Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Điện Hòa Nghi thị tẩm, Vân Tự cũng không dám ăn bơ làm biếng, nàng tranh thủ thời gian ăn cơm, Tiểu Dung Tử lo lắng hỏi nàng: "Tỷ tỷ, sao lại ra đây?"Vân Tự là cung nữ hầu hạ trong điện, theo lý mà nói, nàng phải ở trong điện như Tụng Nhung.

Tiểu Dung Tử đoán ra gì đó, bèn cau mày.Vân Tự nhún vai, hờ hững cười.

Nàng và Tiểu Dung Tử quen nhau đã lâu, cũng đã hiểu rõ nhau, nàng không che giấu cảm xúc của mình: "Lười nhìn vẻ mặt đề phòng của nàng ta quá."Vân Tự biết rõ sự đề phòng của Tụng Nhung, mặc dù nàng hiểu cho cách làm của cô ả, nhưng không có nghĩa là nàng không để bụng điều gì.Nói thật, Lư Tài nhân không tỏ vẻ gì, nhưng Tụng Nhung lại gây khó dễ, cản trở, ngáng chân.

Vân Tự cũng rất phiền cô ả, chỉ có điều trong lòng nàng biết rõ, Tụng Nhung và Lư Tài nhân có tình cảm từ thuở nhỏ, bây giờ nàng không so được, nên mới nhẫn nhịn.Tiểu Dung Tử cúi đầu, giọng nói trầm thấp không nghe ra được cảm xúc: "Nàng ta đúng là trở ngại."Vừa dứt lời, Vân Tự đã trừng hắn ta: "Cẩn thận lời nói, để người khác nghe được thì không tránh khỏi thị phi."Tiểu Dung Tử im lặng không lên tiếng.Vân Tự nhanh chóng ăn xong cơm, Tiểu Dung Tử ngăn ngàng dọn dẹp: "Tỷ đến trước điện canh đi, lỡ chủ tử gọi tỷ, ở đây để ta dọn là được."Vân Tự không khách sáo với hắn ta, cười tít mắt nói: "Trong sương phòng của ta có quýt đường, ở trên bàn, lát nữa đệ lấy đi."Lúc nhỏ Tiểu Dung Tử khổ cực, rất ít khi ăn đồ ngọt, sau này có cơ hội rồi thì thèm ngọt.

Vân Tự biết điều này, nên khi có bánh hoặc đồ ngọt thì thường để lại cho Tiểu Dung Tử.Nghe vậy, Tiểu Dung Tử khựng bàn tay cầm đũa.Vân Tự vội vàng rời đi, không thấy ánh mắt Tiểu Dung Tử thay đổi, cuối cùng trở nên ảm đạm.Người như hắn ta, từ nhỏ đã lăn bò trong bùn, ăn xin không phải việc đơn giản gì, xin được tiền còn phải giao nộp, nếu không ngay cả một cái miếu đổ nát cũng không dừng chân được.

Hắn ta có thể vượt qua được, tất nhiên không phải kiểu người không hiểu gì, hắn ta chưa từng gặp ai tốt với hắn ta, bây giờ gặp được rồi thì không muốn buông tay.Ai dám ngáng đường tỷ tỷ, hắn ta sẽ lấy mạng của người đó!Tiểu Dung Tử cúi đầu, rõ ràng đã no rồi, nhưng vẫn và từng hạt cơm trong bát vào miệng, nhai với vẻ mặt không cảm xúc.

Hắn ta sẽ không lãng phí một chút thức ăn nào, cũng sẽ không lãng phí cơ hội nào.*Khi Vân Tự quay lại trước điện, đúng lúc Tụng Nhung từ bên trong điện đi ra.



Sắc mặt cô ả không tốt lắm, cô ả nhìn Vân Tự, trong lòng bất mãn nhưng lại không dám trút ra.Vân Tự phớt lờ cô ả, nàng và Tụng Nhung đều là người hầu trong điện, không ai quyền cao hơn ai.

Bây giờ chủ tử cần nàng, uy tín của nàng trong điện cũng cao hơn Tụng Nhung, Tụng Nhung muốn nổi nóng với nàng cũng không đủ tư cách.Nhưng, Vân Tự lại hơi tò mò đã xảy ra chuyện gì, nàng đã theo ý của Tụng Nhung mà lui ra ngoài rồi, sao Tụng Nhung vẫn không vui?Vân Tự không hiểu, nhưng sau khi Hứa công công của ngự tiền đi ra cũng nhìn nàng, trái tim nàng hẫng một nhịp, cảm thấy bối rối.Hứa Thuận Phúc vốn còn thắc mắc sao Hoàng thượng lại có hứng thú với một cung nữ, nhưng sau khi thấy mặt Vân Tự, chút thắc mắc đó lập tức tan thành mây khói.

Đoán được tâm tư của Hoàng thượng, Hứa Thuận Phúc cũng trở nên khách sáo với Vân Tự, bèn gật đầu với nàng.Vân Tự do dự gật đầu.Hôm này Tụng Nhung gác đêm, Vân Tự ở lại nửa giờ, nghe thấy bên trong gọi nước mới cùng Thu Linh về sương phòng nghỉ ngơi.Nàng và Thu Linh không ở cùng một sương phòng, hiện tại ở điện Hòa Nghi vẫn còn trống, nàng và Tụng Nhung đều ở sương phòng riêng, Thu Linh ở cùng với một cung nữ khác.

Trên đường về, Thu Linh chốc chốc lại nhìn trộm Vân Tự, có lời muốn nói nhưng lại thôi.Vân Tự tốt tính hỏi: "Nhìn ta làm gì?".

Thu Linh nhìn trộm bị phát hiện bèn cười lúng túng, nàng ta và Vân Tự đều từ Trung Tỉnh điện đến, tất nhiên thân thiết với Vân Tự hơn Tụng Nhung một chút.

Thu Linh nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tỷ không có mặt, Hoàng thượng ở trong điện còn nhắc đến tỷ đấy."Nàng ta kể lại chuyện xảy ra trong điện cho Vân Tự, còn khinh thường bĩu môi: "Tỷ không thấy sắc mặt của Tụng Nhung đâu, nàng ta lập tức biến sắc, đúng là có vấn đề, nếu không phải theo chủ tử tiến cung, nàng ta như vậy mà cũng xứng vào hầu trong điện à!"Theo nàng ta thấy, Tụng Nhung chẳng có chút quy củ nào, có khi còn dám nói xen vào lời của chủ tử.

Đây là điện Hòa Nghi, Tài nhân niệm tình chủ tớ nên mới không xảy ra chuyện, sau này ra khỏi điện Hòa Nghi, cái tính này sẽ rước không ít họa.Như vậy thì cũng thôi, nhưng bụng dạ lại còn hẹp hòi như mũi kim, sợ có người nổi bật hơn mình.Nghĩ đến đây, trong mắt Thu Linh lộ vẻ bất mãn, vừa rồi Vân Tự lui ra khỏi điện, đổi thành nàng ta vào điện hầu, nhưng Tụng Nhung lại đề phòng nàng ta đủ đường, không cho nàng ta đến gần chủ tử.Đúng là điên!Vân Tự cụp mắt, lúc ngước mắt lên, nàng bất lực lắc đầu, chân thành an ủi: "Được rồi, dù sao nàng ta cũng là người tiến cung cùng với chủ tử, tình cảm khác với chúng ta, nếu trong lòng muội không vui thì bớt nói chuyện với nàng ta lại."Thu Linh còn muốn nói gì đó nhưng Vân Tự cắt ngang nàng ta: "Muội cũng biết nàng ta thân thiết với chủ tử, sau này đừng nói những lời thế này nữa."Thu Linh kéo khăn tay, mím môi nói: "Muội cũng chỉ nói với tỷ thôi, sẽ không nói lung tung đâu."Vân Tự cười, không tiếp lời.Nàng và Thu Linh không thân thiết gì, cũng sẽ không lôi kéo kết bè phái với Thu Linh.

Trông có vẻ nàng đang an ủi Thu Linh một câu, nhưng thực ra trong lòng Thu Linh chỉ cảm thấy khó sống chung với Tụng Nhung, nàng ta chỉ muốn chọc giận Tụng Nhung mà thôi.Sự cản trở như có như không của Tụng Nhung khiến người khó chịu, nàng ta cũng phải đáp lại một ít lễ.Vân Tự chưa bao giờ là người tốt tính, chỉ có điều với gương mặt này, nếu tính cách ngang ngược xấu xa, e là sẽ khiến người ta ghét.*Một đêm đến sáng, Vân Tự nhớ ngày mai phải đến trước điện hầu hạ, thế nên trước khi ngủ, nàng không dám lãng phí thời gian để nghĩ lung tung.

Nàng tự biết thân phận mình thấp kém, Hoàng thượng sẽ không nhớ đến nàng, dù nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng cũng không tự mình đa tình mà nghĩ quá nhiều.Hôm sau, còn chưa đến giờ mão thì Vân Tự đã dậy, nàng vội vã đến trước điện, thấy vẻ mặt buồn ngủ của Tụng Nhung, nàng khẽ nói: "Ta ở đây hầu, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."Tụng Nhung lập tức lắc đầu, nhìn Vân Tự như đang đề phòng, mạnh miệng nói: "Không cần."Cô ả canh cả đêm, cuối cùng để Vân Tự xuất hiện trước mặt Hoàng thượng và chủ tử? Cô ả không ngốc đến thế!Vân Tự nhếch môi, một lời khó nói hết.


Nếu không phải Hứa công công đang ở đối diện nhìn thì nàng hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô ả, là người hầu cùng một điện, dù trong lòng bất mãn thì cũng phải giấu kỹ không để lộ ra mặt, vờ như hòa hợp, nhất là ở ngay gần người ở ngự tiền.Vân Tự nén cảm xúc, mỉm cười, không nói nhiều mà đứng ở vị trí của mình, đợi trong điện có động tĩnh.Hứa Thuận Phúc nhướng mày, một đêm đủ để hắn ta điều tra được rất nhiều tin.

Theo hắn ta biết, khi được phân đến điện Hòa Nghi, Vân Tự có thân phận quản sự trong điện, Lư Tài nhân cũng không phản đối gì với sự sắp xếp này, bình thường thỉnh an cũng dẫn Vân Tự đi cùng.

Theo lý mà nói, ở điện Hòa Nghi, địa vị của Vân Tự chỉ thấp hơn Lư Tài nhân.Nhưng bây giờ xem ra, hôm qua không thể vào điện hầu hạ, hôm nay cũng không tranh cãi với Tụng Nhung, liệu có phải hơi thiếu phấn đấu không?Hứa Thuận Phúc thẩm đánh giá, mặt không tỏ vẻ gì, thậm chí cũng không liếc nhìn Vân Tự nhiều..

Tảo triều cứ ba ngày sẽ nghỉ một ngày, hôm nay có tảo triều, Hoàng thượng không thể ngủ nhiều, sắp đến thời gian thức dậy, đây cũng là lý do Vân Tự dậy sớm như vậy.

Cũng không thể để chủ tử dậy rồi, mà nô tì thì vẫn còn ngủ được.Chốc lát sau, trong điện có động tĩnh, Hứa Thuận Phúc chỉnh tay áo, cúi đầu đẩy cửa đi vào, Tụng Nhung và Vân Tự cũng theo sau.Trong điện yên tĩnh, bên ngoài cũng chỉ có một màn sương trắng mờ, cả một ngày trời âm u, trong điện cũng mờ tối.

Vân Tự mượn chút ánh sáng để thắp nến, vừa quay đầu nhìn, Hoàng thượng đã ngồi dậy, mắt cũng đang nhìn nàng.Ý thức được Hoàng thượng đang nhìn mình, trong lòng Vân Tự bỗng hoảng hốt.Nàng không dám nhìn nhiều, lập tức cúi đầu, trong lòng lờ mờ biết rõ một chuyện, Hoàng thượng đoán được tâm tư của nàng rồi.Không đợi Vân Tự kịp buồn bực, trên giường truyền đến tiếng rên rỉ yêu kiều của Lư Tài nhân, xen lẫn một chút khàn, khiến người ta tự dưng đỏ mặt.

Vân Tự càng cúi gằm đầu, nhưng lúc này lại cảm thấy tình hình cũng không quá tệ.Hoàng thượng biết tâm tư của nàng thì thế nào? Chỉ cần nàng không thay đổi suy nghĩ trong lòng thì Hoàng thượng sẽ biết được.Suy nghĩ cứ thay đổi, Vân Tự cũng không làm lỡ việc, nhanh tay lẹ mắt muốn tới hầu hạ Lư Tài nhân, nhưng bị Tụng Nhung ngăn lại.

Vân Tự thật sự cạn lời, nhưng nàng không giành với Tụng Nhung mà có chừng có mực lùi lại một bước, chuẩn bị đi lấy y phục Lư Tài nhân mặc hôm nay.Cuối cùng, nàng còn chưa xoay người thì phía sau đã có người đẩy nhẹ nàng, nàng đứng ngay trước mặt Hoàng thượng, hơi ngẩn ra.Vân Tự quay đầy nhìn, người đẩy nàng là Hứa Thuận Phúc, lại nhìn tiếp, không ngờ trong điện lại chỉ có hai cung nữ đi vào là nàng và Tụng Nhung, còn lại đều là tiểu thái giám.

Vân Tự thầm lẩm bẩm, cung nữ ngự tiền đi đâu hết rồi? Nàng bị đẩy đến trước mặt Hoàng thượng, việc hầu hạ Hoàng thượng mặc y phục chỉ có thể do nàng làm.Nếu không phải thời cơ chưa chín muồi, Vân Tự thật sự muốn cảm tạ Hứa công công.Động tác của Hứa Thuận Phúc không hề dè dặt, Đàm Viên Sơ nhìn thấy rõ ràng.

Ngược lại, y không bất ngờ với sự lanh lẹ của Hứa Thuận Phúc, so ra thì người hôm qua còn lộ rõ dã tâm trong đáy mắt hôm nay lại vụng về hơn nhiều.Cơ hội ở ngay trước mắt còn không biết nắm lấy, chỉ vậy mà cả ngày cứ nghĩ tới nghĩ lui?Đàm Viên Sơ hờ hững ngước mắt, suy nghĩ này vừa lướt qua, nữ tử đã quỳ xuống.

Động tác của nàng rất nhanh nhẹn, nhưng cũng rất dịu dàng, thay y mang tất mang giày.

Đàm Viên Sơ chỉ cảm thấy, tay nàng vừa chạm vào thì ngay sau đó, giày đã mang xong rồi.Y vốn cho rằng nàng sẽ nhân cơ hội mà làm gì đó, cuối cùng lại chẳng có gì cả.Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, nữ tử đã đứng sang một bên, yên lặng đợi y đứng dậy.

Động tác Đàm Viên Sơ khựng lại, sau đó y mới điềm nhiên đứng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro