Chương 2: Ngạo Băng cung
Tương truyền, Ngạo Băng cung là nơi Hồng Hoang Thần ở cùng 4 thánh thú của mình. Tương truyền rằng đó là chốn bồng lai tiên cảnh, mây mù lượn lờ, các loại hoa lạ đua nhau khoe sắc, tỏa mùi hương thơm ngát khắp chốn. Kì hoa dị thảo nhiều không đếm xuể, kì trân dị bảo nhiều không kể hết. Đủ loại kì dị linh thú nhờ hấp thu đó linh khí mà tu luyện, hi vọng một ngày nào đó có thể trở thành vật cưỡi của Hồng Hoang Thần, đó là một vinh dự vô cùng to lớn đối với mỗi linh thú.
Phía xa là cung điện của Hồng Hoang Thần với sự nguy nga tráng lệ, khiến cho bất kì ai nhìn vào đều bị mê đảo tâm hồn. Bỗng từ đâu xuất hiện một linh thú bên ngoài Ngạo Băng cung
" Bẩm báo, Ngọc Hoàng Đại Đế có việc cần diện kiến chủ thần"
" Ngươi nhỏ giọng thôi, chủ nhân đang ngủ" từ đằng xa xuất hiện một vị hồng y nam tử, mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, đôi môi hoa đào, da thịt trắng sữa, dáng vẻ phong tình, nhưng cơ ngực rắn chắc để lộ dưới lớp hồng y là một cơ thể dị thường cường tráng. Chỉ có thể nói 2 chữ: câu hồn. Nam tử này chính là Chu Tước biến ảo, một trong bốn thánh thú của Hồng Hoang Thần " Ngươi đợi ở đây để ta vào bẩm báo chủ nhân"
Bên trong là một phong cảnh khiến người ta nhớ rõ cả đời. Chỉ thấy dưới màn mưa hoa đào là một nữ tử ghé mình nằm trên giường bạch ngọc thượng hạng điêu khắc mà thành. Nữ tử có vẻ như mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vẻ đẹp của nàng khiến lu mờ tuổi tác. Da thịt nàng trơn mềm gần trong suốt, có thể nhận ra không có bất kì một tạp chất nào trong người nàng. Cánh môi anh đào xinh đẹp khiến người khác nổi lên dục vọng muốn cắn một ngụm. Đôi mắt cầu vồng lưu chuyển bảy màu khiến người khác như nhìn thấy một yêu tinh câu hồn đoạt phách. Mái tóc màu bạc như dải ngân hà dài tới gót chân, tán loạn trên người nàng lại mang một vẻ phong tình kì lạ khiến người khác say mê. Ít có người biết được đây là dáng vẻ chân thật của Hồng Hoang Thần – Diệp Băng Hàn Tuyết
Hiện tại nàng đang ngủ mang dáng vẻ của một thiên sứ đáng yêu khiến người ta tĩnh lặng mà mê say. Bên cạnh nàng là hai nam tử, một nữ tử đều là yêu nghiệt.
Bạch y nam tử được nàng gối đầu lên người mang vẻ đẹp như minh ngọc, quanh thân tản ra một loại khí thánh khiết nhưng lại khiến người khác cảm nhận có vẻ gì đó tà mị không nói được, nam tử này chính là thánh thú Bạch Hổ.
Thanh y nam tử Thanh Long ngồi bên cạch lẳng nhìn nàng mang theo sự say đắm. Người này có một đôi mắt hoa đào cười, diện mạo yêu nghiệt nhưng khí chất lại làm cho người khác có cảm giác tươi mới thanh nhã. Bốn chữ ôn nhuận như ngọc đặt trên người hắn không thể tốt hơn
Lục y nữ tử Huyền Vũ đứng bên cạnh nàng khoảng chừng mười lăm tuổi, mặt tựa hoa đào, làn da trắng nõn, một đôi mắt hạnh linh động lòng người mang theo một vẻ cực nóng hâm mộ đang nhìn nữ tử trên giường.
Diệp Băng Hàn Tuyết kẽ mở đôi mắt, sóng mắt rung chuyển, ánh sáng mênh mông, câu hồn nhiếp phách, môi anh đào kẽ mở " Có chuyện gì ngoài kia vậy?" mang theo vẻ không hờn giận vì bị đánh thức giấc ngủ.
Lúc này, Chu Tước cũng từ ngoài vào
" Kính thưa chủ nhân, Ngọc Hoàng muốn diện kiến chủ nhân" mang theo vẻ kính cẩn nhưng trong tròng mắt là nồng đậm tình yêu, Chu Tước nhẹ nhàng bẩm báo.
Hàn Tuyết kẽ nhíu đôi lông mày là liễu của mình lâm vào trầm tư nghĩ " Hắn tới làm gì?"
" Các ngươi biết có chuyện gì không?"
Bạch Hổ miết nhẹ lông mày của nàng, động tác nhẹ nhàng tràn ngập yêu thương
" Có lẽ Cửu Giới có chuyện nên hắn mới gấp gáp muốn gặp chủ nhân".
Nàng nhẹ nhàng thở hắt " Được rồi, cho hắn vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro