Chương 06:
Đường Nhất Phàm đang tự hỏi, làm một lần sâu sắc tự hỏi trong đời mình, rõ ràng trước kia đều là cậu khi dễ Lục Địa Quy, vì sao hiện giờ lại trái ngược? Thử nghĩ Đường Nhất Phàm cậu ở Đường gia phiên giang đảo hải (làm mưa làm gió), họa hại hương lý (tai họa hại người trong nhà), ách không, thành ngữ dùng không đúng lắm, phải là xưng bá nhiều năm như vậy, tại sao có thể dễ dàng liền chịu thua ở trong tay của Lục Địa Quy được? Hơn nữa lúc cậu nổi giận đùng đùng đánh giết tiến vào MG, nhiều lắm là bị phơi nắng hôn mê, nhưng mà chờ sau khi cậu thâm tư thục lự chế định kế hoạch... Hậu quả hình như còn thảm bại hơn, vừa nghĩ đến thì địa phương kia của cậu liền có chút đau a. Đường Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy trần nhà, nhưng mà ý niệm của cậu đã xuyên qua trần nhà, hy vọng có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ngoài kia, vì thế cậu liền thốt ra một câu mà cậu thật sự muốn hỏi nhất: "Tôi với anh có thù oán gì sao! Phải chỉnh tôi như vậy!"
"Nhất Phàm a~" Khi Đường Thái Thái tiến lại gần Đường Nhất Phàm vẫn đang trầm tư, xem ra mấy ngày nay Ngải Lạc Lạc chiếu cố bà rất tốt, mặt mày hồng hào, cùng với sắc mặt thảm đạm của Đường Nhất Phàm lại trở nên vô cùng đối lập: "Khi nào thì kết hôn với Ngải Lạc Lạc a?"
Đường Nhất Phàm nghe những lời này xong, tuy rằng vẫn lộ ra khuôn mặt người chết, nhưng mà cậu thật sự rất muốn giở giọng khinh bỉ a, bạo phát cho bà ngoại cậu xem, cho bà ngoại cậu có chút xíu nhân tính. Cậu vừa mới bị 'tàn phá' Ôi chao~ qua nhiều ngày như vậy, cậu mới có thể yên ổn mà ngồi ở trên ghế salon, vấn đề trinh tiết của cậu còn chưa có giải quyết cư nhiên lại hỏi cậu khi nào thì kết hôn với Ngải Lạc Lạc, còn ép buộc cậu, cậu sẽ đem Lục Lệ Thành cưới về cho bà ngoại cậu xem.
"Bà ngoại, con với Ngải Lạc Lạc còn chưa có đặc biệt hiểu rõ đối phương, chúng con phải từ từ tìm hiểu rồi mới..."
"Bà ngoại hiểu ~" Đường Thái Thái lại không có nóng giận, Đường Nhất Phàm kinh ngạc: "Vì muốn cho hai đứa mau chóng tăng tiến hiểu biết lẫn nhau, bà ngoại đã thay hai đứa mua một cái phòng ở lầu trên của Ngải gia, cho hai đứa ở nơi đó thử hôn..."
"Thử hôn? !" Đường Nhất Phàm trừng lớn một đôi mắt to tròn, ai có thể nghĩ đến bà ngoại của cậu bảo thủ như vậy, lại nghĩ đến chuyện thử hôn.
"Ngải Lạc Lạc có biết không?"
"Con bé ấy đã đồng ý rồi." Điều này cũng nói lên cho dù Đường Nhất Phàm có phản đối, cũng không có tác dụng.
Đường Nhất Phàm lại khởi động tiểu xe tăng của cậu, à không phải, là xe mui trần, tiến vào MG, dáng điệu vẫn như cũ giống như thổ phỉ vừa xuống núi. Cậu là bị người ta hại, cậu là muốn đến bắt người ta bồi thường, cậu muốn Lục Lệ Thành ít nhất phải làm người hầu một năm để bồi thường cho cậu. Bởi vì khí thế của Đường Nhất Phàm trước sau hai lần vô cùng tương tự, thế nên Hellen liếc mắt một cái liền nhận ra cậu là người lần trước làm cho Lục Lệ Thành giận đến phát điên lên, muốn trực tiếp báo cho bảo an đem vị ác bá kia tống cổ ra ngoài, ách không phải, vị tiên sinh kia. Bất quá Hellen làm thư ký nhiều năm như vậy, sâu sắc hiểu rõ phàm là người muốn tìm ông chủ nhất định phải thông báo một tiếng, vô luận lần trước ông chủ vô cùng buồn bực người này. Quả nhiên, khi cô nói cho Lục Lệ Thành biết có vị tiên sinh lần trước tới tìm, Lục Lệ Thành mặt mang theo tươi cười bảo cô mời người đó vào đây.
Người ta thường nói: * yêu, * yêu, tình yêu có thể làm được mọi thứ. Đối với người từng cùng thân thể của mình trải thể tiếp xúc thân mật, cho dù như thế nào ở trong lòng cũng sẽ phát sinh chút biến hóa, giống như Đường Nhất Phàm hiện giờ tuy rằng vẫn giữ bộ dạng của một đại gia nhưng trong lòng đối với chuyện gặp lại Lục Lệ Thành tự nhiên lại sinh ra ngượng ngùng, mà Lục Lệ Thành nhìn thấy bộ dạng của Đường Nhất Phàm đang muốn tính kế trừng trị anh, lại cảm thấy giống như một con tiểu hồ ly tự cho mình thông minh vô cùng đáng yêu.
Trong lúc nhất thời không khí giữa hai người mang theo chút hơi thở trầm mặc mà ái muội. Đường Nhất Phàm không thể chịu nổi nhất chính là loại trầm mặc này, cậu có cảm giác Lục Lệ Thành đang dùng ánh mắt dò xét cả người cậu vì thế ho khan một tiếng phá vỡ không khí trầm mặc này: "Đúng rồi anh muốn bồi thường cho tôi như thế nào, anh đã nghĩ kỹ chưa!"
"Bồi thường? Tôi không phải đã đồng ý gả cho cậu rồi sao?"
"! ! !" Đường Nhất Phàm lại một lần nữa bị kinh sợ rồi. "Tôi... Anh muốn đùa cái gì hả? Tôi muốn kết hôn với Ngải Lạc Lạc!"
"Cậu muốn kết hôn với ai?" Sắc mặt của Lục Lệ Thành vẫn như thường, nhưng trong mắt lại không thấy ý cười.
"Cưới Ngải Lạc Lạc a!"
"Cậu muốn kết hôn với ai?"
"Anh bị điếc sao, tôi nói tôi muốn cưới Ngải Lạc Lạc!"
"Cậu muốn kết hôn với ai?"
"Tôi..." Nguyên bản Đường Nhất Phàm còn vô cùng khí phách, nháy mắt khí thế có phần suy yếu. Đánh chết Đường Nhất Phàm cũng không chịu thừa nhận hiện giờ Lục Lệ Thành có chút đáng sợ, mặt không chút thay đổi mà nhìn cậu, hình như là đang chờ đáp án của cậu, cũng hình như là đang chờ cậu nói ra đáp án liền bóp chết cậu. Nếu đổi là bình thường, đồng chí Đường Nhất Phàm đáng yêu của chúng ta khẳng định là một nam tử hán không chịu thiệt trước mắt nhưng không thể phủ một một điều, phàm là Đường Nhất Phàm gặp được Lục Lệ Thành là không thèm để tâm chuyện gì hết, tức giận đến nổi gân xanh, cậu liền dựa trên nguyên tắc thua người chứ không thể thua khí thế phùng má giả làm người mập, dám rống lên một câu: "Tôi muốn cưới Ngải Lạc Lạc!"
Lục Lệ Thành nháy mắt ở trong lòng thầm nói một câu: "Cậu hay lắm, nếu tôi không thể lừa được cậu vào trong tay, tôi sẽ không mang họ Lục." Lục tổng có sở trường của chúng ta dĩ nhiên đã đúc kết ra được một chuyện, Đường Nhất Phàm người này, nói dễ nghe một chút chính là nghe khuyên không nghe quản thúc, còn nói khó nghe một chút chính là một con lừa, đối phó với người như vậy biện pháp tốt nhất đó chính là chậm rãi mà lừa gạt người đó vào tròng.
"Đêm nay tôi mời cậu đi ăn cơm."
"A?" Lục Lệ Thành chuyển đề tài có phần quá mau lẹ, Đường Nhất Phàm nhất thời phản ứng không kịp, hồ đồ trả lời: "Được a ~"
Lục Lệ Thành dẫn theo Đường Nhất Phàm đến một nơi mà trước kia anh thường xuyên đi, những chỗ này ở Bắc Kinh nói dễ nghe là tiệm ăn có mái che, nói thông tục một chút kỳ thực chỉ là một cái quán ven đường, mấy chai bia, hai dĩa đồ nhắm, vì thế tổng tài 'Đại Trung Hoa địa khu' của tập đoàn MG cùng đại thiếu gia của Đường thị, một người mặc tây trang xa hoa màu xám đậm, một người mặc áo sơ mi hoa hàng hiệu, hai người giả dạng mấy tên nhân mô cẩu dạng, ngay tại hàng vỉa hè vừa ăn vừa uống vô cùng hả hê.
Trong nháy mắt trời đã rạng sáng, hai người uống gần hết một thùng bia. Bia thì thường được mọi người coi là thức uống của thể diện a, vì thế sau khi uống gần nửa thùng 'thể diện' Đường Nhất Phàm cảm thấy chính mình không chỉ vừa khó chịu mà còn siêu cấp muốn đi vệ sinh. Uống nhiều bia như vậy không muốn đi vệ sinh mới là lạ. Đường thiếu gia của chúng ta hiển nhiên là quen uống rượu ngoại, đối với loại đồ uống mang đậm bản sắc Trung Quốc như bia Thanh Đảo, vẫn là không thể thích ứng kịp, uống xong nửa thùng cũng không thể nói là say, chỉ là hoa mắt chóng mặt, đi đường có chút lảo đảo.
Trái với Đường Nhất Phàm, Lục Lệ Thành có thể được coi là 'chuyên gia thử nghiệm bia rượu', ngoài việc anh cũng rất muốn đi vệ sinh thì trên cơ bản đều bình thường, còn lôi kéo Đường Nhất Phàm đang loạng choạng ở bên cạnh, lái xe trở về nhà của anh.
Sau khi Đường Nhất Phàm tới nhà của Lục Lệ Thành chuyện đầu tiên làm chính là chiếm lấy WC, nhưng mà do quá mức sốt ruột nên Đường thiếu gia quên khóa cửa, vì thế Lục Lệ Thành đang rất vội cũng đi theo vào, cùng giải quyết vấn đề chung một lượt. Đường Nhất Phàm giải quyết xong vấn đề của mình bước ra khỏi cửa liền nằm sải lai trên sàn nhà ở trong phòng khách của Lục Lệ Thành, dựa vào sofa trong phòng khách, viện lý do là nằm dưới sàn mát mẻ, Lục Lệ Thành dù túm dù kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy, không có biện pháp Lục Lệ Thành đành phải cùng với cậu ngồi dưới đất.
"Lục Địa Quy..." Hình như Đường Nhất Phàm đã say, cũng hình như đang buồn ngủ. Dụi dụi đôi mắt, hơi hơi quyệt miệng: "Tại sao anh cứ suốt ngày khi dễ tôi, để cho tôi khi dễ anh một chút sẽ chết sao!"
Lục Lệ Thành cười, kéo Đường Nhất Phàm lại gần tựa vào trên bờ vai của chính mình: "Được, sau này cho cậu khi dễ tôi. Đậu Đậu..."
"Ai là Đậu Đậu chứ!" Mỗi lần Đường Nhất Phàm nghe được Lục Lệ Thành gọi cậu là 'Đậu Đậu' đều xù lông lên: "Anh đã từng nghe qua một truyện cười phải không? Ăn cơm đi ngủ đánh Đậu Đậu (trung tiện đó), có phải anh coi tôi là Đậu Đậu mà khi dễ tôi không!"
Lục Lệ Thành hoàn toàn không ngờ Đường Nhất Phàm không cho Lục Lệ Thành gọi cậu 'Đậu Đậu' là vì nguyên nhân này, không khỏi bật cười, không biết ở trong cái đầu nhỏ bé của Đường Nhất Phàm suy nghĩ cái gì nữa. "Tôi cam đoan, tôi không có cái ý tứ kia như cậu nói, không có coi cậu như Đậu Đậu mà khi dễ."
Lúc này Đường Nhất Phàm thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, dựa vào Lục Lệ Thành vừa giống như tỉnh lại giống như đang ngủ, hơi thở nóng hổi phả vào cần cổ của Lục Lệ Thành, khiến cho Lục Lệ Thành có chút ngứa ngáy, tầm mắt vừa lúc trông thấy khuôn mặt của Đường Nhất Phàm, đôi mắt im lặng nhắm lại hình như đã ngủ. Lúc này Lục Lệ Thành lại rất không có phúc hậu mà suy nghĩ nên ôm cậu vào phòng ngủ, hay là ôm cậu vào trong phòng 'ngủ', đó là một vấn đề đáng giá để tự hỏi a. Bất quá đồ đã dâng đến tận cửa mà còn không ăn, anh bị ngốc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro