Chương 05:
Trong phòng hôn ám, trên giường hai thân ảnh trần trụi đang quấn quýt dây dưa cùng một chỗ, chiếc giường đơn không quá chắc chắn theo động tác của hai người chi nha rung động, kể ra cũng tội nó là giường đơn mà lại phải gánh vác trách nhiệm của giường đôi.
"A... A..." Người nằm ở phía dưới nắm chặt lấy bả vai của người đang đè ở trên mình, chậm chí móng tay bấu chặt vào tạo ra từng vệt máu, nhưng người ở phía trên dường như không có cảm giác, vẫn như cũ thở dốc mà đĩnh động.
"Ừ... Ừ..." Người đang bị cường hãn xỏ xuyên qua thân thể không cách nào cự tuyệt, có chút không thể thừa nhận được thậm chí ngay cả nước mắt cũng không thể không chế được: "Lục... Lệ... Thành... Ngươi... Tên... Khốn kiếp! A!"
"Đậu Đậu... Đường đậu..."
"Ừ... Không... Cần ... Rất... Nhanh... A!"
Lục Lệ Thành ngồi ở đầu giường, tuy rằng bên ngoài mặt trời chiều đã ngã về tây, tuy rằng anh thân là tổng tài lại nghỉ hết một ngày công, nhưng mấy việc này đó hiện giờ cũng không ở trong đầu của Lục Lệ Thành, mà lúc này thành công chiếm cứ trái tim của Lục tổng chính là người đang nằm ở bên cạnh anh, vị nam nhân này toàn thân che kín dấu hôn, môi sưng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt hàm lệ.
Nam nhân, các vị không có nghe lầm đích thật là một người nam nhân, hơn nữa vị nam nhân này lại là người quen của mọi người, chính là Đường đại thiếu gia của chúng ta, đồng chí Đường Nhất Phàm. Đường đại thiếu gia từng vô cùng ngạo kiều, hiện giờ nằm nghiêng ở trên giường, đắp chiếc chăn mỏng trắng như tuyết, lộ ra nửa người trên, tuy rằng chỉ có nửa người trên lộ ra nhưng chúng ta có thể nhìn thấy vô số dấu hôn li ti, giống như bầu trời đầy sao trong đêm, che kín làn da trắng noãn của Đường Nhất Phàm. Môi cậu sưng đỏ, phiến hồng quang, có thể sánh với việc ăn một chậu ớt Tứ Xuyên, ánh mắt tuy rằng vẫn nhắm chặt, mí mắt lại mang theo hơi hơi màu phấn hồng, còn có chút sưng đỏ có thể nhìn ra được trước khi ngủ nhất định khóc không ít. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên, nhưng chỉ bằng nửa người trên này lại khiến cho người có thể hiểu rõ ràng Đường Nhất Phàm đã bị người ta hung hăng yêu thương qua.
Từ lúc chào đời cho tới nay lần đầu tiên Lục Lệ Thành muốn túm chặt lấy tóc của mình, nhưng tiếc là tóc của anh có phần ngắn, nắm lại có chút khó khăn, vì thế mới thôi không làm nữa. Lục Lệ Thành ôm đầu của mình, tâm tình muôn phần phức tạp. Anh biết là tối hôm qua anh uống rượu hơn nữa còn say bí tỷ không biết trời trăng gì, thật sự đã rất lâu rồi anh chưa từng uống nhiều rượu như vậy. Hôm trước nhận được tin tức của Tô Mạn, lại không nghĩ rằng... Sở dĩ Lục Lệ Thành tự mình đi tiếp khách là bởi vì tâm tình của anh không được tốt, sở dĩ muốn uống rượu là bởi vì tâm tình của anh không được tốt, sở dĩ uống say đến không còn biết gì thật sự là bởi vì tâm tình của anh không được tốt!
Bất quá nếu hiện tại có một người đột nhiên nhảy ra mắng Lục Lệ Thành là cầm thú, đại khái là anh cũng sẽ không phản bác. Bởi vì anh từng thanh tỉnh trở lại...
Lục Lệ Thành thừa nhận lúc mới vừa bắt đầu anh thật sự lầm tưởng Đường Nhất Phàm là Tô Mạn, anh không cần dùng việc mình uống rượu hay là việc Tô Mạn lấy Tống Dực khiến cho anh rất đau khổ linh tinh gì đó làm cái cớ, làm chính là làm, đây là Lục Lệ Thành. Nhưng cho dù nói thế nào, nam nhân và nữ nhân đương nhiên sẽ không giống nhau, Lục Lệ Thành say thì có say, nhưng say không có nghĩa là liền thiếu tâm thiếu mắt, chỉ là sau khi phát hiện có điểm bất đồng anh cũng không có dừng lại. Thẳng đến khi Đường Nhất Phàm hét thảm một tiếng, mới trực tiếp làm cho Lục tổng đang cùng người trong lòng lăn qua lộn lại trên giường ở trong mộng thức tỉnh trở lại.
Đường Nhất Phàm kêu một tiếng kia quả thật rất thảm thiết, cũng vô cùng khó nghe, lấy trí nhớ của Lục Lệ Thành cứ giống như tiếng heo bị chọc tiết. Khi đó Lục Lệ Thành cái gì tiền diễn cũng không làm, liền trực tiếp đề thương ra trận, hơn nữa anh mới vừa tiến vào được một chút, vô cùng tức giận, vì thế đang lúc anh tâm tình nóng nảy dùng sức một lượt liền... Mọi người hiểu được mà... Rất đau, nếu không phải Đường Nhất Phàm giằng co suốt một đêm có phần thoát lực, phỏng chừng cậu sẽ trực tiếp há miệng một hơi cắn chết Lục Lệ Thành.
Vì thế tiếng kêu thảm-thống-thiết của Đường Nhất Phàm, gọi thần trí của Lục tổng tài trở về khiến cho anh tỉnh táo một chút, làm cho anh nhận rõ người mà anh thượng không phải là tình nhân trong mộng của mình, mà là oan gia của mình, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, đau đến nước mắt cũng chảy không ngừng. Nhưng là ăn một thứ gì đó tính là chỉ cắn một miếng cũng gọi là nếm qua, cho dù lập tức nhổ ra đó cũng là đã ăn rồi nha!
Lục tổng vĩ đại không kìm nổi lòng mình lại vô tình phát hiện được bộ dạng khóc thét của Đường Nhất Phàm quả thật mê người, bị chính mình lộng khóc càng mê người, hơn nữa ở trong thân thể của Đường Nhất Phàm thực thoải mái. Nam nhân luôn rất dễ dàng bị dục vọng khống chế, vì thế Lục Lệ Thành hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đem Đường Nhất Phàm ăn đến sạch sẽ, ngay cả một cái xương cũng không chừa.
Bất quá Lục Lệ Thành vẫn là một người đàn ông tương đối tốt, anh còn không có quá mức xấu xa chỉ lo cho chính mình hưởng thụ, cũng chiếu cố một chút tới cảm thụ của Đường Nhất Phàm đang bị mình đè nặng. Tuy rằng Lục Lệ Thành chưa từng ăn nằm với nam nhân, nhưng ở trong cái xã hội hiện tại chủng loại động vật càng ngày càng ít, chủng loại người thì lại càng ngày càng nhiều. Kiếp sống cố vấn đầu tư làm cho anh biết được không ít hạng người, tục ngữ nói, chưa ăn qua thịt heo, thì cũng từng thấy qua con heo chứ phải không? Huống chi là Lục tổng của chúng ta dùng tới... Ách trong thời gian ngắn không có biện pháp thống kê rõ được, đại khái chính là trong khoảng thời gian Đường thiếu bị làm đến ngất xỉu, Lục tổng cũng mò ra được một ít kinh nghiệm thượng nam nhân của riêng mình...
Là nam nhân thì phải chịu trách nhiệm~ tuy rằng loại chịu trách nhiệm này không giống với bình thường. Mặc dù ở trong nhà của chính mình cũng không thể quang lõa mà đi tới đi lui, Lục Lệ Thành lấy từ trong tủ quần áo ra hai bộ đồ ngủ, mặc vào một cái quần, rồi ôm lấy Đường Nhất Phàm đang nằm ở trên giường không biết là mê man hay là hôn mê, hướng phòng tắm mà đi.
Không thể phủ nhận Đường Nhất Phàm ở trên giường thật sự rất mê người, vai rộng eo thon, cặp mông căng tròn trái ngược với nam nhân bình thường cũng mười phần co dãn. Tuy rằng Đường đại thiếu gia quen với cuộc sống an nhàn sung sướng đó cũng là chuyện tất nhiên thôi, nhưng lại không tìm ra một chút thịt dư thừa, hơn nữa làn da cũng là hiếm thấy tốt vô cùng, non mềm bóng loáng, xúc cảm quả là thập phần không tồi.
Sau khi Lục Lệ Thành chậm rãi ngộ ra được đạo lý làm sao mới có thể khiến cho Đường Nhất Phàm cũng hưởng thụ được khoái cảm, anh mới phát hiện được Đường Nhất Phàm bình thường rống lên chấn động nửa gian phòng, giờ phút này kêu lên lại rất êm tai~ nghe vào tai khiến cho người ta tình dục tăng vọt, thế là ăn cậu thêm hai lần nữa. Bất quá khiến cho Lục Lệ Thành thích nhất vẫn là địa phương tiếp nhận anh của Đường Nhất Phàm, chắc hẳn anh là người đầu tiên viếng thăm qua nơi này, vừa nóng vừa chặt... Lục Lệ Thành cảm thấy mình không còn muốn tiếp tục suy nghĩ điều gì nữa, anh liền đem người bị mình đặt ở trong bồn tắm kỳ cọ nửa ngày mà còn không chịu tỉnh lại, từ trong ra ngoài lại ăn một lần nữa, như vậy không khỏi rất không có nhân đạo.
Nam nhân đều thích cảm giác chinh phục, đặc biệt là chinh phục một người luôn luôn đối nghịch với mình. Khi Lục Lệ Thành nhìn thấy Đường Nhất Phàm chìm đắm trong bể dục do chính mình xây dựng lên không thể tự thoát ra được, nháy mắt cảm giác chinh phục cùng dục vọng chiếm hữu trong anh liền giống như mực nước lũ định kỳ của Trường Giang không ngừng dâng cao. Lục Lệ Thành đang giúp Đường Nhất Phàm tẩy rửa nơi đó, nhìn thấy chất lỏng màu trắng theo dòng nước mà chảy ra, tất cả đều là của anh theo bản năng Lục Lệ Thành liền xem Đường Nhất Phàm trở thành vật sở hữu của chính mình, thậm chí còn nghĩ lần này nửa phần trước rất thảm thiết, lần sau nhất định không thể hung tàn như vậy, anh rất thích thanh âm ở khi ở trên giường của Đường Nhất Phàm. Bất quá Lục Lệ Thành nghĩ như vậy, hình như cũng không có chút nhân đạo nào.
Coi như thân thể của Đường Nhất Phàm khỏe mạnh, ít nhất sức chịu đựng thật tốt, gây sức ép như vậy cũng không cần vào bệnh viện, chỉ là có chút phát sốt. Lục Lệ Thành đặt lên trán của cậu hai mảnh giảm nhiệt hạ sốt, ngủ một giấc liền cảm thấy thần trí thanh minh, bệnh tai lui tán. Chính là, Đường Nhất Phàm bệnh tai lui tán hình như Lục Lệ Thành cũng không có quá mức vui mừng.
"Lục Lệ Thành, tôi muốn làm thịt anh!" Nghe qua câu đầu tiên của Đường đại thiếu gia sau khi tỉnh lại sẽ biết.
"Cậu làm thịt tôi rồi, cũng không thay đổi được sự thật chuyện cậu bị **."(Cường bạo) Lục Lệ Thành nói rất đúng, nhưng mà đối với Đường Nhất Phàm vừa mới bị 'tàn phá' mà nói, rất không có nhân đạo: "Đậu Đậu, tuy rằng không phải tôi cố ý, nhưng mà tôi sẽ chịu trách nhiệm." Lục Lệ Thành biết hiện giờ anh không chiếm được lý lẽ, nhưng ai nói chỉ có chiếm được lý lẽ mới có thể nói chuyện đúng lý hợp tình, kỳ thực hiện tại anh đang yếu thế, sau này nhất định sẽ bị khi dễ. Lục tổng bụng dạ đen tối suy nghĩ vô cùng thấu đáo, ngay cả đường đi nước bước sau này của mình đều được an bài thật tốt.
"Anh mới là Đậu Đậu đó! Cái đồ Lục Địa Quy!" Nếu không phải Đường Nhất Phàm không tiện hành động, hiện giờ cậu nhất định sẽ giống như mãnh hổ xuống núi mà đánh về phía Lục Lệ Thành: "Chịu trách nhiệm, anh làm sao chịu trách nhiệm hả, để cho tôi thượng lại anh sao!"
"Tôi lấy cậu về nhà."
"Lấy cái đầu anh á, lão tử là một nam nhân, muốn kết hôn cũng là tôi cưới anh!" Trọng điểm hình như không được đúng lắm.
"Cũng được." Lục Lệ Thành thực biết nghe lời.
"Hừ!" Đường Nhất Phàm hầm hừ.
"Đói không?" Thái độ của Lục Lệ Thành rất tốt, khuôn mặt mang theo tươi cười. "Tôi đi mua thức ăn." Nói xong liền đi ra ngoài.
"Nè, không đúng!" Lục Lệ Thành đi ra ngoài rồi Đường Nhất Phàm mới trở mình nhìn theo: "Tại sao tôi phải kết hôn với anh chứ! Tôi nói là tôi muốn làm thịt anh! Lục Địa Quy anh quay lại đây cho tôi!" Bởi vậy có thể thấy được, Đường Nhất Phàm muốn đấu với Lục Lệ Thành, còn phải học tập nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro