Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6


Thị tẩm ở điện Hòa Nghi, tin này vừa truyền ra, điện Hòa Nghi lập tức bận rộn không thôi. Tin đến hơi muộn, Lư Tài nhân ngạc nhiên mở lớn mắt, có thế nào cũng không ngờ tối nay sẽ là nàng ta thị tẩm.

Vân Tự không bất ngờ, lập tức cho người sửa soạn cho Lư Tài nhân.

Từng thùng nước nóng được đưa vào điện Hòa Nghi, trong căn phòng sạch sẽ ngập hơi nước.

Lư Tài nhân tắm xong mà vẫn không dám tin, hỏi: 

"Hoàng thượng thật sự truyền ta thị tẩm sao?"

Vân Tự khẽ cười: 

"Công công ở ngự tiền đích thân đến truyền tin, tất nhiên không giả rồi."

Mắt Lư Tài nhân lập tức sáng lên, nàng ta vui vẻ vẩy nước.


Ngồi trước bàn trang điểm, nàng ta bảo Tụng Nhung lui ra ngoài, sau đó nói với Vân Tự: 

"Ngươi ở trong cung lâu rồi, tay chân khéo léo hơn, hôm nay ngươi trang điểm cho ta."

Nghe vậy, Tụng Nhung biến sắc, Vân Tự cũng thầm liếc nhìn cô ả, lòng thầm thở dài.

Làm nô tì, sợ nhất là không được trọng dụng, Lư Tài nhân khen nàng khéo tay, sau này sẽ thường sai nàng trang điểm, cũng có nghĩa là nàng đã cướp đi việc làm người hầu thân cận của Tụng Nhung, tất nhiên trong lòng Tụng Nhung sẽ không vui. Nhưng Vân Tự không từ chối, nàng sẽ không vì sợ đắc tội với người khác mà từ bỏ cái lợi đã đến tay, hơn nữa, đây là lệnh của chủ tử, cũng không cho phép nàng từ chối. Quả thực Vân Tự rất khéo tay, nàng quan sát Lư Tài nhân trong gương chốc lát rồi mới bắt đầu.

Hôm nay Hoàng thượng sủng ái Dung Chiêu nghi và Dương Tiệp dư, cho nên rất nhiều người khi thị tẩm sẽ trang điểm sửa soạn loáng thoáng giống hai người họ, nhưng Vân Tự không làm vậy. Lư Tài nhân có vẻ đẹp ngọt ngào đáng yêu, nếu trang điểm theo kiểu của Dung Chiêu nghi thì chẳng khác nào vẽ hổ thành chó, mất nhiều hơn được mà thôi. Vân Tự chọn một cây trâm hoa đào đơn giản, váy cũng chọn váy gấm màu hồng tay rộng, tôn lên vòng eo mảnh mai của Lư Tài nhân.

Sau khi vẽ mày tô son thì chỉ tăng thêm vẻ điềm tĩnh ngây thơ, trâm hoa đào cũng tôn lên nét ngọt ngào. Lư Tài nhân nhìn trái ngó phải trong gương, ý cười rạng rỡ, nàng ta che miệng cười nói: 

"Ta biết ngay Vân Tự ngươi khéo tay mà."

Vân Tự mím môi cười, không nhìn Tụng Nhung mà cụp mắt nói: 

"Chủ tử quá khen."

Lư Tài nhân bĩu môi, không thích nàng khiêm tốn như vậy: 

"Rõ ràng là làm rất tốt, có gì mà không dám nhận."

Gò má Vân Tự đỏ hây hây, ý thức được thái độ của Lư Tài nhân, nàng lập tức nói lại: 

"Nô tì tạ chủ tử khen ngợi." Hai người nói cười vui vẻ, bầu không khí trong điện bỗng trở nên rất tốt.


Tụng Nhung siết chặt khăn tay, cô ả nhìn sang Vân Tự đang mỉm cười, nữ tử rất đẹp, mắt hạnh trong veo, khiến người bên cạnh lu mờ.

Tụng Nhung chưa từng gặp Dung Chiêu nghi được sủng ái, nhưng Tụng Nhung không cảm thấy nhan sắc của Dung Chiêu nghi nổi bật hơn Vân Tự. Cô ả và chủ tử từng thấy không ít mỹ nhân, nhưng vẫn cảm thấy vẻ đẹp của Vân Tự quá chói mắt, có Vân Tự ở đây, Hoàng thượng thật sự sẽ để mắt tới chủ tử sao? Tụng Nhung lo lắng không thôi, cô ả không thể không thừa nhận, cô ả có phần kiêng dè Vân Tự, không chỉ về nhan sắc mà còn vì nàng ở trong cung nhiều năm, hiểu biết trong cung nhiều hơn cô ả.

Cộng thêm việc chủ tử chỉ mới ở với Vân Tự mấy ngày mà đã cảm thấy nàng rất được việc, rõ ràng cô ả mới là người theo chủ tử tiến cung, nhưng những cung nhân khác lại xem Vân Tự là người đứng đầu dưới quyền chủ tử, sao nàng ta có thể vui cho được? Tiểu Dung Tử âm thầm rời mắt khỏi Tụng Nhung, trong mắt hơi u ám. Lư Tài nhân từng học quy tắc, nàng ta ra lệnh cho người đến Ngự Thiện phòng truyền bữa.

Đợi bữa tối được đưa đến, nàng ta bèn lệnh cho đám nô tài đợi ở trước điện.

Tụng Nhung dìu Lư Tài nhân, Vân Tự không giành với cô ả, yên lặng đứng bên cạnh Lư Tài nhân..

Lúc Đàm Viên Sơ vào, ngước mắt đã thấy ngay cảnh này. Lư Tài nhân ăn vận chỉnh tề, theo lý mà nói, Đàm Viên Sơ nên nhìn thấy Lư Tài nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên mới đúng, nhưng lại không phải vậy.

Lúc y vào, có lẽ nghe thấy động tĩnh, nữ tử đó ngẩng đầu nhìn lên, thế là Đàm Viên Sơ chỉ có thể nhìn thấy nàng. Xung quanh thắp đèn, như có một vầng sáng dịu nhẹ khoác lên người nữ tử, cái liếc mắt của nàng như xen lẫn ẩn ý gì đó không thể nói rõ.

Nàng nhanh chóng dời mắt đi, có lẽ là biết nhan sắc của mình nổi bật, nàng luôn cúi đầu, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng mịn của nàng. Khoảng cách gần, y có thể thấy vòng eo mảnh mai của nàng, chỉ một nắm tay, được y phục màu xanh che đi.

"Thần thiếp Tài nhân Lư Thị bái kiến Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng thượng."

Màu xanh lục trong tầm mắt nhạt dần, Lư Tài nhân mặc áo gấm màu hồng lọt vào mắt y.

Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, ý thức được vừa rồi mình nhìn sai, nhưng không ai phát hiện, y cũng điềm nhiên như không đỡ lấy Lư Tài nhân.

Y bỗng thấy khó hiểu, Lư Tài nhân nghĩ thế nào mà lại để người như vậy hầu hạ trước mắt, rốt cuộc nàng ta muốn để ai được cất đầu dậy? Vân Tự không đến gần Hoàng thượng và Lư Tài nhân, Tụng Nhung có ý ngăn nàng, nàng bèn thuận theo ý của Tụng Nhung, lùi lại một bước để Tụng Nhung đi tới hầu hạ. Nàng biết rõ, bây giờ Lư Tài nhân yên tâm về nàng, một là vừa vào cung không có nhiều tâm tư, hai là cảm thấy nàng không có suy nghĩ kia. Nhưng tự ta biết chuyện ta, từ khi ra khỏi Trung Tỉnh điện, Vân Tự muốn gì, trong lòng nàng rất rõ. Dù có suy nghĩ nhiều thế nào đi nữa, nàng cũng biết rõ thân phận của mình, tất nhiên sẽ không thể hiện rõ trước mặt Lư Tài nhân, nàng không tham cái lợi nhỏ trước mặt. Vân Tự cúi đầu, trong đầu nàng loạn cào cào, không khỏi nghĩ đến Hoàng thượng. Nói ra thì nàng tiến cung đã lâu nhưng chỉ từng gặp Hoàng thượng ba lần, lần đầu tiên là từ xa nhìn Hoàng thượng dẫn Dung Chiêu nghi đi dạo ở Ngự Hoa viên, lúc đó nàng vừa tiến cung, đang chìm trong cảm xúc sợ hãi, cũng không chú ý tới Hoàng thượng, càng không có suy nghĩ như hiện tại. Buổi trưa, thỉnh an xong, thoáng thấy Hoàng thượng, nàng chỉ thấy căng thẳng, có thể hiểu được lúc đó Hoàng thượng không muốn bị lộ, hoàn toàn không nhìn kỹ dáng vẻ của Hoàng thượng. Ngược lại vừa rồi, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp được Hoàng thượng, mặc dù chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi, nhưng cũng khiến nàng nhìn rõ Hoàng thượng, Vân Tự âm thầm ngước mắt, Hoàng thượng ngồi trên ghế dùng thiện, lúc Lư Tài nhân mời y dùng thiện, y dứt khoát đồng ý, cũng không biết có phải y dùng thiện rồi mới đến hay không.

Lư Tài nhân nói gì đó với y, y đi vào, biếng nhác dựa lên ghế, câu được câu chăng đáp lời Lư Tài nhân.

Lúc Lư Tài nhân cảm thấy bất mãn, y liếc đôi mắt đen láy sáng, nhàn nhã nhìn nàng ta, nàng ta không dám phát ra tiếng bất mãn nữa. Trước khi rời khỏi điện Trung Tỉnh, Vân Tự đã nghĩ rất nhiều, tất nhiên trong đó bao gồm cả Hoàng Thượng. Vân Tự tự hỏi, nàng dám có dã tâm, điểm tựa lớn nhất trong đó chính là gương mặt này của nàng.

Trong cung trước giờ có Dung Chiêu nghi và Dương Tiệp dư là có nhan sắc nổi bật, nàng luôn cảm thấy Hoàng thượng cũng tham sắc đẹp.

Đến giờ, Vân Tự cũng không cảm thấy suy nghĩ này sai.

Dù sao thì Tô Mỹ nhân và Lư Tài nhân gia thế ngang nhau, nhưng phân vị của Tô Mỹ nhân lại cao hơn Lư Tài nhân một bậc, chắc chắn hai người có gì đó khác, vậy chẳng phải là vì nhan sắc Tô Mỹ nhân xuất chúng hơn một chút hay sao? Nhưng hôm nay thật sự gặp được Hoàng thượng, sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, nàng lại cảm thấy trước đây nàng nghĩ đơn giản quá..

Đột nhiên, Hoàng thượng vẫn luôn hờ hững đáp lời Lư Tài nhân bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Vân Tự giật mình, hoảng hốt cúi đầu, tóc đen che phủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Nàng khẽ cắn môi dưới, lo lắng nắm chặt khăn tay. Đàm Viên Sơ cảm nhận được ánh mắt lén lút của cung nữ đó, lúc đầu y lười quan tâm, tối nay đến điện Hòa Nghi vốn chỉ là ngoài ý muốn.

Lúc Hứa Thuận Phúc hỏi y hôm nay có muốn vào hậu cung hay không, không hiểu sao y lại nhớ đến tình cảnh ở Ngự Hoa viên, đến khi hoàn hồn thì đã buộc miệng nói ra ba chữ điện Hòa Nghi rồi. Đàm Viên Sơ khẽ "chậc" một tiếng, y luôn cảm thấy mình không phải người ham mê sắc đẹp, sủng ái nữ tử hậu cung cũng chỉ vì cảm thấy thú vị.

Nhưng hôm nay đột ngột thấy sắc nảy ý với một nữ tử, lại khiến bản thân y cảm thấy hơi bất ngờ. Ngoài bất ngờ ra, Đàm Viên Sơ cũng thản nhiên chấp nhận điểm này của y. Y trước nay luôn nghe theo trái tim, muốn làm gì thì làm cái đó. Nhưng nàng ngắm hơi lâu khiến Đàm Viên Sơ dấy lên hứng thú, dù sao thì hôm nay gặp Vân Tự, ấn tượng nàng cho y đó là hai chữ quy tắc, nhưng chuyện nàng làm lúc này lại không liên quan gì đến quy tắc.

Y vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cảm xúc trong mắt của nữ tử. Đôi mắt hạnh của nữ tử trong veo, vốn nên là đôi mắt sạch sẽ, nhưng thứ Đàm Viên Sơ nhìn thấy lại không phải điều này. Trong đôi mắt đó ẩn giấu một chút dã tâm, mắt nàng càng trong thì thứ này lại càng rõ ràng, không nhiều, nhưng lại khiến người ta không thể ngó lơ được. Ồ. Đàm Viên Sơ rời mắt đi, y ngả ngớn móc đôi đũa gỗ trên bàn tròn.

Y hơi ngạc nhiên về tâm tư của nữ tử, nhưng cũng không quá bất ngờ.


Hậu cung này quá ít nữ tử không có dã tâm, chẳng qua nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Con người đều vậy, luôn có một số thói hư tật xấu, thứ vốn đang muốn có, đột nhiên phát hiện có thể dễ dàng có được thì sẽ càng mất đi hứng thú. Ít nhất thì Đàm Viên Sơ có hơi mất hứng. Y buông đũa gỗ, không nhìn Vân Tự nữa mà nương theo lời của Lư Tài nhân, nói chuyện trong điện với nàng ta.

Một đám cung nhân vào hầu hạ, Đàm Viên Sơ quét mắt, không thấy Vân Tự đâu, y hơi khựng lại. Chẳng phải nàng hầu hạ trong điện sao? Đàm Viên Sơ liếc nhìn Tụng Nhung đang hầu hạ trước mặt Lư Tài nhân, hỏi thẳng: 

"Đổi người hầu rồi à?" Lư Tài nhân ngẩn ra, nhưng không nghĩ nhiều.

Dù sao thì hôm nay lúc gặp ở Ngự Hoa viên, cung nữ theo hầu bên cạnh nàng ta là Vân Tự, Hoàng thượng hỏi vậy cũng bình thường. Lư Tài nhân dịu giọng đáp: 

"Không có, Tụng Nhung là cung nữ theo tần thiếp tiến cung, thường ngày đều hầu hạ bên cạnh tần thiếp."

Đàm Viên Sơ hờ hững gật đầu. Thế cho nên, nàng còn chưa được làm tâm phúc? Lư Tài nhân thấy vẻ mặt của Hoàng thượng thì càng không để tâm đến chuyện này, nàng ta cười tít mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng thượng. Nhưng Hứa Thuận Phúc lại ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, hắn ta ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, có khi nào thấy Hoàng thượng quan tâm người hầu hạ bên cạnh hậu phi là ai đâu? Hứa Thuận Phúc lại nhớ đến chuyện xảy ra ở Ngự Hoa viên rồi nhanh chóng hoàn hồn, có lẽ người Hoàng thượng muốn tìm hôm nay không phải Lư Tài nhân.

Hắn ta không lộ ra vẻ gì khác lạ, chỉ thầm ghi nhớ chuyện này. Hoàng thượng và Lư Tài nhân vào nội điện, Vân Tự bèn lui ra ngoài.

Bên trong có nhiều người hầu hạ, không cần đến nàng, hơn nữa Tụng Nhung đang đề phòng, nàng cũng vui vẻ cho Tụng Nhung một viên thuốc an thần, tránh để cô ả nói này nói kia với Lư Tài nhân. Vả lại, Vân Tự nhớ đến cái chạm mắt ban nãy, không khỏi vuốt ngực, nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi sợ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro