Chương 13
Sau khi tiễn chân Ngải Lạc Lạc, Đường Nhất Phàm và Lục Lệ Thành trở vào ngồi trên sofa, Ngải Lạc Lạc rất dễ dàng bị thu phục, ngày đó ở Ngải gia, đã thành công thu phục Ngải Lạc Lạc, một người đàn ông đã yêu một người đàn ông khác cướp về cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, tuy rằng Ngải Lạc Lạ cũng thích Đường Nhất Phàm nhưng còn chưa đến mức không có cậu là không thể sống nổi. Ngải Lạc Lạc không đồng ý thì mẹ của Ngải Lạc Lạc cũng sẽ rất khó mà đồng ý, bởi vì Ngải Lạc Lạc và Đường Nhất Phàm có cùng thuộc tính như nhau đều rất khó dạy dỗ. Cha mẹ vĩnh viễn cũng không thể lay chuyển được con cái, đây chính là chân lý. Cho nên sự thất bại của Thượng Mai là việc có thể đoán trước được.
"Tại sao mẹ của em đột nhiên lại chạy tới Ngải gia làm gì?" Đường Nhất Phàm co chân ngồi trên ghế, trăm điều không thể hiểu được: "Trước kia không phải bà ấy rất ghét Ngải Lạc Lạc và người nhà họ Ngải sao."
"Chịu kích thích..." Lục Lệ Thành vô cùng khẳng định, bởi vì người kích thích chính là anh.
"Ai kích thích bà ấy?" Đường Nhất Phàm nhìn Lục Lệ Thành, nhìn Lục Lệ Thành vô tư khiêu khiêu mi, ánh mắt chuyển từ nghi vấn sang thẩm vấn. Ở trước mặt lão bà liền không đánh đã khai, quả thật dọa người mà. Lục Lệ Thành thống thống khoái khoái mà nói cho Đường Nhất Phàm nghe chuyện vừa rồi anh cùng với Thượng Hồng đấu trí so dũng khí. Đường Nhất Phàm hết mực khâm phục Lục Lệ Thành có thể sánh với nước sông cuồn cuộn chảy hoài không dứt, rất ít người có thể làm cho mẫu thân đại nhân của cậu kinh ngạc đến như vậy.
"Có điều, lời anh nói là thật sao?"
"Câu nào?"
"Câu nói người nhà của anh cũng sẽ đồng ý."
"Lời anh nói là thật, nhưng mà có thể thành công trong một lần hay không thì anh cũng không chắc." Lục Lệ Thành cười thật vô lại, Đường Nhất Phàm bất đắc dĩ nhìn trời. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, ở loại đô thị hiện đại như Thượng Hải này vẫn còn chưa thể chấp nhận đồng tính luyến ái, huống chi là một vùng quê nhỏ nơi Thiểm Tây xa xôi, phỏng chừng bọn họ ngay cả đồng tính luyến ái là gì cũng chưa từng nghe nói qua có thể bị người ta gọi là quái vật hay không đây?
Lục Lệ Thành nhìn vẻ mặt của Đường Nhất Phàm, liền biết cậu đang lo lắng, ai biểu Lục Lệ Thành là Doraemon có ngón tay tách ra của Đường Nhất Phàm làm chi: "Yên tâm, bọn họ nhất thời là không thể chấp nhận được, nhưng chúng ta còn có thời gian cả đời mà, từ từ theo chân bọn họ náo loạn, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ đồng ý thôi."
"Anh thật sự muốn ở bên em suốt đời sao?" Đường Nhất Phàm chọn mi.
"Còn được chọn lại không?"
"Em có một điều kiện," Không biết Đường Nhất Phàm đang nghĩ tới chuyện gì: "Nếu thật sự phải tới nhà anh, bọn họ không biết đồng tính luyến ái là gì, cho rằng em là quái vật, có thể đừng gọi em là quái vật hay không."
"Em nói bậy bạ gì đó ~~ không ai gọi em là quái vật đâu!" Lục Lệ Thành có chút đau lòng thay Đường Nhất Phàm, người kiêu ngạo như Đường Nhất Phàm ở dưới quê của anh thật sự có thể bị gọi là quái vật. Anh sẽ không để cho Đường Nhất Phàm chịu bất kỳ tổn thương nào, cho nên chỉ khi nào anh hoàn toàn nắm chắc được phần thắng anh mới có thể dẫn Đường Nhất Phàm về nhà.
"Có thể đừng gọi em là quái vật được không, gọi em là Sử Địch Tử[1] đi ~" Lục Lệ Thành nhìn Đường Nhất Phàm hai mắt tỏa sáng, có chút vô lực, anh đối với đầu óc của Đường Nhất Phàm tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Anh sẽ thương lượng với bọn họ xem sao, sau này cũng sẽ gọi em là Sử Địch Tử!"
Đường Nhất Phàm đương nhiên cũng thấy được đau đớn luyến tiếc trong mắt của Lục Lệ Thành dần chuyển thành bất đắc dĩ, Lục Lệ Thành luôn tự tin, bá đạo, cũng thường xuyên phúc hắc, cậu hy vọng Lục Lệ Thành vui vẻ cũng giống như Lục Lệ Thành hy vọng cậu mỗi ngày trôi qua đều có thể hạnh phúc. Đường Nhất Phàm ngồi ở trên đùi của Lục Lệ Thành, hai chân quấn quanh thắt lưng của Lục Lệ Thành, hai tay ôm lấy cổ anh, việc này không phải một sớm một chiều liền có thể giải quyết, nhưng mà cơm thì mỗi ngày đều phải ăn: "Tối nay chúng ta đi đâu ăn cơm đây?"
"Em còn như vậy, tối nay hai chúng ta không cần ăn cơm, anh ăn em là đủ rồi ~"
"Sắc lang ~~" Cũng không biết là Đường Nhất Phàm đang giả vờ thẹn thùng, hay là thật sự thẹn thùng: "Bất quá đề nghị này cũng không tồi a~~"
Ai ~~ Tại sao lại trở nên ngọt ngào như vậy a...
Con đường ở phía trước còn rất xa, còn có mẹ của Đường Nhất Phàm, bà ngoại của Đường Nhất Phàm, còn có cha mẹ cùng với bảy bà cô tám bà dì gì đó chưa từng gặp mặt ở quê nhà của Lục Lệ Thành, có thể đoán được, con đường phải đối mặt vô cùng khó đi. Chỉ là theo như những lời Lục Lệ Thành nói, bọn họ còn có thời gian cả đời này, có thể từ từ theo chân bọn họ náo loạn, từ từ theo chân bọn họ nài nỉ, chậm rãi theo chân bọn họ khuyên nhủ, dần dần làm cho bọn họ chấp nhận. Chỉ cần hai người bọn họ không bỏ cuộc, không buông tay nhau ra, cho dù con đường phía trước có muôn ngàn khó khăn, có thể ở bên cạnh nhau chính là hạnh phúc nhất của Lục Địa Quy và Đường Đậu Đậu, có thể ở bên cạnh nhau chính là thời gian hạnh phúc nhất của Lục Lệ Thành và Đường Nhất Phàm.
Chú thích:
[1] Sử Địch Tử: Là nhân vật Stitch trong phim hoạt hình cùng tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro