệt mỏi hai ngày, nhanh đi về ngủ một giấc." Lý Đầu Nhi nói xong, vội vả đi. Chương Nhượng sờ sờ mũi, lại nhìn một chút cậu thanh niên nép trong góc tường. Sau đó xoay người về nhà ngủ.

Ngày Thứ hai, kết quả thẩm vấn đã có. Lý Đầu Nhi nói qua cho mọi người một lần, việc còn lại là không nhốt bọn họ ở đội cảnh sát. Nói xong, thì la hét (vì vui mừng đây mà). Lý Đầu Nhi bị gõ một cái trên đầu, nói: "Gấp làm gì, còn hai phút nữa mới đến giờ tan sở." Hi cười nói xong, Lý Đầu Nhi hướng Chương Nhượng ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Chương Nhượng bước tới."Chuyện gì?"

"Ngày hôm qua, đứa trẻ kia." Lý Đầu Nhi nói xong, tinh thần Chượng Nhượng tỉnh táo hẳn lên."Thế nào? Bắt lộn?"

"Tới thì biết."

Chương Nhượng đi theo Lý Đầu Nhi vào phòng thẩm vấn. Thấy đứa thiếu niên (ban đầu ghi thanh niên giờ mình sửa lại nha) một lần nữa, Chương Nhượng cảm thấy làm sao mới một đêm, hắn giống như lại đi gầy một vòng. Theo Lý Đầu Nhi ngồi xuống. Lý Đầu Nhi mở miệng trước: "Ngẩng đầu lên."

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt hiện đầy tia máu. Thiếu niên cắn môi một cái, lại cúi xuống.

Chương Nhượng có chút kỳ quái, nhìn Lý đầu nhi. Lý đầu nhi – hắn không phản ứng, tiếp tục nói: "Là hắn sao?" thiếu niên gật đầu một cái."Nói chuyện!" Lý Đầu Nhi nặng giọng. Người thiếu niên có chút run, nhỏ giọng nói một câu: " Ừ." Lý Đầu Nhi nghe xong, ghi chép lại, sau đó dẫn chương Nhượng đi ra.

"Đầu Nhi chuyện gì xảy ra a?" Chương Nhượng đầu óc mơ hồ.

"Tên là Lục Tề, cực kỳ đáng thương." Lý Đầu Nhi châm điếu thuốc, chương Nhượng vội vàng móc bật lửa ra châm cho hắn. Lý Đầu Nhi hít một hơi thuốc mới tiếp tục nói: "Đi theo đồng hương tới đây tìm việc làm, không nghĩ tới công việc tìm được là phải đi gạt người. Số tiền còn lại đều bị cái bọn đó chặn trên cầu cướp đi. Đánh cho một trận buộc phải làm."

"Loại chuyện này có thể hay không •••" Chương Nhượng không nói hết lời.

Lý Đầu Nhi quơ quơ, hắn ném sổ ghi chép ném cho Chương Nhượng. Chương Nhượng sờ sờ mũi, vào phòng thẩm vấn. Thiếu niên kia vẫn ngồi vậy, thấy đáng thương làm sao. Chương Nhượng ngồi trên ghế, mở sổ ghi chép ra tra hỏi."Cậu tên Lục Tề?"

" Ừ." Thiếu niên gật đầu một cái.

"Hai mươi mốt •••?" Chương Nhượng không dám tin tưởng nhìn hắn, có cảm giác còn là một vị thành niên.

"Hư tuổi." Lục Tề bổ sung nói.

"Đừng để ý hư thật, cùng với bọn họ đã làm chuyện này mấy lần?"

Lục Tề lần này ngẩng đầu lên, cắn môi một vòng nước mắt ở trong mắt lởn vởn."Tôi mới đến không tới một tuần lễ, chỉ cùng bọn họ cướp ba lần." Chương Nhượng gật đầu một cái, ngoắc ngoắc ngón tay. Lục Tề hoảng sợ nhìn Chương Nhượng, tưởng là hắn muốn đánh mình. Chương Nhượng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dò qua người, đưa bàn tay đem đầu Lục Tề đẩy tới. Ôn nhu vỗ đầu cậu một cái nghiêm túc nói: "Lần sau tôi hỏi lại cậu, đã làm mấy lần, cậu liền nói một lần."
*Lão công muôn năm, ôn nhu chết người ta hà

Lục Tề trợn đôi mặt to không hiểu nhìn người đối diện. Dáng vẻ không giống như là làm trò đùa. Chương Nhượng buông đầu cậu ra, thẳng người lên. Nghiêm túc chăm chú hỏi: "Đã làm mấy lần." Lục Tề do dự há miệng nói: "Một lần." Chương Nhượng gật đầu một cái. Ở trên sổ ghi chép viết liễu mấy chữ, sau đó gấp sổ, không có nói gì nhiều đứng lên rời đi. Lục Tề nhìn người nam nhân dáng dấp giống như tọa sơn rời đi, làm sao cũng không nghĩ ra hắn mới vừa rồi là ý gì.

Rời phòng thẩm vấn Nhượng thì thầm trong miệng, lông mi tiểu tử này thật đẹp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammei