Chương 11
Đường Nhất Phàm giống như con thằn lằn ghé vào trên cánh cửa, nghe ngóng hai người ở bên ngoài nói chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nếu không tính cậu quệt miệng vậy thì hiệu quả thật sự rất tốt. Bên ngoài chỉ đơn giản nói một ít chuyện hàn huyên tâm sự cùng với bạn bè quan tâm lẫn nhau, không có điều gì mờ ám, vậy cậu có thể tin tưởng Lục Lệ Thành hiện giờ không còn thích Tô Mạn nữa mà thích cậu hay không? Đường Nhất Phàm đang trong trạng thái nghiêm túc tranh luận và nghiên cứu.
“Tích ~ tích ~” Di động của Lục Lệ Thành vang lên, anh nhận được một tin nhắn, gửi đến từ Đường Đậu Đậu.
Tin nhắn là một bức ảnh, người trong ảnh nằm ngửa ở trên chiếc giường lớn trắng như tuyết, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, như có như không mang theo hấp dẫn. Bờ vai quang lõa, xuống chút nữa lại là mép rìa của bức ảnh, cố tình mà dừng lại ở đó, càng dễ khiến cho người ta mơ màng suy tưởng.
Lục Lệ Thành hiểu rõ mình phải bình tĩnh, tuy rằng hiện giờ anh rất khó mà trấn định được, ở trong lòng thầm mắng Đường Nhất Phàm này đúng là tiểu yêu tinh hại người, nhưng mà Tô Mạn còn ngồi ở bên cạnh, dĩ nhiên anh không thể đánh mất hình tượng, bất quá anh có chút mong đợi, đợi xem Đậu Đậu của anh còn có chiêu bài gì để câu dẫn anh. Đơn giản là cậu chỉ muốn thử anh một lần, rốt cuộc là ở trong lòng anh Tô Mạn quan trọng hơn hay là cậu quan trọng hơn, chỉ là phương pháp bánh bao thịt đả cẩu này, ngốc tới mức vô cùng đáng yêu.
Lục Lệ Thành ở trong lòng thầm khụ một tiếng, anh thu hồi việc hình dung dùng bánh bao thịt đả cẩu vừa rồi của mình, Đường Nhất Phàm có thể là bánh bao thịt, nhưng còn anh không phải là… Mọi người hiểu mà phải không.
“Lệ Thành, anh làm sao vậy?” Tô Mạn nhìn Lục Lệ Thành đột nhiên không nói lời nào, Lục Lệ Thành vẫn luôn là người một khi làm việc gì đều rất chuyên chú, rất ít khi thất thần.
“Không có gì” Lục Lệ Thành điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đương nhiên anh biết Đường Nhất Phàm hiện giờ khẳng định đang dán vào cạnh cửa mà nghe lén hai người bọn họ nói chuyện: “Đã trở về nhiều ngày như vậy, anh cũng chưa hỏi em, tại sao lại một mình trở về đây, Tống Dực đâu?”
“Anh ấy không có về đây.” Nói đến Tống Dực Tô Mạn liền có chút ảm đạm.
“Hai người… Cãi nhau?”
“Cũng không tính là cãi nhau” Tô Mạn thở dài: “Trước kia em luôn nghĩ rằng, Tống Dực chính là chàng bạch mã hoàng tử ở trong mộng của mình, chỉ là lần này cùng anh ấy xuất ngoại, đến khi có thể chân chính ở cùng một chỗ với anh ấy, em mới phát hiện, cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử…”
“Mà còn có thể là Đường Tăng.” Lục Lệ Thành bật cười: “Em đừng có nói cho anh biết, sau mấy tháng thực hiện được giấc mộng tình yêu nhiều năm của mình, em lại phát hiện bạch mã hoàng tử mà em tìm kiếm nguyên lai là Đường Tăng?”
“Ha hả ~” Tô Mạn bị lời nói của Lục Lệ Thành chọc cười: “Thật sự còn chưa đến mức khủng bố như Đường Tăng, chỉ là phát hiện dường như em đã tự suy diễn rằng Tống Dực quá mức hoàn mỹ.”
“Vậy lần này em trở về đây là vì muốn cẩn thận suy nghĩ làm sao mới có thể thích ứng với bạch mã hoàng tử đã biến thành Đường Tăng?”
“Vẫn là anh hiểu em hơn.”
“Tích ~ tích ~” Âm báo tin nhắn của Lục Lệ Thành lại vang lên một lần nữa, đến từ cùng một người. Lần này càng khiến cho anh huyết dục bành trướng, Đường Nhất Phàm ở trong phòng nghỉ gần như đã cởi hết toàn bộ quần áo, chỉ chừa lại một cái quần lót màu trắng ở bên dưới, mà trên bức ảnh này chỉ có bộ phận màu trắng kia cùng với một bàn tay để ở bên cạnh quần lót, cộng thêm một lời nhắn ẩn chứa mười phần khiêu khích: “Tới giúp em đi!” Lục Lệ Thành theo bản năng hút hút cái mũi, có điều anh đã phát hiện một việc, cái quần lót ở trong ảnh hình như là của anh. Sự thật chứng minh, Đường Nhất Phàm lại lấy nhầm nội y rồi. “Bạn gái của anh hả?” Tô Mạn có chút tò mò hỏi.
“Không phải” Lục Lệ Thành dẫn theo một nụ cười hoàn mỹ: “Là bạn trai của anh.” Lục Lệ Thành cũng không phải là một người hèn nhát, lại càng không phải là một người khiến cho người mình yêu chịu ủy khuất, một khi anh đã yêu thì sẽ can đảm nói ra, cho dù đối phương có chấp nhận hay không, anh cũng sẽ không hối hận.
“Bạn trai?” Hiện giờ chỉ số thông minh của Tô Mạn còn chưa kịp login, chưa tiến vào khu làm việc, cho nên không kịp phản ứng.
“Đúng, bạn trai.”
“Anh…”
“Chính là điều mà em đang nghĩ tới.”
“Tại sao em lại không biết, anh còn có sở thích này?” Tô Mạn cũng là dạng người từng tiếp nhận qua giáo dục đại học, cũng là người từng trải sự đời phong phú, cho nên vừa nghe xong lời Lục Lệ Thành nói trong lòng tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng coi như trấn tĩnh.
“Đây không phải là sở thích, trước khi gặp được cậu ấy, anh cũng không biết rằng mình sẽ yêu một người đàn ông,” Lục Lệ Thành ngừng một chút: “Phải gọi là trước khi gặp lại cậu ấy sau một khoảng thời gian rất dài, anh cũng không nghĩ tới mình sẽ yêu một người đàn ông.”
“Nghe vậy, hình như anh quen biết cậu ấy rất lâu rồi?”
“Mười năm. Mười năm trước lần đầu tiên anh gặp được cậu ấy.”
“Lệ Thành, có phải là vì anh…” Tô Mạn theo bản năng muốn khuyên nhủ Lục Lệ Thành, dù sao đồng tính luyến ái cũng không phải trào lưu của xã hội, rất khó để mọi người công nhận.
“Sẽ không!” Lục Lệ Thành không chờ Tô Mạn nói xong liền trảm đinh tiệt thiết cắt ngang lời cô: “Anh biết em muốn nói cái gì, đơn giản chỉ là một vài chuyện cũ rích, anh tự biết phân biệt rõ ràng yêu là cảm giác gì, cho nên anh thực lòng nói cho em biết, anh yêu cậu ấy.”
“Bộ anh không sợ kỳ thực cậu ấy cũng là Đường Tăng.” Tô Mạn cùng Lục Lệ Thành đã làm cộng sự rất nhiều năm, cũng từng ở phương diện tình cảm có chút khúc mắt, cô hiểu rõ Lục Lệ Thành, không dám nói là hiểu biết toàn bộ, cũng có thể coi như hiểu được tám chín chục phần trăm, Lục Lệ Thành vẫn luôn là một người vô cùng sáng suốt, nếu như anh đã nói như vậy, cô còn nói nữa thì cũng có ích gì, huống hồ cô cũng hy vọng Lục Lệ Thành có thể tìm được hạnh phúc.
“Yên tâm, cậu ấy không có cưỡi ngựa trắng,” Nụ cười của Lục Lệ Thành có chút giảo hoạt, lại tràn ngập ngọt ngào: “Cậu ấy là một con tiểu hồ ly hoa mao” [1]
“Tiểu hồ ly đáng thương, bị rơi vào trong tay đại hôi lang nhà anh.” Tô Mạn giống như tiếc hận, rồi hai người nhìn nhau cười.
Người ở bên ngoài nói chuyện thật vui vẻ, còn người ở trong phòng đã sắp cào nát cánh cửa, kích động mà cào cửa. Đường Nhất Phàm mặc một chiếc quần lót màu trắng, ở trong phòng nghỉ chỉ có mình cậu, hai tay chống nạnh, cười đắc ý, nụ cười trên mặt ngọt ngào đến nỗi có thể giả làm mật ong, tuy rằng những lời thổ lộ này không có trực tiếp nói trước mặt cậu, nhưng mà cậu cũng không ngốc, Đường Nhất Phàm biết là do Lục Lệ Thành ở bên ngoài cố ý nói cho cậu nghe, việc này so với chuyện nhận lỗi còn khiến cho cậu vui vẻ hơn.
Người ta thường hay nói vui quá hóa buồn. Vì thế Đường Nhất Phàm đang hết sức vui thích đắc ý mà không phát hiện rằng, cuộc trò chuyện bên ngoài đã sớm chấm dứt, còn người mà cậu mới vừa câu dẫn, đã lặng lẽ mở cửa tiến vào, hơn nữa còn không quên khóa cửa cẩn thận. Cho nên khi Đường Nhất Phàm bị người từ phía sau ôm lấy, không kịp chuẩn bị, một chút sức lực phản công cũng không có. Lục Lệ Thành một tay ôm lấy thắt lưng của Đường Nhất Phàm, tay kia thì đặt lên vị trí giống như bàn tay trong ảnh chụp, dán sát vào tai của Đường Nhất Phàm mà nói: “Để anh tới giúp em.”
Phía sau lưng quang lõa của Đường Nhất Phàm tiếp xúc với tây trang sa hoa của Lục Lệ Thành, cảm giác có chút quỷ dị, nhưng dường như cũng lộ ra nét hấp dẫn vô vạn.
“Sau này sẽ không gọi anh là Lục Địa Quy nữa, phải gọi anh là đại hôi lang, cũng là cùng một màu!” Đường Nhất Phàm vừa dứt lời, liền vội hét lên: “Anh sờ chỗ nào vậy!”
“Em không cảm giác được sao? Xem ra anh phải dùng sức hơn nữa mới được.”
“A!” Đường Nhất Phàm hối hận, tại sao chụp ảnh xong lại không chịu mặc quần áo vào, hiện giờ không cần Lục Lệ Thành cỡi cũng đã sạch trơn… “Ở đây là văn phòng của anh, ban ngày tuyên dâm, hoang dâm vô độ không tốt ~ ân…” Đường Nhất Phàm không còn đủ sức lực để bắt lấy bàn tay quái quỷ đang quấy phá mình.
“Cho nên, người đã biến anh thành kẻ hoang dâm vô độ như thế này, em phải chịu trách nhiệm nha!~”
Đường Nhất Phàm bị đẩy ngã lên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, mắt thấy Lục Lệ Thành từ từ cởi bộ tây trang sa hoa ném xuống đất, kéo cà vạt hàng hiệu, có điều anh không ném xuống đất, mà lại đem hai cánh tay của Đường Nhất Phàm cột vào đầu giường.
“Anh làm gì vậy?”
Lục Lệ Thành nhíu mày: “Dạy dỗ em.” Lục Lệ Thành đè lên người Đường Nhất Phàm nói: “Chờ khi về nhà, anh sẽ đổi cái giường đơn ở trong nhà thành một cái giường king size, nhân tiện lên mạng mua vài dụng cụ giúp gia tăng tình thú.”
Đường Nhất Phàm mở to hai mắt mình anh: “Anh muốn mua cái gì…”
“Đây là chuyện lần sau, hiện giờ em cần phải quan tâm chính là chuyện lần này.”
Đường Nhất Phàm còn muốn hỏi thêm cái gì cũng không có cơ hội, mà người so với cậu còn quen thuộc cơ thể mình hơn như Lục Lệ Thành cũng sẽ không để cho cậu có cơ hội hỏi tiếp. Vận mệnh phải làm khăn trải giường thì không thể tránh khỏi rồi, mà Đường Nhất Phàm càng lo lắng hơn chính là sau này Lục Lệ Thành sẽ mua thứ gì, bất quá theo như lời Lục Lệ Thành nói, cậu phải chú ý lần này, cũng chỉ có thể suy nghĩ tới lần này.
Chú thích:
[1] Tiểu hồ ly hoa mao: Hixhix, hoa mao là chỉ bộ lông của hồ ly có hoa, ta không biết viết sao cho gọn. Hoa này là ngụ ý Đậu Đậu hay mặc áo sơ mi có hoa áh, nên hồ ly người ta lông trắng, hồ ly nhà Lệ Thành lông hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro