Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương mười lăm: Cứu chữa


Âm Tình mở mắt, khẽ cục cựa người, phát hiện bản thân đang nằm trong một khu lán dùng để nghỉ lại của thợ săn, cả người đau nhức, giống như xương cốt toàn thân đã gãy thành từng khúc.

"Đại ca cuối cùng cũng tỉnh rồi..."

Âm Tình nghe giọng ai đó nói nghèn nghẹn, cố gắng nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là Trình Vũ, lẩm bẩm nói bằng giọng khàn đục: "Ta chưa chết sao?"

"Chưa, huynh chỉ ngất xỉu ba ngày ba đêm thôi!" Chu Thanh Quân quỳ xuống bên cạnh Âm Tình, cẩn thận đỡ hắn lên, kề bầu nước đổ một ít vào trong miệng hắn.

Chu Thanh Quân đặt Âm Tình nằm xuống trở lại, Âm Tình nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở hồi lâu, vận công cho khí chạy tầm soát cả người, sau đó mở mắt ra cười khổ: "Đúng là đại nạn không chết ắt được phúc! Có điều Khí Hải thế này, muốn hồi phục cũng khó!"

"Rốt cuộc là thế nào vậy?" Trình Vũ nắm lấy bàn tay của Âm Tình hỏi: "Vì sao hai loại nội công của đại ca lại hòa trộn vào nhau?"

Nhưng Âm Tình không trả lời, chỉ tròn mắt nhìn Trình Vũ, sau đó lại cười khổ: "Đệ gọi ta thế này, nghĩa là đệ đã đoán ra được hết rồi phải không?"

Trình Vũ gật đầu, "Đệ cuối cùng cũng hiểu vì sao thời gian qua huynh lại dốc sức giúp đệ..."

Âm Tình mỉm cười nhìn Trình Vũ cười nhẹ nhàng: "Có hận ta không?"

Trình Vũ lắc đầu khe khẽ: "Sao lại hận đại ca cơ chứ?"

Âm Tình bật cười: "Vũ nhi đúng là đáng yêu!"

Nghe câu này, Trình Vũ bất giác nhớ lại, trước kia cũng như thế, Âm Tình xoa đầu đứa trẻ, không gọi là "đệ", mà học theo mẫu thân gọi cậu là "Vũ nhi".

Âm Tình dường như có vẻ đau, cố gắng vận khí một chút, sau đó hỏi Trình Vũ: "Ở đây có nồi không?"

Trình Vũ gật đầu: "Có một cái nồi mẻ thợ săn bỏ lại!"

"Thế thì tốt quá!" Âm Tình lẩm bẩm, sau đó nói: "Đệ bẻ một lóng Xích Ngọc Thụ cho vào nồi, nửa bình Dụ Liên Phấn, ba hạt Tịnh Tỏa, năm sợi Xà Hành Đằng, cùng hai viên Hoàng Cốt Đan cho vào nồi, đổ vào ba chén nước, sắc lại còn một chén, sau đó đưa cho ta!"

Trình Vũ không hề nghi ngờ khả năng y dược của Âm Tình, lập tức làm theo. Âm Tình lại hỏi Chu Thanh Quân: "Ngươi có thể phân biệt được Diêu Loa Thảo không?"

Chu Thanh Quân gật đầu: "Loại cây chữa nội thương đó ta vẫn nhận ra!"

"Hái giúp ta một nắm, cùng với... một con thỏ, đừng để nó chết, phải bắt sống!" Âm Tình cố gắng nhịn đau, nói.

Chu Thanh Quân lập tức ra ngoài làm theo lời Âm Tình, một lát sau quay trở lại với nắm Diêu Loa Thảo và một con thỏ sống.

"Dùng cán kiếm giã nát Diêu Loa Thảo, sau đó cắt máu thỏ trộn vào, bôi giúp ta lên vết thương trên bụng!" Âm Tình nói, giọng gần như thều thào.

Chu Thanh Quân làm theo. Lúc này Trình Vũ cũng sắc thuốc xong, tìm một cái chén trong đống đồ thợ săn bỏ lại, rửa sạch, rót thuốc ra thổi nguội rồi cho Âm Tình uống.

Âm Tình uống thuốc xong, nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Như thế này xem như là đã sống rồi!", sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày sau, Chu Thanh Quân cõng Âm Tình ra khỏi rừng, tìm một cỗ xe ngựa, đặt Âm Tình lên, nhưng không trở về Túy Đào trang, mà tìm một thôn trang vắng vẻ ở lại.

Chu Thanh Quân cho bồ câu gửi thư về cho Chu Từ Thiên, báo rằng hắn và Trình Vũ muốn rong ruổi giang hồ vui chơi thời gian, nhờ đại phu nhân giúp hắn chăm sóc Chu Thuận. Chu Từ Thiên đọc thư, mắng Chu Thanh Quân đúng là một người cha không có trách nhiệm, còn đại phu nhân chỉ mỉm cười hiền từ, nhẹ nhàng vỗ về Chu Thuận ngủ.

Âm Tình dưỡng thương ba tháng, dưới tài năng sử dụng thuốc của hắn, nội thương ngoại thương rốt cuộc cũng lành, có điều Khí Hải vẫn chưa liền lạc, hơn nữa hai loại nội công lại hòa lẫn vào nhau không tách ra, cuối cùng Trình Vũ đành dùng phương pháp ân ái cùng Luyện Ngẫu của cốc chủ U Minh Cốc, điều hòa hai loại nội công trong người Âm Tình để hắn tự chữa lành Khí Hải.

Chu Thanh Quân vì chuyện này, trong lòng cũng có chút buồn, nhưng biết Âm Tình rất quan trọng đối với Trình Vũ, vì vậy mỗi đêm đều dọn ra ngoài ngủ, để bên trong Trình Vũ thoải mái "trị liệu" cho Âm Tình.

Cho đến một ngày, Âm Tình nói với Trình Vũ: "Ngày mai đệ đừng vào phòng, ta cần phải tĩnh tâm luyện công. Ta có cảm giác... dường như ta lại quay về trạng thái Tĩnh..."

Trình Vũ tròn mắt ngạc nhiên: "Chẳng phải trước đây đại ca từng thất bại rồi sao? Đệ nhớ đại ca nói mỗi cốc chủ chỉ có một lần..."

"Đúng là mỗi cốc chủ chỉ có một lần, và ta cũng đã thất bại. Có điều..." Âm Tình ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ do trước đây ta thường dùng Vũ Dương khống chế loại độc do Hoa cung chủ cho ta uống, khiến Vũ Dương tiêu hao, dẫn đến Vũ Dương và Noãn Dương mất cân đối, Noãn Dương nhiều hơn Vũ Dương, khiến Khí Hải đôi lúc bị căng quá độ, nhưng nhờ một chưởng của Hoàng Thiếu Long đánh vào Khí Hải, khiến Khí Hải rạn nứt, Noãn Dương thoát ra ngoài, nhờ vậy cơ thể ta lại rơi về trạng thái trước khi đạt đến ngưỡng nội công..."

Trình Vũ nghe Âm Tình giải thích, không khỏi lo lắng: "Nhưng nếu đại ca không vượt qua được trạng thái Tĩnh thì sao?"

Âm Tình bật cười, ôm Trình Vũ vào lòng hôn lên má: "Thì một lần nữa đi gặp Diêm Vương vậy!" Thấy Trình Vũ nhíu mày lo lắng, Âm Tình bèn nói: "Đừng lo, ta có một lần kinh nghiệm rồi, lần này chắc chắn sẽ thành công!"

Trình Vũ tựa đầu vào ngực Âm Tình, hít sâu một hơi mùi cơ thể hắn, nhẹ giọng nói: "Đệ không muốn huynh chết! Khó khăn lắm đệ mới tìm ra đại ca của đệ..."

Âm Tình vỗ về Trình Vũ, "Ta sẽ không chết, ta còn muốn ở mãi bên cạnh Vũ nhi của ta..."

Nghe Âm Tình nói, Trình Vũ bỗng dưng cười khúc khích: "Đại ca nói vậy Quân ca nghe được sẽ buồn lắm!"

Âm Tình trợn mắt: "Ta còn chưa bắt đệ về, hắn buồn cái gì?"

Trình Vũ che miệng cười khúc khích, kéo chăn đắp lại cho Âm Tình, sau đó nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài, nằm xuống bên cạnh Chu Thanh Quân.

Chu Thanh Quân choàng tay kéo Trình Vũ ôm vào lòng, hôn lên tóc cậu: "Lúc nãy nói chuyện gì mà ta nghe tiếng đệ cười vậy?"

Trình Vũ lại cười khúc khích, rúc vào lòng Chu Thanh Quân, "Đại ca nói muốn bắt đệ về ở cạnh bên đại ca..."

"Không chịu!" Chu Thanh Quân ôm siết Trịnh Vũ: "Cha đệ đã gả đệ cho ta rồi, lấy chồng là phải theo chồng, sau lại về với đại ca chứ?"

"Chưa gì đã ghen rồi!" Trình Vũ búng vào mũi hắn: "Đệ nói đùa đấy, đệ cũng không nỡ xa huynh!"

"Thương thế của huynh ấy thế nào rồi?" Vỗ nhè nhẹ lên lưng Trình Vũ, Chu Thanh Quân hỏi.

"Cũng đỡ nhiều rồi, hai loại công lực đã tách ra như cũ, Khí Hải cũng đã lành lặn." Dụi đầu vào ngực Chu Thanh Quân, Trình Vũ nói với giọng lo lắng: "Có điều huynh ấy lại quay trở về trạng thái Tĩnh, huynh ấy có nói kể từ ngày mai chúng ta đừng làm phiền, huynh ấy cần phải tập trung để vượt qua trạng thái này!"

"Nếu vượt qua không được?" Chu Thanh Quân bất giác ôm chặt Trình Vũ, hắn biết Trình Vũ cũng rất lo lắng.

"Huynh ấy có lẽ chỉ còn vài năm để sống!" Trình Vũ thấp giọng nói, mắt khẽ nhắm lại: "Đệ không muốn như vậy!"

Chu Thanh Quân vuốt ve lưng Trình Vũ an ủi: "Có lẽ huynh ấy sẽ vượt qua được thôi, đệ đừng lo!"

Những ngày kế tiếp, Trình Vũ không dám quấy rầy Âm Tình, có làm việc gì cũng làm rất khẽ, không để gây ra tiếng động lớn. Chín ngày trôi qua trong căng thẳng, đến ngày thứ mười, Âm Tình mở cửa, đi ra ngoài phòng.

"Đại ca!" Vừa nghe tiếng cửa phòng mở, Trình Vũ bỏ dỡ công việc nấu cơm đang làm, nhào đến ôm lấy Âm Tình, "Đại ca thế nào rồi?"

Vuốt tóc Trình Vũ, Âm Tình cười nói: "Đại ca đói bụng, có gì cho đại ca ăn không?"

"Đại ca đừng đánh trống lãng!" Trình Vũ nắm lấy cánh tay Âm Tình lắc lắc: "Đại ca thành công hay thất bại?"

"Thanh Quân đâu?" Âm Tình lại tiếp tục không chịu trả lời.

"Huynh ấy ra chợ Phiên mua ít vật dụng rồi!" Trình Vũ ghì hai bên cổ áo của Âm Tình: "Đại ca trả lời đệ đi mà!"

Nhưng Âm Tình không trả lời, mà kéo Trình Vũ vào trong phòng, cởi quần Trình Vũ ra.

"Đại ca muốn làm gì?" Trình Vũ phản đối, "Đệ đang nấu cơm mà!"

"Một chút thôi!" Âm Tình nhẹ giọng năn nỉ.

Trình Vũ đành chiều theo ý hắn, cởi khố ra, chống tay lên giường quay lưng về phía hắn. Âm Tình lập tức cho phân thân vào cúc hoa của Trình Vũ, sử dụng phương pháp tập luyện cùng Luyến Ngẫu xâm nhập xâu vào người Trình Vũ, được một lúc, Trình Vũ quay đầu lại nhìn Âm Tình mừng rỡ.

"Đại ca! Đại ca thành công rồi à?"

Âm Tình không trả lời, chỉ cười gian tà: "Nhận ra sự khác biệt rồi phải không? Thoải mái không?"

Trình Vũ vội vã gật đầu, "Thoải mái, rất thoải mái!" Rồi Trình Vũ lại chợt nhớ ra: "Nồi cơm đệ chưa nấu xong!"

"Để ta nấu tiếp cho!" Chu Thanh Quân đứng ngoài phòng, mỉm cười, khe khẽ lắc đầu.

Trình Vũ mặt đỏ lựng, chỉ muốn chui ngay xuống đất.

Cuối cùng Âm Tình cũng giải phóng, tha cho Trình Vũ, để Trình Vũ mặc quần vào đi ra ngoài, còn hắn thì lại ngồi lên giường tiếp tục điều tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro