Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lê Nguyễn quyết định nuôi phàm nhân đó trong động phủ của mình.

Buổi sáng, một bóng dáng nhỏ nhắn thoăn thoắt lướt qua những tán cây trong rừng. Lê Nguyễn nhảy lên từ một cành cây, cái đuôi quét mạnh qua chùm quả mọng trên ngọn cây, khiến quả rơi lác đác đầy đất.

Dưới gốc cây có một tấm lụa xanh thẫm trải phẳng trên mặt đất, Lê Nguyễn cúi đầu, lần lượt nhặt từng quả bỏ vào trong tấm lụa.

Tấm lụa này vốn là của phàm nhân kia, là một món đồ thượng phẩm thêu họa tiết mây, thuộc loại cống phẩm Tây Vực hiếm hoi được dâng lên hoàng gia năm ngoái. Cả kinh thành cũng khó tìm được một tấm thứ hai. Nhưng trong tay Lê Nguyễn, món đồ quý giá ấy chỉ được xé ra để làm túi đựng quả.

Khi đã thu gom hết quả, y cầm hai đầu tấm lụa, cố gắng buộc thành một cái túi.

Động tác này rất đơn giản với hình người, nhưng với một đôi chân hồ ly thì không dễ chút nào. Y loay hoay cả buổi, buộc được đầu này thì đầu kia lại bung ra. Kết quả chẳng những không làm được, mà còn khiến bản thân bực bội.

Lê Nguyễn tức cả mình ngồi phịch xuống đất, nhặt một quả lên cắn mạnh một cái.

Y không thích con người, nhưng không thể không thừa nhận, làm người đúng là thuận tiện hơn nhiều so với làm hồ ly.

Làm hồ ly thật sự phiền phức.

"Lê Nguyễn, ngươi đang làm gì vậy?"

Một tiếng chim hót trong trẻo vang lên trên đầu. Y ngẩng đầu nhìn, thấy một con chim sẻ đậu trên cành cây, đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu nhìn xuống y.

"Ngươi vẫn ở đây à?" Lê Nguyễn hỏi.

Mùa đông ở Trường Minh Sơn rất lạnh, thức ăn ít ỏi thường bị những loài động vật và yêu quái mạnh mẽ chiếm đoạt. Những loài chim nhỏ yếu thường phải bay về phương nam tránh đông. Chim sẻ trước mặt, dù đã khai linh trí, vẫn luôn đi theo bầy đàn di cư mỗi năm.

"Ta năm nay không đi đâu!" Chim sẻ nhảy nhót trên cành, đuôi vểnh lên, giọng nói phấn khởi.

Lê Nguyễn chỉ "Ồ" một tiếng, ăn xong quả, tiếp tục loay hoay với túi lụa của mình.

Chim sẻ nhảy xuống bên cạnh y: "Ngươi không hỏi ta tại sao không đi à?"

Lê Nguyễn ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: "Đó là chuyện của ngươi, sao ta phải hỏi?"

"Ngươi..." Chim sẻ mở to mắt, trông như bị tổn thương. Nó hít một hơi sâu, lông vũ trên người khẽ rung lên: "Thôi, ngươi chỉ là một con hồ ly ngốc, ta không chấp nhặt với ngươi."

Lê Nguyễn không thích bị người khác gọi mình là ngốc, nhưng y chỉ vẫy đuôi, không đáp lại.

Chim sẻ này nhờ cơ duyên khai linh trí hơn hai mươi năm trước, khi đó y đã quen nó.

Bởi vì y có thể triệu hồi lôi kiếp, động vật và yêu quái trong núi đều hoặc sợ hãi, hoặc ghét bỏ y. Suốt ba trăm năm sống ở Trường Minh Sơn, rất ít loài dám lại gần y.

Chỉ có chim sẻ này là ngoại lệ.

Dù lần nào đến cũng hót líu lo khiến người ta phiền lòng, nhưng ít ra nó chịu nói chuyện với y.

Nói đi cũng phải nói lại, nó luôn gọi y là đồ ngốc, nhưng rõ ràng nó mới là kẻ ngốc nhất.

Hơn hai mươi năm trôi qua, tu vi chẳng tiến triển chút nào, vẫn chỉ nghe hiểu tiếng người, không thể nói được một lời.

Thua xa y.

Nghĩ vậy, Lê Nguyễn thấy thoải mái hơn một chút.

Y tiếp tục cố buộc túi lụa.

Chim sẻ nhìn một hồi, thấy y mãi không thành công, liền dùng mỏ giữ một góc tấm lụa, giúp y cố định phần đang bung ra. Có sự giúp đỡ của nó, cuối cùng Lê Nguyễn cũng buộc được cái túi.

Y chia cho chim sẻ vài quả làm thù lao, sau đó treo túi lên cổ, nhảy cẫng lên vui vẻ chạy về hướng động phủ.

Chim sẻ vui vui vẻ vẻ mổ hai cái, nhưng ngay sau đó chợt nhớ ra mình có chuyện muốn nói với Lê Nguyễn. Khi quay đầu, y đã chạy xa, nó vội vàng đập cánh đuổi theo.

"Lê Nguyễn, chờ ta với!" Chim sẻ gọi, "Ngươi chạy nhanh thế làm gì?"

Lê Nguyễn không thèm đáp, cũng không dừng lại.

Y dù sao cũng không phải hồ ly bình thường. Chạy nhanh đến mức chim sẻ dù dùng toàn lực cũng không đuổi kịp. Đến tận khi về gần đến cửa động, Lê Nguyễn mới dừng lại.

Chim sẻ bất ngờ không kịp phanh, đâm sầm xuống đất, lộn vài vòng, cuối cùng đâm thẳng vào một gốc cây khô.

Lê Nguyễn: "..."

Y nhìn nó, hỏi: "Ngươi theo ta làm gì?"

Chim sẻ rơi xuống đất, lông vũ đẹp đẽ trở nên rối bù, trên đầu còn vướng một nhánh cỏ khô.

Nó run rẩy vươn đôi chân nhỏ, giọng nói đầy ấm ức: "Ta... Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Lê Nguyễn không trả lời ngay, mà quay đầu nhìn về phía động phủ của mình.

Trước khi bị đánh về nguyên hình, y một lòng tu luyện, bỏ bê việc chăm sóc động phủ, để cây cỏ và dây leo mọc um tùm che kín cửa động, im ắng, không nghe thấy âm thanh nào vọng ra.

Y vội vã chạy về, hiển nhiên là vì phải chăm sóc phàm nhân y đang nuôi trong động phủ.

Kể từ ngày đưa hắn về, đã bốn năm ngày trôi qua. Phàm nhân không có khả năng phục hồi nhanh như yêu quái, đến giờ vẫn chưa thể đứng dậy đi lại. Lê Nguyễn biết chuyện này không thể gấp gáp, đành ngày ngày dọn thức ăn nước uống, chăm sóc chu đáo.

Nửa tháng đã chờ được, thêm vài ngày này cũng không đáng kể gì.

Y vốn không định để ý đến chim sẻ, nhưng trên đường nó cứ ríu rít gọi ầm ĩ, như hận không thể để cả thiên hạ đều biết. Lúc y ra khỏi động, phàm nhân còn đang ngủ, nhưng giờ không biết hắn đã tỉnh chưa. Nếu bị đánh thức thì phiền lắm.

Người bệnh cần ngủ nhiều, không thể để bị quấy rầy.

Thấy trong động không có động tĩnh, Lê Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn chim sẻ: "Ngươi có chuyện gì, nói đi."

Chim sẻ háo hức kêu lên: "Ta thấy người! Ở phía bên kia núi, rất nhiều người!"

....

Giang Thận thực ra đã tỉnh từ sớm.

Hắn vốn ngủ rất nông, nay lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, gần như ngay khi hồ ly nhỏ vừa cựa mình rời khỏi hang động vào buổi sáng, hắn đã bị đánh thức.

Tỉnh dậy, Giang Thận không để bản thân rảnh rỗi.

Hắn thay thuốc cho bản thân, sau đó dùng nước sạch, đơn giản rửa mặt chải đầu.

—Hồ ly nhỏ đó quả thực rất chu đáo. Biết trong hang động khó có nơi chứa nước, y tìm mấy gốc cây lớn, khoét rỗng để làm thành vài cái thùng gỗ thô sơ, mỗi ngày mang nước về cho hắn.

Các loại thảo dược y tìm được cũng rất hiệu quả. Những vết thương ngoài da của hắn lành lại nhanh chóng, chỗ nào nhẹ thì thậm chí không còn để lại vết tích. Đó là nhờ linh khí dồi dào trong Trường Minh Sơn, khiến cây cỏ hoa lá ở đây vượt xa thảo dược thông thường của nhân gian.

Nhưng nội thương thì không dễ dàng như vậy.

Hắn bị ngã từ trên vách núi xuống, gãy chân, tổn thương gân cốt. Nếu không có hai ba tháng nghỉ ngơi, rất khó để hoàn toàn hồi phục.

Giang Thận nhìn xuống chân phải của mình, đang được cố định thô sơ bằng cành cây và dây rừng, khẽ thở dài.

Với tình trạng này, không biết bao giờ hắn mới rời khỏi được Trường Minh Sơn.

Trong bó cành cây hồ ly nhỏ tìm được lần trước vẫn còn dư, Giang Thận rút ra một nhánh chắc chắn làm gậy chống. Hắn cầm lấy cây gậy, dùng tay và chân trái còn lành lặn để từ từ đứng dậy.

Một động tác đơn giản nhưng giờ đây lại tiêu tốn rất nhiều sức lực, khiến hắn mệt mỏi, sắc môi tái nhợt.

Bị thương nặng thì vốn không nên di chuyển nhiều. Nhưng nếu cứ nằm bất động mười ngày nửa tháng, dù sau này có khỏi, cơ thể hắn e rằng cũng sẽ trở nên vô dụng.

Giang Thận gánh trên vai trọng trách lớn lao, hắn không cho phép mình sa sút như vậy. Đã nằm đây vài ngày, nên bắt đầu thử cử động cơ thể.

Dù vậy, hắn hiểu rõ hoạt động cũng cần chừng mực. Ở biên ải, hắn đã từng chứng kiến nhiều chiến sĩ vì không dưỡng thương cẩn thận mà vĩnh viễn không thể hồi phục như cũ.

Đó không phải kết cục hắn muốn.

Hắn cẩn thận tựa vào cây gậy, từ từ cử động vết thương, sau đó bắt đầu tập đi từng chút một. Hang động không lớn, nhưng chỉ đi từ trong hang ra đến tảng đá lớn gần cửa, hắn cũng mất rất nhiều thời gian.

Hắn ngồi xuống trên tảng đá.

Ngày đầu tiên tỉnh lại, hồ ly nhỏ đã trốn sau tảng đá này, nhưng lại để lộ cái đuôi, bị hắn phát hiện ngay lập tức.

Đúng là ngốc nghếch.

Nhớ lại dáng vẻ của hồ ly nhỏ, khóe môi tái nhợt của Giang Thận khẽ cong lên. Những ngày qua, nhờ có nó mà hắn mới sống sót, còn được chăm sóc cẩn thận thế này.

Có lẽ, những lời đồn đại rằng yêu quái hút tinh khí người để sống chỉ là những câu chuyện thổi phồng, không phải sự thật.

Trên đời này, cũng có những yêu quái tốt bụng như hồ ly nhỏ đó.

Đúng lúc Giang Thận nghỉ đủ rồi, định đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng người vọng vào từ bên ngoài hang.

Âm thanh không rõ ràng, nhưng mang lại một cảm giác rất quen thuộc.

Lông mày của hắn khẽ nhíu lại.

"Ngươi nói, phía bên kia núi có rất nhiều xác chết?" Lê Nguyễn kinh ngạc dựng thẳng tai, sau đó hạ giọng hỏi: "Không có người sống sao?"

"Không có." chim sẻ lắc đầu, đáp: "Những người đó chắc chắn đã nằm đó mấy ngày rồi. Mấy ngày trước tuyết rơi, họ bị tuyết phủ kín, hôm nay tuyết tan ta mới phát hiện ra."

Lê Nguyễn "Ồ" một tiếng, tai cụp xuống.

Lúc đầu, khi nghe sơn tước nói trong núi có phàm nhân khác, y còn thấy vui mừng. Dù gì y cũng chỉ cần một phàm nhân làm lô đỉnh để song tu. Phàm nhân trong hang không biết bao giờ mới hồi phục được, nếu có thêm vài người mới thì thật là tuyệt.

Vậy mà tất cả đều đã chết rồi.

"Nhưng đây cũng là chuyện tốt mà." Chim sẻ nhảy lên một gốc cây khô gần đó, dùng cánh vỗ vai Lê Nguyễn, an ủi: "Trường Minh Sơn đã bao năm không có bóng dáng con người, giờ chứng tỏ có người từng vào đây. Sau này nhất định sẽ tìm được người sống."

"Người sống sao..." Lê Nguyễn lại quay đầu nhìn về phía động phủ.

Chim sẻ cũng nhìn theo, sau đó chú ý đến cái túi nhỏ trên cổ Ly Noãn, liền sáng tỏ: "Ngươi đã bắt được phàm nhân rồi sao?"

"Không phải bắt." Lê Nguyễn đáp, "Hắn tự rơi xuống ngoài cửa động của ta."

"Thảo nào dạo này ngươi không ra đường núi chờ nữa. Hóa ra..." Chim sẻ chớp chớp mắt, ngước đầu nhìn lên trời: "Hóa ra 'chờ đợi thiên mệnh' là như vậy, người từ trên trời rơi xuống thật."

Lê Nguyễn ôm túi nhỏ trước ngực, không nói gì.

"Thế tại sao ngươi lại không vui?" Chim sẻ tò mò hỏi, "Lẽ nào phàm nhân đó không chịu song tu với ngươi?"

"Hắn không biết ta giữ hắn lại là để song tu." Nhắc đến chuyện này, Lê Nguyễn thực sự cảm thấy phiền muộn, "Hơn nữa, hắn bị thương rất nặng, cái đó... e rằng không làm được."

"Vậy thì đúng là đáng lo thật." Chim sẻ thở dài.

Hai vật nhỏ, một hồ ly một chim, ngồi xổm cạnh nhau, đồng loạt không hẹn cùng thở dài.

"Đúng rồi, ta còn tìm thấy cái này."

Chim sẻ đột nhiên nhớ ra điều gì, cúi đầu tìm kiếm dưới lớp lông dày nhất trên cánh, một lúc sau lôi ra một mảnh sắt mỏng.

Mảnh sắt nhỏ chỉ bằng ngón tay cái của người trưởng thành, rất mỏng và nhẹ, trên bề mặt khắc một vài hoa văn kỳ lạ mà cả hai đều không hiểu. Một đầu của mảnh sắt buộc một sợi dây đỏ đơn giản.

Chim sẻ đặt mảnh sắt xuống trước mặt Ly Noãn: "Sợ ngươi không tin ta, ta đã đặc biệt giật thứ này từ trên cổ một trong những người đó xuống. Nhưng..." Nó dường như rất vui vẻ, đuôi vểnh lên cao: "Ngươi hoàn toàn không nghi ngờ ta nhỉ."

Lê Nguyễn không hiểu tại sao chim sẻ lại vui như vậy.

"Vì ngươi không thể lừa được ta mà." Y nói, "Nếu muốn lừa ta, ngươi nên nói rằng phía bên kia núi có rất nhiều người sống, chứ không phải là xác chết."

Một đống xác chết căn bản không khiến y bận tâm, nên cũng không có khả năng bị lừa.

Lê Nguyễn giải thích rất nghiêm túc, nhưng chim sẻ rõ ràng không quan tâm. Nó nhảy nhót vui vẻ quanh y, thậm chí còn cất tiếng hát líu lo.

Lê Nguyễn thực sự không hiểu nổi loài chim.

Dù sao chim sẻ này mới khai linh trí được hơn hai mươi năm, theo tuổi đời của yêu mà nói, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Không cần phải so đo với nó.

Lê Nguyễn không để ý đến chim ngốc nữa, cúi đầu dùng móng vuốt nghịch mảnh sắt trước mặt.

"Cái này là thứ gì đây..."

"Ta biết đó là gì."

Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên từ phía sau, làm Lê Nguyễn giật mình đến mức lông đuôi xù hết cả lên. Chim sẻ cũng bị dọa, lập tức bay vút lên cành cây gần đó.

Một cành cây gậy từ trong hang thò ra, nhẹ nhàng vén những dây leo chắn ở cửa động.

Giang Thận xuất hiện, nhìn quả cầu lông xù vì hoảng hốt mà càng xù lên trông lớn hơn hẳn bình thường, mày giật giật: "Có thể cho ta xem thử không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro