Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01:

Đường Nhất Phàm cải trang thành một con sói xám y như trong phim hoạt hình vác Ngải Lạc Lạc đang bị Hướng Hải cầu hôn mà hoảng sợ tới nổi không biết phải làm sao nhanh chân bỏ chạy. Cậu thân là con trai độc nhất của tập đoàn Đường thị, từ nhỏ đã được học qua đủ loại cách thức đánh nhau nhằm giảm thiểu xác suất bản thân bị lọt vào tay bọn bắt cóc, nên cho dù đang giả dạng thành sói xám, cũng không ảnh hưởng đến một chút nào đến tốc độ chạy trốn của cậu, nhanh chóng bỏ lại những người đang đuổi theo bọn họ ở phía sau.


"Đường Nhất Phàm, anh điên rồi!" Mới vừa rồi Ngải Lạc Lạc còn đang nghĩ đến mình không có tiền nộp tiền chuộc, nhưng khi nhìn thấy người bắt cô đi là Đường Nhất Phàm liền đánh một trận túi bụi lên người Đường Nhất Phàm, bất qua hôm nay 'áo khoác' của Đường Nhất Phàm có phần tương đối dày, cho nên không có cảm giác gì.


"Chẳng lẽ cô thật sự đồng ý lấy anh ta sao!" Đường Nhất Phàm ôm cái đầu sói màu xám, bộ dạng hơi buồn cười, nhưng vẻ mặt lại rất kiên quyết. Tốt xấu gì cậu cũng đã theo đuổi Ngải Lạc Lạc lâu như vậy, phí biết bao công phu, đương nhiên không thể trơ mắt nhường cho người khác, huống chi thật sự cậu cũng có chút thích Ngải Lạc Lạc, thích một Ngải Lạc Lạc kiên cường, sáng sủa, tinh thần tiểu cường (con gián) không sợ trời không sợ đất.


"Tôi có đồng ý với anh ta hay không, có liên quan gì tới anh! Liên quan gì tới anh!" Ngải Lạc Lạc là người có giọng nói lớn nhất trong tất cả những người phụ nữ mà Đường Nhất Phàm từng quen biết, cậu thường xuyên bị Ngải Lạc Lạc hét đến nỗi cái lỗ tai kêu ong ong, nhưng mà cậu rất thích, cũng giống như có người thích nghe thanh y[1], có người lại thích nghe hoa kiểm[2], thứ mà người nghe thanh y yêu cầu chính là nhu mỹ, còn thứ người nghe hoa kiểm mưu cầu chính là sảng khoái.


"Đương nhiên là có, cô đã đồng ý gả cho tôi rồi!" Đường Nhất Phàm từ nhỏ bị cưng chiều đến lớn, trong tính cách không thể tránh khỏi mang theo chút kiêu ngạo cùng với tự cho mình là đúng. Nhưng vẫn còn tốt ở chỗ Đường Nhất Phàm không bởi vì phần kiêu ngạo này mà sinh ra lệch lạc, vẫn là một người thanh niên tốt tính tình lương thiện.


"Tôi đồng ý lấy anh hồi nào, rõ ràng tôi chỉ đáp ứng với bà ngoại, hơn nữa là thử hôn, thử hôn thôi anh hiểu không? Thích hợp thì ở bên nhau không thích hợp thì dẹp đi, hiện giờ tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau!" Ngải Lạc Lạc hai tay chống hông cãi nhau với Đường Nhất Phàm dáng dấp thật sự là vô cùng khí phách, khí phách đến mức ngoại trừ sinh lý cùng với diện mạo bên ngoài, trên cơ bản nhìn không ra còn có chỗ nào giống một người phụ nữ.


"Cô nói không hợp thì sẽ không hợp sao, tôi nói là rất thích hợp!"


"Anh ức hiếp tôi rất thích hợp thì có!" Ngải Lạc Lạc nổi cáu, cô sẽ không bao giờ thừa nhận cô cũng có chút thích Đường Nhất Phàm. Cô công nhận những lúc Đường Nhất Phàm trở nên ôn nhu quả thật khiến cho người ta động lòng, được đàn ông ôn nhu săn sóc ai mà không thích, nhưng mà ngoại trừ ôn nhu săn sóc, Đường Nhất Phàm lại càng nhiều lúc tùy hứng mà bá đạo. Ngải Lạc Lạc đang tức giận, đột nhiên phát hiện bên cạnh Đường Nhất Phàm đang đậu một chiếc mục mã nhân[3] màu bạc, trang hoàng thành xe quân dụng World War II, mục mã nhân đậu ở trên đường thật sự vô cùng khí phách lại phong cách, mà người đứng dựa ở bên cạnh cửa trước của xe thì người cũng như xe chói mắt y như nhau. Một thân tây trang màu đen vừa vặn, áo sơ mi màu xanh đậm ở bên trong ăn khớp với chiếc cà vạt màu đỏ sậm, phối với mái tóc ngắn gọn gàng, điển hình cho bậc tinh anh trong xã hội, dẫn tới không ít nữ nhân vãng lai phải dừng chân ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Tiên sinh anh gặp chuyện gì sao?" Nhưng mà ở trên thế giới này cũng sẽ có người không biết thưởng thức, tỷ như Ngải Lạc Lạc.


"Không có chuyện gì, các người tiếp tục đi." Quả là tinh anh của xã hội ngay cả thanh âm cũng trầm thấp mà có từ tính, hai cánh tay ôm trước ngực, lộ ra bộ dạng 'sẽ không quấy rầy', nhưng mà dưới một đôi mắt thâm thúy như vậy, Ngải Lạc Lạc cũng không phát nổi cơn giận như cuồng phong bão tố.


"Anh là ai!" Đường Nhất Phàm ngày thường cũng không phải dạng nói năng đặc biệt lễ phép, huống chi hiện giờ cậu lại cho rằng người phụ nữ của mình muốn chạy theo người khác mà vô cùng buồn bực, đương nhiên ngữ khí cũng kém tới cực điểm.


"Tôi tên là Lục Lệ Thành." Lục Lệ Thành căn bản chưa từng nghĩ tới có một ngày anh còn có thể gặp lại Đường Nhất Phàm. Ba tháng trước Tô Mạn chuyển đến vùng núi để dạy học, Ma Lạt Năng đi Thụy Sĩ chữa bệnh, Tống Dực cũng rời khỏi MG ra nước ngoài, hiện giờ ở Bắc Kinh chỉ còn lại một mình anh. Tuy rằng cuộc sống của anh phong phú nhưng lại hư không, anh thường xuyên lái xe lòng vòng khắp các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Bắc Kinh chỉ mong giải quyết nỗi cô đơn không có chỗ bộc phát của anh, không ngờ rằng hôm nay lại gặp được Đường Nhất Phàm.


Anh vốn không dám chắc người đang đứng ở bên đường mặc bộ quần áo hóa trang hình con sói xám, trên tay còn ôm cái đầu sói chính là Đường Nhất Phàm. Anh chỉ nhìn phớt qua khuôn mặt nghiêng của cậu, anh xuống xe đến khi nghe người phụ nữ kia gào thét 'Đường Nhất Phàm' anh mới xác định được. Cách ngày bọn họ gặp lại cũng đã qua mười năm có thừa, nếu hỏi Lục Lệ Thành tại sao còn nhớ rõ về Đường Nhất Phàm đại khái là bởi vì mỗi người đều sẽ nhớ rõ những ai đã từng chế giễu mình khi mình còn nghèo túng, chờ mong ngày sau phát đạt sẽ trở lại trước mặt người đó, giáng một đòn thật mạnh vào những lời mà người đó nói trước đây, thuận tiện chế giễu trở lại.


Nhưng mà Đường Nhất Phàm dường như không còn nhớ tới người lúc trước đã từng đối chọi gay gắt với mình, hiện giờ cậu đang nóng lòng muốn giải quyết chính là vấn đề của cậu với Ngải Lạc Lạc: "Tôi không cần biết anh tên gì, mau đi cho khuất mắt tôi!"


Đường Nhất Phàm vẫn tự cao tự đại như năm đó là đại thiếu gia tính tình nóng nảy, chỉ là Lục Lệ Thành đã không còn là một chàng thanh niên quê mùa mới vừa rời khỏi nông thôn chưa thấy qua việc đời như năm đó, hôm nay anh đã là tổng tài 'Đại Trung Hoa địa khu' (Đại Lục Trung Quốc) của tập đoàn MG. Anh từ một nhân viên bình thường từng bước một leo lên đến chức vụ hiện nay, nhiều năm như vậy dạng khách hàng nào mà anh chưa từng gặp qua, tình hình hung dữ hơn Đường Nhất Phàm anh cũng thấy nhiều rồi, đối với cơn tức nhỏ này của Đường Nhất Phàm đương nhiên anh sẽ không có phản ứng gì.


"Cậu vẫn còn nóng nảy như vậy," Tuy rằng biểu tình của Lục Lệ Thành không có biến hóa gì, nhưng trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, đã nhiều năm rồi mà Đường Nhất Phàm vẫn còn 'cẩu tỳ khí' (nóng máu chó) như vậy, mỗi khi nóng giận là không thèm quan tâm đến người khác, bất quá điều này cũng khiến cho nội tâm tĩnh lặng như nước của anh gợi lên một tia gợn sóng, trêu đùa cậu ta nhất định là biện pháp giết thời gian hữu hiệu nhất: "Đường Đậu Đậu."


Đường Nhất Phàm thật sự đã quên Lục Lệ Thành, dù sao Đường đại thiếu gia mỗi ngày gặp qua biết bao nhiêu người, phụ nữ thôi đã nhớ không hết cậu làm sao còn có thì giờ đi nhớ đến một người đàn ông, bất quá đối với biệt danh 'Đường Đậu Đậu' này, Đường Nhất Phàm cả đời này cũng không quên, bởi vì trên thế giới này chỉ có một người gọi cậu như vậy, hơn nữa người kia còn cướp đi nụ hôn đầu đời của cậu.


"Lục Địa Quy!"


Ngải Lạc Lạc vốn là diễn viên chính, ai ngờ lại bị cho ra rìa, bất quá cho dù ở ngoài rìa thì cô cũng rõ ràng phát hiện được, người xã hội tinh anh tên Lục Lệ Thành kia bởi vì một tiếng gọi của Đường Nhất Phàm, đen mặt...



Chú thích:


[1] Thanh y: hí kịch, bởi vì các diễn viên thường mạc trang phục màu xanh nên người ta gọi nó thành thanh y.


[2] Hoa kiểm: nghĩa là mặt hoa, các diễn viên sẽ vẽ lên khuôn mặt của mình, giống như hát bội của Việt Nam, bạn Kim Cửu Linh cũng là diễn cái này nè.



[3] Mục mã nhân: Xe Jeep, Xe của Boss Lục là chiếc jeep màu bạc, sau đó được trang trí lại (gọi theo tiếng Việt là 'độ' lại) thành "The Jeeps of World War II"


Haiz. Edit fic mà thấy mấy cái từ tiếng anh được chuyển qua tiếng Hoa là rầu, mục mã nhân là xe Jeep, nhị thế chiến xa là World War II, hôm trước ta còn gặp Đa Lạp A Mộng (biết gì không? Doraemon đó, hãn *_*|||)


Xe của Lục Boss



"The Jeeps Of World War II"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: