Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Diệp truy phu kí chương 4

Manh mối nan truy ( nhất )

               Một cái buổi sáng trôi qua, ngay cả bóng dáng của Phó Hồng Tuyết cũng không nhìn thấy, đừng nói là tìm. Diệp Khai ảo não buồn bực đá văng hòn đá dưới chân hắn, trong nháy mắt miệng vết thương bên hông liền truyền đến cơn đau, hắn nhịn không được mà xoa nhẹ một chút, trong miệng lẩm bẩm: “Phó Hồng Tuyết chết tiệt, ta không bao giờ… đi theo huynh nữa !”

             "Ngươi đang nói cái gì?" Phó hồng tuyết tựa tiếu phi tiếu theo từ phía sau hắn đi ra.

             Diệp Khai bị dọa đến nhảy dựng lên: “Uy, Phó Hồng Tuyết huynh muốn làm gì vậy, dọa chết người đó!”

             Phó Hồng Tuyết bước đến gần, “Thế nào, miệng vết thương khá hơn chưa?”

            Diệp Khai tức giận nói, “Huynh để cho ta chém huynh mấy đao thử xem, mới qua một buổi tối có thể nhanh khỏi vậy sao.” Nói xong, hắn trộm liếc nhìn Phó Hồng Tuyết vài lần, vừa thở dài cảm thán không biết đến bao giờ hắn mới có thể trước mặt người này mà nói ra tất cả chân tướng sự việc.

            “Tốt lắm! Diệp Khai ngu ngốc, đừng làm rộn.” Phó Hồng Tuyết nói, “Còn có ngươi tốt nhất nên quay về tìm Nam Cung Linh, nếu ngươi không muốn lại bị Khổng Tước sơn trang đuổi giết.”

             Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết lướt qua hắn, lại bắt đầu đi về phía trước, hắn liền vội vàng chạy theo: “Này, Phó Hồng Tuyết đến lúc đó huynh nên cứu ta, dù sao cũng bởi vì huynh tôi mới làm như vậy thôi… Uy, này, này, Phó Hồng Tuyết huynh đừng đi nhanh như vậy a!”

            Trong ánh mắt Phó Hồng Tuyết thoáng tia dao động: “… Diệp Khai…”

           “Ân?”

           “Chờ ta báo thù xong, chúng ta cùng nhau…” Phó Hồng Tuyết ánh mắt nhu hòa, vừa định nói tiếp nữa câu sau, khóe mắt dư quang liền nhìn đến Lạc Thiếu Tân cùng võ lâm quần hùng không biết từ nơi nào xông ra.              

             Phó Hồng Tuyết trên mặt không gợn chút sợ hãi, sát khí sớm bao trùm mọi ngóc ngách.

            Phó Hồng Tuyết khó chịu, người trong võ lâm khó chịu, nhưng người khó chịu nhất tuyệt đối là Diệp Khai, rõ ràng hắn đã chuẩn bị thật tốt chăm chú lắng nghe Phó Hồng Tuyết nói xong câu kia, sau đó chính mình cùng hắn thuận lý thành chương mà nói ra, như vậy cũng liền thuận lý thành chương hai người có thể vui vẻ mà cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc, thật là tốt biết bao nhiêu!

            Một lũ võ lâm nhân sĩ chết tiệt a! Sớm không tới trễ không tới lại cố tình đến đúng lúc này!

             Ánh mắt Diệp Khai nhìn đến đám người kia pha lẫn trong đó nhiều nhất vẫn là… Ai oán…

            “Phó Hồng Tuyết! Lần này ta nhất định phải lấy đầu ngươi đến bái tế trước mộ phần của cha mẹ ta!” Ánh mắt Lạc Thiếu Tân trước sau như một mang oán hận.

            Diệp Khai bởi vì tâm tình cực độ buồn bực, cho nên trước khi Phó Hồng Tuyết mở miệng hắn liền cướp lời nói trước, “Muốn đầu của Phó Hồng Tuyết, ngươi đã hỏi qua ý của ta chưa?”

          “Diệp đại hiệp?” Lạc Thiếu Tân dừng một lúc, nhưng rồi lập tức nói tiếp, “Diệp đại hiệp tốt nhất là không nên cùng đại ma đầu Phó Hồng Tuyết này ở chung một chỗ!”

            “Đúng vậy, Diệp đại hiệp, rời xa Phó Hồng Tuyết, quay đầu là bờ a!” Liễu Nhân sư thái, Quả Giới phương trượng ở một bên phụ họa theo.

            “Uy, này, này, các người nói đủ chưa vậy? Phó Hồng Tuyết là ai chỉ cần mình ta biết là tốt rồi, các ngươi lắm miệng nhiều lời làm cái gì?” Diệp Khai ở một bên nhịn không nổi mà mặt nhăn mày khẩn. Những người này cứ giống như ruồi bọ, mỗi ngày không đến truy bắt Phó Hồng Tuyết liền chịu không nổi hay sao, Diệp Khai liền cảm thấy một trận buồn bực.

              Phó Hồng Tuyết mặt mày vui vẻ khóe môi không tự giác hơi hơi cong lên.

             “Diệp đại hiệp…” Quả Giới phương trượng than tiếc, “Vậy đừng trách võ lâm đồng đạo không khách khí.”

              “Ngươi đừng khách khí.” Diệp Khai chọn mị, hắc hắc cười.

               Phó Hồng Tuyết nhìn xem bộ dạng Diệp Khai lúc này, nhịn không được cất tiếng nói: “Diệp Khai, thắt lưng của ngươi không tốt. Muốn theo bọn họ đánh nhau, ngươi chịu được không?”

               Thắt lưng... Bị thương

              Võ lâm nhân sĩ ai nấy biểu tình trên mặt đều trở nên có chút bí hiểm, lập tức nhìn về phía Phó Diệp hai người, ánh mắt còn mang theo chút vi diệu cùng tìm tòi nghiên cứu.

             “Thắt lưng của Diệp đại hiệp… Chính là do tối hôm qua gây thương tích sao?” có người gian nan mở miệng hỏi.

             “Đúng vậy a” Diệp Khai quyết đoán đáp, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đối phương đột nhiên thay đổi, hắn nghi hoặc cau mày nói: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

             (Vấn đề là nó nằm ở cái vấn đề a, ông nói gà bà nói vịt mà cũng ăn khớp ghê nhỉ….LoL)

               Sắc mặt Lạc Thiếu Tân cũng có chút không ổn: “Quả nhiên là như vậy… Diệp, Diệp đại hiệp, cư nhiên có thể trả lởi lưu loát như vậy, Diệp đại hiệp quả nhiên hào phóng.”          

              “Thói đời ngày sau a, thói đời ngày sau.” Liễu Nhân, Quả Giới đều là một bộ biểu tình thương tiếc không nói nên lời.

               “Uy… Này…” Diệp Khai khó hiểu nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, “Phó Hồng Tuyết, bọn… Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy?”

              “Không có việc gì, bọn hắn bệnh hết cả rồi.” Phó Hồng Tuyết đáp, cảm thấy không còn hưng trí như lúc trước nữa, “Diệp Khai, chúng ta đi thôi.”

               Diệp Khai không kịp phản ứng.

               Phó Hồng Tuyết nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn gọi: “Diệp Khai?”

               Diệp Khai ngây dại.

               Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ nói: “Diệp Khai, đừng ngẩn người như vậy.”

              Diệp Khai vẫn ngốc ra như trước, hiển nhiên là bị hành động vừa rồi của Phó Hồng Tuyết làm cho rung động thật lâu cũng chưa thể khôi phục lại.

              Phó Hồng Tuyết càng bất đắc dĩ, chốc lát sau liền loan hạ thắt lưng, tựa như đêm qua đem Diệp Khai ôm lên. Lần này không chỉ có Diệp Khai dại ra, mà ngay cả võ lâm đồng đạo cũng không kịp phản ứng. Thẳng đến lúc hai người bọn họ đã bay đi thật xa, võ lâm mọi người mới bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của bọn họ.

               Dù sao nghe đồn… Cùng chính mắt mình nhìn thấy, là có một đoạn chênh lệch rất lớn a.

              Dọc theo đường đi hai người yên lặng không nói gì.

             Thời điểm Diệp Khai kịp phản ứng lại, bọn họ đã đến Hiệp Khách sơn trang.

              Phó Hồng Tuyết đem Diệp Khai thả xuống, thấy hắn còn không có dấu hiệu muốn bước đi, liền thân thủ vươn tay nắm lấy cổ tay của đối phương, lôi kéo hắn cùng nhau đi vào: “Diệp Khai, đừng ngẩn người, mau cùng nhau đi vào.”

              “Uy, Ah, này này,… Đến đây.” Đáp lại hắn chính là thanh âm sung sướng của Diệp Khai.

             “Diệp Khai, ngươi a.” Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ áp chế khóe miệng không ngừng cong lên.

             Cứ như vậy, không sai. Câu nói kia, có thể lưu lại đến khi có cơ hội tốt nhất sẽ nói tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #diệp