Chương 15: Búp Bê Và Lời Nguyện Ước
Sở Minh Tuệ ngắm nhìn con búp bê mẹ hắn từng làm, lòng ngập tràn ngưỡng mộ. Con búp bê ấy đẹp đẽ và tinh xảo, từng đường chỉ, từng nét thêu đều toát lên sự hoàn mỹ. Nhưng con búp bê trên tay hắn... lại hoàn toàn khác biệt. Ở Hãn Hải Hiên, chẳng có lụa là cao cấp, chỉ vàng hay những sợi chỉ đỏ để làm nên điều kỳ diệu như vậy.
Mặc dù thế...
Con búp bê của hắn có xấu xí ra sao, chỉ cần hắn thích, là được.
Hôm nay là sinh nhật Thừa Hi ca ca, cũng là sinh nhật của hắn. Nhưng ở Trường Xuân cung, có bao nhiêu người bận rộn tổ chức cho Thừa Hi ca ca, làm sao hắn dám mở lời, "Hôm nay cũng là sinh nhật của ta, Thừa Hi ca ca có muốn ở lại cùng ta không?"
Hai luồng suy nghĩ giằng co trong lòng hắn. Một tiếng nói chế nhạo hắn ngu ngốc, làm sao mong Thừa Hi ca ca ở lại cùng kẻ tầm thường như hắn? Tiếng nói còn lại biện minh, rằng hắn cũng có quyền hy vọng. Nhưng hy vọng ấy mong manh như ngọn đèn trước gió, bởi Thừa Hi ca ca được quá nhiều người yêu thương, làm sao cần đến một kẻ đáng thương như hắn?
Nhưng kẻ đáng thương cũng khát khao có người bên cạnh.
"Thật tuyệt nếu Thừa Hi ca ca có thể tổ chức sinh nhật cùng ta..."
Không có gì khác, hắn cắn ngón tay, để một giọt máu rơi trên ngực búp bê, thầm cầu nguyện:
"Mẫu thân phù hộ, như vậy còn tốt hơn không có gì..."
Tiếng cánh cửa mở vang lên, kèm theo gió tuyết lạnh đến thấu xương.
"Ngư Tiến, đợi ta ở ngoài một lát, ta ra ngay."
Đó là giọng nói của Thừa Hi ca ca!
Đôi mắt Sở Minh Tuệ sáng rực, trái tim đập liên hồi. Hắn vội giấu con búp bê sau lưng, ngẩng đầu nhìn người vừa đến.
Ánh mắt hắn chạm vào Thừa Hi, và Thừa Hi cũng nhìn lại hắn.
Sở Thừa Hi cau mày, giọng hơi trách móc: "Sao sắc mặt đệ tái nhợt thế này? Có phải bị bệnh không?"
Sở Minh Tuệ lắc đầu, lùi lại một bước khi Thừa Hi tiến đến gần.
Kỳ lạ.
Tiểu Thất thường rất vui khi gặp y, đôi mắt sáng lên như một chú cún con chờ được vuốt ve. Nhưng hôm nay, có vẻ như cún con đã làm chuyện xấu và đang cố che giấu.
Ánh mắt Thừa Hi rơi xuống đôi tay giấu sau lưng của hắn. Y nheo mắt, tỏ vẻ ác ý: "Nếu hôm nay đệ không tiện, vậy ta đi trước, lần sau gặp lại."
"Không! Đừng mà! Thừa Hi ca ca, đừng đi!"
Hắn vội bước đến kéo tay y, con búp bê xấu xí vô tình rơi xuống đất.
"Đây là gì?"
Thừa Hi tò mò cúi xuống nhặt lên. Trông thấy con búp bê, y phá lên cười: "Thật là xấu! Đệ làm thứ này sao? Xem đôi mắt, cái mũi này, ha ha! Thật bẩn!"
Sở Minh Tuệ im lặng, đôi mắt tím khẽ rung lên. Máu thấm trên búp bê là của hắn, từng đường chỉ cũng là tâm huyết hắn dành riêng cho Thừa Hi ca ca.
Mặc dù lòng nhẹ nhõm khi Thừa Hi không ghét bỏ, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy vui vẻ.
"Xấu chỗ nào? Rõ ràng đáng yêu như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro