Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 07:

Bầu không khí vừa lưu luyến vừa ám muội, Đường Nhất Phàm tựa vào trong lòng ngực của Lục Lệ Thành lặng lẽ ngủ say, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nghiêng của Đường Nhất Phàm làm cho khuôn mặt của Đường Nhất Phàm mang theo một vầng sáng mê huyễn. Lục Lệ Thành tỉ mỉ ngắm nhìn Đường Nhất Phàm, cảm thấy nếu người này chịu an tĩnh lại, đích thực là vô cùng mê người. Lục Lệ Thành hồi tưởng lại từ lúc bọn họ quen biết rồi cách biệt cho đến lần này gặp lại, đột nhiên cảm thấy giống như nắm bắt được một điều gì đó.


Không khí ấm áp làm cho người ta cảm thấy như mộng ảo tươi đẹp, nhưng trên thế giới này còn tồn tại một thứ xuất hiện đánh nát giấc mộng ảo đẹp như ngọc lưu ly này, nó được gọi là sát - phong - cảnh. Nguyên bản Đường Nhất Phàm đang ngủ say, dụi dụi hai mắt của mình rồi nói với Lục Lệ Thành: "Tôi muốn đi WC." Vì thế cảnh tượng mộng ảo tốt đẹp vừa rồi, nháy mắt biến thành từng mãnh vụn...


Sau khi Đường Nhất Phàm từ trong WC trở ra, so với vừa rồi tỉnh táo hơn rất nhiều, vốn chỉ là không thích ứng với cảm giác khi uống bia, có chút chóng mặt mà không phải chân chính say rượu, lại mới vừa xả ra hai lần cồn đương nhiên sẽ thanh tỉnh lại. Mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh, di động của Đường Nhất Phàm liền vang lên, trên màn hình hiển thị ba chữ Ngải Lạc Lạc.


"Uy." Lục Lệ Thành của hiện giờ cũng đã là địa vị phi phàm, tuy rằng không ở trong biệt thự cao sang nhưng mà chỗ ở của anh cũng thuộc hàng nhà trọ xa hoa. Bất quá đối với người từ nhỏ đến lớn sống trong biệt thự như Đường đại thiếu gia không có gì hấp dẫn. Nhưng khiến cho Đường Nhất Phàm thích nhất chính là Lục Lệ Thành ở trên tầng cao nhất, còn có một cái cửa sổ to sát mặt sàn có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm của thành phố Bắc Kinh. Điểm này người ở trong biệt thự làm sao có thể hưởng thụ được.


"Đường Nhất Phàm, anh đang ở đâu vậy?" Ngải Lạc Lạc quả thật là lớn giọng mà, thông qua điện thoại ngay cả Lục Lệ Thành cũng có thể nghe được.


"Hơn nửa đêm nửa hôm rồi, nghĩ sao mà lại đi hỏi tôi ở chỗ nào?"


"Bà ngoài nói cho anh biết chuyện hai ta thử hôn rồi sao?"


"Nói rồi."


"Anh trả lời như thế nào?"


"Gì mà tôi trả lời như thế nào? Cô cũng đã đồng ý rồi, tôi còn có thể trả lời sao nữa."


"Tôi đồng ý hồi nào, tối hôm nay tôi mới biết được đó biết không! Bà ngoại nói là anh đã đồng ý rồi!"


"! ! ! ! ! ! ! !" Đường Nhất Phàm lần thứ ba bị chấn kinh rồi: "Chuyện thử hôn, tối hôm nay cô mới biết được."


Hiện tại Lục Lệ Thành rất muốn cảm tạ Ngải Lạc Lạc lớn giọng, nếu không phải giọng nói của Ngải Lạc Lạc có thể so với cái loa phóng thanh còn lớn hơn Lục Lệ Thành sắp bị người ta lừa gạt về nhà rồi mà còn không biết nguyên lai hai người phải ở chung để thử hôn. Tuy rằng Lục Lệ Thành rất muốn tặng cho Đường Thái Thái một câu thật là xảo quyệt mà, nhưng là tục ngữ có câu ở chung lâu ngày sẽ sinh ra cảm tình cũng có đạo lý nhất định của nó, hơn nữa Đường Nhất Phàm đối với Ngải Lạc Lạc cũng có hảo cảm. Lục Lệ Thành cảm thấy anh nhất định phải tính toán bước tiếp theo thật kỹ càng.


Cúp điện thoại xong Đường Nhất Phàm vô cùng buồn bực, cậu lại có thể để cho bà ngoài dắt mũi lôi đi như vậy, một lão thái thái từng vô cùng chất phác thiện lương, hòa ái hiền lành, đây là học của ai vậy a! Bất quá Đường đại thiếu gia không phải là hạng người chỉ lo trách người khác mà không kiểm điểm lại mình, nếu như lúc cậu nghe xong việc này liền gọi điện thoại cho Ngải Lạc Lạc, chắc chắn sẽ không bị bà ngoại cậu gài bẫy. Nhưng mà tại sao cậu lại không gọi điện thoại cho Ngải Lạc Lạc chứ? Bởi vì cậu đi tìm Lục Lệ Thành, nói đến cuối cùng cũng là lỗi của Lục Lệ Thành. Đường Nhất Phàm thật sự buồn bực, vừa quay đầu lại liền bị chấn kinh tới lần thứ tư.


"Lục Địa Quy, sao anh lại im lặng không nói một tiếng đứng ở sau lưng tôi vậy! Sớm hay muộn cũng bị các người dọa tới bệnh tim." Đường Nhất Phàm phẫn nộ thật rồi. Nhưng mà Lục Lệ Thành lần này cùng với dĩ vãng có chút gì đó bất đồng, anh không chỉ không bị Đường Nhất Phàm đẩy ra, ngược lại còn thừa dịp Đường Nhất Phàm chưa kịp chuẩn bị bắt lấy hai cánh tay của Đường Nhất Phàm, đặt cậu lên cánh cửa phía sau.


"Anh... Anh làm gì vậy?" Đường Nhất Phàm có chút khẩn trương, Lục Lệ Thành đem hai cánh tay của cậu đặt ở phía trên đỉnh đầu, loại tư thế này khiến cho Đường Nhất Phàm quả thật không có cảm giác an toàn. Hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau, hô hấp hơi thở phả ra hòa cùng một chỗ.


"Đậu Đậu, cậu có từng nghĩ tới một chuyện hay không."


"Chuyện... Chuyện gì?"


"Sau khi chúng ta phát sinh quan hệ, cậu có cảm giác gì không?"


"..." Đường Nhất Phàm cảm thấy chính mình chắc chắn đã bị kinh hách quá độ: "Cảm giác cái gì?" Chẳng lẽ Lục tổng muốn cậu khen kỹ thuật của anh không tồi sao!


"Nếu như là những người đàn ông khác lên giường với cậu, cậu sẽ như thế nào?"


"..." Đường Nhất Phàm trợn trắng mắt, Lục Địa Quy này còn chuẩn bị để cho cậu cùng nhiều ít người đàn ông khác lên giường! Bất quá Đường thiếu gia vẫn theo đề nghị của Lục Lệ Thành mà nghĩ thử, người đàn ông khác, lấy ai làm ví dụ đây? Hướng Hải luôn quấn quít lấy Ngải Lạc Lạc, tổng giám thiết kế ở công ty... Nhưng cho dù là ai Đường Nhất Phàm đều cảm thấy có loại cảm giác ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ, cả người đều là ruồi bọ.


Lục Lệ Thành nhìn vẻ mặt của Đường Nhất Phàm gần như sắp ói ra liền lộ ra nụ cười thõa mãn, tiểu hồ ly đã sắp mắc câu, đại hôi lang phải thu lưới. "Cậu muốn tôi bồi thường cho cậu như thế nào?" Lục Lệ Thành dán gần bên tai của Đường Nhất Phàm nhẹ giọng hỏi, khoảng cách kia có một loại lỗi giác như là Lục Lệ Thành đã hôn lên vành tai của Đường Nhất Phàm, ngữ khí càng giống như tình nhân trong lúc ân ái trên giường lời nói nhỏ nhẹ, dẫn tới Đường Nhất Phàm không khỏi hướng đầu sang nơi khác, tim lại đập vang như sấm.


"Anh... Anh làm người hầu cho tôi... Một năm." Đường Nhất Phàm cảm thấy trái tim của chính mình dường như sắp nhảy ra ngoài, hô hấp cũng không được thông thuận cho lắm. Trong lòng có một viên đậu M[1] màu đỏ đang gào thét, mau nhảy đến trong bát của ta~(khoái đáo oản lý lai)[2] À không... Cách tôi ra xa một chút đi! Lần này thì đúng rồi.


"Đơn giản vậy sao." Giọng nói của của Lục Lệ Thành trầm thấp mà mang theo một chút từ tính, hiện giờ lộ ra ngữ điệu thì thầm làm cho người ta nghe được cảm giác vô hạn hấp dẫn, Đường Nhất Phàm cảm thấy một nửa người mình đều tê rần.


"Có cảm thấy thực ghê tởm hay không?"


Nhờ Lục Lệ Thành nhắc nhở, Đường Nhất Phàm mới phát hiện, cậu cùng với Lục Lệ Thành sát thương tẩu hỏa[3] hoặc cũng có thể coi là rượu sau loạn X, tuy rằng cậu tức giận, nhưng mà gần như chỉ cảm thấy chính mình chịu thiệt thòi, từ trước đến giờ đều không cảm thấy thực ghê tởm. Tại sao lại như vậy? Vì sao chứ? Vì sao chứ? Đường Nhất Phàm cảm thấy mình nhất định chờ sau khi trời sáng phải đi mua một quyển mười vạn câu hỏi vì sao về tham khảo.


Nhưng mà Lục tổng vĩ đại đã thành công thay thế mười vạn câu hỏi vì sao kia tìm ra cách giải quyết câu hỏi của Đường Nhất Phàm: "Bởi vì cậu thích tôi."


Nếu như nói vài lần kinh hách trước đây là đạn đạo, vậy thì những lời vừa rồi của Lục Lệ Thành có thể sánh với bom nguyên tử, xem vẻ mặt đứng hình kia của Đường Nhất Phàm thì biết liền. Cho tới bây giờ Đường Nhất Phàm cũng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề vừa quan trọng mà lại thâm ảo là cậu có thích Lục Lệ Thành hay không. Từ sau lúc gặp lại Lục Lệ Thành, mỗi ngày ở trong đầu cậu luôn suy nghĩ làm sao mới có thể chỉnh Lục Lệ Thành, làm sao mới có thể giống như trước kia khi dễ anh, lần lượt gặp thất bại cậu cũng không chịu bỏ cuộc. Kỳ thật cậu có rất nhiều biện pháp có thể chỉnh Lục Lệ Thành, không nhất định cậu phải tự mình ra trận, lấy thân thử nghiệm...


Lục Lệ Thành giương giương khóe miệng, nhìn Đường Nhất Phàm đang dùng một đôi mắt to tròn mà nhìn anh: "Bởi vì cậu thích tôi." Bởi vì tôi cũng thích cậu. Nói xong liền hôn lên môi của Đường Nhất Phàm.


Chú thích:


[1] Đậu M: chính là kẹo sô cô la M&M a, vì đậu cũng có nghĩa là kẹo, viên đậu màu đỏ đó chính là trái tim của Đậu Đậu nhà chúng ta.



[2] Mau nhảy vào trong bát của ta (khoái đáo oản lý lai): là một câu nói trong quảng cáo kẹo, sau đó trở nên nổi tiếng vì rất dễ thương, mọi người hay sử dụng nó để nói đến những vật dễ thương, mà người nói muốn có được nó.


[3] Sát thương tẩu hỏa: va chạm, chập điện, kaka. Bạn Đậu Đậu ý nói hai người ở gần nhau như lửa gần rơm, súng gần đạn mà làm ra chuyện kia



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: