Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Ngả bài ( canh hai )

Mộc Hàn Mặc ôm vòng eo mảnh khảnh của Oa Oa đến phòng làm việc, mới vừa uống hai ly cà phê, thư ký đi giày cao gót hướng hắn báo cáo "Giám đốc, Đồng tổng ở dưới lầu đại sảnh, yêu cầu gặp ngài cùng phu nhân." Thư ký cúi đầu, không dám tiếp ánh mắt thâm thúy u lãnh của Mộc Hàn Mặc.

Mộc Hàn Mặc ngồi ở trên ghế da lão bản màu đen, bưng lên cà phê trên bàn uống, đưa đến bên môi Oa Oa "Gọi hắn lên đây đi!" Ôn nhuận tiếng nói mang theo một chút hứng thú truyền vào trong tai thư ký "Dạ, giám đốc." Thư ký nói xong, khẽ gật đầu, lập tức xoay người ra khỏi phòng làm việc.

"Hắn tại sao tới tìm anh?" Oa Oa khẽ nhấp cà phê đưa đến bên miệng, tiếng nói non mềm thanh thúy lượn lờ bên tai Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc tự nhiên hiểu ' hắn ' chỉ là ai, tiếng nói tràn ngập từ tính từ trong môi toát ra "Oa Oa yên tâm, hôm nay chúng ta cùng nhau xem Đồng Vân Phong chó cùng rứt giậu." Bàn tay khẽ vuốt sợi tóc rối trên đầu nàng.

Oa Oa không minh bạch lắm, cũng không lại hỏi thăm, lẳng lặng ngồi ở trong ngực của hắn.

' Cộc cộc cộc... ' ba tiếng tiếng gõ cửa vang lên khiến Mộc Hàn Mặc cùng Oa Oa chú ý. "Mời..." Mộc Hàn Mặc cất cao giọng nói.

Thư ký đẩy cửa vào, Đồng Vân Phong chưa nói lời cảm tạ đi thẳng vào phòng làm việc của giám đốc, thư ký tựa hồ không để ý, theo thói quen đóng cửa.

"Đồng tổng đến đây không biết tìm tôi có chuyện gì?" Mộc Hàn Mặc không đếm xỉa tới, tựa trên ghế, đáy mắt thâm thúy nổi lên tia sáng. Ngờ tới hắn sẽ đến, chỉ là không nghĩ đến không thể chờ đợi được.

Khi đứng người lên, đem Oa Oa đặt trên ghế, thuận tiện đem ghế dựa dời rẽ trước đi ngã bàn làm việc. Bưng ly cà phê đặt ở trong tay nàng, thương yêu sờ sờ đầu nhỏ của nàng, rồi đi đến trước sô pha. Không đợi Đồng Vân Phong phản ứng, liền đi trước ngồi thoải mái trên ghế sa lon.

Đồng Vân Phong hơi nhíu lông mày, mặt tràn đầy không vui, đầu tiên là nữ nhi chưa chào hắn, hiện giờ thì con rể không tôn trọng hắn, giọng nói cũng không tốt "Ngày hôm qua ta vào ngục giam, chắc con rể đã biết."Nói xong, ngồi đối diện Mộc Hàn Mặc.

"A! Đồng tổng khi nào thì vào ngục giam rồi? Ta không biết, Đồng  phạm tội gì?" Mộc Hàn Mặc thu lại đáy mắt sắc bén khôn khéo, giọng nói dị thường ôn cùng thân thiết.

Đồng Vân Phong lông mày càng thêm chặt chẽ, sắc mặt có chút khó coi, đáy mắt khôn khéo lóe lên không "Con rể thật không biết?" Rõ ràng không tin, đáy lòng lạnh đi. Không nghĩ tới Mộc Hàn Mặc đến bây giờ vẫn giả bộ ngớ ngẩn, thế lực của anh to lớn, không thể nào không biết được việc hắn bị giam.

Hắn cũng không biết Phùng Vân Tịch nói gì với họ Lâm kia hoặc là nói điều kiện gì. Dù sao, với tính tình của tên họ Lâm đó, không thể nào không cần phải ích lợi mà cứu hắn.

"Đồng tổng, có tin hay không là tùy ngài." Mộc Hàn Mặc mặt không đỏ tim không nhảy, một bộ bộ dáng không sao cả. Trong nội tâm thầm nghĩ: ngươi đi ra, ta cũng có thể làm cho ngươi chết không có chỗ chôn.

"Nếu con rể đã không biết, đó là cha sai." Đồng Vân Phong dừng lại một chút, khôn khéo con ngươi thẳng tắp nhìn xem Mộc Hàn Mặc "Công ty của ta bị công kích, hơn nữa, có người âm thầm thu mua công ty. Cha muốn hỏi con rể, khi nào thì ra tay trợ giúp tập đoàn Phong vân?"

Ngồi trên ghế của sếp, Oa Oa khẽ nhấp một ngụm cà phê, khóe miệng mang ý cười nhạo. Đồng Vân Phong kêu trái một con rể, phải một con rể, Mặc lại một chút cũng không cầm lấy giấy nợ của hắn, nhìn mặt hắn da có thể dày đếtrình độ nào?

Mộc Hàn Mặc nhíu nhẹ mày kiếm, liếc xéo Đồng Vân Phong một cái, bỗng nhiên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc khẽ mở môi mỏng "Tôi đã xuất thủ, chẳng lẽ Đồng tổng không biết?" con ngươi đen huyền nổi lên vui vẻ.

Đồng Vân Phong khẽ giản lông mày nhíu chặt, phảng phất như thả lỏng một hơi "Không biết con rể xuất thủ khi nào? Cha vì sao không biết?" Trên mặt cũng xuất hiện tia vi vui vẻ, khóe miệng mang ý cười.

"Sau khi cưới, hôm sau... Mặc dù các ngươi một nhà chưa tới tham gia hôn lễ, bất quá tôi rất hào phóng, sẽ không keo kiệt sắc đưa tay đến công ty của ngươi." Mộc Hàn Mặc sâu không thấy đáy con ngươi nổi lên tia bí hiểm, giống như đang nhắc nhở hắn.

Đồng Vân Phong cảm giác lúc trước có hơi quá đáng, tráng rơi xuống một giọt mồ hôi, vội mở miệng giải thích "Cảm ơn con rể bỏ qua cho, ngày đó cha ra cửa làm việc, không thể kịp thời chạy về." Nghe giọng nói đầy nịnh nót, làm cho Mộc Hàn Mặc quay đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng "Có phải hay không ra cửa làm việc, tin tưởng Đồng tổng so với ta rõ ràng hơn."

Mộc Hàn Mặc vừa nói ra, Đồng Vân Phong lần nữa đổ mồ hôi lạnh "Phải phải phải, nếu con rể đã ra tay, kia cha liền về công ty." Nói xong, lập tức đứng lên, hướng cửa chính đi đến.

"Ngài không muốn biết, tôi làm gì công ty của ngài sao?" Mộc Hàn Mặc đột nhiên nói. Đồng Vân Phong dừng cước bộ, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc xoay người "Không phải là giúp ta?" Giống như hỏi thăm, giống như khẳng định, lại như không xác định.

"Ha ha... ' ngài ' người nhạc phụ này, ta Mộc Hàn Mặc cũng không dám nhận thức. Về sau hay là gọi ta là Mộc tổng đi, nếu không, ta không bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì." Mộc Hàn Mặc ánh mắt cảnh cáo bắn thẳng đến hắn, điềm nhiên như không nói "Tôi đã ra tay với công ty của ông, tự nhiên là nghĩ biện pháp giúp ông quản lý. Ông quá già rồi, cần phải về hưu, ở nhà an hưởng tuổi già thật tốt."

Mộc Hàn Mặc nói đương nhiên, lại đem Đồng Vân Phong khiến khiếp sợ, duỗi ra ngón tay thon dài, chỉ vào Mộc Hàn Mặc, run rẩy nói "Ý của ngài là... Là ngài tại thu mua công ty của tôi?" Lồng ngực không ngừng phập phồng, cho thấy đối với hắn mà nói, sau khi biết được chân tướng thì vô cùng phẫn nộ.

"Ngài coi như thông minh, bất quá ngài không nên cho rằng, tôi đáp ứng cưới Oa Oa, liền sẽ giúp ngài." Mộc Hàn Mặc thân hình thon dài cao ngất, hướng Đồng Vân Phong đi đến, nụ cười như gió xuân ấm áp động lòng người, lập tức, làm cho Đồng Vân Phong cảm giác thấy lòng bàn mát.

Mộc Hàn Mặc hứng thú xem vẻ mặt của hắn giờ phút này, nếu đã không thể khiến cho ngươi ngây ngô ở trong tù, vậy hãy để cho ngươi vượt qua thấp thỏm lo âu cuộc sống.

"Ngài tại sao có thể lật lọng." Đồng Vân Phong híp con mắt hòa hoãn trấn định lại, móc ra khăn tay, lau đi mồ hôi ở tràn, không phục mà tiếp tục nói "Nếu để cho người thương giới biết, ngươi có biết hậu quả?"

Mộc Hàn Mặc đáy mắt âm lãnh thâm thúy, hàn quang càng hơn, người dám uy hiếp hắn, còn chưa sinh ra "Ngài uy hiếp tôi, ngài đừng quên , lúc trước tôi nói ' chuyện của tập đoàn Phong Vân, tôi sẽ ra tay ', cũng không nói ra tay như thế nào."  Tiếng nói ôn nhu như xuân chậm rãi thoát ra môi mỏng, quay lưng lại, khóe miệng nhất lên một nụ cười tàn khốc.

Đồng Vân Phong nghe thế như bị thiên lôi đánh trúng, trong đầu trống rỗng. Hắn ngây người, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, không thể tin nhìn bóng lưng Mộc Hàn Mặc, nghĩ tới lúc đầu Mộc Hàn Mặc nói hình như là thế, hắn chỉ nói ra tay, lại không nói ra tay giúp hắn, hay ra tay phá hủy hắn. Mộc Hàn Mặc quá âm hiểm, hai câu nói, liền làm cho hắn ngoan ngoãn rơi vào bẫy rập của hắn giữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: