Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Giang Thận đương nhiên biết "song tu" có nghĩa là gì.

Ngày nay, những cuốn truyện chí quái rất được lưu truyền trong dân gian, đặc biệt là ở vùng Giang Nam phóng khoáng. Có vài câu chuyện nổi tiếng về yêu quái thậm chí còn được người đời săn lùng.

"Song tu" là từ mà Giang Thận từng đọc được trong một cuốn truyện như thế.

Nhưng trong ngữ cảnh đó, "song tu" có vẻ như ám chỉ... giao hợp.

Lê Nguyễn chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Song tu còn có nghĩa khác sao?"

Hồ ly nhỏ dường như không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy, nghiêng đầu, bộ dạng ngây ngô đến mức khiến Giang Thận ngay lập tức cảm thấy là bản thân mình đã nghĩ quá nhiều.

Rõ ràng hồ ly này chưa từng tiếp xúc với phàm nhân, tâm trí đơn thuần, trong sáng như trẻ con. Sao hắn lại có thể có những suy nghĩ không đứng đắn như vậy—

Ngay giây tiếp theo, Lê Nguyễn thốt ra một câu chấn động: "Ý là muốn ngươi làm với ta."

Giang Thận: "Khụ khụ khụ—!"

Không ngờ tới được hồ ly nhỏ lại nói ra điều đó, hắn bị bất ngờ đến nghẹn, ho sù sụ không ngừng.

Nhóc hồ ly này học mấy lời bậy bạ này từ đâu?

Giang Thận từ nhỏ đã học Tứ Thư Ngũ Kinh, bị ràng buộc bởi thân phận nên phải giữ lễ giáo, nhưng hắn chưa bao giờ nhận mình là người cổ hủ. Đặc biệt từ khi tới biên ải, những người bạn hắn gặp, đủ loại thành phần, tính cách hắn vì vậy mà phóng khoáng hơn rất nhiều.

Nhưng khi lời này phát ra từ miệng hồ ly nhỏ, Giang Thận bỗng có cảm giác như đứa con của mình vừa học hư vậy.

Cơn ho kéo dài làm hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, xương sườn chưa lành lại bị ảnh hưởng, ho một cái là không ngừng được. Hắn ho đến đầu váng mắt hoa. Trong lúc mơ hồ, hắn thấy hồ ly đỏ rực kia đã tiến lại gần, một bàn chân nhỏ xù lông đặt lên ngực hắn, nhẹ nhàng vỗ hai cái, như thể đang muốn giúp hắn thuận khí.

Hắn ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt... có phần ghét bỏ của hồ ly nhỏ.

"Đừng căng thẳng thế chứ, ta đâu có đòi hỏi bây giờ." Lê Nguyễn nói, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng. "Cao lớn thế này mà gan lại nhỏ vậy sao? Song tu với ta đáng sợ đến thế ư? Ta đã nói rồi, sẽ không làm ngươi bị thương rồi mà."

Nói xong, y thở dài, hạ thấp giọng hơn như muốn trấn an hắn: "Ta dù là hồ yêu, nhưng không phải là loài cầm thú. Ngươi đừng sợ."

Giang Thận: "......"

Chuyện gì đang xảy ra thế này? 

Hắn dở khóc dở cười: "Khụ khụ... Ai dạy ngươi nói những lời này?"

"Hả?" Lê Nguyễn bối rối hỏi, "Nói gì cơ?"

"Cầm thú." Giang Thận nhấn mạnh, "Ngươi có biết từ đó nghĩa là gì không?"

"Tất nhiên là biết, là chỉ người xấu chứ sao." Lê Nguyễn đắc ý đáp, "A Tuyết dạy ta đấy."

Giang Thận: "......"

Mặc dù có vẻ không sai, nhưng vẫn thấy không đúng chỗ nào ấy.

Hắn hỏi: "A Tuyết, là con chim sẻ hôm nay sao?"

"Không phải." Thấy hắn không còn ho nữa, Lê Nguyễn nhảy khỏi người hắn, nói: "A Tuyết là một yêu quái rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả ta. Nhưng hắn rất ít khi rời khỏi động, cũng không thích bị làm phiền."

"Lợi hại hơn cả ngươi?" Giang Thận nhìn y từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ý tứ.

"Ta trước đây cũng rất lợi hại!" Lê Nguyễn nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt hắn, liền tức giận nói.

"Ngươi đừng không tin, pháp lực của ta rất cao! Đợi song tu với ngươi xong, ta khôi phục pháp lực, ta sẽ chữa lành vết thương cho ngươi ngay lập tức!"

Giang Thận kéo dài giọng: "Ồ, hóa ra ngươi lợi hại như vậy cơ à?"

Lê Nguyễn: "Thật!"

Khi y tức giận, đôi tai nhỏ dựng thẳng lên, lưng cong lại như muốn tỏ vẻ đe dọa, nhưng sợ đâu chưa thấy, thay vào đó lại chỉ khiến người ta thấy đáng yêu hơn.

Giang Thận khẽ nhếch môi, không trêu chọc y nữa.

Hắn hỏi: "Vậy nên, ngươi muốn song tu với ta, chỉ vì muốn khôi phục pháp lực?"

Lê Nguyễn gật đầu: "Đúng á."

"Nhưng yêu quái chẳng phải có thể tự mình tu luyện sao? Tại sao nhất định phải song tu với phàm nhân?"

"Chuyện này..." Lê Nguyễn hơi né tránh ánh mắt hắn, đáp: "Đương nhiên là ta có lý do riêng."

Việc bị thiên lôi đánh về nguyên hình thực sự quá mất mặt.

Nhất là trước khi độ kiếp, A Tuyết còn cố ý khuyên rằng y tu hành chưa thành, lôi kiếp này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nhưng lúc ấy y không chịu nghe theo. 

Dù trong núi, chuyện này đã truyền đến tai tất cả các sinh vật ở đây, không giấu được cũng thôi đi. Nhưng Giang Thận là người ngoài, y không muốn để phàm nhân này biết chuyện xấu hổ của mình.

Giang Thận tinh ý nhận ra hồ ly nhỏ không muốn nói, nên cũng không gặng hỏi thêm.

Hắn nghỉ thêm một lúc, cảm thấy thể lực đã hồi phục phần nào, liền nhớ tới thân thể. Hắn đã nằm trong hang này mấy ngày, mặc dù có Lê Nguyễn mang nước cho hắn rửa ráy, nhưng vẫn rất bất tiện. Nay đã có thể đi lại, hắn muốn ra ngoài tắm rửa một chút.

Từ đây có thể nghe thấy tiếng nước, chắc chắn gần đây có dòng suối.

Hắn trầm ngâm giây lát, rồi mở miệng: "Hồ ly nhỏ, gần đây có..."

"Ta có tên!" Lê Nguyễn ngắt lời hắn, lớn giọng: "Ta tên Lê Nguyễn."

Giang Thận: "......"

Lê Nguyễn nhìn hắn, hơi bực: "Có gì buồn cười chứ!"

"Không có gì." Giang Thận vân vê ngón tay, nhớ lại cảm giác mềm mại của bộ lông, thấp giọng nói: "Nghe cũng mềm mại lắm."

Lê Nguyễn rất không vui, dùng móng vuốt vỗ xuống đất.

Giang Thận hắng giọng, nghiêm túc nói: "Ta tên là Giang Thận, chữ Thận trong 'thận trọng'."

Nhưng cuối cùng Giang Thận vẫn không thể thuận lợi đi tắm suối.

Hắn đoán không sai, trong hẻm núi này quả thật có nước. Theo lời hồ ly nhỏ, cách động phủ không xa có một con suối nhỏ chảy qua khu rừng, nước uống hàng ngày của bọn họ đều lấy từ đó. Ngược dòng thêm một đoạn nữa là một dòng suối nước nóng quanh năm.

Nhưng suối nước nóng cách hơi xa, đường đi tuy không khó, nhưng với tình trạng hiện tại của Giang Thận thì vô cùng vất vả.

Hơn nữa, vết thương ngoài da của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Chỉ đành tạm thời gác lại.

Vài ngày sau, khi Giang Thận dùng gốc cây hồ ly nhỏ tìm được để làm một cây gậy tốt hơn, cũng dần dần sử dụng thành thạo, hắn mới có thể cùng y đến suối nước nóng.

Khi đến nơi, hắn mới phát hiện dòng suối này không hề liên thông với con suối nhỏ trong rừng.

Con suối nhỏ kia bắt nguồn từ đỉnh núi, còn suối nước nóng lại phun lên từ địa mạch, hơi nước vẫn còn bốc lên ùng ục.

Giang Thận đưa tay thử nhiệt độ nước. Không nóng không lạnh, vừa đủ để tắm.

"Nước không nóng đâu, yên tâm đi." Lê Nguyễn đắc ý quẫy đuôi, nói: "Trước đây ta thường ở đây tu luyện. Đây là nơi linh khí dồi dào nhất trong Trường Minh Sơn đó, ngoài ta ra chẳng ai dám lại gần.  Ngươi được lợi rồi đó."

Kể từ khi Lê Nguyễn nói mình từng là một yêu quái rất lợi hại, nhưng Giang Thận không tin, y luôn tìm cơ hội để khoe khoang.

Chỉ là hiệu quả thì...

Một bé hồ ly nhỏ mềm mại, lông xù, tự xưng từng là bá chủ Trường Minh Sơn?

Dù thế nào Giang Thận cũng không tin.

Hắn cởi áo khoác ngoài, cẩn thận vịn vào những tảng đá bên bờ, chậm rãi bước xuống suối nước nóng.

Cảm giác khi ngâm mình vào nước khiến hắn thoải mái vô cùng.

Giang Thận không thể cảm nhận được linh khí như lời hồ ly nhỏ nói, nhưng hắn thấy nước suối nóng này không hề thua kém các hồ nước trong cung. Dường như nó còn có tác dụng làm dịu thần trí, xua tan mệt mỏi.

Hắn tựa lưng vào bờ suối, nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng động khe khẽ phía sau.

Là hồ ly nhỏ đang nằm cạnh đầu hắn.

"Ngươi không xuống sao?" Giang Thận hỏi.

"Không đâu." Lê Nguyễn lắc đầu, nói: "Lông sẽ bị ướt."

Điều này cũng phải thôi.

Mấy ngày nay, Giang Thận phát hiện hồ ly nhỏ rất thích sạch sẽ, đặc biệt là bộ lông đỏ rực ấy, y giữ gìn cực kỳ cẩn thận, không dám làm dơ, hay làm ướt chúng. 

Ngay cả sau khi ăn xong, y cũng sẽ tỉ mỉ liếm sạch sẽ móng vuốt của mình.

"Nhưng chẳng phải ngươi nói trước đây thường tu luyện ở đây sao?" Giang Thận hỏi.

"Đó là khi ta trong hình người." Lê Nguyễn đáp.

Hình người.

Ánh mắt Giang Thận khẽ động: "Ngươi từng có thể hóa thành hình người?"

"Tất nhiên rồi, ta là yêu quái đã tu luyện mấy trăm năm." Lê Nguyễn đảo mắt, cố làm vẻ huyền bí: "Ngươi có muốn biết hình dáng con người của ta không? Đẹp lắm đấy. Ta có thể biến cho ngươi xem."

Làm gì có ai tự khen mình đẹp, hồ yêu nhỏ này thật là.

Giang Thận bật cười, nhưng cũng có chút tò mò: "Được, ngươi biến đi."

"Không phải cứ nói biến là biến được." Lê Nguyễn nói, "Cần có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Song tu."

Giang Thận: "......"

Hóa ra chờ hắn ở chỗ này à.

Dù Giang Thận từng hứa sẽ báo đáp ơn cứu mạng của hồ ly nhỏ, nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý dùng cách này để trả, huống chi đối tượng lại là một hồ ly.

Quả là quá hoang đường.

Chưa kể...

Hắn liếc mắt nhìn hồ ly nhỏ.

Cơ thể y chỉ lớn hơn bàn tay hắn một chút. Y có từng nghĩ qua chuyện này rốt cuộc phải làm thế nào để—

Giang Thận đưa tay day trán, không muốn nghĩ tiếp.

Hồ ly nhỏ dường như không hề để tâm đến những chi tiết này. Y nằm bò bên bờ suối, tức giận dùng móng vuốt kéo tóc của Giang Thận: "Đồ keo kiệt, sớm biết vậy ta đã không cứu ngươi. Không nghe lời gì cả."

Rồi y tiếp tục đe dọa, giọng mềm mụp: "Nếu ta còn pháp lực, ta sẽ nhốt ngươi trong động, mỗi ngày ba lần, hút cạn ngươi luôn."

Giang Thận: "......"

Hồ ly nhỏ này học được toàn những thứ quái quỷ ở đâu vậy?

Muốn mạng sao.

Sợ y lại nói ra những lời kinh người, Giang Thận vội vàng đổi chủ đề: "Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ta bị thương chưa lành, tạm thời không thể song tu."

Nói xong, hắn còn cố ý tỏ vẻ yếu ớt: "Khụ khụ... Ngươi xem ta thế này, sao có thể song tu với ngươi?"

Hồ ly nhỏ chớp mắt, giọng yếu hẳn: "Ừ nhỉ."

Giang Thận nhân cơ hội hỏi: "Vậy không có cách nào khác để giúp ngươi sao?"

"Ừm... Có đấy." Hồ ly nhỏ gảy gảy tóc hắn: "Ngươi để ta ở gần ngươi một chút là được."

"Chỉ vậy thôi?"

"Không đơn giản đâu." Lê Nguyễn nghiêm túc nói: "Ta sẽ hấp thu tinh khí của ngươi. Dù hiệu quả không bằng song tu, nhưng ta nghĩ nếu hấp thu mỗi ngày, một thời gian sau chắc cũng đủ."

Nói xong, y vui vẻ xoay tròn: "Ngươi xem, mấy ngày nay ở bên ngươi, ta thấy tinh thần tốt hơn nhiều rồi."

Đây có lẽ là niềm vui bất ngờ. 

Theo lẽ thường, yêu quái cần trực tiếp hút tinh khí của phàm nhân mới có tác dụng. Nhưng không hiểu sao, dù mấy ngày nay chỉ cùng ăn cùng ở, không cần lại gần, y vẫn cảm nhận được sức mạnh của mình đang dần hồi phục.

Giang Thận hỏi: "Vậy thế nào mới được coi là ở gần ngươi?"

"Chỉ cần gần hơn một chút." Lê Nguyễn bước tới, cúi đầu, dùng trán cọ nhẹ vào má Giang Thận.

Y dường như rất cẩn thận, cọ nhẹ nhanh một chút liền lùi lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Thận: "Vừa rồi ta vừa ăn một chút tinh khí của ngươi đó, người cảm thấy sao? Có khó chịu không?"

Đầu nhỏ của hồ ly thật tròn, cảm giác vừa ấm áp vừa mềm mại khiến người ta hơi ngứa ngáy.

"Không." Giang Thận mím mím môi, lại đưa mắt nhìn hồ ly nhỏ đang cẩn cẩn thận thận ngồi xổm bên cạnh.

"Vậy... thử thêm lần nữa được?"

....

Thử lại lần nữa là không thể.

Giang Thận vẫn đang ở trong nước suối, còn Lê Nguyễn rất ghét để lông bị ướt.

Chỉ có thể đợi về đến động phủ mới thử tiếp được.

Động phủ của Lê Nguyễn vốn cực kỳ đơn sơ, chỉ là một cái hang núi bình thường, hoàn toàn không giống nơi sinh sống. Giang Thận thực sự không hiểu làm thế nào hồ ly nhỏ này có thể ở đây mấy trăm năm.

Nhưng giờ thì khác.

Gần cửa động chất đầy củi khô, là do hồ ly nhỏ nhân lúc trời nắng đi nhặt về. Bây giờ đã vào đông, mấy ngày nữa có lẽ sẽ lại có tuyết, Giang Thận là phàm nhân, không chịu nổi lạnh, đốt lửa là điều bắt buộc. Chính giữa hang động có một đống lửa nhỏ. Do hai người rời đi quá lâu, trong đống lửa chỉ còn vài đốm tàn tro, Giang Thận nhặt một khúc củi khô, khơi lại, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.

Bên trong một chút nữa, động được chia làm hai khu vực.

Bên trái là nơi để mấy thứ lặt vặt, quả rừng, hai con thỏ rừng mà hồ ly nhỏ săn được tối qua, cùng vài củ khoai. Bên phải là một chiếc giường cỏ khô. Giang Thận là người biết tùy hoàn cảnh mà thích nghi, nhưng nếu để nhận xét thì hắn vẫn là một công tử quen sống trong nhung lụa. Minh chứng rõ ràng nhất chính là hắn không ngủ được giường cứng. Trước đây khi hành quân, nếu có điều kiện, hắn sẽ trải thêm vài lớp chăn; nếu không có, hắn chỉ ngồi dựa cho tới sáng, thực sự buồn ngủ mới chợp mắt đôi chút. Rất kén chọn.

Vì vậy, hồ ly nhỏ đã đặc biệt chất ba lớp cỏ khô dày gấp ba lần bình thường, sau đó giặt sạch quần áo cũ đã rách để trải lên trên.

Tuy rằng đơn sơ, nhưng nằm lên vẫn khá mềm mại.

Giang Thận ngồi xuống bên giường.

Chân phải của hắn vẫn chưa thể chịu lực, vết thương vẫn còn sưng đỏ. Dù đã băng bó bằng thảo dược và cố định bằng cành cây, nhưng dù sao hắn cũng không phải thầy thuốc, chẳng rõ liệu có thể lành hẳn không, hoặc có để lại di chứng gì không.

Nhưng hồ ly nhỏ thì vô cùng tự tin. Y luôn miệng bảo rằng chỉ cần pháp lực phục hồi, trong nháy mắt có thể chữa lành mọi vết thương cho hắn.

Nhưng mà thổi tới quá mức, Giang Thận nghe riết cũng chẳng rõ nên tin hay không.

Hắn đặt gậy gỗ sang một bên, bỗng cảm thấy có thứ gì đó kéo nhẹ áo mình.

Nhìn xuống, hồ ly nhỏ đang ngồi xổm dưới chân hắn, một móng vuốt nhỏ xíu lông xù đang cào cào vạt áo hắn. Y không nói lời nào, chỉ ngước lên nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ, mong chờ.

Giang Thận tất nhiên hiểu y muốn gì, liền cười nói: "Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm đi."

Hồ ly nhỏ lập tức nhảy vào lòng hắn. Quả thật rất nhẹ.

Đuôi y còn chạm đất, cả cơ thể chỉ là một quả cầu lông nhỏ, hai bàn tay Giang Thận là có thể hoàn toàn ôm trọn. Lớp lông đỏ tươi vừa dày vừa mềm, sờ vào như không cảm thấy xương. Giang Thận đang nâng hồ ly nhỏ, một chút sức lực cũng không dám dùng, cảm giác chắc chắn sẽ làm đau hồ ly trong lòng. 

So với sự lóng ngóng của Giang Thận, hồ ly nhỏ lại rất thoải mái.

Y cọ cọ vào lòng hắn, hai chân trước gác lên ngực hắn, đầu dụi vào hõm vai, tham lam hút lấy từng chút tinh khí.

Tinh khí thuần dương theo hơi thở vào trong cơ thể, giống như cơn mưa làm dịu cơn khát lâu ngày, khiến toàn thân thoải mái, thư thái.

Lê Nguyễn thích đến mức cả đầu đuôi đều run rẩy, còn chưa thỏa mãn, cứ cọ tới cọ lui trong lòng Giang Thận.

Bộ dáng này, ngay cả những chú chó nhỏ dính người nhất cũng không sánh được.

Giang Thận không nhịn được khẽ cười, đưa tay định xoa đầu hồ ly nhỏ.

Nhưng chưa kịp chạm tới, hành động bỗng cứng đờ lại.

"Ngươi—" Giang Thận đột ngột nắm lấy một chân của con cáo nhỏ, nghiến răng nói: "...Ngươi đang đạp ở đâu vậy?"

"Hở?"

Hồ ly nhỏ trong ngực ngẩng đầu lên, một chân khác vẫn không hề di chuyển. Thậm chí vì chân bị giữ lại, cơ thể mất cân bằng, lực đặt lên chân kia lại càng nặng hơn.

Giang Thận lập tức thả tay ra: "Ngươi đừng đạp nữa!"

Hồ ly nhỏ có chút hoang mang, chớp mắt nói: "Nhưng tinh khí ở đây đậm nhất mà."

Nói rồi, y thử đạp nhẹ thêm lần nữa: "Không thoải mái à? Ngươi bị thương chỗ này sao?"

Giang Thận hít sâu một hơi, khẽ cắn răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro