Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Dạo chợ nô lệ

  Khi nàng ta đánh kim tiên đến thì Nguyệt Thanh Tuyết cúi xuống nhặt đũa làm cho chiếc roi rơi vào khoảng không . Nàng ta hừ lạnh :

   - Hứ ! Ngươi tránh được chỉ là may mắn thôi ! Lần sau sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu ! 

  Vútttt ! Tiếng trường tiên xé gió bay tới nhưng cùng lúc đó Nguyệt Thanh Tuyết đặt bát đũa xuống và quay người tránh được cất tiếng gọi :

   - Tiểu nhị ! tính tiền !

 Tiểu nhị đi rồi nhìn Nguyệt Thanh Tuyết với ánh mắt kì dị rồi thu tiền . Nàng ta hất cằm kiêu ngạo nói :

 - Ngươi tiện nhân này  , ngươi điếc rồi sao ?

   Nàng ta tức giận dùng trường tiên chọc chọc Nguyệt Thanh Tuyết , Nguyệt Thanh Tuyết quay lại  :

  - Vị cô nương này ngươi cần gì sao ?

 Nàng ta nghe vậy tức giận tới mức mặt đỏ hết cả lên ,1 màng mặt đỏ rực dọa người . Hét :

  - Ngươi ! Cái tiểu tiện nhân nhà ngươi ngại mệnh không đủ trường sao ?

 Nguyệt Thanh Tuyết nhìn nàng ta nói mê mang không đáp trả lại sau 1 hồi thì Nguyệt Thanh Tuyết như phát hiện ra điều gì . Nàng đưa tay lên tai , lấy từ trong tai ra 2 miếng cách âm . Rồi quay ra nói với nàng ta rằng :

  - Thật ngại quá ! A di người có thể nhắc lại những lời vừa nói không ta không nghe thấy . 

  ( BNH : mị quá vô sỉ ! (~ ̄▽ ̄)~ ) 

 Nàng ta nhìn thấy Nguyệt Thanh Tuyết làm như thế tức tới mức run người , chỉ vào mặt Nguyệt Thanh Tuyết nói : 

  - Ng ... Ngươi chán sống rồi phải không ?

 - Tại sao ? Ta đắc tội gì với ngươi sao ?

  - Ngươi ... cái .. cái tiểu tiện nhân nhân nhà ngươi dám nói chuyện với ta  như thế sao ?

 Nàng ta nói tới mức mặt kiêu ngạo không chịu nổi . Nguyệt Thanh Tuyết nhìn thấy tính cách kiêu ngạo tới tận trời như nàng ta không muốn gặp phiền toái :

  - Vị tỷ tỷ này ! ngươi đây là muốn gì?

  - Bổn tiểu thư đã nói là bổn tiểu thư muốn chiếc bàn này ngươi không nghe sao ?

  - Vậy nhường tỷ , tỷ tỷ ăn ngon miệng !

  Nguyệt Thanh Tuyết đưa tay mời rồi lấy ống tay lau lau ghế ngồi giả lả nói .  Nàng ta nghe thế thì cười hếch mũi ngồi xuống cười ha ha nói :

  - Coi như ngươi biết điều !

 Nguyệt Thanh Tuyết rồi khỏi tửu lâu hướng chợ nô lệ đi tới .

 (BNH : không phải tự nhiên mà những người đó được tha đâu ^^ )

    Sau 1 khắc , Nguyệt Thanh Tuyết đã tới chợ  Dạ Thành . Một chợ có quy mô rất lớn hầu như mọi thứ đều có trong này kể cả ma thú cùng nô lệ . Dạ Thành được bao quanh bởi 1 bức tường vô cùng chắc chắn , đầu tiên bước vào là các sạp hàng được bày biện đơn giản chỉ cần giải 1 tấm thảm ra sau đó bày biện đồ . Đây bày toàn đồ thứ phẩm , nghe nói thi thoảng sẽ có đồ tiện nghi . Đi sâu hơn thì là các sạp hàng đơn sơ , dung bàn ghế và vải thô để bày bán chủ yếu là hàng trung phẩm . Tới gần trung tâm thì có các cửa hàng lớn hơn bên trong bán cũng là đồ thượng phẩm nhưng chủ yếu là thượng phẩm hạng trung và hạ cấp . Còn 1 loại hàng chính là hàng thượng thượng phẩm với kì trân dị bảo sẽ được bán trong trung tâm , ở đó có 1 phòng đấu giá rất lớn - Dạ Thành Trai . 

  Nguyệt Thanh Tuyết lúc này đang đi dạo khắp nơi . Nàng đi ngang qua 1 chỗ rất náo nhiệt , bước chân hướng tới chỗ đó . Thì ra có đang bán nô lệ nghe nói cứ 1 tuần thì sẽ có 1 cuộc bán nô lệ , họ tụ tập từ bốn phương tám hường mang nô lệ đến . Nô lệ có muôn vàn lí do để họ trở thành nô lệ . Đây là một khu rất rộng lớn , nô lệ ở đây được chia làm 2 loại : hạ đẳng và thượng đẳng . Hạ đẳng thì nhan sắc bình thường , thiên phú hạ đẳng , võ lực thấp đa số dùng làm nô tỳ , nô tài bưng trà , rót nước hoặc nha hoàn quét tước , dọn dẹp , làm những việc nặng , hoặc một vài trường hợp đặc biệt nào đó. Còn thượng đẳng thì có tài lẻ , thiên phú trung đẳng, võ lực khá được ,có thể dùng làm thị vệ , nha hoàn bảo hộ , nhưng họ thường là có tính mạng không đáng giá . 

   Nguyệt Thanh Tuyết đang dạo chợ nô lệ thì phát hiện có vẻ như hôm nay nàng gặp được của hời rồi , nàng nhìn thấy một đám người có khả năng tốt nhưng chỉ là hạ đẳng . Họ có vẻ như không được để ý ở giữa họ còn có 1 mỹ nhân tuyệt sắc , dáng người thướt tha yểu điệu nhưng khuôn mặt trắng bạch ra  . Dường như không ai muốn mua họ.

  Nguyệt Thanh Tuyết tiến lại gần hỏi người bán nô lệ : 

   - Thúc thúc , tại sao mọi người xung quanh lại không ai mua họ vậy ?

   - Tiểu cô nương ngươi muốn mua họ sao ? Họ là nhiều người quá nên người ta không muốn mua thôi .

  Tên bán nô lệ cười một cách giảo hoạt , thầm nghĩ mình kiếm được lời rồi . Nguyệt Thanh Tuyết nhìn thấy một màn này cười lạnh, nàng trước giờ không uỷ khuất chính mình bao giờ . 

   - Thúc thúc ta muốn mua bọn họ bán bọn họ cho ta đi ! Ta thích nhất nhiều người !

  Mọi người xung quanh nhìn muốn nói lại thôi dường như họ không muốn xen vào , lại dường như họ không dám nói . 

  Tên buôn nghe thấy nhanh chóng lấy khế ước và đưa cho nàng và nói : 

   - Tiểu cô nương một người ta lấy cho cháu 6 lượng , bọn họ có tổng cộng 20 người . Ta lấy cho cháu 1000 lượng thôi . 

  - Thúc thúc ta chỉ có 800 lượng thôi làm sao đây ? 

  - Cái này ... ta ... ta lấy rẻ cho cháu vậy !  

 Nguyệt Thanh Tuyết nhìn hắn cười ngọt ngào , sau đó móc ra một cái túi tiền đưa cho tên buôn nô lệ .

  Ở cách đó không xa có 2 nam tử nhìn hết tháy màn này .

  - Người đó thật giảo hoạt ! 

  - Công tử có cần ....!

  - Không kệ nàng ta !

  (BNH : ai đây  nhỉ mn?:) )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro