Tiểu Diệp truy phu kí chương 3
Hồng tuyết nan truy ( tam )
“Ánh mắt ngươi bị mù phải không?” Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Đừng nói nữa.”
Diệp Khai thức thời ngậm miệng lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng băng bó vết thương cho hắn. Cơ hội như thế này không nhiều lắm, Diệp Khai trong lòng âm thầm hưởng thụ. Mỗi khi hắn hô “Đau” một tiếng, tốc độ băng bó của đối phương sẽ chậm lại một chút, sau đó động tác so với vừa rồi càng ôn nhu hơn vài phần.
Diệp Khai thầm nghĩ, nếu có thể đổi được thời khắc Phó Hồng Tuyết ôn nhu như thế, cho dù đau đến chết hắn cũng không hối hận.
“Tốt lắm,” lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết lộ ra nét tươi cười, “Hiện tại khá hơn chưa?”
“Sách, không nghĩ tới Phó Hồng Tuyết huynh sẽ giúp ta băng bó, thật không nghĩ tới a” Tuy rằng Diệp Khai có chút suy yếu, nhưng là vẫn có thể hắc hắc cười đến bộ dạng vô cùng vô lại, “Ôi, cơ hội khó cầu.”
Phó Hồng Tuyết mặt này cũng nhu hòa xuống, “Được rồi, ngươi nằm ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
“Hả? Huynh cứ như vậy mà đi sao?” Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết đứng lên, không chút do dự cất bước rời đi, nhịn không được kêu to, “Uy, này! Phó Hồng Tuyết!”
Phó Hồng Tuyết hơi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cũng không có dừng lại.
“Chiết tiệt!” Diệp Khai thấp giọng nguyền rủa một tiếng, chịu đựng đau nhức, cắn răng đuổi theo, “Uy, Phó Hồng Tuyết, chờ ta một chút! Huynh… Huynh bỏ lại một mình ta ở nơi này… Ta đang bị thương…!”
Thanh âm của Diệp Khai đột nhiên dừng lại.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng mà nhìn hắn, “Diệp Khai, ngươi không muốn sống nữa phải không?”
“Ta… Ta…” Diệp Khai co rụt cổ lại, nhỏ giọng nói, “Ta chỉ là muốn đi theo huynh mà thôi.”
Phó Hồng Tuyết chọn mi: “Đây là cách ngươi báo đáp ta đã băng bó vết thương cho ngươi sao…” Nói xong Phó Hồng Tuyết thân thủ nhẹ nhàng hướng miệng vết thương mà ấn vào.
(Sao giống Phó cũng dần dần có máu S rùi, động tác này mà thêm cái miệng cười gian nữa thì đúng là SM)
“Ngao--------------“ Diệp Khai nháy mắt thét lên.
“Đau quá đau… Đau chết mất.” Diệp Khai nước mắt lưng tròng than thở, “Đáng giận.”
“Ngươi đã đau như vậy, phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi đã như vậy rồi còn muốn đi theo ta sao?” Phó Hồng Tuyết từ trên cao nhìn xuống hắn.
Diệp Khai thầm nói trong lòng: “Còn không phải sợ huynh nóng vội xúc động, phải gặp phiền toái thì làm sao bây giờ, này này này, không có việc gì rồi, ta còn có thể đi ---- này Phó Hồng Tuyết huynh ấn… Ấn… Huynh còn ấn cái gì a! Đau chết rồi tên hỗn đản!”
“Vậy ngươi tính toán như thế nào theo ta?” Phó Hồng Tuyết nói.
“Liền như vậy theo a.” Diệp Khai nhanh nhẹn trả lời, “Bất quá------ây da ây da ta nói huynh đừng có ấn nữa!”
“Tùy ngươi.” Phó Hồng Tuyết nhấc chân bước đi, ở ngoài mặt hừ lạnh, nhưng trong lòng lại yên lặng vãnh tai nghe, vẫn là nghe tiếng gió hay vẫn là nghe tiếng Diệp Khai hút lương khí.
Cứ như vậy nghe một hồi, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc chịu không nổi, vùa quay đầu lại, yên lặng nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai từng bước lui về phía sau.
Phó Hồng Tuyết tiến về phía trước một bước, Diệp Khai lại lui về phía sau một bước, tiến một bước lui một bước, tiến lui tiến lui vài bận. “Diệp Khai ngươi đứng lại!” Phó Hồng Tuyết rốt cuộc bùng nổ quát lớn.
“Đứng lại.” Diệp Khai vô tội mà ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết mím môi, ba bước chỉ còn hai bước mà đi tới, loan hạ thắt lưng, đem Diệp Khai ôm vào trong lòng, Không đợi Diệp Khai kịp phản ứng liền xuất xử khinh công sưu sưu sưu bay đi.
Diệp Khai biết cơ hội này chính là ngàn năm một thuở, mặc dù buồn ngủ đến nhân thần cộng phẫn, lại bởi vì mất máu quá nhiều, mấy cái bánh bao kia vì để dành cho Phó Hồng Tuyết mà chính mình không được ăn, cho nên sau khi Diệp Khai cố gắng kiên trì hơn nữa canh giờ, rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Phó Hồng Tuyết không tiếng động nở nụ cười, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên nơi thái dương của Diệp Khai một nụ hôn.
Khi Diệp Khai tỉnh lại, nhìn thấy đối diện chính là khuôn mặt của Nam Cung Linh.
“Linh nhi?” Diệp Khai mở miệng, đưa tay lên nhu nhu đầu của mình, thật sự là vẫn còn có chút đau a.
Nam Cung Linh vui mừng vừa định lên tiếng hỏi, ai ngờ bị Diệp Khai cướp lời trước: “Phó Hồng Tuyết đâu?”
Nam Cung Linh bĩu môi: “Sai khi hắn đưa huynh trở về, hắn liền rời đi. Diệp đại ca, các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào vậy? Nói huynh đệ, cũng không phải huynh đệ, nói bằng hữu, nhưng là các ngươi cũng sẽ có thời điểm đối đầu động đến đao kiếm, muội cứ mãi không rõ, Phó đại ca cùng Diệp đại ca huynh, rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Bằng hữu.” Diệp Khai cố gắng ngồi dậy, không quan tâm đến ánh mắt của Nam Cung Linh liền xuống giường, “Ta phải đi tìm hắn, không có ta ở bên cạnh, lỡ như hắn lại gây ra chuyện gì không tốt, võ lâm thế lực vốn đã cùng hắn bất cộng đái thiên.”
“Diệp đại ca!” Nam Cung Linh kinh hô một tiếng, vọt tới trước mặt Diệp Khai dang ra hai tay ngăn cản hắn, “Diệp đại ca, không được đi, huynh còn rất yếu, quay lại giường nằm nghỉ một chút được không, huynh nghe lời Linh nhi một lần được không?”
“Không được, chuyện quan trọng, Linh nhi, muội tránh ra.” Diệp Khai không chút suy nghĩ liền tránh khỏi vòng tay của nàng mà bước đi.
“Diệp đại ca!” Nam Cung Linh nước mắt không kiềm được mà từ từ chảy xuống, “Vì cái gì… Vì cái gì Diệp đại ca huynh lại đối xử với Linh nhi như vậy? Linh nhi đã làm sai chuyện gì sao…”
Diệp Khai dừng lại, “Không, Linh nhi không có làm sai điều gì hết, người sai chính là ta, Diệp đại ca của muội, chuyện gì cũng đều làm sai đến rối tinh rối mù.”
“Diệp đại ca… Huynh đừng đi được không?” Nam Cung Linh chạy tới, từ phía sau lưng ôm lấy Diệp Khai. Nước mắt rơi xuống tích lại trên y phục của Diệp Khai, một mãnh ướt đẫm.
“Linh nhi,” Diệp Khai thản nhiên mở miệng nói, đồng thời lấy tay nhẹ nhàng mà gỡ ra cánh tay Nam Cung Linh, “Ta phải đi, Linh nhi, xin lỗi muội”
Không biết có phải vì lời nói của Diệp Khai đối với Nam Cung Linh quá mức quyết tuyệt, mà hiện tại Nam Cung Linh lại trở nên dại ra, không có bât kì phản ứng nào. Diệp Khai hít sâu một hơi, xuất xử khinh công bay ra ngoài.
Không có quay đầu lại nhìn xem Nam Cung Linh dù chỉ một lần.
Nam Cung Linh nước mắt càng rơi càng thương tâm: “Diệp đại ca, huynh còn nói huynh cùng với Phó đại ca là bằng hữu… Chính là, Phó đại ca ở trong lòng huynh mà nói, so với muội còn quan trọng hơn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro