Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Ngày rã đoàn

Tiểu Cửu vẫn còn nhớ lần cuối cùng gặp mặt Lưu Vũ là ngày bọn họ rã đoàn, gặp mặt lần cuối ở trụ sở công ty . Không biết vì sao không khí ngày hôm đó đặc biệt tốt . Những người cậu vốn luôn đề phòng , cẩn trọng , hoài nghi....từ nay về sau không cần nặng nhẹ mà đối đãi nữa . Những người cậu yêu thương , muốn bảo vệ , cũng không cần phải nơm nớp , e ngại  . 

Tiểu Cửu lúc đó đã nghĩ , tương lai về sau đã thay đổi rồi .

Cậu vẫn luôn nhớ rất rõ ràng dáng vẻ của Lưu Vũ ngày hôm đó . Một bộ quần áo mà cậu chưa từng thấy em ấy mặc , nhưng đã được em ấy cất giấu từ nhiều năm . Mái tóc đen tuyền rủ trước trán có hơi tùy tiện . Em ấy thậm chí cũng chẳng sửa soạn kỹ càng như ngày trước cậu vẫn quen thuộc đến thế . Tiểu Cửu đứng ở góc phòng chăm chú nhìn em ấy cáo biệt với từng người một , cậu không nỡ , thực sự là không nỡ buông tay . Cậu đến đây lâu như vậy , trong suy nghĩ sớm đã tường tận đạo lý cái gì gọi là vạn sự tùy duyên . Cậu thương tiếc người kia , cũng chẳng đoán trước được bản thân sẽ trùng phùng với em ấy khi nào trong năm tháng dài rộng ở phía trước . Thực ra cậu đã từng rất đắc ý về những năm tháng cùng em ấy sóng vai đồng hành cả một chặng đường nhưng bây giờ đứng ở đây nghĩ lại , hóa ra là bọn họ chỉ đang mượn tạm em ấy mà thôi.

Bọn họ đều đâng độ tuổi hoa niên rực rỡ , đến và đi trong thoáng chốc , ly biệt và trùng phùng chỉ mới bắt đầu . Ấy thế mà ngẩn ngơ mãi chẳng muốn quay lưng rời đi thống khoái giống như bản thân đã từng hô hào nồng nhiệt .

- Sao vậy , không nỡ sao ?

PaiPai khoác vai anh trai hỏi nhỏ , Tiểu Cửu đã vô thức gật đầu . Sau cùng Lưu Vũ cũng bước đến tạm biệt với  cậu ấy . 

- Sau này nhất định sẽ gặp lại.

- Bao giờ mới đến ngày đó chứ ?

- Ừm.......một ngày nào đó , một ngày không hẹn trước , vậy thì coi như là có duyên.

Thanh âm của em ấy nhẹ nhàng biết bao , giống như bọn họ chỉ xa nhau mấy ngày , đi chơi một lúc là sẽ trở về vậy .

Cả nhóm 11 người sau cùng cũng phải kết thúc đoạn đường đó . Kết thúc hai năm hoang đường lạc lối và bắt đầu lại một hành trình khác của bản thân mình .

Bọn họ cùng nhau rời khỏi công ty , Tiểu Cửu đi ngay sau em ấy , tay cậu nắm chặt góc áo thiếu niên chẳng muốn rời . Thế nhưng có những điều thực sự níu kéo không được , cuối cùng vẫn chỉ đành chấp nhận buông tay rời đi . Bọn họ đứng trước cửa công ty , Lưu Vũ quay người lại mỉm cười cáo biệt với bọn họ . Ánh mắt của em ấy giống như chất chửa cả tinh hà xán lạn , một cái vẻ đẹp hồn nhiên rất lâu Tiểu Cửu chưa còn nhìn thấy nữa rồi .

- Em phải đi trước rồi , có thời gian thì gặp lại nhé .

- Đi đường cẩn thận...

- Tiểu Vũ ...hẹn gặp lại....

Thiếu niên vẫy tay với bọn họ , rồi kiên quyết quay người chia xa . Tiểu Cửu nhìn theo bước chân của em ấy , nhẹ bẫng và thư thả . Vết tích của năm tháng vừa qua biến mất sạch sẽ chẳng để lại gì , giống như tất cả đều chỉ là một giấc mộng mà thôi , hư ảo và hoang đường . Tiểu Cửu nhìn em ấy tiến xa về phía trước , về với những người vốn dĩ mới là đồng đội chân chính của em .

Lưu Phong đứng nhìn về phía bọn họ từ lâu . Tô Kiệt cùng Tiểu Xuyên trầm ngâm nhìn đứa trẻ của mình càng lúc càng tiến lại gần .

- Mọi người chờ lâu chưa ?

- Em thong thả thêm chút nữa thì có phải trên đầu Lưu Phong đã hái được cả nấm rồi  hay không ?

Tô Kiệt buông lời chòng ghẹo nhưng trong lòng lại vui vẻ đến nỗi Ngự Hoa Viên của Tử Cấm Thành cũng chẳng thắm được như anh bây giờ . Lưu Vũ tri kỷ ôm lấy chàng thiếu niên của mình . Người ấy nhớ cậu thật lâu , cũng kiềm nén thật lâu . Bọn họ cuối cùng cũng có thể đường hoàng kề vai sóng bước ở chặng đường phía trước . Lưu Phong chẳng biết nói gì , chỉ có thể dùng dằng nắm lấy tay của người mình tâm tâm niệm niệm , một chút cũng không muốn buông ra . Chỉ có Tiểu Xuyên đứng một bên là tỉnh táo nhất lên tiếng nhắc nhở mọi người .

- Đứng lâu rồi , chúng ta đi ăn thôi . Đợi thêm chút nữa thì Tiểu Phong sẽ khóc mất .

Bốn người cùng nhau rời đi . Tiểu Cửu vẫn luôn đứng đó nhìn theo hình bóng của bọn họ . Lưu Phong nắm tay Lưu Vũ vui vẻ vung vẩy đi phía trước , hai người đàn ông trầm tĩnh thì lặng lẽ theo phía sau . Ráng chiều phủ xuống nắng hoàng hôn , in một màu cam dịu lên vạt áo của người ấy . Thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ còn hơn nắng hạ , trở thành đoạn ký ức sâu đậm trong lòng Tiểu Cửu đến rất nhiều năm về sau . Để mỗi khi nhớ lại về ngày hôm ấy , cậu đều nhắc đến bốn chàng trai sải bước theo lối nhỏ trở về . Một người hồn nhiên vui vẻ nói cười huyên thuyên vang cả góc phố . Một người đón ý vui đùa sóng bước , khóe mắt long lanh cuối cùng cũng chẳng nỡ để giọt lệ nào rơi . Một người đàn ông  âm trầm tĩnh lặng theo sau , bóng lưng anh cao lớn đổ xuống mặt phố nhưng trong ánh mắt ấy vẫn là ý cười hoan hỉ sâu đậm khôn cùng . Và người cuối cùng thanh tú nhất trong số họ , vẻ mặt yêu kiều như non nước cũng nheo mắt cười rộ , đem hết thảy trìu mến của đời này gửi gắm lên hai chàng thiếu niên phía trước đang sóng vai nhau .

Tiểu Cửu mang nỗi niềm u sầu đó từ từ cất gọn vào trong góc , rồi chỉ có thể yên lặng gửi gắm cho em lời chúc về tương lai tái khởi hoàn mỹ hơn .

---------------------------------------

Nhẹ nhàng vậy thôi . Dù sao thì tôi cũng chả hy vọng gì Tô đại ca sẽ mang siêu xe đến đón thằng nhỏ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro