Chương 1: Hồng Nhan Họa Thủy, Độc Sủng Lục Cung
QUYỂN 1
Mùa đông ở Đại Thịnh đến rất sớm. Từ tối qua, những trận tuyết nhẹ như lông ngỗng đã bắt đầu lặng lẽ rơi xuống, phủ lên mặt đất, mang theo cảm giác lạnh giá nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ.
Có thể nói, số phận mỗi người thật khác biệt. Tuyết rơi xuống cung Trường Xuân, là điềm lành, thêm chút vui vẻ cho sinh thần mười bốn tuổi của Lục hoàng tử, nhưng khi tuyết phủ lên cây mai ngoài hiên Hãn Hải, nơi mà lửa than cũng không xua đi được cái lạnh, ai còn đủ sức thưởng thức vẻ đẹp mong manh ấy nữa?
Lúc này, trong cung Trường Xuân đang chuẩn bị cho tiệc sinh thần của tiểu chủ tử. Từ trên xuống dưới, mọi người đều bận rộn, hối hả đến mức rối tinh rối mù. Không ai trong cung không biết rằng Lục hoàng tử, do Mân Phi nương nương sinh ra, có dung mạo tuyệt sắc như tiên đồng giáng trần. Được Hoàng đế yêu thương nhất, mỗi lần thấy Lục hoàng tử, bệ hạ đều ôm chặt vào lòng. Lần trước, khi tiểu hoàng tử rơi xuống nước, bệnh sốt nặng, bệ hạ đã thức trắng suốt đêm, không rời nửa bước, tận tình chăm sóc, có thể nói là hết lòng yêu thương."
Mân Phi nương nương, mẹ của Lục hoàng tử, cũng là một nhân vật truyền kỳ có thể ghi vào sử sách, uy không xuất thân từ thế gia quyền quý, cũng không có học thức uyên bác, nhưng vẻ đẹp tuyệt thế của nàng khiến bao người phải ngước nhìn, chẳng qua những câu chữ khắc nghiệt như "hồng nhan họa thủy", "độc sủng lục cung" có xác suất được gợi nhớ nhiều hơn, dù cho nàng có vẻ đẹp khó ai sánh bằng, mà trong cung này, nàng và nhi tử của mình luôn là mục tiêu ghen tỵ của những người xung quanh.
"Nhanh lên một chút, bệ hạ sắp tới rồi, Thừa Hi, con lại đây..."
Các loại quà tặng đã được chuẩn bị sẵn sàng: bút giấy mực nghiên thượng hạng, san hô đỏ lớn, khóa trường mệnh được đúc bằng vàng ròng, mỗi món đồ đều lấp lánh rực rỡ, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của cung phi.
Mân Phi nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng của con trai mình. Đôi mắt đẹp của nàng mở to, đôi môi đỏ mọng căng ra tức giận, liền quát lớn:
"Lục hoàng tử đâu? Lục hoàng tử đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì mà ngay cả một đứa trẻ cũng không trông coi nổi?! Tất cả lập tức đi tìm cho bổn cung!"
Nữ tử chốn thâm cung không bao giờ tránh được cảm giác cô đơn tịch mịch. Nhi tử là sinh mệnh duy nhất của nàng, huống hồ Lục hoàng tử lại là đứa trẻ đáng yêu và hiểu chuyện như thế. Bệ hạ yêu thương con trai nàng hơn bất cứ ai, tất cả mọi người trong cung đều ghen tị với tình cảm này. Nàng lo sợ rằng có ai đó muốn hại con trai mình, nhất là sau khi Thừa Hi mới bị người khác đẩy xuống sông tháng trước. Lòng Mân Phi như muốn vỡ ra khi nghĩ đến đó.
"Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!" Các cung nữ, thái giám cúi đầu, sợ chọc giận Mân Phi nương nương, người yêu thương nhi tử như mạng sống của mình. Chỉ trong chốc lát, từ một không khí yên bình, cung Trường Xuân bỗng trở nên hỗn loạn, tất cả đều vội vã đi tìm Lục hoàng tử.
"Mẫu phi!"
Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên, khiến không khí căng thẳng bỗng lắng xuống. Các cung nữ và thái giám đều thở phào nhẹ nhõm. Lục hoàng tử đã bình an, không có chuyện gì xảy ra. Mân Phi nương nương cũng ngay lập tức bình tĩnh lại, không còn giận dữ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro