Mở lời
Yêu một ai đó thì không sai. Nhưng ôm một hình bóng mà bạn biết không có kết quả thì bạn sai và sai rất nhiều. " Tình yêu " đó là thứ bạn gọi cái thứ ôm ấp mộng ảo đó sao? Nếu nói không quá thì tôi chỉ gọi nó là "Mộng ảo". Mộng ảo dài và bạn cũng trược ngã trong cái mộng họa mình tạo nên. Để bạn mất cả cái thời xuân mà đứa bạn hàng xóm có cả một hạnh phúc cho riêng mình để đứa bạn cũng bàn cùng thời điểm có ả gia tài nhờ sống đúng với thực tại. Còn bạn lại có gì? Không phủ nhận rằng ban có rất nhiều. Bạn có niềm vui, nụ cười trong ảo giác. Bạn có hạnh phúc nhưng chỉ một cơn gió cũng có thể mang nó đi khỏi bạn. Bạn có một thanh xuân để năm 30 bạn nhớ về nó thì chỉ hình dung ra làm khói hay đôi lúc là cơn mưa.
Tôi cũng yêu. Mãnh liệt đến điên dại. Tìm điểm dừng với điểm kết nhưng hụt vẫn khi biết thanh xuân tôi đã qua rồi và điểm dừng khúc kết là điểm khởi đầu. Âu đâu khi nhận ra thì chỉ biết mĩm cười trong vị giác mặn đắng.
Tình yêu của đứa trẻ với một anh chàng trưởng thành. Một bên với vòi vĩnh sự quan tâm chờ đợi những hồi âm tin nhắn zalo, Facebook, ... Thèm khác quan tam là vậy còn bên kia cần sự thấu hiểu vì họ đã trưởng thành họ ôm hoài bảo, công việc gia đình. Rồi chợt đứa trẻ con sau thất vọng của chờ đợi hồi âm rồi lớn lên và nghĩ nhiều hơn. Nhận ra tình yêu không hề vui. Quay quần, lặn mò tìm kiếm đến cuối cũng tìm được vẫn là cô đơn khi bên minh vẫn có người mà thiên hạ gọi " người yêu".
Tự hỏi có hạnh phúc không? Có vui vẽ không hay chỉ là đang ôm trong mình bụi xương rồng để chờ ngày nở hoa.
" Yêu là chết ở trong lòng một ít vì mấy khi yêu mà chắc được người yêu thương thật lòng"
Tiểu thụ Nguyên phong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro