Phiên ngoại: Tận thế.
Đường Nhất Phàm chọc cho Thượng Mai tức nổ phổi, Lục Lệ Thành góp gió thành bão khiến Thượng Mai giận xì khói, nếu một nữ cường nhân lẫy lừng trong thương giới như Thượng Mai lại không có bất kỳ động tĩnh gì, vậy chỉ có thể là tận thế sắp tới, Thượng Mai đang xếp hàng mua vé tàu. Nhưng ngày tận thế mà mọi người tiên đoán đã qua lâu rồi, cho nên dĩ nhiên là Thượng Mai không cần phải mua vé tàu, thay vào đó là đóng băng tất cả các tài khoản ngân hàng của Đường Nhất Phàm, bãi miễn chức danh tổng giám đốc Mật Sắc hoa viên của Đường Nhất Phàm. Vì thế mà mỗi ngày Đường Nhất Phàm nằm ở nhà, làm "ông nội trợ" trong gia đình... Việc đó thì không có khả năng đâu, nằm ở nhà làm Hỗn Thế Ma Vương nghe ra thì còn khả thi hơn.
Mỗi ngày nhàn nhã ở nhà khiến cho Đường Nhất Phàm đúc kết ra một bài học sâu sắc trong cuộc đời này, quyền lực của đồng tiền rất quan trọng! Vì thế trong đêm hôm đó, Đường Nhất Phàm liền thi hành chính sách "ba sạch" với Lục Lệ Thành : đào sạch tiền, lấy sạch thẻ, lột sạch đồ... Ách, không thể cởi hết quần áo, cởi hết rồi thì người chịu thiệt thòi không biết là ai nữa...
Nắm được tài chính vào tay trong lòng Đường Nhất Phàm khỏi phải bàn là vô cùng cao hứng, cậu vốn là một đại thiếu gia, hôm nay lại ra khỏi nhà mua xì dầu, trong lúc đó lại vô tình nghe được vài bà tám đang bàn tán chuyện liên quan đến ngày tận thế, nói giống y như thật, nào là trời tối đen ba ngày, nào là âm bốn mươi năm mươi độ, nào là không điện không nước không có hệ thống sưởi ấm, nhóm bên kia tụm ba tụm bảy miêu tả sinh động, cùng với nhóm bà tám bên này giống y như tự mình đã từng trải qua mấy việc đó.
Trên thế giới này lời nói của ai lại có độ tin cậy thấp nhất, đương nhiên là mấy bà tám nhiều chuyện trong xã khu a ~. Nhưng hiển nhiên về phương diện này Đường thiếu gia hoàn toàn không có kinh nghiệm. Sau khi nghe mấy bà tám kia đồn thổi, lại nhớ tới bộ phim 3D mấy hôm trước Lục Lệ Thành dẫn cậu đi coi, liền tin răm rắp, chạy vội đến siêu thị mua đèn cầy, nhưng lại thật bất hạnh, đèn cầy trong siêu thị đã bị ông lớn bà nhỏ cướp sạch hết rồi, cho nên Đường Nhất Phàm liền xuống tay đoạt món khác.
Đường Nhất Phàm ở bên đây mua sắm vui vẻ quên cả đất trời, Lục Lệ Thành ở bên kia di động không ngừng vang lên. Mọi người đều biết, ngân hàng có một loại nghiệp vụ, chính là khi một người quẹt thẻ tính dụng để thanh toán, di động sẽ nhận được tin nhắn trừ tiền từ ngân hàng, làm như vậy có thể đề phòng thẻ ngân hàng bị trộm mất. Trong vòng một buổi chiều, Lục Lệ Thành nhận được không dưới hai mươi tin nhắn, cộng lại đã bị trừ hơn một vạn, hơn nữa điện thoại của Đường Nhất Phàm lại không liên lạc được, Lục Lệ Thành suy đoán có khi nào Đường Nhất Phàm đã đánh rơi ví tiền và di động.
Vì thế Lục Lệ Thành gọi điện cho ngân hàng, đóng băng thẻ tín dụng này lại, rồi sau đó gọi cho cảnh sát để báo án. Anh lo lắng Đường Nhất Phàm gặp chuyện không may, tiền mất đi còn có thể kiếm lại được, Đường Nhất Phàm nếu như xảy ra chuyện gì, trên đời này sẽ không có ai thay thế được. Vì thế Lục tổng luôn luôn cần lao như một chú ong mật nhỏ, trốn việc chạy về nhà tìm Đậu Đậu của anh.
Trong nhà lạnh tanh, dường như Đường Nhất Phàm đã ra khỏi nhà rất lâu rồi. Lúc này Lục Lệ Thành bắt đầu hốt hoảng, không lẽ bị bắt cóc... Nhưng nếu như Đường Nhất Phàm gặp phải bọn cướp... Ai trói ai thật sự còn chưa thể nói trước được, với quyền cước của Đường Nhất Phàm... Nếu không phải bị bắt cóc, chẳng lẽ là bị Thượng Mai tóm cổ về nhà rồi?
Lục Lệ Thành chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện cho Đường Nhất Phàm một lần nữa, lần này rốt cuộc có người bắt máy, có điều người nghe lại không phải Đường Nhất Phàm, mà là cảnh sát. Khi Lục Lệ Thành vội vàng lái chiếc mục mã nhân của anh đến đồn cảnh sát, mấy đồng chí cảnh sát đều nghĩ anh là phần tử khủng bố. Cũng khó trách, mục mã nhân giả thành xe quân dụng World War II, trên đầu xe gắn hai cái đèn cảnh báo, một đường giết tới khói tỏa mù mịt, ngay cả đồng cục trưởng cũng được một phen hoảng loạn.
Lục Lệ Thành vào trong đồn cảnh sát, liền thấy ở trong phòng tạm giam một đống bao lớn bao nhỏ đổ đầy trên mặt đất, vừa có túi lớn của siêu thị, gói to trong cửa hàng tổng hợp, bao lớn từ chợ bán sĩ, có thể so sánh với một cửa hàng tạp hóa nhỏ, mà 'ông chủ' đang ngồi bên cạnh tiệm tạp hóa, chính là đồng chí Đường Nhất Phàm.
"Đậu Đậu..." Lục Lệ Thành nhìn vẻ mặt ủy khuất của Đường Nhất Phàm vô cùng đau lòng, vội đẩy cửa bước vào.
Vào lúc này, không biết là cục trưởng nghe ai thông báo, cấp dưới của mình đã anh dũng phá án giúp cho tổng tài của MG, vụ án mất trộm thẻ tín dụng, tổng tài tự mình tới cửa cảm tạ, liền đích thân xuống lầu nhận cảm tạ...
"Lệ Thành, bọn họ đều nói em là ăn trộm..." Đường Nhất Phàm quẹt miệng, miễn bàn là vô cùng ủy khuất.
"Sao lại thế này!" Tuy rằng đồn cảnh sát là một nơi vô cùng khí phách, nhưng ai biểu Lục Lệ Thành so với bọn họ còn khí phách oai hùng hơn, thân là ngân hàng đầu tư lớn nhất Thượng Hải, tổng tài đại địa khu Trung Hoa của tập đoàn MG, thị thưởng thấy Lục Lệ Thành còn phải nể mặt ba phần, huống chi chỉ là một phân khu nhỏ.
"Sau khi Lục tổng báo án, chúng tôi đã bố trí lực lượng cảnh vệ hùng hậu, ai ngờ tên..." cục trưởng vừa thấy cấp dưới lỡ lời, nhéo đồng chí đang giải thích cho Lục Lệ Thành một cái, người này vốn dĩ muốn gọi Đường Nhất Phàm là 'tên trộm', nhưng nhìn Lục Lệ Thành ôm chặt lấy Đường Nhất Phàm, liền lanh trí sửa lại xưng hô, "Anh bạn này, cậu ấy đang giữ thẻ tín dụng của ngài, đến ngân hàng hỏi thăm, kết quả đại náo ngân hàng, người trong ngân hàng báo cảnh sát, chúng tôi mới bắt cậu ấy về đây."
"Em muốn mua đồ vest cho anh, kết quả thẻ lại thanh toán không được, mất mặt chết mất! Em đến hỏi ngân hàng, bọn họ còn làm dữ với em!" Thử nghĩ xem Đường đại thiếu gia cậu, cư nhiên đi mua đồ mà lại không mang tiền, nhưng mà mất mặt không có nghĩa là mất đi thính giác, Đường Nhất Phàm vẫn còn tai thính mắt tinh nghe được trọng điểm có lợi cho cậu: "Anh báo án gì vậy?"
Lục Lệ Thành là ai a ~ đại Boss tối cao của MG, đương nhiên ở trong đầu anh nhanh chóng thu xếp lại ý tưởng, tiến hành phân tích chính xác các số liệu, chọn ra một lý do có lợi nhất đối với mình: "Anh gọi điện thoại cho em không được, sợ rằng em đã bị người ta bắt cóc rồi!" Không hổ danh là Lục Lệ Thành a~~ "Ai có thể bắt cóc được em!" Đường Nhất Phàm giống như một con hồ ly kiêu ngạo, chỉ còn thiếu điều xòe cái đuôi ra: "Em sẽ đánh gãy xương sườn của kẻ đó, đánh xuyên qua phổi của hắn luôn!"
"Đúng vậy, phải, phải, là em lợi hại, chúng ta về nhà đi!"
"Mấy thứ em mua còn chưa lấy về kìa!" Đường Nhất hàm nói xong chỉ vào ngọn núi nhỏ ở trong phòng tạm giam, hóa ra tiệm tạp hóa nhỏ kia thật sự là của Đường Nhất Phàm bày ra. Muốn hai người bọn họ dọn hết đống đồ này lên xe, thật sự là một việc rất có tính khiêu chiến a.
"Cục trưởng, có thể tìm hai đồng chí, giúp chúng tôi khiêng vài thứ lặt vặt được không?"
Vì thế dưới bầu không khí cảnh sát là người đầy tới của nhân dân, yêu dân như con, Lục Lệ Thành thuận lợi dẫn Đậu Đậu của anh cùng với núi tạp hóa nhỏ của Đậu Đậu, lên đường về nhà.
Chờ tới khi đem tất cả đồ đạc vào nhà, đã đến giờ ăn cơm chiều, nhưng mà Lục Lệ Thành mệt lã người ướt đẫm mồ hôi, đang vào mùa đông, bảo một người tổng tài hàng năm ngồi văn phòng hưởng điều hòa như anh, làm công việc khuân vác, cường độ lao động này thật sự khiến cho người ta chịu không nổi a...
Đường Nhất Phàm đúng là không có lương tâm mà, trên tay cầm hai cái túi dấm chua mà cửa hàng tổng hợp tặng, vừa ngân nga ca hát vừa đi theo sau lưng Lục Lệ Thành
Lục Lệ Thành lật xem thành quả mua sắm của Đường Nhất Phàm, năm thùng mì ăn liền, trên mỗi thùng còn đeo thêm một cái cà men plastic giống nhau như đúc, 20 cái bánh mì hương sữa, 20 túi sữa tươi, 20 túi sữa chua, 20 túi cải bẹ đóng gói riêng từng bó, còn có 3 túi bánh mì sữa, hai cái áo lông cùng kiểu, hai cái áo da cùng kiểu, hai cái áo khoác ngoài lông dê cùng kiểu, hai đôi giày ống cùng kiểu... Nếu như không phải anh gọi điện thoại cho ngân hàng, hẳn là còn có thêm hai bộ đồ vest giống nhau.
"Đậu Đậu," Lục Lệ Thành nhìn một đống đồ trên mặt đất: "Anh không trốn thuế không lậu thuế, cũng không có phạm tội mà, không cần phải lẩn trốn đâu..."
"Nói bậy gì vậy!" Mua sắm cũng là một việc đòi hỏi thể lực, Đường Nhất Phàm lao động cả một buổi trưa, nên cũng có chút đói bụng, thuận tay lấy một ổ bánh mì từ trong túi ra: "Cái này là dự trữ cho tận thế!"
"Tận thế?" Lục Lệ Thành nhìn Đường Nhất Phàm ăn, cảm thấy mình cũng đói bụng, cho nên mới nói trên thế gian này, bệnh thần kinh và ăn hàng đều sẽ lây nhiễm, vì thế anh cũng bắt chước Đường Nhất Phàm ngồi trên mặt đất, cầm bánh mì ăn, như vậy cũng không tệ, đỡ phải nấu cơm: "Em nghe ai nói vậy?"
Vì thế Đường Nhất Phàm bắt đầu kể lại những chuyện mà cậu trải qua trong ngày hôm nay, sau khi Lục Lệ Thành nghe xong trầm mặc ba phút đồng hồ, không phải là anh muốn trầm mặc, mà vì Lục tổng kinh nghiệm lý luận lúc nào cũng mười phần, bị lý luận tận thế của Đường Nhất Phàm làm cho không biết nên nói gì mới tốt, loại luận điệu hoang đường này chỉ có mấy bà tám nhiều chuyện mới tin, Đường Nhất Phàm thế mà lại tin theo. Nếu Lục Lệ Thành nói chuyện này là lý luận hoang đường, Đường Nhất Phàm nhất định là sẽ có một đống lý do lý trấu đang chờ sẵn anh, nếu đồng ý... Vậy hậu quả chắc sẽ không thể đoán được, xài tiền là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ dọa Đường Nhất Phàm hoang mang rối loạn, giống như những người trong TV, muốn tự sát và vân vân, này mới là chuyện lớn.
"Đậu Đậu, trời sập xuống thì có anh chống đỡ, em không cần lo lắng chuyện tận thế linh tinh này nọ, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ là được rồi. Cho dù thật sự có tận thế, anh vẫn sẽ luôn bên em, hai ta cùng nhau chết, vậy thì kiếp sau anh vẫn gặp được em trước, để phòng ngừa người khác nhanh chân đến trước."
Trên thế giới này có một loại người, không biết nói lời tâm tình, nhưng chỉ cần vừa nói ra khỏi miệng lại có thể làm cho người ta cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng, Lục Lệ Thành là một người như vậy. Đương nhiên Đường Nhất Phàm không có nước mắt chảy ào ào, mà nhào vào lòng Lục Lệ Thành ôm anh thật chặt. Tình yêu hoàn mỹ chính là đồng thoại, nhưng mà đồng thoại rồi cũng sẽ gặp phải sự thật: "Lệ Thành, em để quên xe trong bãi đậu xe ở cửa hàng tổng hợp rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro