Chương 3
Lê Nguyễn thật sự có chút ấm ức.
Đùi gà rừng vốn là phần ngon nhất, mềm nhất trên con gà, đến mức y còn chẳng nỡ ăn ngay, phải cố tình để lại cuối cùng. Vậy mà giờ phải chia một cái cho tên phàm nhân này, đã là nhịn đau mà cho đi. Nay lại phải đưa cả hai cái, làm sao y không đau lòng chứ?
Lê Nguyễn buồn đến mức đôi tai cụp xuống, quên cả việc phải giữ khoảng cách với người đàn ông kia.
Mà lý do y giữ khoảng cách hoàn toàn không giống như Giang Thận nghĩ—không phải sợ hắn, mà ngược lại, y lo sẽ làm hắn sợ . Phàm nhân này đã bị y dọa ngất một lần, nếu dọa thêm lần nữa, lỡ hắn chết luôn thì sao?
Lê Nguyễn quyết định làm mọi thứ từ từ. Trước tiên giữ khoảng cách, giả vờ mình chỉ là một con hồ ly bình thường.
Còn chuyện song tu, đợi đến khi cơ thể hắn hồi phục, hắn hoàn toàn chấp nhận y rồi mới tính tiếp cũng chưa muộn.
Lê Nguyễn tự thấy chẳng có hồ yêu nào trên đời này chu đáo như mình.
Nhưng người đàn ông kia dường như chẳng hề thấu hiểu nỗi khổ tâm của y.
Hắn chỉ nhìn y, nhìn nhìn một hồi, không nhịn được, phụt một cái bật cười thành tiếng.
Lê Nguyễn: "?"
Thật quá đáng nha!
Nỗi tủi thân của Lê Nguyễn lập tức bị gạt sang một bên. Y bực mình quét nhẹ cái đuôi xù. Nếu không phải nghĩ đến việc phàm nhân này còn đang bị thương, y đã vung móng đánh cho hắn một trận rồi.
Tiếng cười nhẹ làm kéo theo cơn đau âm ỉ ở ngực, Giang Thận ho khan mấy tiếng, sau khi điều hòa hơi thở mới dịu lại được.
Hắn cũng không cố ý, chỉ là... hồ ly nhỏ này thật sự quá đáng yêu.
Hình dáng của nó nhỏ hơn hẳn so với hồ ly bình thường, giống như trạng thái sơ sinh của loài hồ ly. Nhưng những con hồ ly thông thường ngoài núi không thể nào có màu lông rực rỡ, mềm mịn như nhung thế này. Đặc biệt, mỗi khi nó ngồi xổm cuộn tròn đuôi lại quanh người, trông chẳng khác nào một quả cầu lông xù.
Kèm theo biểu cảm linh hoạt đầy sống động kia, không thích mới lạ.
Nhìn một hồi, Giang Thận bỗng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng bàn tay. Hắn rất muốn đưa tay ra, sờ sờ một cái.
Đáng tiếc là hắn đang nằm nghiêng bên cạnh đống lửa, con cáo nhỏ thì ngồi bên tay trái hắn. Vì vết thương trên vai trái, cánh tay bên này hắn không thể nhấc lên.
Đành tạm thời bỏ qua ý nghĩ ấy.
Từ nhỏ, Giang Thận đã yêu thích những con vật nhỏ bé, lông xù như mèo, chó, chim. Khi còn thơ ấu, hắn từng tìm mọi cách nuôi dưỡng chúng trong tẩm cung của mình. Cũng vì vậy mà không ít lần bị phụ hoàng và mẫu hậu trách mắng vì mải chơi.
Thân là thái tử, hắn sinh ra đã mang gánh nặng và trách nhiệm lớn lao hơn người thường, cũng càng thân bất do kỷ. Về sau, khi phụ hoàng ra lệnh giết sạch những con vật hắn từng nuôi, hắn đã thề sẽ không bao giờ nuôi thêm bất kỳ con nào nữa.
Nhớ lại chuyện cũ, nụ cười trên môi Giang Thận cũng nhạt dần.
Lê Nguyễn cảm thấy phàm nhân quả thực khó hiểu.
Như bây giờ, y chẳng hiểu nổi vì sao đang êm đẹp, người nam nhân này lại tự nhiên lại buồn.
Y nghiêng đầu, vừa định mở miệng hỏi, lại sực nhớ ra kế hoạch giả vờ làm hồ ly bình thường của mình. Y nhanh chóng giơ một chân lên che miệng, cố nuốt ngược lời định nói trở lại.
Hành động này đối với một con hồ ly quả thực rất kỳ quặc. Nhưng Lê Nguyễn đã quen làm người suốt mấy trăm năm, giờ vừa bị đánh trở về nguyên hình, khó mà sửa được các thói quen.
Người đàn ông kia quả nhiên cũng chú ý đến động tác kỳ lạ này, ngẩng đầu nhìn về phía y.
Lê Nguyễn vội vàng giả vờ liếm móng vuốt, ánh mắt vô tội đối diện hắn, khẽ kêu một tiếng: "ngao... ô?"
Tiếng kêu nhẹ nhàng, mềm mại, như có móc câu nhỏ, cào nhẹ trong lòng.
Nhưng y vẫn không thể lừa được Giang Thận.
Hành động linh hoạt, dáng vẻ như thể con người, khiến Giang Thận nhớ lại lúc hắn bất tỉnh dưới đáy vực, dường như từng nghe hồ ly này nói tiếng người. Chỉ là khi ấy hắn vừa rơi từ trên cao xuống, nằm trong tuyết quá lâu, ý thức mơ hồ. Giờ ngẫm lại, hắn không chắc đó là thực hay chỉ là một giấc mộng.
Giang Thận suy nghĩ một lát, cố ý hỏi: "Sao ngươi không nói nữa? Ngươi không phải biết nói sao?"
Hồ ly nhỏ chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác như không hiểu hắn đang nói gì.
Đúng là đóng kịch rất giống.
Giang Thận mím môi, không vội thử thêm.
Hồ ly nhỏ đã kéo hắn vào hang động, nhóm lửa sưởi ấm, còn chia thức ăn cho hắn. Từng ấy đủ để chứng minh rằng nó không có ý làm hại hắn.
Lần này Giang Thận bí mật lên kinh, nay đã xác minh bức mật hàm triệu hắn về kinh là giả. Trừ kẻ đứng sau màn, không ai biết hành tung của hắn. Do đó, khó có khả năng sẽ có người vào rừng cứu hắn. Hắn bị thương nặng, tiếp tục ẩn náu ở đây để dưỡng thương là lựa chọn tốt nhất.
Hồ ly nhỏ này không có ác ý, đối với Giang Thận mà nói, là một chuyện tốt không thể tốt hơn.
Còn về việc đây có phải là yêu quái hay không, hắn sớm muộn cũng sẽ tìm ra.
Giang Thận suy nghĩ xong, nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn nghiêng đầu nhìn hai chiếc đùi gà đặt bên tay mình, nói: "Cái này là đồ sống, ta không ăn được."
Lê Nguyễn: "?"
Phàm nhân phiền phức ghê.
Y sống trên núi tu luyện hàng trăm năm, gần như không giao tiếp với con người. Nhưng nhớ lại, hình như y từng nghe nói phàm nhân thích nấu chín đồ ăn, rất ít khi ăn sống. Nhưng thịt nấu chín thì chẳng phải sẽ khô xác, làm sao ngon bằng đồ tươi?
Không thể hiểu nổi.
Lê Nguyễn nhìn hắn chằm chằm.
Đã gầy đến thế này còn kén chọn. Phàm nhân đúng là khó nuôi.
Nhưng không còn cách nào khác, y đợi nửa tháng chỉ đợi được mỗi một người phàm, không thể để hắn chết đói được. Lê Nguyễn thầm rủa trong lòng một câu "lãng phí của trời", cúi đầu ngậm lấy đùi gà, định ném vào lửa nướng giúp hắn.
Vừa ngậm lên, đã nghe thấy người kia nói: "Khoan đã."
"Ngươi định nướng thế này à?"
Tai Lê Nguyễnn khẽ giật. Không thế thì còn sao nữa?
Chẳng lẽ muốn một con cáo giúp hắn lột da, róc xương, rồi xào lên à?
Thật sự làm khó hồ ly quá rồi.
Người nam nhân thở dài: "Thôi để ta tự làm, ngươi giúp ta kiếm vài cành cây về được không, phải loại chắc chắn ấy."
Lê Nguyễn nheo mắt lại.
Chỉ với ánh mắt, hồ ly nhỏ đã thành công truyền đạt một câu: "Ngươi? Với bộ dạng thế này?"
Có lẽ ngôn ngữ cơ thể của hồ ly nhỏ quá sống động, đến mức Giang Thận lập tức hiểu được ý y. Hắn dùng tay phải còn lành lặn để đỡ cơ thể, chậm rãi ngồi dậy từ lớp cỏ khô. Giang Thận từ nhỏ đã luyện võ, dù thương tích làm hạn chế hành động, hắn vẫn không đến mức hoàn toàn bất lực.
Dù vậy, động tác đơn giản này vẫn khiến trán hắn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn thở nhẹ ra, đưa tay về phía con cáo nhỏ: "Đưa cho ta đi."
Lê Nguyễn nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng chịu để đùi gà xuống tay hắn, sau đó quay đầu chạy ra khỏi hang.
Giang Thận nhìn bóng dáng đỏ rực khuất dần nơi cửa hang, lắng nghe tiếng củi nổ lách tách trong đống lửa, bất giác lắc đầu, cười khẽ: "Lúc thì hiểu người nói, lúc thì giả vờ ngốc nghếch... Đúng là hồ ly ngốc."
Không lâu sau, hồ ly nhỏ trở lại với một bó cành cây.
Nghe lời Giang Thận, y đi tìm những cành cây to bằng hai ngón tay, chắc chắn. Y còn dùng dây leo rừng buộc lại thành một bó lớn.
Đặc biệt, giữa những cành cây ấy, còn kẹp một loại cỏ mà Giang Thận chưa từng thấy.
"Cái này là..." Hắn nhặt lên, đưa lên mũi ngửi thử, "Thuốc sao?"
Hồ ly nhỏ gật đầu, ngực ưỡn thẳng, đôi tai xù dựng lên, bộ dạng tràn đầy tự hào.
Y đắc ý đến mức trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Giang Thận đã uống đan dược, nhưng những vết thương ngoài da của hắn vẫn cần được xử lý, nhất là vết thương trên vai, vẫn còn rỉ máu. Lê Nguyễn vốn dĩ cũng định đợi ăn xong sẽ ra ngoài tìm thuốc.
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của hồ ly nhỏ, Giang Thận không nhịn được bật cười: "Lợi hại ghê."
Lợi hại đến mức này, mà nói không phải yêu quái, đến trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Giang Thận không vội xử lý vết thương mà đưa hai cái đùi gà đã nhặt sạch lông cho hồ ly nhỏ, ý bảo y mang ra suối rửa sạch rồi mới nướng.
Sau khi hồ ly nhỏ rửa thịt, Giang Thận đã chuẩn bị xong đống lửa. Những cành cây Lê Nguyễn mang về được dùng làm que xiên gà. Giang Thận tuy là Thái Tử, nhưng phải loại công tử bột duỗi tay cơm đưa tận miệng. Năm 16, hắn tự thỉnh dẫn binh đến biên ải, hai năm cùng các chiến sĩ sóng vai, chút chuyện này không làm khó được hắn. Ngay cả chuyện băng bó cũng vậy.
Cùng lúc đó, Lê Nguyễn chạy ra ngoài thêm vài chuyến. từ ngọn cây thu được tuyết sạch, lại dùng lá cây gói lấy tuyết, kéo về hang động. Tuyết tan chảy sẽ thành nước sạch dùng để rửa vết thương.
Sau khi hoàn tất, y ngồi xổm bên cạnh đống lửa, nhìn nam nhân xử lý vết thương.
Dường như vết thương rất đau, động tác của hắn chậm chạp, không quá khéo léo. Lê Nguyễn ngồi một lát, ánh mắt dần bị thu hút bởi đùi gà đang nướng.
Bởi vì... thơm quá!
Con gà này rất béo, dầu mỡ bị đốt nóng phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khắp hang động. Lê Nguyễn nhìn lớp mỡ chảy ra, rồi lại nhìn đùi gà dần chuyển màu vàng ruộm, không nhịn được nuốt nước miếng.
Nếu biết nướng thịt thơm thế này, y đã giữ lại một cái cho mình.
Nhưng y là một hồ yêu có nguyên tắc. Những thứ đã cho đi thì không bao giờ đòi lại. Y liếc nhìn đùi gà, lại liếc nhìn nam nhân trước mặt, âm thầm nhấc chân đứng lên, lùi lại một bước.
Vẫn ngửi thấy mùi. Lùi thêm bước nữa.
Và lại thêm một bước nữa.
Khi Giang Thận băng bó xong vết thương, quay lại nhìn thì thấy con cáo nhỏ đã gần ra đến cửa hang, nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn đang chăm chăm nhìn đùi gà.
"Ngươi muốn ăn sao?" Giang Thận cố ý hỏi với giọng bâng quơ, trêu chọc y, "Nếu muốn, ngươi phải nói. Không nói sao ta biết được?"
Muốn lừa hồ ly, để bại lộ việc y nói tiếng người hả, y lại không ngốc, còn lâu mới trúng kế.
Lê Nguyễn nhìn hắn, kiên định lắc đầu.
Không muốn ăn. Một chút cũng không.
"Không ăn? Vậy thì được thôi..." Giang Thận ra vẻ tiếc nuối.
Phương pháp nướng gà này là do một lão binh ở biên ải dạy cho hắn. Đặt thịt ở khoảng cách vừa phải để nướng đều từ trong ra ngoài, bên ngoài cháy giòn, bên trong mềm mọng. Thịt gà béo ngậy, dù không có nhiều gia vị, cũng ngon đến khó cưỡng.
Giang Thận cầm lấy đùi gà, cắn một miếng. Thịt gà mềm mịn, ngọt thơm, hương vị bùng nổ trong khoang miệng.
Hang động không lớn, cửa hang bị cây cối che khuất nên ánh sáng khó lọt vào, khiến hắn không thể đoán được hiện tại là mấy giờ. Khi nãy vì đau đớn mà quên đi cơn đói, nhưng giờ đây, sau khi ăn một miếng, hắn mới nhận ra bụng mình đã đói cồn cào từ lâu.
Dẫu vậy, động tác của hắn vẫn ung dung, nhàn nhã, mỗi miếng ăn đều được nhai kỹ lưỡng, từng cử chỉ toát lên vẻ tao nhã, kỷ luật.
Vừa ăn, khoé mắt hắn vừa liếc nhìn hồ ly nhỏ ở đằng xa.
Hồ ly nhỏ vẫn ngồi yên tại chỗ.
Y lại cuộn mình thành một quả cầu lông xù, đôi tai cụp xuống, nhìn càng tròn trĩnh hơn. Đôi mắt trong veo chăm chú nhìn Giang Thận, không nói một lời, nhưng ánh mắt như chất chứa nỗi uất ức lớn lao.
Đặc biệt, mỗi khi Giang Thận cắn một miếng, đầu đuôi rũ xuống của y khẽ nhấc lên, sau đó lại uể oải buông thõng.
Nhìn cảnh đó, Giang Thận không khỏi cảm thấy bản thân tàn ác.
"..."
Hắn thở dài, không trêu y nữa: "Lại đây, cái này cho ngươi."
Hồ ly nhỏ chớp mắt, có vẻ như không dám tin.
Thấy y còn chần chừ, Giang Thận cầm cây xiên gà, cố tình nói: "Ta đếm đến ba, không lấy là ta ăn hết đấy. Một, hai..."
Hang động bỗng nổi lên một luồng gió nhẹ.
Hồ ly nhỏ lao đến bên hắn, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một tia chớp. Giang Thận chỉ cảm nhận được bộ lông mềm mại của y lướt qua mu bàn tay, đùi gà đã bị y ngậm lấy.
Như sợ hắn đổi ý, y lùi nửa bước, quay lưng về phía hắn, cúi đầu bắt đầu nhấm nháp đùi gà một cách ngon lành.
Lần này hồ ly nhỏ cách hắn rất gần.
Cái đuôi xù to như quả cầu bông của y khẽ phe phẩy phía sau lưng, đuôi chóp lướt qua, chỉ cách tay Giang Thận một chút.
Ngón tay của Giang Thận khẽ cử động, bị cảm giác thoáng qua ấy gợi lên chút ngứa ngáy trong lòng.
Dù là người không hề có hứng thú với động vật, nhưng khi có một sinh vật lông xù đáng yêu như thế ngồi ngay bên cạnh, khó ai có thể kiềm chế được ham muốn đưa tay ra chạm vào.
Ánh mắt Giang Thận hướng về phía đống lửa trước mặt, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn chờ đợi thời điểm thích hợp, bàn tay dần buông xuống. Chỉ một lát sau, đầu ngón tay hắn thực sự chạm phải một cảm giác mềm mại.
Như tơ lụa, mượt mà, mang theo chút mát lạnh, thoáng qua trong nháy mắt.
Là đuôi của hồ ly nhỏ vô tình quét qua tay hắn.
Có vẻ như vì đang quá tập trung vào đùi gà, hồ ly nhỏ hoàn toàn không nhận ra điều bất thường. Cái đuôi vẫn vui vẻ vẫy qua vẫy lại, như thể nó đang thỏa mãn vô cùng.
Giang Thận không bỏ lỡ cơ hội. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cuốn lấy một sợi lông trên đuôi, sau đó khép tay lại, khẽ véo nhẹ vào chóp đuôi bông xù.
Lần này, hồ ly nhỏ cuối cùng cũng nhận ra.
Y quay đầu lại, đôi mắt đỏ thẫm tròn xoe, đầy vẻ ngây ngô. Y chớp chớp mắt, dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Giang Thận rụt tay lại, nét mặt không đổi: "Không có gì, ngươi cứ ăn tiếp đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro