Chương 10
Đã sáu ngày rồi Đường Nhất Phàm không đến phòng làm việc của Lục Lệ Thành chơi điện tử và ca hát. Lục Lệ Thành ngồi đối diện màn hình máy vi tính mà có chút cô đơn, kỳ thực giọng hát của Đường Nhất Phàm cũng rất dễ nghe, nếu không tính giai điệu hát không được chuẩn. Lục Lệ Thành lại muốn vò đầu bức tóc, nhưng do nguyên nhân giống như lần trước nên vẫn không có làm. Dù anh có nghĩ như thế nào cũng không ngờ Tô Mạn lại quan tâm anh như vậy, nhìn anh hoang mang rối loạn chạy ra khỏi công ty liền tới tận nhà anh mà thăm hỏi.
Nếu như việc này đặt vào hoàn cảnh trước kia, thì cho dù Lục Lệ Thành không biểu hiện ra ngoài nhưng ở trong lòng ắt hẳn vô cùng cao hứng, bởi vì anh có lòng dạ đen tối sao… Không, là bởi vì anh ổn trọng… Chỉ là bây giờ mỗi khi anh nghe được tên của Tô Mạn, liền một cái đầu hai cái đại. Bất qua còn may mắn là Đường Nhất Phàm đang không có chỗ ở bằng không nói không chừng ngay cả bóng dáng của cậu ấy cũng tìm không ra. Nhưng mà cái cảm giác Đường Nhất Phàm xem anh như không khí cũng không dễ chịu chút nào.
Lục Lệ Thành không phải là một người chỉ biết ngồi chờ chết, đương nhiên anh cũng sẽ không chờ tới khi Đường Nhất Phàm để ý tới anh. Cơ hội không phải do người khác ban cho, mà là do mình tự tạo ra. Nhưng Lục Lệ Thành còn chưa có suy nghĩ ra lý do chính đáng, vô căn cứ nhất định sẽ không thể thực hiện được nếu bị vạch trần thì chết sẽ càng thảm hại hơn. Lục Lệ Thành trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị, trong thời gian nghe họp suy nghĩ mà đối sách.
Người ta thường hay nói người tốt không bằng mệnh tốt (hay không bằng hên), trong lúc Lục Lệ Thành còn chưa nghĩ ra được đối sách vẹn toàn, trời cao liền an bài cho anh một lý do vô cùng tốt. Chuyện kể rằng vào giờ nghỉ trưa ngày hôm nay, Lục Lệ Thành vốn dĩ nên ngồi ở trong công ty, đột nhiên ở dưới lầu có một bưu kiện chuyển phát nhanh của khách hàng đưa tới. Bình thường công ty chuyển phát nhanh đều tự mình đưa lên trên lầu, nhưng lần này không biết làm sao cố tình lại muốn Lục Lệ Thành phải đi xuống tự mình nhận. Lục Lệ Thành nhìn đồng hồ, bảo vệ ở dưới lầu ắt hẳn còn đang nghỉ ngơi, thân là một người lãnh đạo đối với chuyện đáng nguyền rủa như cướp đoạt thời gian nghỉ ngơi của công nhân, có thể ít làm thì nên ít làm, vì thế Lục Lệ Thành liền tự mình đi xuống lấy.
Cũng vô cùng trùng hợp, khi Lục Lệ Thành đi xuống lầu, không biết là do lao công chưa lau khô sàn nhà hay là do có người không cẩn thận, tóm lại là trên nền cầu thang đá cẩm thạch có rất nhiều nước. Chiếu theo kinh nghiệm mà mọi người biết được, trên mặt sàn đá cẩm thạch có nước nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện, càng huống chi là Lục tổng đang sốt ruột đi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, vì thế liền… Lục tổng bước hụt chân, tuy rằng răng cửa không có thiếu nhưng mà một người cao hơn một mét tám, từ trên cầu thang lăn xuống dưới đất quả thật vô cùng chấn động. Cho nên khi bảo vệ ở dưới lầu nhìn thấy lãnh đạo của bọn họ dùng loại tư thế này xuống lầu, đều trợn trắng mắt há hốc mồm.
“Ai đổ nước ở chỗ này vậy!” Các nhân viên an ninh tay chân bận bụi kéo Lục Lệ Thành từ dưới đất lên, tất cả đều sợ tới mức cả người run rẩy. Đầu gối của Lục Lệ Thành có chút đau, đại khái là bị trầy da.
“Lục… Lục tổng…” Tổ trưởng đội bảo an hết sức khẩn trương, nhìn Lục Lệ Thành bước đi khập khiễng, càng sợ hơn. “Chúng tôi không để ý.” Bất quá khóa học diễn xuất của tổ trưởng bảo an này chắc chắn là thi không đậu, vừa nhìn là biết đang nói dối.
“Tốt nhất là anh nên nói cho tôi biết” Lục Lệ Thành gợi khóe miệng, hình như không giống đang phát hỏa: “Bởi vì tôi muốn thưởng cho người đó!” Tiếp theo anh lại tùy tiện chỉ hai người: “Anh, ra ngoài cửa lấy chuyển phát nhanh vào. Còn anh, đi lên nói với Hellen, kêu cô ấy gọi điện thoại cho Đường Nhất Phàm, nói tôi té bị thương ở chân, không thể động đậy, bảo cậu ấy lập tức đến đây.”
Đường Nhất Phàm coi xe thể thao của cậu như phi cơ, một đường xông đèn đỏ liền bay tới MG. Quá mức kích động nên cậu không nghĩ tới nếu Lục Lệ Thành bị thương, không đi tới bệnh viện mà lại nằm ở trong phòng nghỉ của văn phòng tổng tài, đương nhiên cũng sẽ không có chú ý tới, Hellen bởi vì nghẹn cười mà khuôn mặt có chút khó coi. Tóm lại khi Đường Nhất Phàm vọt vào phòng nghỉ của tổng tài, Lục Lệ Thành đang nằm ở trên giường giả trang thi thể.
“Lệ Thành!” Đường Nhất Phàm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cậu nghĩ rằng Lục Lệ Thành ngã chết, hoặc là biến thành người sống đời sống thực vật. Nháy mắt ở trong đầu liền xuất hiện Hoàng Kế Quang, Đổng Tồn Thụy[1]… Không đúng, nháy mắt liền xuất hiện chuyện xưa cảm động trên TV đa số nhân vật chính dùng tiếng gọi chân tình của mình đánh thức người thân đang sống đời thực vật. Nhưng mà rõ ràng là Đường thiếu gia lo lắng quá độ cho nên khi Lục Lệ Thành đột nhiên mở mắt ra làm cậu sợ tới mức té ngồi trên mặt đất.
Lục Lệ Thành nhìn khuôn mặt có phần trắng bệch của Đường Nhất Phàm mà vô cùng đau lòng, sờ a sờ mặt của cậu rồi ôn nhu nói: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
“Lệ Thành!” Khi Đường Nhất Phàm nhào vào trong lòng Lục Lệ Thành, anh cảm thấy được thế giới này thật sự tốt đẹp lắm. Bất quá bầu không khí này duy trì không được bao lâu, dù sao chỉ số thông minh của Đường Nhất Phàm vẫn thường xuyên ở trạng thái bảo trì, hiện giờ cảm xúc bình tĩnh trở lại tất nhiên sẽ phát hiện việc này có chút kỳ quái. Cái gì gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng[2]… Ách, chính là cái ý tứ này, mở cửa chạy đi việc này Đường Nhất Phàm ắt hẳn là làm không được, vì Lục Lệ Thành sớm trước một bước phát hiện ý đồ của cậu, xoay người một cái đem Đường Nhất Phàm đang muốn đào thoát đặt ở dưới thân.
“Anh buông ra!” Đường Nhất Phàm giống như một mèo nhỏ xù lông, cả người bị Lục Lệ Thành đè nặng, hai tay bị Lục Lệ Thành ấn chặt, chỉ có thể dùng ánh mắt giết chết Lục Lệ Thành.
“Đừng nóng giận ~” Lục Lệ Thành hôn lên cái miệng không tự giác đô đô lên của Đường Nhất Phàm một chút: “Nếu anh không làm như vậy, em chịu bỏ qua mà quan tâm đến anh sao? Tội phạm tử hình còn có cơ hội khiếu nại mà, còn em liền muốn bắn chết anh?”
“Phản đồ không có cơ hội biện bạch, lập tức xử bắn.”
“Anh đối với đất nước luôn trung thành và tận tâm, nhiệt huyết chỉ tăng chứ không giảm ,tuyệt không có thay đổi, lần này chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi, anh cũng không nghĩ tới Tô Mạn sẽ đến.”
Trên thế giới này luôn có những chuyện tình trùng hợp đến mức không thể lý giải được, Lục Lệ Thành vừa dứt lời, ngoài phòng nghỉ, trong phòng làm việc của Lục Lệ Thành liền vang lên tiếng nói của Tô Mạn:“Lệ Thành? Lệ Thành? Anh ở đâu vậy?”
Đường Nhất Phàm nhíu mày, nhìn Lục Lệ Thành: “Thời điểm khảo nghiệm lòng phản quốc của anh tới rồi!” Lập tức liền cười đến giống như một con tiểu hồ ly, hơi hơi ngẩng đầu lên rồi đến gần Lục Lệ Thành, vươn đầu lưỡi diễm sắc liếm tới liếm lui trên môi của Lục Lệ Thành.
Đấu trí Lục Lệ Thành càng dễ đắc thắng, Lục Lệ Thành phúc hắc hơi gợi khóe miệng dán vào Đường Nhất Phàm, tựa như chỉ cần khẽ động sẽ hôn lên môi cậu: “Em muốn làm khăn trải giường nữa phải không, cần hiểu rõ cái giá phải trả là gì đó ~”
Lục Lệ Thành mang theo nụ cười đắc ý ung dung rời khỏi giường nghỉ, Đường Nhất Phàm hung tợn trừng mắt với anh, Lục Lệ Thành sửa sang lại quần áo: “Sau này cấm em xem phim Điệp Chiến[3].”
Đường Nhất Phàm thay đổi tư thế, thước tha thùy mi như gái hồng lâu của Thượng Hải xưa, vừa thấy huyết áp của Lục Lệ Thành liền tăng vọt: “Em có nói cho anh nghe chưa, anh đặc biệt giống nam diễn viên đóng cặp song sinh trong một bộ phim gián điệp mà em mới xem gần đây.”[4]
“Đường thiếu gia, nếu ngài còn nhớ rõ, đã sáu ngày nay ngài không có nói chuyện với tôi!” Lục Lệ Thành điều chỉnh vẻ mặt của mình, trong lòng mặc niệm ba mươi lần anh là tổng tài, vì thế nhân khuông cẩu dạng mà đi ra ngoài, Đường Nhất Phàm cắn răng: “Muốn tôi buông tha cho anh không dễ dàng như vậy đâu!”
Chú thích:
[1] Hoàng Kế Quang, Đổng Tồn Thụy là hai chiến sĩ anh hùng của Trung Quốc trong chiến tranh thế thới thứ 1 và thứ 2, ôm bom cảm tử. (Cười chút đã. J)
[2] Câu gốc là đạo cao một thước ma cao một trượng, nhưng trong hoàn cảnh này đổi lại ví Đậu Đậu là ma còn Lệ Thành là đạo. Anh luôn luôn có cách trị vợ mình.
[3] Là một bộ phim của Trung Quốc về đề tài gián điệp.
[4] Là nhân vật Dương Mộ Sơ và Dương Mộ Thứ trong phim “nhất xúc tất phát” của Chung Hán Lương đóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro