Tiểu Diệp truy phu kí chương 2
Hồng tuyết nan truy ( nhị )
Vân Thiên đỉnh vào ban đêm thật quỷ dị, hơn nữa thủ vệ sâm nghiêm, muốn từ nơi này tìm hiểu được bất kì tin tức gì, hiển nhiên là không có khả năng rồi, cho nên vào lúc Phó Hồng Tuyết đứng dậy chuẩn bị tiến vào, liền bị Diệp Khai nắm tay áo hắn kéo lại.
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại, trên mặt nhìn không ra một chút biểu tình gì.
Diệp Khai biết, đây là bất mãn, cho nên hắn vội vàng nói: “Vân Thiên đỉnh còn nhiều điều chúng ta chưa biết, như vậy đường đột tiến vào quá nguy hiểm, Hồng Tuyết, ta cảm thấy huynh làm như vậy không phải là cách hay.”
“Nếu ngươi sợ, ngươi có thể đi.” Phó Hồng Tuyết thản nhiên nói.
“Đây không phải vấn đề là sợ hay không sợ,”Diệp Khai sách một tiếng, khẽ nhíu mày, “Huynh biết Công Tử Vũ võ công cao cường, nhưng là huynh có biết võ công của hắn chiêu thức ra sao không? Nếu như đã không biết, đi cũng chỉ có thể uổng công vô ích, ta biết huynh có thể an toàn trở ra, nhưng là sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên ta khuyên huynh nên suy nghĩ kỹ càng a.”
“…” Phó Hồng Tuyết nhìn mặt của hắn, không nói được một lời.
Diệp Khai lại tiếp tục nói: “Ta biết huynh nóng lòng muốn báo thù, nhưng chuyện này cũng không thể vội vàng trong một sớm một chiều, chúng ta phải từ từ, huynh hiểu không?”
“Ta chỉ có báo thù, trừ bỏ báo thù, sinh mệnh này của ta cũng không còn chuyện gì đáng giá để làm nữa.” Phó Hồng Tuyết từng chữ từng chữ nói xong, không đợi Diệp Khai phản ứng, liền xuất sử khinh công hướng về phía Vẫn Thiên đỉnh bay đi.
Diệp Khai ảo não tựa vào thân cây.
Nhưng là hắn vẫn đi theo, trừ hắn ra, còn ai sẽ lo lắng cho sinh mệnh an nguy của người kia nữa chứ!
Vân Thiên đỉnh quả nhiên thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả đại điện bọn họ còn chưa kịp tiến vào, đã bị Lãnh Nguyệt cùng Lưu Tinh phát hiện.
“Phó Hồng Tuyết, lại là ngươi!” Lưu Tinh hét lớn một tiếng, giơ lên thanh kiếm trong tay hướng về phía Phó Hồng Tuyết mà đâm tới, Diệp Khai khiêu mi một cái, đánh khai một kiếm của Lưu Tinh.
“Diệp Khai, ta không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Phó Hồng Tuyết thành thạo né tránh chiêu thức tấn công của Lãnh Nguyệt, thuận tay cho Lưu Tinh một đao.
Diệp Khai quyệt miệng, ủy khuất nói: “Này này, đây là ta thật tâm lo lắng cho huynh, tại sao huynh lại nói như vậy.”
Tiếp theo lại tặng cho Lưu Tinh mấy đao nữa, đao phong mãnh liệt quất qua trong bóng đêm.
Phó Hồng Tuyết không có phản ứng trước những gì hắn nói, Diệp Khai lại tiếp tục huyên thuyên: “Phó Hồng Tuyết ta nói, chờ chúng ta ra khỏi Vân Thiên đỉnh, huynh nhất định phải đi theo ta nếm thử bánh bao đi, bánh bao kia ngon lắm, chắc chắn huynh sẽ rất thích…”
Nói xong trên mặt hắn lại xuất hiện chiêu bài mỉm cười.
Lãnh Nguyệt cùng Lưu Tinh đối nhau liếc mắt một cái, cũng không nói gì thêm.
Nếu không phải Diệp Khai trúng ám khí của Yến Nam Phi, bọn họ thật sự đã có thể ở Vân Thiên đỉnh tìm ra được chút manh mối người ám sát Dương Thường Phong năm đó, nhưng thật đáng tiếc, Diệp Khai lại trúng ám toán.
Khi đó, Diệp Khai bọn họ đang cùng Lưu Tinh Lãnh Nguyệt giao chiến kịch liệt, nhưng không ngờ Yến Nam Phi nấp trong bóng tối bắn ra ám khí hướng về Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai vì đẩy Phó Hồng Tuyết ra, ngược lại chính mình trúng lợi khí.
Phó Hồng Tuyết cũng không dám ham chiến, vội vàng đem Diệp Khai khiêng lên, phi thân rời khỏi Vân Thiên Đỉnh, lưu lại Lãnh Nguyệt cùng Lưu Tinh tức giận đấm ngực dậm chân đã bỏ lỡ mất một cơ hội giết chết bọn họ.
“Khụ khụ Phó Hồng Tuyết, huynh bỏ ta xuống đi!” Diệp Khai nằm ở trên vai hắn, dao động qua lại, hết sức thống khổ.
"Diệp khai, đừng làm rộn." Phó hồng tuyết thẳng nhíu mày.
Diệp Khai cười hắc hắc, thật sự đã quên mất miệng vết thương đau đớn như thế nào: “Ai náo loạn? ! Phó Hồng Tuyết, tại sao huynh lại khẩn trương lo lắng cho ta như vậy? Lúc trước không phải chính huynh còn chém ta bị thương sao?”
"Diệp khai câm miệng." Cánh tay Phó Hồng Tuyết đỡ lấy Diệp Khai nhất thời nắm lại thật chặt.
“Ôi đau!” Diệp Khai mạnh hút một hơi lương khí, “Huynh đụng tới miệng vết thương, đau.”
Phó Hồng Tuyết mím môi, đem hắn thả xuống. Diệp Khai vốn tưởng rằng có thể được nghỉ ngơi một chút, ai ngờ Phó Hồng Tuyết lại đem hắn ôm lên! Ôm lên! Diệp Khai mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là không thể tin được.
“Như vậy thì sao?” Phó Hồng Tuyết nhìn khuôn mặt đỏ hồng của hắn, hỏi.
“Ân… Ân cũng không tệ lắm.” Diệp Khai còn muốn tiếp tục hắc hắc cười, nhưng vào thời khắc này, hắn ngược lại cười không nổi. Ở trong mắt Phó Hồng tuyết nhìn thấy trong tai nghe được, Diệp Khai là đang thẹn thùng.
Phó Hồng Tuyết tăng nhanh tốc độ khinh công, ánh mắt cố gắng không nhìn đến vết thương trên lưng Diệp Khai một màu đỏ tươi phá lệ chói mắt: “Ngươi… Ngươi đứa ngốc này.”
“Sao lại mắng ta? Phó Hồng Tuyết, ta nói cho huynh biết,” Diệp Khai dựa vào lòng ngực của Phó Hồng Tuyết cười nói, “Ta Diệp Khai làm chuyện gì khác đều có thể coi là ngốc, nhưng những chuyện ta giúp huynh làm thì sẽ không ngốc!”
Phó Hồng Tuyết cúi đầu nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hắn, cố gắng kéo khóe miệng của mình giương ra một độ cung khó có thể phát hiện.
“Hơn nữa, Phó Hồng Tuyết,” Diệp Khai vui rạo rực nói, “Lần sau chúng ta đến trước một phần của cha huynh kết bái đi, tốt xấu gì chúng ta cũng đồng sinh cộng tử, cùng nhau làm hảo huynh đệ tốt cùng vào sinh ra tử.”
“Không tốt.” Phó Hồng Tuyết nhíu mày, theo bản năng là hắn không muốn.
Diệp Khai nâng mắt, vừa vặn thấy được vẻ mặt của hắn, không khỏi có chút thất vọng. Nguyên lai hắn quả thật không thể chấp nhận mình, ngay cả kết bái cũng không muốn: “Được rồi được rồi, không kết bái, vậy làm bằng hữu cũng được rồi, dù sao có ta làm bằng hữu, huynh không phải chịu khổ nữa.”
Dứt lời, Diệp Khai cười cười đưa tay vỗ vỗ lên hai má của Phó Hồng Tuyết. Tuy rằng mặt ngoài Diệp Khai tỏ ra vô lại như vậy, nhưng trong lòng cũng đấu tranh tâm lý vài lần mới dám hạ dũng khí chạm vào mặt Phó Hồng Tuyết.
Nhưng Phó Hồng Tuyết từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ vẻ mặt đạm mạc, khiến cho hắn càng thất vọng.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn ủ rũ cúi đầu xuống, dường như có điều suy nghĩ.
Nhưng dường như bọn họ rõ ràng đã quá coi thường tâm cơ củng công lực của Yến Nam Phi, sắc mặt Diệp Khai càng ngày càng trắng bệch, máu chảy ra càng ngày càng nhiều, ý thức cũng càng ngày càng tan rã.
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ phải buông hắn xuống, để cho hắn dựa vào thân cây nghỉ ngơi một hồi. Đợi cho Diệp Khai hoàn hoàn ngồi vững vàng, Phó Hồng Tuyết mới giải khai đai lưng của Diệp Khai, sau đó là áo, tiếp theo là nội y, càng vào bên trong thì y phục nhiễm máu càng đỏ rực chói mắt, theo từng lớp y phục cởi ra, đôi mày Phó Hồng Tuyết càng ngày càng nhăn chặt lại.
(Thấy hết rồi nhé, lột đến như vậy coi như là sau này Phó phải chịu trách nhiệm đó)
Miệng vết thương trên lưng Diệp Khai căn bản không phải là thương tích do ám khí gây ra, mà là bị người khảm bị thương!
Trong mắt Phó Hồng Tuyết bắt đầu dâng lên cơn tức giận, hắn nhìn về phía Diệp Khai. Diệp Khai suy yếu mà cười nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là lúc đẩy huynh ra, vừa vặn bị kiếm của Lưu Tinh đâm tới, ta… Khi đó ta không chú ý, chỉ nghĩ đến phải đẩy huynh ra, bằng không, người bị thương hiện tại chính là huynh.”
“Chết tiệt, ngươi vẫn còn cười!” Bàn tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt thành nắm đấm. Trách không được thời điểm Diệp Khai đẩy chính mình ra cước bộ có chút lảo đảo, “Chính là… Ngươi không phải là loại người dễ dàng bị người khác đâm thương… Khi đó ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Khai mím môi, giống như đang do dự, hơn nữa ngày, hắn mới mở miệng: “Bởi vì khi đó trong mắt của ta, chỉ có thể nhìn đến một mình huynh.”
Trừ huynh ra, ta rốt cuộc không thể nhìn thấy bất cứ người nào khác, trừ huynh ra, ta sẽ không bao giờ… muốn nhìn đến bất luận kẽ nào.
(Nga, Tiểu Diệp thẳng thắng quá, bảo sao Phó không cảm động được, miệng lưỡi trơn tru.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro