Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Lục Lệ Thành đang ngồi bắt chéo chân trên ghế salon da thật trong một gian phòng vô cùng sa hoa... nhìn trần nhà. Tư thế kia quả thật cùng với Đường Nhất Phàm giống nhau như đúc, làm cho Thượng Mai vừa vào cửa, còn tưởng rằng nhìn thấy con mình. Chỉ có điều Thượng Mai quá hiểu biết con mình, Đường Nhất Phàm thì không có khả năng mặc tây trang, nếu như buộc cậu phải lựa chọn giữa mặc tây trang và lõa thể, cậu nhất định sẽ chọn cởi sạch...


"Lục tiên sinh," Thượng Mai cười thật lễ độ, nhưng cũng thật giả tạo, trên cơ bản có thể coi là ngoài cười nhưng trong không cười, đừng nói cười với nàng, chỉ nhìn thôi Lục Lệ Thành cũng thấy khó chịu, đương nhiên Lục Lệ Thành sẽ không nói ra, bởi vì cái loại tươi cười gặp gỡ khách hàng như vậy của anh so với Thượng Mai cũng không chân thật hơn bao nhiêu, "Tôi nghĩ anh cũng biết, tại sao tôi lại gọi điện thoại cho anh."


Thượng Mai đi thẳng vào vấn đề mà không hề e dè, Lục Lệ Thành cũng không tính toán quanh co lòng vòng, tuy rằng Lục Lệ Thành cùng với Thượng Mai chưa từng có làm ăn qua lại, nhưng mà anh đối với phong cách hành sự trên thương trường của Thượng Mai cũng có nghe qua, bất quá anh không lo lắng, anh cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi.


"Đương nhiên biết." Lục Lệ Thành tươi cười, nhưng anh lại không nói tiếp, mà là chờ Thượng Mai chủ động.


"Nếu đã biết, vậy tôi cứ việc nói thẳng, tôi biết anh là tổng tài Đại Trung Hoa địa khu của MG, khẳng định sẽ không dễ tống cổ như Ngải Lạc Lạc, cho nên có điều kiện gì anh cứ mở lời đi." Nụ cười của Thượng Mai tràn đầy tự tin, còn mang theo khí thế của một vị nữ vương. Lục Lệ Thành trầm tư, có điều anh trầm tư không phải vì lo suy nghĩ điều kiện, mà là đang tự hỏi, một người như mẹ kế của công chúa bạch tuyết như vậy, sao có thể sinh ra một con tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, lẽ nào là biến dị...


"Trước khi tôi nói ra điều kiện, tôi có thể cho hỏi Thượng Mai phu nhân một vấn đề được không," Lục Lệ Thành đối với việc đấu trí với Thượng Mai cũng tràn đầy tự tin, "Cô Ngải Lạc Lạc mà bà nói dễ dàng tống cổ kia, bị bà đuổi đi rồi sao?" Lục Lệ Thành thu được báo cáo thắng lợi, thành công làm cho nụ cười của mẹ kế của công chúa bạch tuyết cương ở trên mặt, thiện lương và ôn nhu của Lục Lệ Thành toàn bộ đều dùng ở trên người của Đường Nhất Phàm, cho dù không cho Đường Nhất Phàm, Lục Lệ Thành cũng sẽ không đem sự lương thiện của mình cho đối thủ: "Như vậy có thể thấy được, còn chưa bị đuổi đi."


"Vậy bà cho rằng, tôi sẽ bị cái lý do gì đuổi đi?" Lục Lệ Thành bày ra tư thế đàm phán với đối thủ, tuy rằng đối phương là mẹ của Đường Nhất Phàm, Lục Lệ Thành cũng quyết không nhượng bộ, không làm bà tức đến hôn mê thì không thôi.


"Nghe ý tứ của Lục tiên sinh, đàm phán của chúng ta coi như không thành rồi?" Thượng Mai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, nhưng ở trong mắt Lục Lệ Thành bà chính là một người mặt than sớm lộ ra dấu hiệu thất bại.


"Việc này không có gì để gọi là đàm thành hay không thành" Lục Lệ Thành giữ tư thế tao nhã: "Bà đem con của mình đặt ở chỗ kia, giống như một món hàng, chờ tôi và Ngải Lạc Lạc cùng với sau này còn có những người không thể làm cho bà hài lòng cùng nhau tiến hành định giá cậu ấy, giống như một món hàng đang rao bán, sau đó bà ra tiền, từ trên tay của chúng tôi mua lại con trai của bà, bà lại nói là đuổi chúng tôi đi rồi. Chỉ là thật không may, con trai của bà ở trong lòng tôi, trong lòng Ngải Lạc Lạc là vô giá, bà muốn mua con của bà, chỉ là tôi sẽ không bán người yêu của mình. Cho nên, căn bản là không có cơ hội đàm phán, nên sao có thể gọi là đàm thành hay không thành."


"..." Lục Lệ Thành vô cùng hưởng thụ quá trình biến đổi sắc mặt của Thượng Mai


"Tôi biết Đường thị là sản nghiệp nổi danh ở Thượng Hải, tài sản bạc triệu, Thượng Mai phu nhân nhất định sẽ không để một người nông dân tới từ Thiểm Tây như tôi vào trong mắt, nhưng mà vận khí của tôi dường như rất tốt, ngồi trong MG, tổng tài của Đại Trung Hoa địa khu, cố gắng của tôi tuy không đáng nhắc tới, nhưng mà tôi nghĩ MG hai chữ này nhất định có thể khiến cho Đường phu nhân coi trọng." Ngoài mặt Lục Lệ Thành coi như bình thản, thực tế là muốn nhắc nhở Thượng Mai, công ty của bà ở Thượng Hải cho dù có lớn đến đâu, cũng không phải là đối thủ của tổng bộ tập đoàn MG ở Italy.


"Anh có từng nghe qua một câu, cường long nan áp địa đầu xà[1]." Đương nhiên Thượng Mai sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, dầu gì bà cũng là người rong ruổi nơi thương trường nhiều năm, tuy rằng bà đã sớm nghe qua Lục Lệ Thành mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn sắc bén, nhưng mà bà cũng không thể bị đánh bại đơn giản như vậy.


"Đương nhiên nghe qua. Tôi cũng không định dùng MG để đối chọi với Đường thị. Có điều tôi cảm thấy, nếu như Đường thị và MG vì công tử của Đường thị mà ở Thượng Hải nổi lên tranh chấp, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Nếu như có thể như vậy, ngược lại tôi lại càng cao hứng," Lục Lệ Thành giống như thợ săn đã nhìn trúng con mồi không chút nào lơi là: "Nếu theo lời bà đã nói, tôi cũng có điều muốn nói, Đậu Đậu..." Lục Lệ Thành cười cười: "Thật ngại quá, tôi vẫn luôn gọi Nhất Phàm là Đậu Đậu. Đậu Đậu nhất định sẽ không thể tiếp tục ở lại Thượng Hải nữa, hơn nữa tôi nghĩ tổng công ty cũng sẽ không vì loại chuyện này mà sa thải tôi, có khả năng nhất chính là điều tôi đến một nơi khác, đến lúc đó tôi có thể danh chính ngôn thuận dẫn Đậu Đậu rời khỏi Thượng Hải, đi đến nơi mà chúng ta muốn đi."


"Anh!"


"Đến lúc đó mỗi năm mừng lễ ăn tết, tôi sẽ dẫn theo Đậu Đậu về nhà thăm ông bà, thật vui vẻ mà ăn tết, còn bà cùng Đường Thái Thái..." Lục Lệ Thành không nói tiếp, nhưng mà ý tứ rất rõ ràng.


"Đậu..." Thượng Mai thiếu chút nữa nói theo Lục Lệ Thành, có chút xấu hổ: "Nhất Phàm là một đứa con hiếu thuận, bà ngoại của nó còn nằm trong bệnh viện, nó sẽ không rời bỏ chúng tôi đâu. Hơn nữa, người nhà của cậu ở dưới quên, sẽ đồng ý để cho anh cùng đàn ông ở bên nhau sao?"


"Người nhà của tôi, không cần bà lo lắng, tôi sẽ nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng sẽ đồng ý, bởi vì bọn họ tôn trọng tôi. Còn có chuyện này tôi muốn nhờ bà giải thích với Đường Thái Thái, đều tại tôi không nghĩ ra được biện pháp nào hay để cho các người có thời gian chấp nhận, Đậu Đậu lại xúc động, tôi không ở bên cạnh cậu ấy nên cậu ấy mới làm việc thiếu cân nhắc." Giờ phút này lại biến thành Lục Lệ Thành đang nói cho Thượng Mai biết con trai của bà hiện giờ chỉ nghe lời Lục Lệ Thành. Mà Thượng Mai cũng đang nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, hận không thể cắn chết Lục Lệ Thành, về điểm này mà nói hai mẹ con quả thật giống nhau.


"Hừ!" Thượng Mai không thể nói thêm được gì đành phất tay áo bỏ đi, Lục Lệ Thành lại không phúc hậu, tâm tình phi thường tốt mà uống ngay một hơi ly cà phê ở trước mặt. Sau đó nói: "Lần sau gặp mặt, mẹ vợ!"


Lục Lệ Thành trở về nhà, Đường Nhất Phàm đang nằm ở trên giường vừa chơi điện tử vừa hát ngâm nga, vẫn là bài hát mà cậu thường hay hát. Anh đi gặp Thượng Mai, Đường Nhất Phàm không hề hay biết, thấy anh trở về nên rất tò mò, cười nhạo anh thân là lãnh đạo, trốn việc về sớm. Lục Lệ Thành lại nói là bởi vì Đường Nhất Phàm, Đường Nhất Phàm mắng anh không biết xấu hổ, nhưng mà trên mặt lại cười so với mật còn ngọt hơn ~~


"A!" Hai người đang 'đùa giỡn' với nhau, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng hét thật lớn, nhất thời bụi mù tứ tung, vội vàng mặc lại quần áo... Sự thật là, một tiếng nổ vang thật lớn, cửa phòng liền nhắm mắt xuôi tay,...May là Lục Lệ Thành gặp qua không ít chuyện trọng đại, mà còn hoảng sợ đem Đường Nhất Phàm giấu ở sau lưng, bụi mù qua đi Ngải Lạc Lạc lấy loại siêu nhân khí thế mà xuất hiện trước cửa.


"Ngải Lạc Lạc, cô điên rồi sao!" Đường Nhất Phàm vừa thấy là Ngải Lạc Lạc, từ sau lưng Lục Lệ Thành nhảy ra mà rống.


"Ai điên, mẹ của anh điên mới đúng!" Giọng nói của Ngải Lạc Lạc rõ ràng chiếm được ưu thế, Lục Lệ Thành thậm chí còn cảm thấy từ trên núi có bụi đất rơi xuống. "Sao có thể nói tôi điên được?" Đường Nhất Phàm tuy rằng không lớn giọng bằng, nhưng cũng không chịu yếu thế.


"Tôi nói là mẹ của anh ~~~ điên rồi!" Lục Lệ Thành rất muốn đi tìm hai cục bông gòn nhét vào lỗ tai.


"Mẹ của tôi làm sao chứ?"


"Bà ấy chạy tới nhà của tôi, muốn tôi gả cho anh!" Xem ra Thượng Mai lần này thật sự là điên rồi.


Chú thích:


[1] Cường long an áp địa đầu xa:


Nghĩa đen: con rồng hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không chống nổi con rắn ở trên lãnh thổ của nó.


Nghĩa bóng: cường long chỉ người có quyền, địa đầu xa chỉ côn đồ ác ôn, hàm ý người có quyền cũng không thể chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương.


Cũng giống như "Long vu thiển thủy tao hà hí, Hổ lạc bình dương bị khuyển khi" (dịch vui là rồng bơi nước cạn bị tôm rỉa, hổ xuống đồng bằng bị chó cắn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: