Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Diệp truy phu kí chương 1

Tên truyện: Tiểu Diệp truy phu kí

Nhân vật: Phó Hồng Tuyết x Diệp Khai

Thể loại: hài, HE, phó diệp đồng nhân

Độ dài: 15 chương + 2 phiên ngoại

   Hồng Tuyết nan truy (nhất)

                Nhớ năm đó, trong chốn giang hồ, có một người mà ai ai cũng biết đó chính là truyền nhân đời thứ nhất của tiểu lý phi đao – Diệp Khai, từ sau khi hắn biết được hai mươi năm trước mẹ hắn đã đánh tráo hắn cùng với thiên hạ đệ nhất đao trong truyền thuyết – Phó Hồng Tuyết, hắn liền mỗi ngày đều sống trong dầu sôi lửa bỏng, nga không phải, mà là trong lòng tự trách…

               Ngày ngày, Diệp Khai lại lén lút đi theo phía sau Phó Hồng Tuyết, dự tính vào lúc Phó Hồng Tuyết gặp nguy hiểm sẽ ra tay giúp hắn một phen. Trên thực tế, những ngày này Phó Hồng Tuyết lại trôi qua thập phần khỏe mạnh cùng an toàn.

               Diệp khai thất vọng hít một hơi. 

               Phó Hồng Tuyết mím môi, đầu hơi hơi nghiêng một chút, nói: “Xuất hiện đi.”

              Thân thể Diệp Khai run lên.

               Hắn đã biết? Hẳn là không biết mới đúng chứ? Ai nha rốt cuộc hắn có biết hay không?   

              Suy nghĩ trong đầu Diệp Khai hiện tại đang lâm vào tình trạng thiên nhân giao chiến.          

              “Diệp Khai.” Phó Hồng Tuyết không kiên nhẫn lên tiếng gọi.

               Diệp Khai nhảy ra: “Đến đây!”

               Phó Hồng Tuyết nhìn đến đôi mắt sáng long lanh kia, nhất thời lại im lặng.

               Diệp Khai lên tiếng trước cướp lời: “Ta biết huynh muốn nói cái gì, huynh muốn nói Diệp Khai ngươi vì cái gì suốt ngày đi theo ta, nga còn có Diệp Khai ngươi đi theo ta đối với ngươi mà nói có lợi ích gì, còn có Diệp Khai ngươi đến tột cùng là vì lý do gì mà đi theo ta, ta chỉ có thể nói là không vì sao hết chỉ vì huynh là Phó Hồng Tuyết mà thôi.”

               ”Ngươi nói đủ chưa?” Phó Hồng Tuyết thở dài.

                “Còn nữa, nếu huynh có thể cùng với ta tán gẫu một hồi, ta tuyệt đối thật cao hứng nha.”  Diệp Khai còn thật sự vừa gật đầu vừa nói.

                Phó Hồng Tuyết cố gắng khống chế khóe miệng đang run rẩy, xoay người bước đi

             Chiếu theo tích cách của Diệp Khai mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà buông tha cho Phó Hồng Tuyết, cho nên hắn liền nhắm mắt theo đuôi thản nhiên mà đi theo phía sau Phó Hồng Tuyết.

              Phó Hồng Tuyết nghĩ đến nếu như Diệp Khai cứ yên lặng trầm mặc như vậy mà đi theo hắn, ngược lại hắn sẽ không cảm thấy khó chịu, chính là Diệp Khai là ai a, hắn là Diệp Khai, chính là một tiểu Ma Tước suốt ngày ríu ra ríu rít không ngừng.

            Sao Diệp Khai có thể làm được như những gì mà hắn mong muốn chứ.

           "Phó hồng tuyết, huynh thích ai a?"

             "..."

              "Phó hồng tuyết huynh thích người như thế nào a?"

             "..."

             “Phó Hồng Tuyết huynh nói xem cái cây kia có giống như một tiểu mỹ nhân bán che mặt mà ôm đàn tỳ bà không a?”

             "..."

             Phó Hồng Tuyết dừng bước lại, lẳng lặng cùng thản nhiên mà trừng mắt nhìn Diệp Khai.

             Diệp Khai co rụt cái cổ lại, “Phó Hồng Tuyết huynh bình tĩnh a!”

            Bình tĩnh, bình tĩnh cái quái quỷ gì!

            Trong lòng Phó Hồng Tuyết đã muốn cuồng nộ, lửa giận ngập trời, nhưng trên mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như băng: “Ngươi còn dám nói nhiều hơn hai tiếng, ngươi liền cút cho ta.”

            Diệp khai trầm ngâm nói: "Được"

            "..."

            Hiệp khách sơn trang

            “Nào đến đây, Tuyết nhi, sao hôm nay lại rãnh rỗi đến thăm Hướng thúc thúc vậy?” Hướng Ứng Thiên ân cần ấn Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Cuồng Đao bảo hắn châm trà.

             Nhưng là hắn không có nhìn đến Diệp Khai

            Điệp Khai đô miệng tỏ vẻ bất mãn, sau đó phóng tới đoạt lấy chén trà trên tay Cuồng Đao, một hơi uống cạn.      

            “Ngươi!” Cuồng Đao xuất quyền muốn đi giáo huấn Diệp Khai

            “Cuồng Đao!” Hướng Ứng Thiên sẵn giọng ý bảo Cuồng Đao không được hành động lỗ mãng, rồi lập tức nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, lại là một bộ tươi cười sáng lạn như hoa đào tháng ba, “Tuyết nhi, mấy ngày gần đây con luyện đao có tiến triển gì không?”

            “Có chút tiến bộ.” Phó Hồng Tuyết gật đầu, “Chỉ là không biết thương thế của Hướng thúc thúc như thế nào rồi?”

             Hướng Ứng Thiên ý cười càng thêm sâu sắc: “Ân, cũng khôi phục nhiều rồi.” Hắn lập tức nhìn về phía Diệp Khai, “Tuyết nhi, hiện giờ thấy con đã có được bằng hữu thâm giao, thúc thúc cũng mừng cho con.”

            "Vậy là tốt rồi." Phó hồng tuyết rũ xuống mi mắt.

              Đứng ở một bên bị xem như không khí, Diệp Khai trái nhìn xem phải nhìn xem, sau lại cười hì hì mà đối với Hướng Ứng Thiên nói: “Hướng minh chủ nơi này không tồi, khí thế huy hoàng a.”    

            “Không biết Diệp thiếu hiệp có điều chi chỉ giáo.” Hướng Ứng Thiên nhìn mắt Diệp Khai trong ánh còn mang theo một tia thăm dò.

             Diệp Khai giả vờ như không thấy đem ánh mắt mình dời đến trên người Phó Hồng Tuyết, “Ai, đáng tiếc gần đây giang hồ võ lâm không được yên bình a.”

           “Nga? Ngươi là nói đến người mặt quỷ kia?” Hướng Ứng Thiên mặt không đổi sắc nói.

           “Chính là việc này, ai cũng đều không có được một chút tin tức hữu dụng nào của người mặt quỷ kia.” Diệp Khai gật gật đầu như có điều suy nghĩ.

           Hướng Ứng Thiên chỉ là cười cười nhưng không có đáp lời.

           Rất nhanh, Phó Hồng Tuyết liền đứng dậy cáo từ. Làm người hầu số một của Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai hắn đương nhiên là cũng đứng dậy đi theo. Phó Hồng Tuyết đi được vài bước chợt dừng lại đi vài bước rồi dừng lại.

           Diệp khai vẻ mặt nghi hoặc, lại không thể nào không biết xấu hổ mà hỏi.

           Qua một hồi lâu, Diệp Khai rốt cuộc nhịn không được, lấy hết tinh thần vọt tới trước mặt Phó Hồng Tuyết, dang hai tay ra ngăn cản hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ủy khuất: “Phó Hồng Tuyết, huynh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

          Phó hồng tuyết khiêu mi nói: "Đây không phải là ta nên hỏi ngươi mới đúng sao?"

          Diệp Khai vừa mím môi lại vừa nhíu mày, tóm lại nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu: “Chính là ta muốn đi theo huynh a.”       

           "Đi theo ta cơm cũng không ăn."

          “Đâu nhất thiết là phải dùng cơm đâu,” Diệp Khai tự cho mình đúng liền theo đúng trình tự nói, “Có thể nói như vầy, đầu tiên là đi theo huynh, ta tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán, tiếp theo là, ta có thể giúp huynh, không để cho huynh có đôi khi thất hồn lạc phách bị người khác dánh lén cũng không biết, thứ ba là, có thể thõa mãn dục vọng của bản than ta.!”

           (Ta ngửi thấy mùi dấm chua đâu đây, có ai nhớ tiểu Phó thất hồn lạc phách bị người đánh lén không?)

          "Dục vọng?" Phó hồng tuyết chọn đúng từ mấu chốt mà hỏi.

         "Theo dõi."

           "..."

             Cuối cùng, diệp khai vẫn là bị một cước đá văng ra.

             Ngày hôm sau, diệp khai lại hưng trí bừng bừng vội vàng cầm vài cái bánh bao chạy đến: "Hồng tuyết!"

            Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng theo thói quen lách người, Diệp Khai liền chụp vào khoảng không. Hắn cũng không ngại, vẻ mặt nịnh nọt giơ lên bánh báo trong tay, cười hì hì nói: “Hồng Tuyết, đến ăn bánh bao đi, ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được đó.”  

           "Không cần." Phó Hồng Tuyết quay đầu bước đi

           “Này này này, Phó Hồng Tuyết, không ăn huynh sẽ đói bụng đó,” Diệp Khai vội vàng đuổi theo, miệng cứ ríu ra ríu rít như trước, “Đói sẽ choáng váng, hôn mê rồi làm sao ta khiêng huynh được, hơn nữa biết khiêng huynh đi đâu đây?”

           “… Ăn nói lung lung, ngươi đi đi.” Phó Hồng Tuyết cước bộ nhanh hơn.

            Diệp Khai đem đặc tính của da trâu đường phát huy đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, cản bản là mặc kệ đối phương là đánh là đá hay là mắng, hắn nhất quyết phải theo tới cùng. Tuy rằng Phó Hồng Tuyết không giống với hạng người sẽ ra tay đánh đá hay là mắng người.

          Tóm lại chính là một câu thôi, Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên nguyện đánh một bên nguyện chịu.

          (Sao nghe giống SM quá đi, tiểu Diệp có máu M hồi nào mà ta không biết vậy?)

           Diệp Khai vừa vui sướng vừa hài lòng đối với suy nghĩ của chính mình, chỉ cần tiếp tục như vậy, ba tháng năm tháng, rồi dần dần cũng sẽ có cảm tình thôi, một khi có cảm tình rồi thì chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn, thuận lý thành chương, Phó Hồng Tuyết rồi cũng sẽ là người của hắn. (= _=)

          Chậc chậc, hắn còn nhớ rõ ngày đó Hướng Ứng Thiên nói đem tượng băng này tặng cho chính mình. Tuy rằng lúc này hắn rất muốn ngay tại chỗ này đánh cổn một cái sau đó một bên đánh một bên khóc nói “Ta không đi ta không đi” nhưng việc này thật sứ quá mức kinh hãi đi, nếu muốn thu người này vào tay, vẫn cần có phương thức rõ ràng một chút, phải từ từ không nên nóng vội.

          “Được ta đi.” Nói xong, Diệp Khai cước bộ bước nhanh hơn, vòng quanh Phó Hồng Tuyết chạy vài vòng, “Xem, ta đi rồi nè.”

           "..."

           Cuối cùng, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai vẫn cùng nhau lén lút lên đến Vân Thiên đỉnh.         

           Diệp Khai có chút chua xót nhìn thoáng qua Phó Hồng Tuyết, đáy lòng thầm thở dài một hơi: “Huynh lại tới đây tìm Minh Nguyệt Tâm?”

           Phó hồng tuyết sửng sốt: "Ta đến điều tra manh mối."

            “Manh mối?” Diệp Khai trừng mắt nhìn, “Minh Nguyệt Tâm thật sự không phải là người tốt, huynh xem nàng cả ngày đều mặt y phục màu trắng thì sẽ biết…” (Có liên quan gì sao?)

           Phó hồng tuyết nói: "Ta không biết."

           "Hiện tại ta cho huynh biết."

           "Câm miệng."

           "..." Diệp khai thức thời mà dùng hai ngón trỏ đánh một cái dấu chéo đặt ở bên môi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #diệp