Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 08:

Gắn bó giao hòa xua đi kinh ngạc của Đường Nhất Phàm, ánh mắt nguyên bản trợn lên vì kinh ngạc cũng dần dần say mê mà nhắm lại, lông mi run rẩy, dường như mang theo một chút bất an. Hai cánh tay bị nâng lên cao cũng không biết được thả xuống từ khi nào đặt lên bả vai của Lục Lệ Thành, chặt chẽ vòng quanh cổ của anh.


"Ân..." Rốt cuộc Lục Lệ Thành cũng buông tha cho đôi môi bị anh dày vò đến sưng đỏ, chuyển hướng về phía cần cổ cùng với yết hầu của Đường Nhất Phàm, một bàn tay thuận thế theo vạt áo sơ mi hoa của Đường Nhất Phàm chui vào trong quần áo của cậu, bắt lấy hai điểm nổi lên trước ngực.


Đáng thương cho chiếc áo sơ mi hoa tuy rằng giá cả vô cùng xa xỉ nhưng vẫn không thể xoay chuyển được vận mệnh bị xé rách, tuy là Đường Nhất Phàm không thiếu tiền nhưng đây là cái áo mà Đường Nhất Phàm thích nhất, hoa văn rất có cá tính, liền như vậy nhắm mắt xuôi tay chết ngay tại chỗ. Bất quá ý nghĩ này cũng không có dừng lại lâu ở trong đầu của cậu, dù sao cậu còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.


Cần cổ, xương quai xanh, trước ngực lẫn cái rốn của Đường Nhất Phàm đều nhất nhất lưu lại dấu vết của Lục Lệ Thành, hoặc thâm hoặc nhạt, mà Đường Nhất Phàm thì khuôn mặt đã sớm mang theo xuân sắc, trong mắt sương mù, không còn tồn tại chút tỉnh táo nào. Lục Lệ Thành xoay người Đường Nhất Phàm lại, làm cho cậu vốn là dựa vào cửa sổ biến thành ghé sát vào cửa sổ, bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn đường xếp thành hàng vẫn còn tỏa sáng, căn nhà đối diện đã sớm không thấy một ngọn đèn, nhưng mặc dù vậy Đường Nhất Phàm vẫn cảm thấy lo sợ sẽ bị người ở bên ngoài nhìn thấy.


Lục Lệ Thành ghé vào trên lưng của Đường Nhất Phàm, tay phải vẽ lên bóng người in trên cửa sổ thủy tinh, tay trái lặng lẽ đặt lên thắt lưng của Đường Nhất Phàm: "Cậu xem người ở trong kính, vẻ mặt đầy xuân sắc" Lục Lệ Thành vừa nói ngón tay lại sớm nhẹ nhàng cởi ra đai lưng cùng với quần của Đường Nhất Phàm: "Chỉ có tôi mới có thể làm cho cậu trở thành như vậy, cậu còn nói không thích tôi..."


"A..." Bị người cách quần lót ma sát cộng thêm bị miêu tả cảnh tượng trong kính một cách gợi tình như vậy là nam nhân bình thường đều không thể chịu đựng nổi, điều này cũng đủ nói lên Đường thiếu gia của chúng ta ở phương diện công năng sinh lý là không có vấn đề gì, có thể sinh con...


Đường Nhất Phàm trần trụi ghé vào cửa sổ, hai cánh tay từ sau lưng của cậu vòng quanh cậu, một tay vỗ về chơi đùa hai điểm trước ngực, một tay thì vuốt ve dục vọng của cậu. May là Đường đại thiếu gia từ trước đến nay buông thả phóng túng cũng xấu hổ không chịu nổi, cậu nhìn xem phong cảnh ở bên ngoài nhưng cũng lo lắng bị người ở bên ngoài nhìn thấy.


"Ân... Ân..." Đường Nhất Phàm thật sự muốn nói với Lục Lệ Thành, chúng ta có thể đổi đến nơi khác được không, lúc làm chuyện này tốt xấu gì cũng có chút cảm giác ngượng ngùng. Nhưng mà thực không may lúc này Đường đại thiếu gia vốn miệng lưỡi bén nhọn trên cơ bản đã không thể nói lên một câu hoàn chỉnh.


"A!" Đường Nhất Phàm thét lên một tiếng chói tay ở dưới ngón tay linh hoạt của Lục Lệ Thành mà bắn ra. Dịch thể màu trắng ngà vẩy lên cửa sổ thủy tinh, tạo thành một phong cảnh vô cùng dâm đãng.


Cao trào khiến cho Đường Nhất Phàm tay chân xụi lơ đứng không vững nữa bị Lục Lệ Thành ôm lấy đi trở về phòng ngủ. Trong ánh mắt của Đường Nhất Phàm tràn đầy sương mù mà nhìn Lục Lệ Thành đè nặng lên cậu, nhất thời bị phẫn nộ làm cho thanh tỉnh trở lại. Vì sao cậu toàn thân trần trụi, mà Lục Lệ Thành vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, chỉ cởi mỗi áo khoác, điều này làm cho Đường Nhất Phàm rất không thích.


"Tại sao đột nhiên lại giận dỗi?" Lục Lệ Thành nhìn Đường Nhất Phàm vốn còn đang hưởng thụ dư vị của cao trào đột nhiên lại phẫn nộ, cho dù là Đa Lạp A Mộng (Doraemon) cũng rất khó chỉ trong nháy mắt mà biết được rốt cuộc Đường Nhất Phàm bị làm sao vậy, huống chi ngón tay của Lục tổng lại tách ra...[1] Bất quá tuy rằng Lục Lệ Thành không phải là Đa Lạp A Mộng, nhưng Lục tổng lại có một cái đầu luôn luôn thông minh, rất nhanh liền phát hiện Đường Nhất Phàm đang giận cái gì, sau đó cũng nhanh chóng lột sạch chính mình.


Đường Nhất Phàm nhịn không được mà nhìn xuống phía dưới, không phải là cậu cố ý đâu, chỉ là có chút tò mò, lần trước cậu chỉ lo trốn tránh, hoàn toàn không có tâm tư như hiện tại, cụ thể hiện giờ cậu có tâm tư gì thì cậu cũng không thể nói rõ. Bất quá không nhìn còn đỡ, vừa nhìn... Cậu cảm thấy được rất có thể hôm nay cậu sẽ chết ở trên giường của Lục Lệ Thành...


Khi Lục Lệ Thành tiến vào cơ thể Đường Nhất Phàm, âm thanh như tiếng heo bị chọc tiết quen thuộc kia lại vang lên, nếu không phải Lục Lệ Thành không có rảnh tay, anh thật sự rất muốn bịt lỗ tai của mình lại. Rõ ràng anh đã làm đầy đủ loại tiền diễn, nơi đó cũng đã mềm nhũn, tình tự của Đường Nhất Phàm trong lúc đó cũng rất cao hứng, tại sao vẫn như cũ kêu đến giống như heo bị chọc tiết. Chỉ có thể nói một câu: "Ban ngày không hiểu được cái tối của đêm đen" ~



"Ân a... Ân ~" Đường Nhất Phàm hai tay ôm chặt lấy bờ vai của Lục Lệ Thành, thậm chí cào ra vài vết xướt đến rướm máu, hai chân quấn quanh bên hông của Lục Lệ Thành giống như đón ý nói hùa lại như muốn trốn tránh, nguyên bản mái tóc được chải chuốt thật cá tính nhưng vì bị tình dục tra tấn mà hỗn độn, vẻ mặt ủng hồng mang theo mồ hôi ướt đẫm, Đường Nhất Phàm càng phá lệ quyến rũ gợi cảm.


"Đậu Đậu ~" Thanh âm của Lục Lệ Thành tràn đầy tình dục, anh say sưa hôn lên bờ môi của Đường Nhất Phàm, cũng không quên cường hãn mà có lực đĩnh động, "Anh yêu em~"(Thay đổi cách xưng hô chút nha.)


"Ân ~ ân... A!" Khi Đường Nhất Phàm sắp phóng thích nhiệt tình một lần nữa, lại bị Lục Lệ Thành đột nhiên ngăn lại.


"Anh... Anh buông ra!" Nguyên vốn đã sắp lên đến đỉnh lại bị người ngăn chặn, càng đáng hận hơn chính là, Lục Lệ Thành không chỉ chặn lại cái miệng nhỏ nhắn không cho cậu phát tiết, mà còn dùng dụng ngón tay ma sát chỗ thịt non ở trên đỉnh. Ở phía sau vẫn không ngừng luật động, mỗi một lần đều đánh vào điểm mẫn cảm nhất ở bên trong Đường Nhất Phàm, phía trước lại nhiều hơn một bàn tay cản trở, cọ xát đến mức Đường Nhất Phàm sắp điên rồi. "A... A ~ anh buông ra~"


"Đậu Đậu, em đồng ý với anh một điều kiện, anh sẽ buông ra." Lục Lệ Thành dừng lại động tác ở phía sau, Đường Nhất Phàm ngược lại càng cảm thấy khó nhịn hơn so với lúc anh còn luật động.


"Cái gì?"


"Không được thử hôn với Ngải Lạc Lạc!" Nếu không phải nhờ Ngải Lạc Lạc lớn giọng, căn bản Lục Lệ Thành không thể biết chuyện Đường Nhất Phàm thử hôn với Ngải Lạc Lạc, vậy chẳng phải anh chưa kịp xuất binh, trước đã thua hết nửa chặn. "Đồng ý đi, anh sẽ để cho em được thoải mái."


"Bà ngoại của tôi... A!" Lục Lệ Thành thấy Đường Nhất Phàm muốn tìm cớ, liền rời khỏi cơ thể cậu, rồi lại một lần nữa hung hăng tiến vào. Muốn nói năm đó Lục tổng học môn hình học nhất định là rất tốt, hướng tia khúc xa một ly cũng không sai đâm vào điểm mẫn cảm của Đường Nhất Phàm. Lục Lệ Thành cọ xát điểm mẫn cảm ở trong cơ thể của Đường Nhất Phàm, thật sự khó nhịn, huống chi ở phía trước còn có một bàn tay đang tác oai tác quái.


"Ân ~ a ~ "


"Đáp ứng anh, không được thử hôn với Ngải Lạc Lạc."


"Ân ~ a ~ ân... A!" Thần trí của Đường Nhất Phàm tất cả đều đã muốn rời bỏ cậu mà đi: "Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng! A ~~ Em đáp ứng ~~ a ~ ân... Buông... A!" Cuối cùng Lục Lệ Thành cũng buông tay, một đạo bạch quang xẹt qua, Đường Nhất Phàm hoàn toàn biến thành một bãi xuân thủy trải ra ở dưới thân của Lục Lệ Thành. Mà sau khi Đường Nhất Phàm bắn ra Lục Lệ Thành cũng mạnh mẽ đĩnh động vài lần, liền đem tinh hoa đầu tiên(trong đêm nay) của mình bắn vào trong cơ thể của người yêu.


"A... A... Ân ~" Đường Nhất Phàm nguyên bản cao giọng rên rỉ liền trở thành ngọt nị mà mềm mỏng, cậu thật sự không còn sức lực, Lục Lệ Thành cứ như dã thú bị bỏ đói nửa năm, cậu thật sự có chút không chịu không nổi, nếu còn tiếp tục cậu thật sự sẽ chết ở trên giường của Lục Lệ Thành, đến lúc đó khắp các mặt báo sẽ đăng là 'Đại thiếu gia Đường thị bị nam nhân thượng chết ở trên giường', như vậy dù cậu xuống âm phủ cũng không còn mặt mũi: "Ân ~ Lục... Ân, Lệ Thành... Không cần, a ! a không cần nữa, em không chịu nổi ~"


Đường đại thiếu gia cũng không muốn múi mặt mà cầu xin tha thứ, nhưng mà bị Lục Lệ Thành xem như khăn trải giường, từ lúc bầu trời tối đen áp đến hừng đông, dày vò đến cậu muốn chết đi sống lại. Cậu đã không còn sức lực để ôm Lục Lệ Thành, hai chân quấn quít lấy thắt lưng của Lục Lệ Thành mà chỉ có thể giống như chữ đại nằm phịch ở trên giường, mặc Lục Lệ Thành lăn qua lăn lại. Lục Lệ Thành không chỉ tửu lượng tốt, mà tinh lực thật sự dư thừa, sức chịu đựng cũng dồi dào, ngay cả lực thắt lưng cũng đều làm cho Đường Nhất Phàm mặc cảm.


"Ân... Lệ... A! Không được, tha em đi... A~ Em không chịu nỗi... Ân!" Đường Nhất Phàm cho rằng mình sắp bị Lục Lệ Thành đâm thủng, hơn nữa mỗi lền đều chọc vào điểm mẫn cảm của cậu, điều này khiến cho cậu ngay cả cơ hội để thở cũng không có, cậu biết sống thế nào ~


"Đậu Đậu..." Kỳ thật Lục Lệ Thành anh cũng rất mệt mỏi, anh cũng là người không phải thần, nhưng mà anh muốn cho Đường Nhất Phàm nhớ kỹ, rốt cuộc cậu là người của ai: "Đậu Đậu, nói cho anh biết em có còn muốn thử hôn với Ngải Lạc Lạc hay không?"


"Không muốn... Em không muốn... A ~"


"Không muốn cái gì?"


"Không muốn, không muốn cùng với Ngải Lạc Lạc... Ân ~ thử hôn... Tha cho em đi... A!" Cuối cùng Đường đại thiếu gia giống như lần trước, hoàn mỹ mà ngất xỉu.


Khi Lục Lệ Thành tỉnh lại, trời đã chạng vạng. Đường Nhất Phàm còn say ngủ ở bên cạnh anh, hai gò má ửng đỏ, đầy người dấu vết kinh người giống như lần trước, đương nhiên còn có một điểm cuối cùng là Đường thiếu đồng dạng hôn mê. Nhưng bất đồng đó chính là tâm tình của Lục Lệ Thành, trái ngược với lần trước anh xúc động còn muốn nắm đầu bức tóc của mình, lần này lại là ấm áp ngập tràn.


Mười năm này, anh vẫn nhỡ rõ người thanh niên này, nhớ rõ năm đó cậu kiêu ngạo ương ngạnh, nhớ rõ cậu năm đó tự cao tự đại, tuy rằng cũng không phải nói tốt nhưng là trên thế giới này luôn có một loại người có thể khiến cho những lời lẽ không tốt, áp dụng lên trên người của họ lại thành lời ca ngợi, Đường Nhất Phàm chính là người như thế. Khi đó anh chỉ muốn sau khi phát đạt liền trở lại đứng ở trước mặt của cậu, nói móc trở về. Còn muốn dùng câu nói kia của cậu dù dọa lại cậu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ những điều đó cũng chỉ là cái cớ, để mình có thể đi tìm cậu mà tạo một cái cớ.


"Tôi đã để mất một người" Chuyện của Tô Mạn, là nỗi đau xót ở trong lòng của Lục Lệ Thành, anh nhẹ vỗ về mái tóc có chút hỗn độn của Đường Nhất Phàm, "Lần này cho dù thế nào cũng không để cho em chạy nữa."


Chú thích:


[1] Ngón tay tách ta là ý nói Doraemon bàn tay tròn vo không có một ngón tay đó, còn Lục tổng ngón tay tách ra nên không thể thần thông quảng đại như Doraemon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: