Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 03:

Chương thứ ba



Nếu muốn Đường Nhất Phàm cảm tạ Lục Lệ Thành sợ là phải chờ tới kiếp sau. Cho dù Lục Lệ Thành vác Đường Nhất Phàm đang hôn mê trở về nhà, sau khi Đường Nhất Phàm tỉnh lại liền đối với Lục Lệ Thành phát hỏa một trận. Một khi cậu đã nhận định việc gì thì giống y như nhận thức trái đất xoay quanh mặt trời, quả quyết cho rằng là do Lục Lệ Thành ám cậu, khiến cho Đường Thái Thái ép buộc cậu đi đến Ngải gia nhận lỗi, mất mặt xấu hổ, lại vì chờ Lục Lệ Thành mà cậu bị cảm nắng té xỉu, từ một suy ra mười, đầu sỏ gây nên tất cả những việc này chắc chắn là cái tên Lục Địa Quy Lục Lệ Thành kia.


Đường Nhất Phàm nằm ở trên giường của Lục Lệ Thành, kiều chân bắt chéo, ngọn đèn trong phòng ngủ hôn ám khiến cho cậu không hiểu sao lại cảm thấy được có chút ấm áp. Ban ngày sau khi cậu phát hỏa xong, cảm thấy mệt mỏi vì thế liền lăn ra ngủ, cho đến khi gần hai giờ sáng dù thế nào cũng không thể ngủ tiếp, lúc này Lục Lệ Thành đang nằm ngủ ở trên phần giường còn lại. Đường Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Lục Lệ Thành đang vù vù ngủ ở bên cạnh, có loại ảo giác chính mình uống say mà ngủ với Lục Lệ Thành, nửa đêm tỉnh lại trong lòng hối hận không thôi. Sao cậu lại không nghĩ tới hai người đều là đàn ông chứ, mà cho dù ngủ thì cũng là cậu bị ngủ a. Lục Lệ Thành mặc áo ngủ nằm ở trong chăn, khí chất so với ban ngày hoàn toàn bất đồng, nhìn giống như con thú nhỏ vô hại, Đường Nhất Phàm ở trong lòng thầm phun một khẩu nước bọt, đúng là cái đồ Lục Địa Quy đội lốt cừu!"


Đối với chuyện ban ngày trả thù không thành Đường Nhất Phàm đương nhiên sẽ không thể dàng buông tha cho dù bây giờ là buổi tối mà Lục Lệ Thành còn đang ngủ. Cậu tiến đến gần Lục Lệ Thành, cái mũi của Lục Lệ Thành cũng không tồi a, cao thẳng, cảm xúc khi chạm vào hẳn là tốt lắm. Đường Nhất Phàm ôm theo thái độ thực tiễn hóa lý luận, không chút lưu tình mà bóp bóp véo véo cái mũi của Lục Lệ Thành. Vốn nghĩ rằng Lục Lệ Thành sẽ giật mình mà nhảy dựng lên, ai ngờ Lục Lệ Thành chỉ phất tay gạt đi bàn tay của Đường Nhất Phàm, cọ cọ lên mặt sau đó ngủ so với vừa rồi còn say hơn.


Đường Nhất Phàm quyệt miệng, như thế nào vẫn ngủ được chứ? ! Anh ta ngất xỉu sao! Nhéo cũng không có phản ứng. Người ta thường hay nói việt tỏa việt dũng (càng bị ngăn cản thì càng mạnh lên), kiên trì không ngừng sức mạnh của Đường Nhất Phàm từ nhỏ đến lớn toàn bộ đều dùng vào buổi tối hôm nay a. Lục Lệ Thành không phải anh vẫn có thể ngủ sao? Đã vậy tôi đây cho anh một sự ngạc nhiên vô cùng lớn! Đường Nhất Phàm chân không chạy đến phòng khách, bắt đầu giống như kẻ cướp đột nhập vào nhà người ta mà náo loạn khắp chung quanh, bất quá cậu còn không có ngốc, chú ý tiếng động, để tránh đánh thức Lục Lệ Thành.


Công phu không phụ lòng người, cuối cùng để cho Đường Nhất Phàm tìm được một cây bút ký hiệu màu đen ở trong nhà của Lục Lệ Thành. Loại bút ký hiệu này, đại đa số mọi người đều từng dùng qua, tuy rằng nó luôn luôn ngạo kiều, muốn nó ra mực thì nó lại không ra mực, nếu không thì viết được vài chữ liền không ra mực nữa, nhưng độ bền của mực nước thì quả thực đáng được mọi người khen ngợi, phàm là quần áo hoặc tay chân dính phải mực nước của bút ký hiệu, chỉ cần chậm một chút liền sẽ không rửa sạch được, chờ nó khô lại, vậy thì sẽ giống y như keo 502 dính ở trên mặt, ngoại trừ đổi da, bằng không cho dù tắm ba bốn ngày cũng rửa không sạch.


Đường Nhất Phàm cầm bút ký hiệu vui vẻ chạy trở về phòng ngủ, lặng lẽ leo lên giường, quỳ ghé vào bên cạnh Lục Lệ Thành, sau khi trải qua một phen suy tư, quyết định vẽ lên trên trán của Lục Lệ Thành một con rùa...


Người làm chuyện xấu hoặc trêu chọc người khác sợ nhất là cái gì? Đương nhiên sợ nhất chính là kế hoạch của mình còn chưa kịp bắt đầu thực hiện, đã bị đối phương biết được, đặc biệt là lúc trong lòng mình đang đắc ý nhất, vừa quay đầu lại, người mà mình muốn hại lại ở ngay trước mặt mình. Cho nên khi cây bút ở trong tay Đường Nhất Phàm sắp đến gần khuôn mặt của Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành đột nhiên mở mắt, trong mắt không có một tia buồn ngủ mà nhìn Đường Nhất Phàm, ánh mắt kia quả thật muốn bao nhiêu chấn động liền bấy nhiêu chấn động a.


Đường Nhất Phàm tru lên một tiếng sợ tới mức lui về phía sau, nhưng cậu lại quên mất tư thế của mình. Cậu đang quỳ ghé vào trước mặt của Lục Lệ Thành vì thế liền trở thành cậu nửa người trên động mà nửa người dưới lại không nhúc nhích, cả người ngửa về phía sau. Nếu người bị ngã ngửa về phía sau chính là một nữ nhân, Lục Lệ Thành còn có thể cố gắng tiến tới làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng đối phương lại là Đường Nhất Phàm, Lục Lệ Thành cứ như vậy mà nhìn cậu té ngửa về phía sau.


Tuy rằng lúc ấy Đường Nhất Phàm ngồi ở giữa giường, nhưng cái giường của Lục Lệ Thành cũng không lớn, mà vóc người của Đường Nhất Phàm cũng không thấp, té ngửa ra sau, tạo thành tư thế nửa người trên của cậu lọt xuống dưới đất, mà nửa người dưới lại còn ở trên giường, yêu cầu tạo hình quả thật rất cao a. Hai cánh tay giang ra hai bên, nếu như lật ngược trở lại đích xác là giống y như con rùa, xuất không ra một chút sức lực để vùng vẫy.


Bị treo ngược cũng không phải là Lục Lệ Thành, khẳng định Lục Lệ Thành sẽ không nóng nảy, anh ôm cánh tay nhìn Đường Nhất Phàm nằm phịch nửa ngày, rốt cuộc cũng cảm thấy hả giận mới nảy sinh lòng tốt đưa tay hỗ trợ, bất quá lòng tốt này của anh cũng không thể xuất ra hoàn toàn.


Lục Lệ Thành túm lấy cổ chân của Đường Nhất Phàm, nhớ năm đó lúc anh còn ở quê nhà, chiếu theo phương pháp múc nước ở trong giếng, năm ấy lúc anh còn nhỏ trong nhà của anh còn rất nghèo, trên giếng còn không có ròng rọc kéo nước, toàn bộ đều bằng tay kéo dây thừng múc nước từ dưới đáy giếng lên. Vì thế hiện giờ anh chính là dùng biện pháp này kéo Đường Nhất Phàm ngã ở dưới đất lên, chờ đến khi Đường Nhất Phàm bị kéo trở về, áo sơ mi hoa của cậu bị dồn đến trên đầu cơ bản là muốn nở hoa thật luôn...


"Lục Địa Quy!" Đường Nhất Phàm phẫn nộ rồi, sự phẫn nộ của cậu cũng giống như núi lửa đang phun trào a, áo sơ mi hoa hàng hiệu của cậu liền trực tiếp bị cậu từ trên đầu kéo xuống dưới, quang lỏa nửa người trên mà lao thẳng đến Lục Lệ Thành, ngồi ở trên lưng của Lục Lệ Thành, coi Lục Lệ Thành như tấm đệm mà điên cuồng đấm một trận.


Tốc độ của Đường Nhất Phàm rất nhanh, quyền lực kinh người, tư thế giống như mãnh hổ xuống núi. Nhưng mà Lục Lệ Thành cũng không phải hạng người cam nguyện làm tấm đệm cho người ta đấm, tuy rằng anh không bằng Võ nhị lang (Võ Tòng), nhưng dù thế nào cũng phải được tính vào hàng thợ săn. Vì thế hai người ở trên giường bắt đầu liều mạng đọ sức.


Trải qua một trận gà bay chó sủa, gối đầu bay loạn, cuối cùng Lục Lệ Thành cũng thành công đem Đường Nhất Phàm giống như con mèo đang xù lông đặt ở phía dưới, hai tay đè xuống hai cánh tay của Đường Nhất Phàm, cả người đè lên người Đường Nhất Phàm.


Hai con người vốn hàng năm ngồi ở trong văn phòng hưởng điều hòa, ra cửa lái ô tô, trải qua một phen vận động như vậy đều mệt đến thở hổn hển, đặc biệt là người ở dưới - Đường Nhất Phàm, Lục Lệ Thành nhìn không mập, đè lên cậu tại sao lại cảm thấy nặng như vậy a~.


"Anh đứng lên đi, đừng đè tôi nữa! Cái tên Lục Địa Quy này, nặng y như con heo a!" Đường Nhất Phàm bị đặt ở bên dưới, không mảy may để ý tới lễ độ, dáng vẻ bệ vệ vẫn như cũ phi thường kiêu ngạo.


"Cậu nghĩ rằng tôi muốn ngồi trên người cậu sao, cả người đều là xương cốt!" Đánh nửa ngày cuối cùng cũng tạm thời đình chiến, trận chiến này làm cho Lục Lệ Thành nhớ tới năm đó anh cùng với Đường Nhất Phàm lần đầu tiên đánh nhau ở trong rừng cây. Vào lúc này anh cũng đã phát hiện, Đường Nhất Phàm nửa người trên quang lõa, làn da có vẻ cũng không tệ lắm a, tuy rằng không thể sờ nhưng chỉ nhìn thôi cũng cảm giác được trắng trắng mịn mịn a, tựa hồ so với làn da của phụ nữ còn tốt hơn. Sau một hồi tranh đua thể lực, khiến cho khuôn mặt nguyên bản trắng nõn của Đường Nhất Phàm hiện lên màu phấn hồng, nhìn vô cùng mê người.


"Đậu Đậu, mười năm trước chúng ta cũng đã từng đánh nhau một lần cậu còn nhớ không?" Lục Lệ Thành vẫn như cũ đè ở người Đường Nhất Phàm khiến cậu cho không thể nhúc nhích, nhưng hình như tâm tình của anh lại dần trở nên tốt hơn. Nhưng mà tâm tình của anh rất tốt không có nghĩa là tâm tình của Đường Nhất Phàm đang bị làm tấm đệm cũng tốt theo: "Ai tên Đậu Đậu chứ!"


"Đậu Đậu," Lục Lệ Thành một chút cũng không thèm quan tâm Đường Nhất Phàm đang rít gào: "Nhớ khi đó, hình như có người từng nói, chờ tôi phát đạt đừng nói là cho tôi hôn, gả cho tôi cũng được, có đúng hay không?"


Đường Nhất Phàm muốn cười nhạo khinh bỉ Lục Lệ Thành, lời nói ngu ngốc như vậy cũng đi tin mà còn nhớ lâu tới vậy. Nhưng mà trí nhớ giống như một luồng điện xẹt qua trong đầu của cậu, câu nói ngu ngốc này, hình như là do cậu nói a... Đường Nhất Phàm trừng lớn ánh mắt nhìn Lục Lệ Thành từ trên cao nhìn xuống mình, mang theo thâm tình tựa tiếu phi tiếu: "Anh sẽ không cho là thật chứ..."


Lục Lệ Thành cười mà không nói, Đường Nhất Phàm nhìn đến có chút kinh hồn táng đảm, cậu còn muốn lấy vợ, đem người phụ nữ đanh đá chanh chua như Ngải Lạc Lạc cưới về nhà, sau đó sinh ra một đội bóng, không cần hù dọa cậu như vậy có được không! Nhưng khi nhìn thấy Lục Lệ Thành chậm rãi cúi đầu, chầm chậm tới gần khuôn mặt của cậu, xác thực mà nói chính là từ từ đến gần cái miệng của cậu, còn cậu hình như đang kêu cứu mạng a!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: