Tiếu Khuynh Tam Quốc (Phần 1)
Chương 1: Thần tượng
Ngày đông sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ xán lạn, nhưng vẫn hoàn toàn lạnh lẽo.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chiếu vào mặt, lưu lại một tia ấm áp. Trên quảng trường không xa, tiếng người phi thường náo nhiệt.
Tôi quấn lấy chiếc áo khoác lông có phần cũ nát trên người, chen vào đám đông.
"An Nhược có đến không, tôi đến từ sớm, chờ ở đây cũng đã lâu lắm rồi..." Một bên có người oán giận nói.
"Hôm nay là lễ mừng năm mươi năm ngày thành lập tập đoàn Phong Đồ, An Nhược là phát ngôn viên của công ty bọn họ, nhất định sẽ đến! "
"Ai, từ khi báo chí đưa tin sau một sự cố ly kỳ ba năm trước, An Nhược liền cùng Mạc Phi song song lui ra thế giới bên ngoài kết hôn sinh con...Thực khó có thể tưởng tượng..."
(An Nhược tỷ là nhân vật chính trong Mỹ nhân thương đó, xuyên qua trước cả chị nữ chính của bộ này!!)
"An Nhược là ai vậy?" Tôi tiến lên phía trước, trơ mặt ra cười nói.
"Cái gì? Đến An Nhược là ai mà cô cũng không biết á?" Có người kêu lên quái dị, nhìn tôi như nhìn kẻ ngu.
"Cô ấy là minh tinh truyền hình thần tượng."
"Ồ!" Tôi một mặt như tỉnh ngộ, gật đầu, tay thăm dò vào bên hông đối phương, đầu ngón tay đã thần không biết quỷ không hay chạm được vào cái ví da đáng yêu.
Hơi mím môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy lên, phía sau có người chen lại đây, tôi thuận thế tiến lên một bước, hai tay tự nhiên xen vào túi áo, nắm lấy cái ví da, làm liền một mạch.
"An Nhược! An Nhược! An Nhược!..." Đoàn người bỗng nhiên nổi điên rồi hò hét.
Tôi sợ khiếp vía, nhanh chóng nhét cái ví da trong tay vào bên trong cái áo lông cũ nát, lập tức như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhẹ. Xúc cảm thật nhẵn nhụi, là da thật đó, xem ra mình tóm được một con dê béo rồi.
Công việc hoàn thành, tâm tình tự nhiên ung dung lên rất nhiều, tôi đầy hứng thú ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái cách đó không xa đang bị một đám người vây quanh đi vào quảng trường.
Thật sự là một khuôn mặt đẹp, là mỹ nhân! Cô ta chính là An Nhược? Quả nhiên có vốn liếng quý giá khiến người ta điên cuồng.
"Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu!..." Bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu.
Tuy đoàn người huyên náo dị thường nhưng tôi vẫn nghe được thanh âm quen thuộc kia.
Dưới ánh đèn lóng lánh, cô gái trên quảng trường bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tuyệt đẹp mang theo vẻ khiếp sợ cách một mảng đầu người đen kịt, nhìn về phía tôi.
Tôi không nhìn lại cô ta, vội vàng xoay bước, theo âm thanh nhìn về đám người phía sau. Ở trung tâm đám người, một thanh niên vóc người cao ráo hướng về phía tôi vẫy tay, trên mặt toàn là ý cười.
"Tiếu Tiếu!" Anh ta gọi.
Anh có đôi mắt sáng ngời, là một mỹ nam, so với người trên đài tuyệt đối không thua một phân.
Tôi không kìm được lòng mỉm cười, nhưng nụ cười lập tức cứng lại trên môi.
"Tránh ra, mày ngáng đường tao quá đấy!" Phía sau, có người đẩy mạnh anh một cái, anh lập tức ngã ngồi trên đất.
Kích động khi nhìn thấy thần tượng, đám người đều điên cuồng, trước sau anh đều là người, chen chúc xô đẩy.
" Tránh ra, các người đạp lên anh ấy rồi. Tránh ra!" Tôi rít gào, liều mạng chen, nỗ lực tới gần anh.
"Tiếu Tiếu...Tiếu Tiếu..." Anh ngồi trên đất, ngơ ngác nhìn xung quanh không biết phải làm sao.
"A Mãn đừng sợ!" Tôi ra sức tới gần anh ấy. "Tránh ra, tránh ra, các người đạp lên anh ấy rồi kìa!..."
"Mọi người im lặng! Chú ý trật tự!" Phía trên, nữ tử đối diện bỗng đứng lên trên đài cao, cầm microphone lớn tiếng nói.
Phảng phất giống như làm ma chú, đoàn người lập tức yên tĩnh lại. Tôi có chút sững sờ, nhìn về nữ tử lấp lánh hào quang như sao trời kia, đó chính là sức mạnh của minh tinh nha.
Thừa dịp mọi người yên tĩnh lại, tôi vội bước nhanh tới bên người A Mãn, lôi anh ra khỏi đoàn người đông đúc, lại quay đầu nhìn lên, bóng hình An Nhược đã không thấy rõ.
"A Mãn, có đau chỗ nào không?"
Anh lắc đầu.
"Sao lại chạy loạn như vậy?" Nhớ tới hỗn loạn vừa nãy, tôi vẫn thấy rất hoảng sợ.
"Tuyết rơi rồi... Bà nói em ra ngoài không đội mũ..." Thấy tôi tức giận, anh cẩn thận dè dặt từ trong lòng lấy ra một chiếc mũ len dệt được giặt đến sạch sành sanh, biểu cảm có chút oan ức.
"Được rồi, đói bụng chưa, em đi mua đồ ăn cho anh." Mang theo cái mũ, tôi không đành lòng tiếp tục trách cứ anh, nhón mũi chân khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, cười.
"Ừm!" Hắn hai mắt tỏa sáng, một bộ dáng Tiểu Cẩu nhi vẫy đuôi, gật gật đầu "Anh muốn ăn trứng cuộn."
"Ha Ha, được, anh ở chỗ này chờ em." Thấy cách đó không xa có một quán nhỏ bán trứng cuộn, tôi chạy tới, quay đầu lại nói với hắn: "Đứng yên đừng đi lung tung đó!"
"Được!" Bé ngoan đứng tại chỗ gật đầu.
Mua một túi đầy trứng cuộn, bởi vì lo lắng A Mãn, tôi một đường vội vàng trở lại chỗ hắn.
"Tránh ra, thằng ngớ ngẩn!" Một chiếc xe thể thao màu đỏ đứng lại bên cạnh A Mãn, trên xe, đám người nam nữ cười cợt.
A Mãn ngẩng đầu cộc lốc nở nụ cười, nhếch về bên trái một bước nhỏ.
"Tránh ra a!" Phảng phất giống như tìm được một món đồ chơi, bọn hắn chậm rãi áp sát xe lại, vang lên âm thanh trách mắng.
A Mãn nhíu nhíu mày, như suy nghĩ rất lâu, nói:"Tiếu Tiếu nói tôi ở chỗ này chờ cô ấy."
"Ha ha ha..." Mấy người ở trên xe nhảy xuống, bao quanh vây nhốt A Mãn lại "Quả nhiên là ngu ngốc, ha ha..."
"Tiếu Tiếu nói tôi không phải ngu ngốc." Con mắt đẹp hiện lên mấy phần oan ức, A Mãn thanh âm nho nhỏ biện bạch.
"Ha ha ha..." Những tiếng cười kia đặc biệt chói tai.
"Các người đang cười gì vậy?" Một tay kéo A Mẫn ra khỏi vòng vây của bọn chúng, tôi hơi nắm nắm tay.
"Tên ngu ngốc này chơi rất vui..." Một thiếu niên có mái tóc vàng óng ánh cười to.
"A Mãn, lần sau nhìn thấy bọn hắn nhớ đi vòng lại." Lôi kéo tay A Mãn, tôi nhẹ nhàng mở miệng.
"Được." A Mãn ngoan ngoãn đáp ứng.
Bọn hắn cười đến đắc ý.
"Nhớ kỹ, bọn hắn là chó điên, sẽ cắn người." Tôi kéo kéo khóe môi, mỉm cười.
"Ừm." A Mãn có điểm sợ gật đầu.
"Ngươi!" Tiếng cười im bặt, những người kia hơi sững sờ, mắt lộ ra hung quang, "Ngươi nói cái gì?" Bọn hắn như bị giẫm phải đuôi, trừng mắt nhìn ta.
Giơ tay, vung một quyền về phía cái mặt của thiếu niên tóc vàng cười đến tùy tiện kia. "Tôi nói, lần tới nhìn thấy tôi nhớ đi đường vòng." Lý sự, tôi cười.
Thiếu niên tóc vàng ngốc tại chỗ, lập tức nghiến răng nghiến lợi áp sát ta: "Xú nữ nhân, mày dám đánh tao..."
Tôi cười híp mắt nhìn khóe mắt hắn ta bị tôi đánh sưng đen như gấu trúc: "Đồ sứ không nên chạm vào ngói, rất rõ ràng, tôi là ngói."
Bọn chúng hơi sững sờ.
"Tiếu Tiếu..." A Mãn nhẹ nhàng lắc lắc tay tôi.
"Về nhà thôi." Tôi lôi A Mãn xoay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi họ Bùi, tên là Bùi Tiếu.
Tôi không thích cái tên này, bởi vì nó nghe như "Bồi Tiếu", người ta nói cái tên này do mẹ nuôi đầu tiên của tôi đặt cho, nhưng tôi không có quá nhiều ấn tượng đối với người phụ nữ này.
(Mình cũng không rõ Bồi tiếu là gì nhưng chắc là hiến nụ cười, nhưng như vậy thì tại sao bạn Bùi lại ghét nhỉ?)
Tôi sống trong một viện mồ côi ở Tây thành, A Mãn cũng ở đó.
Ở trong viện mồ côi có hơn hai mươi cô nhi tuổi tác không giống nhau, chăm sóc cho chúng tôi đều là mấy xã công của viện phúc lợi.
Bị đưa đến viện mồ côi, phần lớn đều là cô nhi.
Khi còn bé, có mấy người bạn nhỏ khóc kêu ba mẹ, mấy dì trong viện sẽ dụ dỗ bọn hắn, nói ba mẹ trước giờ đều chưa hề rời xa, họ đã biến thành Thiên sứ, ở trên trời dõi theo chúng.
Tôi liền giơ lên cánh tay nhỏ, chỉ chỉ lên trời: "Ba mẹ của con ở đây?"
Các dì ấy đều nghẹn lời, sau đó thương tiếc sờ đầu tôi, một lát sau không nói gì.
Bởi vì, tôi không phải là cô nhi, tôi bị bỏ rơi.
A Mãn lớn hơn tôi năm tuổi, hắn cũng bị bỏ rơi.
Khi hắn mười tuổi thì bị người ta ném đến cửa cô nhi viện, có người nói do bị bệnh nên đầu óc hắn không bình thường.
Lần đầu tiên nhìn thấy A Mãn là lúc tôi năm tuổi, hắn lúc đó đang ngồi ở trước cửa viện mồ côi, hắn nói với tôi, mẹ hắn bảo sẽ tới đón hắn.
Thế nhưng, đã mười lăm năm trôi qua, cái người gọi là mẹ mà hắn nói trong truyền thuyết xưa nay chưa từng xuất hiện.
Người ta nói, tôi lúc còn bé gặp người liền cười, rất được người yêu thích. Người mẹ nuôi đầu tiên thấy tôi cười đến vui vẻ, mới nhận nuôi tôi, đặt cho tôi một cái tên như vậy.
Lúc đó, tôi nhỏ bé, trong tiềm thức luôn biết mình chính là một hài tử vận mệnh quý khí; lúc đó, tôi ngây thơ, trong tiềm thức biết chính mình luôn được người yêu thích, vươn đôi tay nhỏ muốn tóm lấy một niềm hạnh phúc. Thế nhưng, ngay cả như vậy, tôi vẫn một lần lại một lần bị đuổi về viện mồ côi, một lần lại một lần nếm trải tư vị bị vứt bỏ...
Bởi vì mỗi gia đình nhận nuôi tôi, cuối cùng đều gặp phải bất hạnh.
Cho nên, từ xa đến gần, đều nghe được cái tên của tôi - tiểu sát tinh, cho dù tôi cười đến đáng yêu giống như Thiên sứ, cũng không người nào dám đem tôi về nhà.
Tôi là đứa trẻ bị trời cao quên lãng.
Trong viện mồ côi có một bà lão mù, chuyện xưa của bà còn nhiều hơn so với mấy nếp nhăn trên mặt bà. Bà lão yêu thích nhất là kể chuyện xưa, nhưng thường chỉ có tôi cùng A Mãn nghe chúng.
Mấy câu chuyện xưa đó đều khó mà tin nổi.
Giữa mùa hạ năm mười tuổi, bà lão mù vuốt tay tôi, cười nói: "Đứa bé này, ngươi có mệnh phượng hoàng a, mấy đứa phàm phu tục tử kia, há có thể áp trụ ngươi..."
Tôi nằm bên chân bà, cười đến run người.
Mấy đứa bé ở viện mồ côi, từng người từng người được nhận nuôi ra ngoài, tôi nhìn bọn họ được ba mẹ mới đưa về nhà, lại nhìn mấy đứa bé nhỏ hơn tôi vài tuổi vào viện mồ côi, nhanh chóng trở thành bạn bè của tôi, sau lại nhìn bọn chúng được nhận nuôi.
Năm này qua năm khác đều là như vậy.
Vẫn chờ ở viện mồ côi, chỉ có tôi cùng A Mãn.
Chương 2: Cái gọi là "xuyên qua"
Phố lớn đối diện dòng xe cộ đông như mắc cửi, cột đèn lóe lên ánh sáng đỏ, tôi kéo A Mãn đứng ở một bên.
Hơi nghiêng đầu, tôi sửng sốt một chút, đó không phải chính là minh tinh An Nhược vừa nãy? Tuy rằng cô ấy đeo một cái kính râm lớn, còn đội một cái mũ có chút khuyếch đại, nhưng tôi vẫn nhận ra. Có vài người vừa sinh ra đã là vật phát sáng, tỷ như An Nhược.
Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông, mặc cùng một màu áo với An Nhược, là đồ tình nhân.
"Trọng Dĩnh, anh đã sớm đem tài xế đuổi đi, giờ thì hay rồi, chúng ta làm sao trở về?" Liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô ta oán giận nói.
Người kia cười: "Anh ngồi trong cái thứ như mai rùa đó rất choáng váng."
Lông mày hơi run lên, An Nhược bất đắc dĩ lườm một cái: "Đường đường là Đại Hán tướng quốc, lại say xe?"
Đại Hán tướng quốc? Say xe? Làm ơn, bọn họ đang nói cái ám hiệu quốc gia gì vậy? Tôi muốn ngất.
"Tiếu Tiếu..." Người đàn ông cúi đầu nhìn An Nhược, cười bất đắc dĩ, nhưng trên mặt tràn đầy sủng nịch: "Nếu không, anh cõng em về?"
Tiếu Tiếu? Tôi hơi sững sờ, đó là nhũ danh của An Nhược hay sao? Chẳng trách lúc A Mãn ồn ào ở quảng trường, An Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, thì ra là cùng tên với tôi?
"Anh muốn ngày mai lại lên trang nhất không?" An Nhược liếc một cái, lập tức cười híp mắt dựa vào người anh ta. "Đúng rồi, em lúc ở quảng trường nhìn thấy một cô gái rất thú vị."
"Hả? Thú vị thế nào?" Người đàn ông tên là Trọng Dĩnh cúi đầu mỉm cười.
"Cô ấy cũng tên Tiếu Tiếu nha." An Nhược mím môi, cười thần bí.
"Hả?" Người kia hơi giương mi, biểu hiện hiếu kỳ. "Càng thú vị là...cô ta cho em một cảm giác..." An Nhược ngửa đầu lên nhìn người đàn ông, cười đến nhe răng trợn mắt.
Ôi trời, nụ cười như vậy rất có hình tượng mỹ nữ hư hỏng a...
"Cảm giác gì?" Nam tử kia cũng khá hứng thú hỏi theo ý cô ấy.
"Cô ấy...hai mắt vô thần, ấn đường biến thành màu đen...Khà khà...giống em trước đây, sắp phải xui xẻo xuyên qua rồi..." Nụ cười trên khuôn mặt An Nhược rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác.
Người đàn ông kia giơ tay vuốt ve đầu An Nhược đang trong trạng thái vui khôn tả, vẫn là một mặt sủng nịch như cũ, giống như chỉ thấy duy nhất cô gái cười xuân sơn trước mặt, như sắp sửa trực tiếp tìm thấy một vật quý giá.
"Tiếu Tiếu...Tiếu Tiếu..." A Mãn nhìn thấy hai mắt tôi dại ra, bị dọa hơi hoảng sợ mà cúi đầu nhìn, nâng lên khuôn mặt tôi hô hoán.
Tôi bận phục hồi tinh thần, ngửa đầu nhìn A Mãn, một tay chậm rãi xoa gò má hắn, ánh mắt vạn phần bi thương.
"Tiếu Tiếu?" Trong đôi mắt hồn nhiên vô tà của A Mãn lóe lên nghi hoặc.
"A Mãn à..."
"Ừm." Thấy tôi kêu hắn, A Mãn nghiêm túc gật đầu.
"Vốn là muốn chăm sóc anh cả đời...."
"Ừm." Hắn gật đầu.
"Ai..." Tôi lắc đầu, dùng đôi mắt như sắp chết nhìn đôi mắt to hồn nhiên của hắn. "Sau này nếu như Tiếu Tiếu không còn ở đây, nhớ phải chăm sóc kỹ lưỡng chính mình..."
"Ừm." A Mãn tiếp tục một bộ dáng bé ngoan gật đầu.
"Buổi tối ngủ đắp kín mền, sáng sớm rời giường đánh răng rửa mặt sạch sẽ, mùa đông không thể mặc quần áo quá ít, mùa hạ thì đừng mặc quá nhiều, Tiểu Hoa phòng bên cạnh đến mượn tiền ngàn vạn lần không cho mượn, còn có, đừng ngồi ở cửa chờ mẹ nữa..." Tôi khịt khịt mũi, cảm giác vô cùng chua xót.
"Tiếu Tiếu muốn đi xa nhà sao?" A Mãn rốt cuộc cũng có chút phản ứng, hắn nắm lấy tay tôi. "Cái kia...A Mãn ở cửa chờ em, thuận tiện chờ mẹ tới đón."
Tôi hơi sững sờ, lập tức khịt mũi lần thứ hai, vô cùng hào phóng móc ra cái ví da vừa tìm thấy trong túi, nhét vào tay A Mãn. "Đói bụng muốn ăn đồ ăn, cũng đừng ăn quá nhiều, không lại bị trướng bụng."
"Ừm." A Mãn tự động khôi phục hình thức gật đầu lúc nãy.
"Còn có..." Tôi cắn răng, nói: "Còn có trong khe hở dưới đáy nắp bồn cầu của em, có một bao giấy dầu, trong bao có một cuốn sách nhỏ, anh cầm cuốn sách kia đi đến ngân hàng Đông Đại tìm Trương đại mụ, mật mã là sinh nhật của em, sinh nhật của em, anh còn nhớ chứ..."
"Ừm." Gật đầu.
"Nhớ kỹ đó..."Tôi liếc nhìn hắn, lần thứ hai thở dài. Từ trong túi lấy ra giấy bút, ai da, vẫn nên lập một cái di chúc, nếu không vạn nhất A Mãn bị người ta lừa gạt thì làm sao...
"Mẹ..."Một thanh âm hết sức đáng yêu, tôi quay đầu, nhìn người cười đến vui vẻ bên An Nhược, là một đứa bé trai, tinh thần hết sức sốt sắng, một đứa bé vô cùng khả ái nha...Lúc này, bé trai kia cười híp mắt tựa trên người An Nhược vươn tay muốn ôm.
"Tiểu Mạc!" Nam tử tên Trọng Dĩnh cau mày. "Ta ôm ngươi."
"Không muốn ba, muốn mẹ!" Thu tay về, bé trai duệ duệ mà nhìn anh ta, cái cằm đẹp đẽ nhấc lên cao.
Tôi giơ tay sờ sờ đầu, bật cười.
Chỉ là một câu nói của An Nhược thôi, tôi sốt sắng cái gì chứ...Không chừng cô ấy chỉ nói cho vui miệng thôi...Tôi lại xem là thật...Thật đúng là...
"Mẹ, con mua được thực đơn, muốn học làm nhiều món cho mẹ ăn..." Bé trai không để ý tới ba ba một bên giương mắt nhìn, xoay người nhào lên người An Nhược.
"Được, được, được, Tiểu Mạc ngoan nhất..." An Nhược mân môi khẽ cười, khom lưng mạnh mẽ hôn thằng nhóc một cái.
"Tiếu Tiếu..." A Mãn nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng lắc.
Tôi phục hồi lại tinh thần, trở tay kéo hắn. "Ha ha, chúng ta về nhà đi."
"Lúc nãy..." Đôi mắt to trong suốt của A Mãn lóe lên nghi hoặc.
"Ha...Ha ha...Coi như em chưa nói gì..." Tôi cười gượng, lôi kéo hắn về viện mồ côi.
"Được." A Mãn ngoan ngoãn gật đầu.
"Oa, mẹ, có chao! Mẹ thích nhất là ăn chao! Con đi mua cho mẹ ăn nha!" Bên kia, bé trai gọi đến vui vẻ, vác lấy tay nải nhỏ trên tay, nhún nhảy chạy về phía ông chú bán đồ ăn vặt giữa đường phía đối diện.
Tôi cười híp mắt lôi kéo A Mãn, nhìn bé trai đáng yêu kia, đem ý nghĩ lung tung vừa nãy quẳng lên chín tầng mây.
Thằng nhóc kia chạy rất nhanh, chỉ một lúc sau, đã mua được đầy bao chao chạy trở về.
"Mẹ, mẹ...Cái này thật thối nha, mẹ nhất định thích ăn..." Bé trai kia híp mắt giơ giơ túi chao trong tay, vô cùng đắc ý nhìn về phía khuôn mặt so với túi chao còn thối hơn vài phần của cha ở phố lớn đối diện.
Tôi cũng không tự giác cười khẽ, thật là một nhà hạnh phúc.
Bỗng nhiên, ý cười cương ở bên môi, một chiếc xe thể thao màu xanh lam không biết từ nơi nào đột nhiên xông ra...
"Cẩn thận!" Tôi kêu to, thấy chiếc xe kia một chút khái niệm giảm tốc độ cũng không có.
Gia đình hạnh phúc như vậy...Tại sao có thể trở nên bất hạnh...
Đầu vẫn chưa suy nghĩ kỹ, chân đã chạy ra, một bước xa xông lên trước, kéo bé trai kia, đẩy về một bên.
Cái tay nải ở trên người nó cùng bao chao trong tay đều mắc ở trên người tôi...
Một chút cảm giác đau đớn cũng không có, tôi theo bản năng cúi đầu, thấy chiếc xe kia xuyên qua thân thể tôi, mà tôi...thân thể của tôi đang dần trở nên trong suốt, sau đó từ từ biến mất...
Thần linh ơi...Tôi sẽ xuyên qua...không đúng không đúng, tôi chính là đang xuyên qua...Đang xuyên qua...
"A Mãn, nhớ kỹ lời em vừa nói..." Bỗng nhiên tôi ngẩng đầu về phía A Mãn đối diện kêu to.
Ách, tôi đây là loại xuyên không gì nhỉ?
Chương 3: Sáu mươi đại bản
"Nương, ở trên trời có cái gì đang bay!" Một đứa bé bỗng nhiên giơ lên cánh tay mập mạp, ồn ào chỉ chỉ về phía tôi.
Đứa bé khác bên cạnh phụ nhân đó thuận lợi đánh đứa bé kia. "Không cho nói bậy."
Tôi vui vẻ, lời nói thật không thể tin nổi a. Nhưng...một giây sau, mặt tôi liền tái đi...Bởi vì thứ đang bay ở trên trời...Chính là tôi!
Mà tôi, chính là đang không ngừng rơi xuống...
"Cứu mạng! Cứu mạng a! Ai tới cứu tôi a...Thần linh a..." Gỡ bỏ giọng nói bình thường, tôi hết sức thất thố lớn tiếng rít gào.
Mười mét...Chín mét...Tám mét...Bảy mét...Tôi đã sắp chạm đất rồi.
Ở phía dưới tôi, có một đám người, quần áo có chút quái dị,. Đại khái là do nghe được tôi kêu to, bọn hắn đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên ngưỡng mộ nhìn tôi.
Bất ngờ là, tôi đối đầu một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
Mắt phượng hẹp dài, da trắng nõn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi cực mỏng...
"Ô...A Mãn! A Mãn..." Tôi hơi sững sờ, lập tức kích động kêu to, mở rộng hai tay thẳng tắp hướng hắn rơi xuống.
"Bảo vệ thừa tướng đại nhân!" Đột nhiên có người lớn tiếng quát.
Phía dưới lập tức trở nên rối loạn, chỉ thấy trong tay một đám ẩn vệ xuất hiện hàn quang binh khí, vẻ mặt đề phòng.
"A Mãn...A Mãn..." Ta cắn răng, mắt nhắm chặt, quyết tâm liều mình...
"Ầm!" Không giống như ngã vào một vòng ôm ấm áp như mong muốn, sống lưng của tôi mất đi tri giác trong chốc lát.
"Hống hống...Hống...hống..." Vang lên bên tai một chút thanh âm quen thuộc; chóp mũi cũng có chút mùi quen thuộc...
Mở mắt ra, trước mặt, là một cái mũi dài có hai lỗ...Hai cái tai to...
Kêu rên một tiếng, tôi rốt cuộc nhận ra thanh âm cùng mùi vị quen thuộc này là cái gì...Lợn, tôi rơi vào chuồng lợn...Khi còn bé, tôi cùng A Mãn đã từng quét tước chuồng lợn rồi...
Dựng cả hai tay hai chân nỗ lực chống người dậy, xương cốt trên người truyền đến từng trận đau nhói khiến tôi không cách nào nhúc nhích, nhìn bốn phía một lúc, tôi thấy A Mãn đứng ở lối đi cách chuồng lợn khoảng hai mươi mét.
Hạ cánh thất bại!
"Phụng Hiếu, vừa rồi là cái gì rơi xuống?" A Mãn ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại, hỏi nam tử áo xanh bên cạnh.
"A Mãn..." Tôi rên rỉ một hồi, ra sức từ trong chuồng lợn bò ra.
"Lớn mật! Người phương nào dám to gan gọi thẳng tục danh của thừa tướng!" Một bên, tướng lĩnh mặt đầy sát khí đề đao ra.
Tôi ngẩn người, đây là tình huống gì? A Mãn một thân áo bào màu tím ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn xuống tôi.
"A...Mãn?" Nghi hoặc cực điểm, tôi điếc không sợ súng nhẹ giọng nói.
"Kéo xuống, đánh hai mươi đại bản." Không nhìn lại tôi, A Mãn giật cương ngựa, xoay người đi qua bên cạnh tôi.
Tôi cứng đờ, lập tức đứng dậy, cũng không kịp nhớ đến vết thương trên người, tóm chặt dây cương của hắn. "A Mãn, đồ vô lương tâm! Làm bộ không quen biết em! Cũng không biết lúc trước là ai cùng anh quét tước chuồng lợn!"
Cúi đầu, hắn lạnh lùng nhìn xuống tôi, lập tức nhấc tay che lại miệng và mũi.
Thấy hắn như thế, tôi cúi đầu ngửi một vòng chính mình, mùi chao, mùi chuồng lợn, mùi mồ hôi...Nói chung, mùi vị của tôi bây giờ hết sức đặc sắc.
"Năm mươi đại bản." Môi mỏng khẽ mở, hắn nhàn nhạt mở miệng.
Một bên, lập tức có người tiến lên mạnh mẽ áp trụ tôi.
"A Mãn! A Mãn! Ngươi khốn nạn! Uổng ta tiền mười mấy năm tích cóp đều cho ngươi, uổng ta ngay cả mật mã ngân hàng cũng nói cho ngươi! Đồ vô lương tâm, vô lương tâm!"
"Thừa tướng đại nhân! Người thật sự không biết nữ tử này?"Rốt cuộc cũng có người phát lên Bình Chi âm.
Tôi một mặt cảm kích nam tử áo xanh vừa mở miệng kia, chính là nam tử được A Mãn gọi là Phụng Hiếu. Hắn một thân là y phục màu xanh, dáng dấp vô cùng thon gầy, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ không khỏe mạnh lắm.
"Sáu mươi đại bản." Thanh âm nhàn nhạt mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Tôi há hốc mồm.
Nam tử ốm yếu áo xanh kia nhẹ nhàng ho khan một cái, nhún nhún vai, tỏ vẻ thương mà không thể giúp gì được.
Vậy nên tôi liền bị kéo xuống. Mặc cho tôi giương nanh múa vuốt, vận dụng hết tất cả các kỹ năng từ trong bụng mẹ, vẫn không thể chạy thoát.
"Hừm, chật vật như vậy, cũng không biết là dân tị nạn từ nơi nào trà trộn vào thành, còn dám tới mạo phạm thừa tướng đại nhân. Sáu mươi đại bản là quá tiện nghi cho ngươi!" Ông chú hành hình lòng dạ ác độc, không chỉ tàn phá thân thể tôi, còn vô tình tàn phá luôn tôn nghiêm của tôi...
"Thừa tướng? A! Nhẹ chút!" Cắn môi, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng.
"Nói tới thừa tướng, thiên hạ này ai không hiểu!" Ông chú hành hình vô cùng kiêu ngạo, tâm tình nhất thời hưng phấn, nên lực đạo trong tay càng mạnh mẽ.
"A!" Ta rít gào. "Ừm...So với hoàng đế còn trâu..." Cắn răng, tôi thống khổ nói ra, cũng đã thống khổ đến tận cùng rồi, không nhân tiện chửi mấy tiếng thì quá có lỗi với chính mình.
"Lời đại nghịch bất đạo như thế ngươi cũng dám nói?" Ông chú kinh ngạc. "Có điều bây giờ đến thiên tử cũng phải dựa vào thừa tướng nhà ta che chở, bằng không có thể dời đô đến Hứa Xương sao!" Đại thúc lại đắc ý, không biết vị thừa tướng kia có vĩ đại như vậy không, giống như là nguồn sức mạnh vô tận của ông chú hành hình, chỉ cần vừa nhắc tới "thừa tướng nhà hắn", sức mạnh trên tay liền tăng thêm mười lần.
Sáu mươi đại bản, một trận giáo huấn đẫm máu, để tôi trong thống khổ kết luận một điều...
Tôi, thật sự xuyên qua rồi!
Bị ném một cách mạnh bạo trên đường cái, tôi cuộn mình lại một đoàn.
"Ong, ong, ong..." Đến con ruồi cũng tới bắt nạt, tôi thật sự đã sa ngã đến bước đường này?
Tôi mạnh mẽ trừng mắt với con ruồi đang bay kia, khoát tay, bóp chết nó! Tôi bắt đầu phẫn nộ, phẫn hận cái mặt Trương Vô Lương bạc tình kia, coi như tôi nhận lầm người, hắn đều có thể mỉm cười cho qua, nói với tôi: "Tiểu thư, ngươi nhận lầm người rồi!" Câu này nói rất khó à?!
Tôi còn phẫn hận, phẫn hận Trương Tiểu Hoa phòng bên cạnh - con gái nhà Trương đại thúc, cái gì mà sau khi xuyên qua thường có thể dính dáng đến cung đình hoàng gia? Không, tôi dính rồi, còn dính đương triều thừa tướng! Nhưng là...tôi bị đánh cho bán sống bán chết, còn nói cái gì hiệp cốt nhu tình, cái gì triền miên đau khổ, cái gì rung động tâm can ái tình!
Quả thực là con mẹ nó!
Trên đầu vầng Thái Dương rừng rực nhắc nhở tôi, đây là mùa hạ như lửa, mà chiếc áo lông cũ nát trên người nhắc nhở tôi, tôi là thuộc loại thân thể và linh hồn đồng thời xuyên qua...
Dùng tư thế vô cùng vặn vẹo hết sức khó khăn cởi cái áo lông ra, tôi cảm thấy ở dưới mồ hôi như mưa, cái bụng cũng bắt đầu vang lên ọc ọc.
Khoát tay, phát hiện trên tay còn nắm một túi chao, tôi liền mở cái túi ra bắt đầu ăn như hùm như sói.
Cũng may thân thể đủ rắn chắc, sáu mươi đại bản cũng không đủ giết chết tôi.
Tổng kết bằng một câu, tôi chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết trong truyền thuyết! Muốn hại chết tôi, không có cửa đâu! Cuộc đời cô nhi hai mươi năm đều đã vượt qua, nói gì đến một lần xuyên qua nho nhỏ này? Xem ta không chơi ngươi đến phong thanh thủy tiến ta liền không phải Bùi Tiếu!
Vừa ăn chao, tôi vừa hùng hồn tuyên bố dưới đáy lòng.
Bỗng nhiên cảm giác có người nhìn chằm chằm tôi, nhìn chăm chú đến toàn thân lông mao đều dựng đứng.
Ngẩng đầu, tôi mạnh mẽ trừng trở lại, lập tức hơi sững sờ. Nhìn tôi, là một đứa bé ăn xin, đứng bên cạnh nó là một tên ăn mày trẻ, hai người bốn mắt chăm chăm nhìn tôi, chuẩn xác hơn là nhìn chao trong tay tôi.
Tim tôi bắt đầu run rẩy, nhìn bọn hắn gầy trơ cả xương, nhất định là bị đói đến hỏng rồi. Cúi đầu nhìn đống chao không còn bao nhiêu trong tay một chút, cân nhắc có nên hay không chia cho bọn hắn một chút.
"Cha, vị ca ca này thật đáng thương..." Đứa bé ăn xin kia mở miệng "Chúng ta đem bữa trưa chia một ít cho hắn được không?"
Phun! Tôi thổ huyết, tôi có điểm nào giống "ca ca"? Tuy rằng không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, nhưng bộ dáng Bùi Tiếu tôi như thế nào lại giống ca ca? Tốt xấu gì khi bé tôi cũng dùng nụ cười thịnh hành đi khắp cô nhi viện, những ba mẹ mới kia ai không phải bởi vì nụ cười đáng yêu của tôi mà nhận nuôi tôi...Tuy rằng cuối cùng họ vẫn trả hàng...
Bởi sáu mươi đại bản, tôi hoạt động không được lưu loát, cúi đầu nhìn chính mình một chút, cái địa phương đó vẫn giống nữ tử bình thường mà! Chỉ có điều ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi lớn nên thấy không rõ lắm thôi!
"Cha, vị ca ca này nhất định đói sắp chết rồi, người xem con mắt của hắn dại đi, còn ăn một thứ thối như vậy...A, còn bị người đánh..." Đứa bé ăn xin một mặt hướng về lão cha ăn mày cầu xin.
Lão trẻ ăn mày nhìn một chút cái bát vỡ trong tay, lương thực không nhiều, thở dài, gật đầu.
"Nhiều năm nay liên tục chinh chiến, chúng ta là khổ nhất a." Hắn lôi kéo đứa bé ăn xin đến bên cạnh tôi ngồi, đem ba phần lương khô bên trong cái bát đưa đến trước mặt tôi.
Chương 4: Đứa bé ăn xin
Tôi cúi đầu nhìn một chút lương khô trước mặt, lại nhét một khối chao vào trong miệng.
"Ăn cái này đi." Đứa bé ăn xin kia đem lương khô để bên mép tôi, con mắt đen lấp lánh.
Tôi đưa tay, ngắt một khối chao đưa tới bên mép nó. "Ăn cái này đi."
Đứa bé ăn xin hơi sững sờ, lập tức hoảng sợ nhìn thứ trong tay ta, khuôn mặt nhỏ xanh xao vàng vọt nhăn lại.
Tôi loan loan môi, thấy đứa bé ăn xin dùng biểu cảm "Ta không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục", từ bi mà nuốt vào chao trong tay tôi.
Chỉ thấy ánh mắt nó hơi sáng ngời, có chút không tin nổi ngẩng đầu nhìn tôi.
"Làm sao?" Tôi cười tiêu sái, chuẩn bị tiến tới. Nhưng chạm tới cái mông bị thương...Đau đau đau... Trong đầu lần thứ hai hiện lên khuôn mặt bạc tình kia, tôi mạnh mẽ cắn răng, mắt lộ ra hung quang.
Đứa bé ăn xin kia đại khái bị khuôn mặt vặn vẹo của tôi dọa sợ, lui một bước thật lớn, mới nhút nhát gật đầu. "Ăn ngon a"
"Hắc...ha ha...ngon thì ăn nhiều một chút." Tôi vô cùng hào phóng mà đem túi chao đặt vào tay đứa bé.
Nó vội vàng cùng cha chia chao trong cái túi.
Tôi buồn bực ngán ngẩm mà cúi đầu tựa trên tường đuổi ruồi, phát hiện trên người mình còn đeo một tay nải có chút quen mắt, chính là khi cứu bé trai tên Tiểu Mạc thì không cẩn thận mắc ở trên người. Tôi vội mở túi ra xem có thứ gì hữu dụng không.
Phiền nửa ngày, ba tầng trong ngoài của cái túi đã bị tôi lục sạch sẽ, thu được một danh sách đồ dùng như sau: một cái kính cận, một quyển công thức nấu ăn, một con dao Thụy Sĩ, còn có một quyển Tam quốc chí bản giản thể.
Mấy thứ này đều là cái gì a...Nhớ lại đứa nhỏ chính mình liều mạng cứu, khóe miệng tôi hơi co giật, thật là một đứa bé khác người...Dao Thụy Sĩ..Có điều cái này là đồ tốt, loại dao Thụy Sĩ này là loại sản xuất số lượng có hạn trên toàn quốc, tôi đã thèm nhỏ dãi từ lâu, chỉ là vẫn chưa cam lòng mua.
Nói đúng ra, loại dao này đã không chỉ là dao, nó còn có rất nhiều công dụng khác, nó có đến 30 công dụng.
Chỉ là, kiến thức lịch sử của tôi so với ốc đảo sa mạc cằn cỗi chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn trời, tôi đây là rơi vào thời đại nào a...
"Tiểu ca ca..." Đứa bé kia ăn xong, tiến tới cùng tôi góp mặt nói chuyện.
"Tỷ tỷ, là tỷ tỷ!" Tôi cắn răng sửa lại, cười đến cơ mặt co giật.
"A?" Một mặt kinh ngạc nhìn tôi, đứa bé kia giơ tay sờ sờ đầu, cười có chút ngại ngùng.
"Đây là chỗ nào? Ách, thừa tướng các ngươi tên là gì?" Suy nghĩ một lúc, tôi thu hồi vẻ mặt dữ tợn, cảm thấy hết cách, vẫn là nên hỏi một chút vì đại sự sống còn vậy.
"Đây là đế đô Hứa Xương a." Nó nháy mắt một cái. "Đương triều thừa tướng là Tào Tháo, Tào thừa tướng."
Tào Tháo? Tôi nghĩ tới khuôn mặt bạc tình kia, Tào Tháo hai chữ lớn như sấm vang lên bên tai.
Lại nghĩ đến tình huống vừa nãy, tôi không nhịn được run lên, sáu mươi đại bản quả nhiên là quá tiện nghi rồi...Xem Tào Tháo mặt trắng trong hí khúc, hắn nói: "Ninh dạy ta phụ người trong thiên hạ, không dạy người trong thiên hạ phụ ta" làm tôi đến giờ mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng, còn có vị đại nhân đồ thành tàn nhẫn kia...Thật sự là một nhân vật như vậy...
Nhớ tới vừa rồi còn cùng vị đại nhân kia đối mặt, tôi đã mồ hôi như mưa, tuôn như suối...
"Ngươi rất nóng sao?" Đứa bé ăn xin kia từng li từng tí dịch sát vào tôi.
Tôi nhếch nhếch miệng, đem tay nải thu thập cẩn thận, đỡ tường khập khễnh đứng dậy "Khà khà...cái đó...buổi tiệc hội ngộ trong thiên hạ, hôm nay gặp cũng coi như hữu duyên...Hữu duyên...Như vậy, cáo từ.." Nói như thế không sai chứ nhỉ? Dứt lời, tôi liền đỡ eo uốn uốn bước đi muốn rời khỏi.
Tào Tháo a...Hứa Xương a...Tôi đây là vào trong Tam Quốc rồi...vào trong cái thời loạn lạc rồi...
Thái bình thịnh thế cũng có người chết đói, huống hồ, đây là thời loạn lạc! Tôi vì tương lai của chính mình suy nghĩ một chút, coi như không nghĩ xa như vậy, một ngày ba bữa ăn, mặc, ở, đi lại cũng đã là vấn đề lớn nhất trước mắt rồi.
Trên lưng đau như bốc cháy, tôi bước đi giống người động kinh không khác...
"Tỷ tỷ, ngươi phải về nhà sao?" Đứa bé ăn xin đuổi tới.
"Nhà?" Tôi sửng sốt một chút.
"Tỷ tỷ cũng không có nhà sao?" Nó lôi kéo tay tôi. "Bắc thành có một gian nhà nát không ai ở, tỷ tỷ trên người cũng có thương tích, rất nguy hiểm, không bằng trước tiên đến đó dưỡng thương đi."
Tôi cúi đầu nhìn đứa bé ăn xin.
"Được." Tôi nhếch miệng cười, có chỗ cư trú dù sao cũng tốt hơn ăn gió nằm sương chứ.
Đứa bé ăn xin vội vàng gật đầu.
Bên kia cha đứa bé vẫn không mở miệng, chỉ yên lặng mà đi.
Bởi vì thương tích của tôi, họ một đường đi chầm chậm. Đến khi tới nơi đã là chạng vạng...
Ánh dương tà tà ngả về tây, cảnh sắc rất đẹp.
Nhưng...gian nhà nát ở thành Bắc, quả nhiên là nhà nát, thực sự rất nát.
Đứng ở cửa, đứa bé ăn xin dìu tôi vào nhà.
Nói là gian nhà, không bằng nói là một cái lều cỏ lớn, bên trong có mười mấy tên ăn mày, đều biếng nhác ngồi dưới đất. Thấy chúng tôi đi vào, họ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại cúi đầu, ngủ tiếp tục ngủ, khua chân tiếp tục khua chân...
Đứa bé ăn xin lót cỏ khô thật dày, dìu tôi ngồi xuống.
Hay rồi, buồi tối đầu tiên sau khi xuyên qua, tôi liền cùng một đám ăn xin ngủ trong một cái lều cỏ.
Xung quanh lều cỏ hở khá nhiều, ở nơi này đêm hè sáng sủa, ngược lại cũng rất thoải mái.
Bên ngoài lều ve sầu kêu râm ran, bên trong lều tiếng ngáy như sấm trời...
"Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?" Đứa bé ăn xin ngồi bên cạnh tôi, đại khái cũng bị tiếng ngáy kia làm cho mất ngủ.
"Bùi Tiếu."
"Tiểu tỷ tỷ a." Đứa bé ăn xin gật đầu.
"Còn ngươi? Ngươi tên là gì?"
"Cẩu."
Cẩu Nhi? Này tính là một cái tên?
"Mấy tuổi?"
"Mười lăm."
Tôi hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn nó, nó so với tôi thấp hơn một nửa, xanh xao vàng vọt, đại khái dáng vẻ chỉ có mười một, mười hai tuổi, quả nhiên là dinh dưỡng không đầy đủ.
Trong đám ăn xin kia có một phụ nữ mang theo con. Nửa đêm, đứa bé bị đói tỉnh, người phụ nữ ôm nó nhẹ giọng ru ngủ.
Cẩu Nhi vẫn nhìn, con mắt trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn họ.
"Cẩu Nhi cũng có nương." Cẩu Nhi nhẹ nhàng mở miệng.
Tôi đáp một tiếng, vẫn nhắm mắt.
"Nương của Cẩu Nhi là Hồi Phong cô nương trong Phong Nguyệt lâu." Lúc nói lời này, trong mắt Cẩu Nhi có mấy phần kiêu ngạo.
Cái tên Phong Nguyệt vừa nghe liền thấy đủ "Phong Nguyệt".
"Tiểu tỷ tỷ có nương không?" Trầm mặc một lát, Cẩu Nhi bỗng nhiên mở miệng.
Tôi sững sờ, cười khẽ: "Có lẽ là...có."
"Có lẽ?" Cẩu Nhi nhìn về phía tôi.
"Hừm, ngoại trừ Tôn Ngộ Không thì không ai có bản lĩnh từ trong khe đá sinh ra a."
"Tôn Ngộ Không?"
"Tôn Ngộ Không a, chính là..." Đêm dài, chầm chậm trôi qua, ngủ cũng không được, tôi liền mở đại hội chuyện xưa.
Cẩu Nhi tập trung tinh thần tham gia lắng nghe.
Chương 5: Con dê to béo
"Cẩu Nhi, không tốt rồi, cha ngươi bị người ở Phong Nguyệt lâu đánh!" Sáng sớm, tôi nửa tỉnh nửa mơ nghe có người kêu to.
Đột nhiên mở mắt ra, tôi lau nước miếng trên miệng. Vừa nãy trong mơ tôi đối diện với một bàn lớn đầy đủ mỹ vị, ăn đến quên trời đất.
Cẩu Nhi cắn môi, lập tức đứng dậy xông ra ngoài.
"Khà khà, ngươi có nghĩ Hồi Phong cô nương sẽ trở lại với cha Cẩu Nhi không?" Bên kia có một đứa trẻ ăn mày cười nói.
"Hừ, về mới là lạ. Ai ở Phong Nguyệt lâu cơm ngon áo đẹp không muốn, lại cùng một tên ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ xin ăn a." Một người phụ nữ quần áo vừa bẩn vừa nát khinh thường quát khẽ.
"Ha ha, có ngươi ước ao a." Bên cạnh là một người đàn ông trung niên cười to, nhếch ra một cái răng vàng lớn, hắn một tay tùy tiện ôm lấy người phụ nữ kia "Không bằng học một ít công phu của cô nương Phong Nguyệt lâu, cho gia thoải mái một chút."
"Đi đi, hầu hạ nam nhân cũng được, ta không hầu hạ được chốc đầu như ngươi!" Người phụ nữ kia đánh bốp lên bàn tay đang vuốt ve của người đàn ông răng vàng kia, cười nhẹ.
"Khà khà, chỉ dựa vào dáng dấp của ngươi? Nếu có thể vào được Phong Nguyệt lâu, ngươi cũng đâu đến mức đi làm bà ăn mày? Ha Ha..." Lão răng vàng cười to.
"Nếu ta nói, Hồi Phong cô nương đó là lá bài đỏ của Phong Nguyệt lâu, một đôi môi đỏ mọng, một đôi tay vạn người mê, như thế tiêu hồn... Cũng khó trách làm cho cha Cẩu Nhi táng gia bại sản, nữ nhân thế nào cũng là họa thủy, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp như vậy!" Một bên, ông lão quái gở mở miệng.
"Khà khà, lão đầu, ngươi đã hưởng qua chưa? Nghe lão kể rất thật a..Ha ha." Lão răng vàng nhếch nhếch miệng, giống như sợ người khác không nhìn thấy được cái răng vàng của hắn.
Trên mặt ông lão có chút không nhịn được, căm giận hất đầu không nói gì.
"Ai, cha Cẩu Nhi...lúc này sợ là đã bị đánh chết..." Nữ nhân ôm hài tử tối hôm qua trầm thấp cảm thán.
Tôi đột nhiên đứng dậy, đánh gãy cuộc Bát Quái của mọi người, mọi người ngẩng đầu nhìn tôi, cho rằng tôi có cao kiến gì.
Tôi đeo tay nải lên vai, mang theo cái áo lông, chạy ra khỏi lều.
Mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, quan tâm làm gì sương trên ngói nhà người ta, bo bo giữ mình, không gây chuyện vẫn là tốt nhất.
Ra khỏi cái nhà nát, trước cửa có một giếng nước.
Tôi múc nước súc miệng, nhìn hình chiếu trong nước một chút, mái tóc dài bù xù rối tung, cúi đầu nhìn chính mình, cái áo sơ mi màu đen đến cái quần jeans trắng bệch cũng đã bị phá đến không thể gặp người, trên lưng cũng vì sáu mươi đại bản hôm qua mà loang lổ vết máu, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi thối, thứ mùi như vậy cũng có thể dùng từ "khủng bố" để hình dung, cũng khó trách không ai phát giác quần áo của tôi có điểm không thích hợp, bởi vì hiện tại, tôi...chân thực một trăm phần trăm là một đứa ăn xin.
Có điều cũng còn tốt, tôi giỏi nhất là câu đồ, khà khà, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên,có một kỹ năng phòng thân quả nhiên là tốt...Người nào đó chẳng biết xấu hổ suy nghĩ...
Cười một tiếng, tôi khom lưng lau hết đất trên mặt, chuẩn bị đi tìm nạn nhân.
Đi dạo dọc theo phố lớn, Hứa Xương này ngược lại là một cảnh tượng tươi đẹp, có lẽ đây là đế đô, quan to quý nhân cũng không ít, chỉ trách họ đều trốn ở bên trong kiệu. Bọn hắn thì thoải mái rồi, chỉ có tôi đáng thương, nửa ngày cũng không tìm được ai để ra tay.
Cái bụng đã bắt đầu kêu lên, con mắt của tôi không tự chủ nhìn về phía cái quán ăn mê người ven đường, lại bị một người giơ tay vung đuổi, còn tặng thêm một câu: "Đi đi, nhanh một chút, nhìn cái gì vậy, tên ăn mày thối..."
Không cam lòng nhưng không thể cãi lại, tôi chỉ có thể ôm mối hận đi xa.
Phía xa xa đối diện có ba người đi tới. Bên trái là một hán tử thô lỗ râu tóc mọc thành rừng, phía bên phải là nam tử sắc mặt trắng nõn, thân cao chín thước, dung mạo không tầm thường, trái lại, vị ở chính giữa lại có vẻ bình thường, so với bên trái cao hơn một chút, so bên phải thấp hơn một chút, thân mang trường bào có ống tay lớn.
Nhưng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi sao có thể sai biệt, dê béo, tuyệt đối chính là dê béo!
Tay bắt đầu ngứa, tôi nhanh chân tiến lên, giả vờ mất tập trung va vào nam tử chính giữa kia.
"Đi đứng cẩn thận một chút!" Đại hán thô lỗ kia hướng về phía tôi rống to, tiếng gào như sấm.
Tôi vội vàng gật đầu, vẻ mặt hơi sợ.
"Cô nương đừng để tâm, huynh đệ ta cũng không có ác ý." Nam tử ở giữa mỉm cười mở miệng , âm thanh trong như ngọc.
Cô nương? Tôi hơi sửng sốt một chút. Người này không đơn giản, có thể nhìn ra tôi là cô nương. Con mắt tên này khá nha, tôi gật đầu, lập tức vội vã rời đi.
Đi tới một khúc quanh, tôi cười híp mắt cúi đầu xem bịch nhỏ phồng phồng trong tay, quả nhiên không phụ tôi kỳ vọng.
Tôi hí ha hí hửng gật gật đầu, lập tức thất vọng, bên trong chỉ có một cái khăn tay, lôi ra xem, trên cái khăn màu trắng là điểm điểm vết máu, xem có vẻ là một bức thư, thế nhưng chữ trên kia thật xa lạ.
Chống tay vào tường, tôi có chút ảo não. Vốn cho rằng là dê béo, kết quả lại đụng phải một người không nên đụng,. Không nói đến một phần tiền bạc cũng không có, người bình thường sao lại viết huyết thư, tám phần mười phần liên lụy đến một bí mật ghê gớm nào đó.
Mà tôi...đối với bí mật kia một chút hứng thú cũng không có. Bởi vì, lúc này cái mạng nhỏ của tôi sợ là sẽ không giữ được lâu.
Nghiêng đầu, tôi nhìn về phía tiểu diện than ở một bên, vạn phần phiền muộn. Ai, nếu có thể dùng bức huyết thư này đổi lấy đồ ăn thì tốt bao nhiêu...
Lúc đó, tôi không biết lai lịch của bức huyết thư kia...Nó so với trong tưởng tượng của tôi còn kinh thiên động địa hơn nhiều.
Bụng kêu ùng ục, tôi cúi đầu mở bao ra, bóc một viên chocolate bỏ vào miệng, cảm thụ hương vị nồng đậm kia tan trong cổ họng...Ai, chocolate chỉ có mười viên, phải tiết kiệm một chút a...
Xa xa, thấy ba người kia quả nhiên trở lại, nam tử ở giữa vẫn giữ được bình tĩnh, hai người còn lại sắc mặt mang theo lo lắng.
Tôi khẽ cau mày, trong lòng tính toán một chút, giữ lại bức huyết thư kia không chừng sẽ rước họa vào thân, không bằng tìm cớ trả lại, có khi tôi còn được trả nợ ân tình a...
Quyết định rồi, đem cái khăn tay huyết thư kia bỏ lại vào trong cái túi nhỏ, tôi liền hướng về phía bọn họ chạy tới.
"Công tử! Công tử!" Tôi kêu to.
Nam tử ở giữa quay đầu lại, nhìn về phía tôi, trong thần sắc bình tĩnh không lay động có thêm một tia tìm tòi nghiên cứu.
"Cái này là của ngươi đi!"
Một giây sau, trên cổ mát lạnh, tôi lập tức sợ đến không dám nhúc nhích, một thanh đại đao vô cùng sắc bén đặt trên cổ.
"Các...các ngươi...làm gì?" Tôi sợ đến nỗi thanh âm đều run rẩy, nhìn về phía nam tử mặt trắng vừa rút đao ra, đầy mặt khí tức xơ xác, tôi biết hắn thật sự động sát ý.
"Tiểu tặc nhân, ngươi định lấy đồ của đại ca ta. Nói! Đã thấy cái gì?" Bên kia nam tử mặt đen thô lỗ đẩy tôi một cái, giận dữ hét.
Thuận theo cái đẩy của hắn, tôi ngã ngồi xuống đất, né tránh thanh đao kia. "Quân tử cho dù thích cũng không thèm lấy trộm! Các ngươi tại sao lại coi thường ta như vậy! Xem như ta chỉ là một đứa bé ăn xin, nhưng cũng có tôn nghiêm mà!" Tôi cắn răng, căm giận mở miệng. Quân tử là quân tử, tôi cũng không là quân tử.
"Hừ!" Đại hán mặt đen hừ lạnh.
Tôi một mặt bi phẫn, thẳng tắp hướng đại đao kia nhào tới. "Sĩ khả sát bất khả nhục! Ta cho dù chết cũng phải giữ lại tôn nghiêm. Là một đứa ăn xin thì sao? Lượm đồ vật các ngươi đánh rơi rồi trả lại, nhưng còn vô duyên vô cớ bị các ngươi nhục nhã, các ngươi thẳng thắn giết ta là được rồi!"
Mắt thấy sắp va vào lưỡi đao, nam tử mặt trắng kia thế nhưng không có dự định thu đao, trong lòng tôi lo lắng, nghĩ kế này không được, liền xoay người chạy trốn.
"Này này!" Tên mặt đen thấy tôi hướng về phía mũi đao, cuống lên, vội kéo lấy tay tôi.
Đau...Tôi cau mày, thật là một tên gia hỏa thô lỗ. Nhưng cũng may hắn kéo tôi lại, nếu không màn kịch này nhất định sẽ diễn hỏng.
"Nhị đệ." Nam tử đứng giữa kia rốt cuộc cũng mở miệng, hắn giơ tay ngăn thanh đao của tên mặt trắng lại. "Đừng gấp. Ta thấy cô nương này cũng không có ác ý."
Tôi đáy lòng lặng lẽ thở một hơi, cái bụng cũng không chọn thời gian địa điểm mà kêu lên.
"Ha ha, vị cô nương này thật là thú vị!" Đại hán mặt đen cười to. "Đại ca, Nhị ca không bằng chúng ta tìm chỗ nào đó ăn chút gì đi!"
Vừa nghe đến có đồ ăn, hai mắt tôi lập tức tỏa sáng.
"Tam đệ!" Nam tử rút đao lông mày hơi nhíu, tựa hồ không muốn tiếp tục giao thiệp với kẻ lai lịch bất minh như tôi.
"Không sao. Coi như đa tạ cô nương trả vật bị mất." Rõ ràng tướng mạo cũng không đặc biệt lắm, nhưng nam tử đứng giữa kia luôn có khí thế mà người ta không thể phủ nhận, trơn bóng như ngọc, ánh mắt sâu thẳm làm cho tôi không dám nhìn thẳng.
Đây là những người như thế nào a?
Nhưng vừa nghĩ đến có phúc ăn, tôi liền không nghĩ nhiều vội vã đi theo.
Chương 6: Đào viên tam huynh đệ
Lầu hai trong một căn phòng trang nhã.
Trên bàn ăn, tôi vô cùng mất hình tượng ăn vội ăn vàng, giấc mơ hôm qua quả nhiên trở thành sự thật a.
"Ha ha, cô nương rất phóng khoáng!" Nam tử mặt đen kia cười sang sảng.
Thừa dịp trong miệng bị nhồi đầy, liều mạng nhai, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đang xé một miếng thịt to nhét vào trong miệng, tướng ăn so với tôi cũng chẳng có nửa phần văn nhã.
Tên mặt trắng bên kia ăn đúng là thu lại một chút , có điều văn nhã nhất vẫn là cái tên mặt nguội. Dáng ăn như vậy, thật khiến thiếu nữ thẹn thùng.
"Đường đường là một cô nương, cái gì làm cho cô chán nản như vậy?" Hắc diện đại hán hiếu kỳ, cười toe toét hỏi.
Trong miệng tôi nhét thịt, sửng sốt một chút, quên nhai mà nghiền ngẫm. Cái bọc miệng đầy thịt, vẻ mặt ngốc lăng mà nhìn bọn hắn.
Bọn hắn cũng đều ngừng lại, nhìn ngược lại tôi.
"Ta..." Lầm bầm một câu mơ hồ không rõ, tôi liều mạng suy nghĩ không biết thế nào để trả lời bọn họ.
"Như thế nào, trang phục cô nương lại có chút kỳ dị." Nguội nam tử nhìn tôi, chậm rãi mở miệng, khí thế kia...có vẻ không bình thường.
Ánh mắt kia, rõ ràng đang hoài nghi tôi...Ô ô hắn đang hoài nghi tôi...Nhớ tới cái bức huyết thư kia, tâm tôi trở nên lo lắng. Lén lút nhìn nam tử kia một chút, tên kia một mặt ôn hòa nói cái gì mà "Coi như đa tạ cô nương trả vật bị mất" mời tôi ăn cơm...Ai, cũng do cái tật tham ăn, người này tám phần mười là hoài nghi tôi, mời tôi ăn cơm là để...thẩm vấn đi.
Nếu như tôi nói không được nguyên nhân xuất hiện, không chừng sẽ bị "răng rắc".
Tôi bắt đầu run run, tuy rằng rất đói, nhưng tôi cũng không muốn vì một bữa ăn mà vứt đi cái mạng nhỏ này...cái giá cho một bữa ăn như vậy cũng quá mắc đi.
"Ta...từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, người thu dưỡng ta chê ta mệnh quá cứng...Sau đó lại bị vứt bỏ...Sau đó...bị bán vào thanh lâu..." Tôi miệng đầy thịt, đầy dầu, mặt đầy bi thương, nói mơ hồ không rõ, cật lực vì chính mình bịa một câu chuyện về thân thế vạn phần đau khổ.
"Thực sự là quá đáng!" Đại hán mặt đen kia thật là nhiệt tình, nghe tôi nói vậy, mạnh mẽ vỗ bàn, tức giận đến cắn răng "Thiên hạ sao lại có loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy!"
Thiên hạ sao lại có loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy?
Trong lòng tôi khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tam đệ, ngươi dọa đến cô nương rồi." Nguội nam vẫn như cũ, một mặt nguội chậm rãi mở miệng.
Một chưởng kia của hắn lực như Thiên quân, đâu chỉ dọa đến tôi...Căn bản là dọa đến hết thảy khách nhân trong tửu lâu...
Tôi nghiêng đầu, nhìn bên cạnh, một bàn khách nhân một mặt hoảng sợ, run run cong người rụt cổ rút khỏi hiện trường, sợ gặp vạ lây...Tiểu nhị đứng ở cửa tiễn khách, giận mà không dám nói gì.
"Sau đó thì sao? Cô nương từ trong tửu lâu trốn thoát?" Đại hán mặt đen ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, nhìn về phía tôi, tha thiết hỏi.
"Bị đuổi ra ngoài..." Chậm rãi nuốt xuống thịt trong miệng, tôi nói.
"Phốc..." Rượu trong miệng tên mặt nguội và tên mặt trắng lập tức bị phun ra ngoài.
Khà khà, tôi tự đắc. Bọn hắn một lạnh một nguội, tôi còn tưởng dây thần kinh mặt có vấn đề, nguyên lai cũng sẽ có vẻ mặt khác.
"Vì sao?" Ngược lại tên mặt đen khá là trấn định. "Chẳng lẽ cô nương có diệu pháp?"
Tôi lau miệng, lau một tay đầy dầu. "Cũng không phải. Ta tự mình tới cửa, chuyện làm ăn của thanh lâu xuống dốc không phanh, tự nhiên cũng sẽ không lưu lại được tên ôn thần như ta."
Thấy bọn hắn vẻ mặt quái dị, tôi rốt cuộc phình bụng cười to. "Ha, ha, ha, chưa nghe à? Ta mệnh cứng nha, làm bằng sắt đó! Ha, ha..." Nói rồi, tôi nâng cánh tay lên, làm dáng vẻ đại lực sĩ. "Xem ta gầy gò như vậy, hôm qua bị rơi xém chết, lại trúng sáu mươi đại bản, hôm nay lại có thể nhảy tưng tưng đây!" Ăn uống no đủ, tôi lấy lại sức mạnh trâu hổ, nói cũng nhiều.
"A? Hôm qua tên gọi thẳng Tào Tháo tục danh ở đầu đường, bị đánh sáu mươi đại bản chính là cô nương ngươi a!" Đại hán mặt đen ồn ào, lại hết sức cao hứng: "Cô nương thật là can đảm!"
Tôi ngượng ngùng cười, nổi danh nhanh như vậy?
"Ở thời đại này, người như cô nương đúng là hiếm thấy, như thế lanh lẹ, thoải mái!"
Từ lúc nghe tôi gọi thằng tục danh Tào Tháo, bị đánh sáu mươi đại bản, đại hán mặt đen liền trở nên thân thiết hơn. Tôi không khỏi hoài nghi...người này có cừu oán với Tào Tháo?
"Này bằng hữu! Ta họ Trương, tên Phi, tự Ích Đức." Đại hán mắt đen tự giới thiệu, chỉ vào nam tử mặt nguội "Đây là đại ca ta Lưu Bị" Lại tiếp tục chỉ vào tên mặt trắng "Đó là nhị ca ta Quan Vũ."
Lời vừa nói ra, trên bàn lặng im một lát. Nguội nam mím môi liếc xéo tên mặt đen một chút, nghĩ Trương Phi thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, đem gốc gác chính mình nói ra...
Vốn là định thẩm vấn tôi, liền tên tôi còn chưa biết, thế mà thành buổi giao lưu?
Chờ chút! Quan Vũ?
Tôi trợn tròn mắt, nhìn về phía nam tử mặt trắng lạnh lùng đối diện "Quan...Quan Vũ?1 Quan Vân Trường? Quan Công?" Tôi hô to một tiếng, mặt đầy kinh ngạc.
Nha...Nguyên lai bọn hắn là đào viên Tam huynh đệ...
Cho dù kiến thức lịch sử tôi nát đến không bình thường, nhưng đại danh Quan Công vẫn là như sấm bên tai! Khi xem điện ảnh hắc bang, mấy đại lão hắc bang mỗi lần xin thề, đều là thề với Quan Công a! Nghĩa khí! Tên này tuyệt đối là đại danh nghĩa khí!
Tôi hô to một tiếng, đứng dậy, chạy đến bên người Quan Vũ, tinh tế đánh giá từ đầu đến chân, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, trong ngoài nhìn thông suốt...
Mắt phương, lông mày như tằm, thật là một tướng mạo đường đường, uy phong lẫm liệt a...
"Ồ! Cô nương biết Nhị ca ta?" Trương Phi kinh ngạc.
"Ừ." Tôi gật đầu, đầy mặt đều là dáng vẻ mê mẩn khi nhìn thấy thần tượng.
"Nhị ca nhà ta làm sao?" Trương Phi ngạc nhiên hỏi.
"Anh dũng vô địch, nghĩa tự trước tiên!" Tôi há mồm nhân tiện nói.
Quan Vũ hơi sửng sốt, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào tôi.
Tôi vui vẻ. Có đúng hay không, coi như Quan Vũ được hậu thế tôn làm "Võ thánh" cũng thích nghe lời hay mà. Khà khà.
"Cô nương có biết Trương Phi?" Con mắt lúng liếng, Trương Phi kéo lấy tay tôi, vẻ mặt chờ mong.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, bây giờ toàn thân tôi một mùi kỳ dị, hắn cũng dám cầm tay tôi, đúng là phi thường dũng khí.
Thấy hắn chờ mong nhìn chằm chằm, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái. "Ây...Sức lực vĩ đại...dũng quan tam quân..."
Mặt Trương Phi ửng hồng, gật đầu, lại cầm tay ta, chỉ về Lưu Bị "Đại ca ta thì sao?"
Tôi cười khúc khích nhìn về phía tên mặt nguội, nhưng khóe miệng nhanh chóng rút gân...Vị đại ca kia rất khó hầu hạ a...
"Nho nhã chi tướng, lòng dạ rộng rãi, rộng lượng dung thứ..." Tôi cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Rộng lượng dung thứ...Đại nhân, ngài buông tha tiểu nữ đi...
"Không biết phương danh cô nương?" Lưu Bị không hề bị lay động, chỉ chậm rãi mở miệng, cười mà không cười nhìn tôi.
Ai, ánh mắt như vậy, thật làm cho người ta sởn gai ốc...
"Cô nương không muốn báo phương danh sao?" Lại mở miệng, rõ ràng âm thanh bình tĩnh không lay động, nhưng tôi sợ mất mật. Tôi biết rồi, ý hắn là: Muốn mạng, liền xưng tên ra!
"Bùi Tiếu!" Đứng giống nghiêm chào, tôi vội vàng báo danh.
Nhìn thấy bọn hắn vẻ mặt quái dị, tôi biết bọn hắn đã hiểu sai...lại hiểu sai...
"Bồi Tiếu?" Trương Phi kêu to. Lập tức hắn có chút quái dị liếc nhìn một chút dưới lầu.
Tôi theo ánh mắt hắn nhìn xuống.
Đối diện tửu lâu có một tòa nhà, phía trên treo một tấm biển mang theo ba chữ lớn, kiểu chữ kia phảng phất ngậm lấy nhu, mang theo mị.
Trước cửa, mấy nữ nhân lộ vai trơn bóng như ngọc, gương mặt cười câu hồn.
Tuy rằng không hiểu ba chữ kia, nhưng tôi vẫn không thầy mà hiểu, biết được đó là nơi nào...
Khóe miệng hơi co giật, tôi liền biết...bọn hắn hiểu lầm rồi...
Vô lực ấn ấn ngạch, tôi không thể nào giải thích, cứ theo phán đoán của bọn hắn thôi.
"Hồi Phong! Hồi Phong!" Một tiếng hoảng sợ kêu to đánh gãy suy nghĩ của tôi.
Hồi Phong? Cái tên nghe thật quen thuộc?
Hồi Phong? Không phải đó là tên nương Cẩu Nhi sao?
Tôi theo bản năng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, ở phía bắc cửa lớn tòa lâu, một nam tử thân lam lũ bị đánh cho thê thảm.
"Hồi Phong! Hồi Phong..." Tuy rằng đã bị đánh thảm, nam tử kia vẫn hung hăng kêu to.
Nam tử đó...Là tên ăn mày trẻ, cha Cẩu Nhi!
"Bùi cô nương" Lưu Bị lấy ra một túi tiền nhỏ đặt trên bàn "Hôm nay gặp mặt cũng coi như hữu duyên, món quà nhỏ này coi như cám ơn cô nương trả vật bị mất."
Tôi hơi sững sờ, xoay người, liếc nhìn túi tiền nhỏ kia một chút, trong lòng ha ha vui vẻ, tiền a...tiền a...Thật đáng yêu...
"Bùi cô nương,món quà nhỏ này coi như cám ơn cô nương trả vật bị mất." Lưu Bị mặt ôn nguội nhìn tôi, lại mở miệng.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm túi tiền kia cười ngây ngô.
"Bùi cô nương, cái này..."
Tôi cười híp mắt nhìn về nguội nam "Ngài hảo tâm thương hại đứa bé ăn xin không có đồ ăn không có quần áo như ta, đứa bé ăn xin tự nhiên cảm kích, đời sau làm trâu làm ngựa, báo ân ngài.."
Chuyện đời sau đời sau hẵng nói...Người chắc chắn là lấy bạc lấp miệng tôi đây mà! Ý trên từng câu là: Cầm bạc rồi câm miệng lại, nếu nhắc nửa chữ đến bức huyết thư, ta sẽ hầm đầu ngươi!
"Như vậy rất tốt." Gật đầu, Lưu Bị đứng dậy rời đi.
Trương Phi ôm quyền, nói một tiếng "Sau này còn gặp lại." liền cùng Quan Vũ rời khỏi.
"Đúng rồi..." Thời điểm tôi đang hướng về phía túi bạc nhỏ chảy nước miếng, Lưu Bị bỗng xoay người lại.
Tôi vội lau đi ngụm nước, làm dáng vẻ "xin được rửa tai lắng nghe".
Bình tĩnh nhìn ta một cái, hắn ôn nhuận mở miệng "Mua quần áo, tẩy rửa chính mình một chút." Nói xong nghênh ngang rời đi.
Đề lại một mình tôi sững sờ, một lát sau, giơ cánh tay lên ngửi ngửi, lập tức làm dáng vẻ buồn nôn.
Thật sự làm khó bọn hắn rồi, có thể ngồi cùng bàn cơm với tôi...quả nhiên dung người chi lượng...là người làm việc lớn a...
Chương 7: Phong Nguyệt lâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro