Tùng Ngọc (Thương Tiến Tửu)
Nguyên tác: Thương Tiến Tửu
Tác giả: Đường Tửu Khanh
Nhân vật:
Diêu Ôn Ngọc (tự Nguyên Trác)
Kiều Thiên Nhai (tự Tùng Nguyệt)
Bàn về cặp nhân vật phụ này có lẽ mỗi độc giả của "Thương tiến tửu" đều sẽ dùng hai chữ "tiếc nuối" để hình dung. Một cái kết dở dang cho một đoạn tình đẹp.
Đời này Nguyên Trác không nợ bất kì ai, chỉ nợ Tùng Nguyệt một tháng ba nơi núi Bồ Đề dưới tán cây Bồ Đề ấy...
Bàn về nhân vật có thể nói Nguyên Trác ngay từ đầu truyện đã được khắc họa với hình ảnh "ngọc thô chưa mài", y được cả thành Khuất Đô biết đến là vị "trích tiên" không vướng bụi trần. Y học cao, xuất thân danh sư nhưng lại không muốn ra làm quan. Y thích thanh đàm, thích luận thế sự chứ không luận chính sự. Còn Tùng Nguyệt thì ngược lại, hắn từ đầu truyện đã gắn với cái danh Cẩm y vệ làm tay sai cho triều chính, là cây đao trong tay kẻ khác. Hắn có thể nói là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với Nguyên Trác, tay vương máu, thân vướng bụi trần của thế gian, gia thế phức tạp và cũng không có gì gọi là trong sạch. Nhưng cây đao tắm máu ấy lại vương chút gì đó ẩn nhẫn của kẻ sĩ, hiểu nhân thế, biết đạo người. Hắn tự gọi mình như một kẻ "ly kinh phản đạo" nhưng liệu có đúng là vậy?
Từ hai con người tưởng như hoàn toàn không có chút điểm liên quan này lại bắt gặp nhau trên con đường tìm kiếm minh chủ cho chính mình.
Lúc chuẩn bị đến hồi kết của cặp nhân vật phụ này tác giả từng nói rằng Nguyên Trác đời này đã hoàn thành tâm nguyện của y cũng đã hoàn thành cả tâm nguyên của sư phụ y. Y không ra làm quan, không bị kéo vào vòng tranh đấu chốn quan trường nhưng y cũng đã là một trung thần đi theo phò tá cho vị minh chủ của chính mình, đưa minh chủ của y đến với đỉnh cao nhất của quyền lực. Từ đầu đến cuối Nguyên Trác vẫn luôn là Nguyên Trác, y vẫn là ngọc thô chưa mài dù rằng viên ngọc ấy còn lành lặn hay vỡ nứt, mãi luôn là vị trích tiên năm xưa...
Còn Tùng Nguyệt thì sao, có thể nói hắn đã thay đổi, thay đổi trong rất nhiều phương diện. Hắn học được sự trầm lặng, cũng tìm kiếm được cho bản thân một tri âm của cuộc đời. Đến cuối cùng, Ký Nhiên từng bảo hắn có Phật duyên nhưng hắn vẫn mãi không xuất gia. Hồng trần này có thể không còn Nguyên Trác nữa cũng chẳng có Tùng Nguyệt. Hắn không muốn buông bỏ hồng trần, hắn vẫn muốn thử chờ đợi. Đợi một tháng ba và tri âm của hắn...
"𝗗𝗶𝗲̂𝘂 𝗢̂𝗻 𝗡𝗴𝗼̣𝗰 𝗻𝗵𝗲̣ 𝗻𝗵𝗮̀𝗻𝗴 𝘃𝘂𝗼̂́𝘁 𝘁𝗼́𝗰 𝗞𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗧𝗵𝗶𝗲̂𝗻 𝗡𝗵𝗮𝗶, "𝗧𝗮 𝗰𝗼́ 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝘁𝗼̀𝗮 𝘃𝗶𝗲̣̂𝗻, 𝗯𝘂𝗼̂̉𝗶 𝘀𝗼̛́𝗺 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝗻𝗴𝗮̆́𝗺 𝗯𝗶̀𝗻𝗵 𝗺𝗶𝗻𝗵 𝗹𝗲̂𝗻, 𝘁𝗼̂́𝗶 𝘃𝗲̂̀ 𝗺𝗮̣̆𝘁 𝘁𝗿𝗼̛̀𝗶 𝗹𝗮̣̆𝗻, 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝘁𝗵𝗮̂́𝘆 đ𝗲̀𝗻 𝗿𝗮̣𝗻𝗴 𝘃𝗮̣𝗻 𝗻𝗵𝗮̀ 𝘁𝗵𝗮̀𝗻𝗵 𝗻𝗴𝗮̂𝗻 𝗵𝗮̀ 𝗼̛̉ 𝗞𝗵𝘂𝗮̂́𝘁 đ𝗼̂."" (𝘁𝗵𝗲𝗼 𝗯𝗮̉𝗻 𝗱𝗶̣𝗰𝗵 𝗰𝘂̉𝗮 𝗻𝗵𝗮̀ 𝗥𝗼𝘀𝗲𝘀𝘁𝗱)
Câu chuyện tình của Tùng Ngọc làm tôi liên tưởng đến câu nói: "sống sẽ trở về, chết sẽ tương tư", có thể nói chuyện tình giữa họ có chút gì đó xao động nhưng cái xao động ấy lại quá nhỏ để ta có thể cảm nhận. Tựa như mặt hồ phẳng lặng và im lìm bị một chiếc lá nhỏ phá vỡ, nhưng sự dao động ấy lại chẳng thay đổi bất kì điều gì. Sự rung động trong từng câu nói, từng hành động, từng cử chỉ tựa như bến bờ yên bình, lặng gió, lặng cả tâm tình.
Có lẽ mỗi người đọc Thương Tiến Tửu đều ít nhiều từng trải qua cái cảm giác dù biết trước kết quả nhưng vẫn là không cam lòng. Nhưng là không cam lòng vì điều gì chứ? Không cam lòng vì kẻ đã nhẫn tâm hạ độc Nguyên Trác ư? Nhưng nếu hắn không làm vậy thì liệu chúng ta có đau lòng vì Tùng Ngọc bây giờ không khi họ đã chẳng thể gặp nhau? Hay chúng ta trách tác giả tác giả đã để cho người duy nhất có khả năng cứu Nguyên Trác chết đi? Câu trả lời vẫn có lẽ là không bởi vì Nguyên Trác dù thế nào đi nữa vẫn là độc ngấm vào máu, có chăng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn của y. Sự không cam lòng ấy lại là cảm giác bức bối bởi số phận đã không đã đưa họ gặp nhau sớm hơn. Nó cũng có thể là vì đã định sẵn y với hắn là nghiệt duyên sao vẫn còn gặp gỡ, đã biết trước là sẽ chia tan nhưng vẫn luôn cam tâm tình nguyện...
Điều tàn nhẫn nhất của cặp đôi này đâu chỉ là cái kết buồn, nó còn là sự tiếc nuối vô hạn. Họ không gặp được nhau lần cuối. Đến cả câu chào tàm tạm mà Nguyên Trác cũng không đợi được Tùng Nguyệt trở về. Và cứ thế, từ lần lỡ hẹn chia tay ấy, Tùng Nguyệt vẫn luôn đợi y, đợi y cả cuộc đời.
Nguyên Trác cả đời nhất định đúng hẹn tháng ba với Tùng Nguyệt...
Có chăng là vì câu nói này mà hắn không xuất gia, xuất gia đồng nghĩa với việc buông bỏ hồng trần, buông bỏ cả Nguyên Trác và lời hẹn tháng ba ấy. Nguyên Trác mất đi, y được cả thiên hạ này thờ cúng, y có nhang đèn hưng thịnh nhưng y cũng chịu mãi cảnh côi cút chốn ấy. Thế nhân nhớ tới Nguyên Trác y phò tá minh chủ tọa trên Minh Đường nhưng chỉ một mình Kiều Thiên Nhai hắn nhớ đến lời hẹn tháng ba kia. Hắn xuất gia rồi ai nhớ đến đây, ai ngày ngày ngóng đợi đây, ai mãi níu giữ lời hứa ấy chứ.
""𝗡𝗲̂́𝘂 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉ đ𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝗴𝗮̣̆𝗽 𝗻𝗵𝗮𝘂 𝘀𝗼̛́𝗺 𝗵𝗼̛𝗻..." 𝗗𝗶𝗲̂𝘂 𝗢̂𝗻 𝗡𝗴𝗼̣𝗰 𝗱𝗼̃𝗶 𝗺𝗮̆́𝘁 𝘁𝗿𝗼̂𝗻𝗴 𝘃𝗲̂̀ 𝗼̂ 𝗰𝘂̛̉𝗮 𝘀𝗼̂̉, 𝗼̛̉ 𝗻𝗼̛𝗶 đ𝗼́ 𝘁𝗿𝗲𝗼 𝘁𝗿𝗮́𝗶 𝗰𝗮̂̀𝘂 𝗹𝘂̣𝗮 đ𝗲̂́𝗻 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝗰𝗵𝘂̛𝗮 𝗵𝗲̂̀ 𝘃𝘂̛́𝘁 đ𝗶, 𝘆 𝗺𝗶̉𝗺 𝗰𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗿𝗲̣̂𝘂 𝗿𝗮̃, 𝗱𝗶̣𝗰𝗵 𝗯𝗮̀𝗻 𝘁𝗮𝘆 đ𝗲𝗼 đ𝗼𝗮̣𝗻 𝗱𝗮̂𝘆 đ𝗼̉."
Đúng vậy, giá mà có thể gặp nhau sớm một chút, có thể nói với nhau nhiều một chút, có thể lừa hắn dạy y khúc đàn kia lâu hơn một chút, chỉ một chút thôi... thì tốt biết bao...
Kiều Thiên Nhai chờ mãi một lời hẹn ước tháng ba, Diêu Ôn Ngọc nhớ mãi khúc đàn mỗi tối đêm hôm. Y sẽ luôn ở mãi núi Bồ Đề ấy ngắm nhìn Khuất Đô thịnh vượng và đổi thay còn hắn sẽ đi khắp Đại Tĩnh để chứng kiến đất nước này hưng tịnh như thế nào. Hắn sẽ sống, sống thật tốt cho cả phần của y; cũng sẽ ngắm, ngắm thật kĩ đất nước hưng thịnh mà y lỡ mất, ngắm cho cả phần của y.
Bất luận thế gian này muốn đánh giá thế nào về y, y đều là vị trích tiên cưỡi lừa mà tới. Còn hắn sẽ mãi luôn là kẻ đứng sau đẩy xe cho y, âm thầm lặng lẽ đánh cho y nghe từng khúc đàn...
"𝗧𝗿𝗼̛̀𝗶 𝘅𝗮𝗻𝗵 𝗯𝗶𝗲̂𝗻 𝗯𝗶𝗲̂́𝗰, 𝘃𝗮̣𝗻 𝘃𝗮̣̂𝘁 𝘁𝗿𝗼𝗻𝗴 𝘁𝗿𝗲̉𝗼, 𝗰𝗵𝗮̆̉𝗻𝗴 𝘃𝘂̛𝗼̛𝗻𝗴 𝗯𝘂̣𝗶 𝘁𝗿𝗮̂̀𝗻."
Kiều Thiên Nhai và Diêu Ôn Ngọc đời này lỡ hẹn một lần nguyện dùng trăm năm sau đổi lấy một kiếp duyên gặp gỡ...
Có thể nói ở họ là một cái kết buồn cho câu chuyện đẹp. Chút tình miên man vượt lên trên hoàn cảnh, băng qua mọi rào cản, nó đến rất tự nhiên và ra đi cũng thư thản như thế. Chính điều đó tạo nên cho chúng ta sự day dứt cuộn trào nơi lồng ngực nhưng cũng là dư âm cứ vang lên mãi trong tâm hồn. Tùng Ngọc vẫn sẽ luôn là như thế, họ vẫn sống theo một cách rất riêng. Tùng Ngọc sẽ mãi mãi luôn ở đó, nơi dưới tán cây Bồ Đề chờ đợi nửa kia của trái tim. Hãy cứ luôn tin rằng và một tháng ba trời trong, mây biếc, y và hắn sẽ đáp lại lời hứa kia và tiếng đàn tri âm cứ thế vương mãi...
Hình ảnh: https://cocoa781.lofter.com/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro